Càng đến gần ngày thi, không khí ngày càng căng thẳng. Thậm chí còn có người không chịu được áp lực mà ngã bệnh. Khi Tần Chung đọc sách, Lý Ỷ La
ngồi bên cạnh đọc thoại bản, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng la ó của
những thí sinh khác bên ngoài.
Chạng vạng hôm nay, Lý Ỷ La và Tần Chung đến đại sảnh dùng cơm, lại chợt nghe thấy có người hô to: "Bàn
cược Giải Nguyên mở rồi!"
Người trong đại sảnh vừa nghe liền sôi nổi đứng dậy, thoáng chốc đã rời đi hơn phân nửa.
"Bàn cược Giải Nguyên là cái gì?" Lý Ỷ La quay qua hỏi Tần Chung.
Tần Chung múc cho Lý Ỷ La nửa chén canh: "Mỗi lần có khoa thi lớn như thi
hương, thi hội thế này, những sòng bạc lớn đều thiết lập bàn cược Giải
Nguyên, Trạng Nguyên, định ra tỷ lệ đặt cược cho mọi người đặt cược công khai."
Lý Ỷ La đã hiểu, à một tiếng: "Cũng giống như đánh bạc chứ gì."
"Ừ, đây cũng coi như một ý tưởng kiếm tiền tốt!"
"Tướng công, ăn xong chúng ta cũng đi xem thử đi." Lý Ỷ La còn khá tò mò.
Tần Chung gật đầu: "Ừm!"
Náo nhiệt như vậy, đại đa số các thí sinh trong khách điếm đều không nhịn
được mà cùng đi xem. Đương nhiên, cũng có không ít người ngứa tay, muốn
nhân cơ hội này kiếm một mớ.
Đợi Lý Ỷ La và Tần Chung đến nơi thì bàn đặt cược Giải Nguyên đã bu đầy người.
Sòng bạc có thể mở bàn cược Giải Nguyên, thực lực hiển nhiên không thể xem
thường. Ít nhất những thí sinh có tên trên bảng cược đều được sòng bạc
điều tra kỹ càng. Có như vậy mới thu hút người khác đến đặt cược. Tất
nhiên, nhiều thí sinh như vậy, không thể nào người nào cũng có tên trên
bảng cược. Sòng bạc chỉ chọn những thí sinh có danh tiếng lớn, có tiềm
lực, hoặc là những thí sinh đỗ hạng đầu thi viện các tỉnh để đưa lên
bảng cược.
Còn những thí sinh ngay cả bảng cược cũng không có tên thì hơn phân nửa là thật sự không có tiềm lực. Đương nhiên không phải
không có trường hợp ngoại lệ, nhưng chuyện như vậy là cực kỳ nhỏ.
Từ xa nhìn lại, Lý Ỷ La nhận thấy tất cả người có tên trên bảng cược đều
là người có danh tiếng. Phía dưới tên bọn họ là một bảng nhỏ giới thiệu
về lai lịch của mỗi người.
Lý Ỷ La chăm chú dò tìm, phát hiện tên Tần Chung vậy mà bị xếp tận hạng sáu mươi lăm, tỷ lệ cược là một đền
bảy. Kỳ thi hương tỉnh Lưỡng Giang có tổng cộng hơn hai ngàn người, danh sách trúng tuyển lại chỉ có một trăm.
Nếu dựa theo tổng số thí
sinh dự thi, thì xếp hạng này của Tần Chung hiển nhiên không thấp. Nhưng dựa theo thành tích thi viện lần trước mà nói, thì xếp hạng này là cực
kỳ thấp. Tỷ lệ chung tiền cao như vậy, chứng tỏ sòng bạc không hề coi
trọng Tần Chung. Những thí sinh đỗ đầu thi viện khác đều được xếp trong
mười hạng đầu, tỷ lệ cược đều là một đền ba.
"Tần Chung này cũng là người đỗ đầu thi viện mà, sao tỷ lệ chung lại cao như vậy?" Một người bên cạnh chợt lên tiếng hỏi.
"Huynh không thấy tuổi của Tần Chung à? Mới mười chín! Còn nhỏ như vậy, học
vấn chắc chắn không vững bằng những người khác, thi viện lại không thể
so với thi hương, nên tỷ lệ chung cược đương nhiên cao hơn người khác."
"Chẳng lẽ không cho người ta là thiên tài sao?"
"Làm gì có nhiều thiên tài như vậy? Huynh đặt ai?"
"À, ta đặt Trương Dụ."
"Ha ha, anh hùng cùng chung chí hướng, đặt chung đi!"
Lý Ỷ La: "... ....."
Vừa mới nói tướng công mình là thiên tài, nháy mắt liền đặt cược người
khác, có thể thấy trong lòng người này cũng không cho rằng Tần Chung
không thể đỗ đầu thi hương.
"Tần Chung và ta ở cùng một khách
điếm, y đúng là có hơi nhỏ một chút, cũng chỉ nhờ may mắn mới đỗ đầu thi viện, theo như ta thấy, hạng sáu mươi lăm này vẫn còn cao, đáng lý nên
xếp tên y ở hạng hai trăm mới đúng." Danh sách trúng tuyển thi hương chỉ có một trăm, xếp ở hạng hai trăm, còn không phải là trù Tần Chung thi
rớt à?
Nếu những người đặt cược trước đó quyết định đặt cược là
do suy xét từ thực tế, vậy thì người này rõ ràng là do ghen tị. Nghe xem đi, giọng điệu chua lè chua lét.
Lý Ỷ La liếc nhìn kẻ vừa nói chuyện, tướng mạo quen quen, đúng là ở cùng khách điếm.
Lý Ỷ La lấy một xấp ngân phiếu trong lòng ngực ra, trực tiếp đập xuống bàn cược: "Sáu trăm lượng, đặt Tần Chung!"
Lời Lý Ỷ La vừa dứt, xung quanh liền lặng ngắt. Sáu trăm lượng, con số này
tuy không tính là nhiều, nhưng cũng không ít, hơn nữa còn là đặt cho Tần Chung _ người xếp hạng gần chót.
Người của sòng bạc mừng rỡ,
nhưng vẫn phải giải thích một chút: "Vị phu nhân này, ngài nên làm rõ
một chút, bàn cược Giải Nguyên này của chúng tôi là cược thi đậu Giải
Nguyên, không phải thi đậu cử nhân."
"Đương nhiên là ta biết! Ta
đặt cược cho tướng công mình thì có vấn đề gì hả?" Lý Ỷ La đẩy ngân
phiếu về phía trước: "Ghi cược đi!"
"Trời ạ...."
Bỗng dưng có người đặt cược cho người xếp hạng gần áp chót như Tần Chung, mọi
người còn tưởng Lý Ỷ La biết được tin tức bí mật gì, bây giờ nghe thế
mới biết thì ra đây là nương tử của Tần Chung. Đây được gọi là gì nhỉ?
Xung quan nhất nộ vị lam nhan*? Đàn bà phá của! Đến lúc đó, Tần Chung
thi không đậu, lại còn mất tiền, sợ là chỉ có thể ôm nương tử phá của
này khóc lớn mà thôi.
(*xung quan nhất nộ vị lam nhan: đây là câu thơ thứ 4 trong bài [Viên Viên Khúc] của Ngô Vĩ Nghiệp thời nhà Minh,
theo thể thơ thất ngôn cổ phong. Câu thơ đúng là 'Xung quan nhất nộ vị
hồng nhan'. Hồng nhan trong câu thơ này là ám chỉ Viên Viên.
_xung
quan nhất nộ: hình dung tâm trạng cực kỳ giận dữ. Hồng nhan thì các bạn
đều biết rồi, là từ chỉ cô gái đẹp. Lam nhan là từ chỉ con trai đẹp.
_có thể hiểu ý đại khái câu nói trên là giận dữ vì giai nhân.)
"Được! Tiểu nhân lập tức giúp phu nhân đây ghi cược!" Người của sòng bạc nhanh tay nhanh chân thu bạc.
"Ỷ La...." Tần Chung đi đến bên cạnh Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La thấy Tần Chung nhíu mày, liền vội nói: "Không phải lo, nếu thi
không đậu thì coi như ta tiêu mấy trăm lượng này mua sự vui vẻ đi. Nhưng nếu chàng đậu Giải Nguyên, vậy hai ta kiếm được không ít đâu!"
Xung quanh có người nghe xong lập tức phì cười. Nếu Tần Chung thi đậu kỳ thi hương, trở thành cử nhân, mọi người cũng không lấy làm kinh ngạc. Bởi
vì nói gì thì Tần Chung cũng là người thi đỗ hạng nhất kỳ thi viện phủ
Ích Dương năm ngoái. Thế nhưng, muốn lấy được Giải Nguyên.... Cái này
hơi khó khăn!
Người thê tử này của Tần Chung quả nhiên là một kẻ phá của. Tiêu mấy trăm lượng chỉ để mua cho mình.
Người lúc nãy nói nên xếp Tần Chung ở hạng hai trăm, vẻ mặt có hơi xấu hổ. Y
không ngờ chính chủ cũng có mặt ở đây. Y chắp tay thi lễ, gọi một tiếng
Tần huynh, muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì.
Tần Chung gật đầu với y một cái, nhận lấy phiếu cược của sòng bạc rồi nắm tay Lý Ỷ La rời đi.
Sau khi quay trở lại phòng, Tần Chung nhẹ giọng nói: "Nàng hà tất tranh hơn thua loại chuyện thế này, mấy trăm lượng cũng đâu phải con số nhỏ."
"Tranh hơn thua? Có cái khỉ gì phải tranh? Chàng thật sự cho rằng ta tiêu tốn mấy trăm lượng chỉ để mua vui à?"
"Nàng có lòng tin ở ta như vậy?" Tần Chung cứng họng. Hắn có thể nắm chắc thi đậu thi hương, nhưng lại không dám tùy tiện khoác lác sẽ lấy được Giải
Nguyên, bởi vì đề thi của thi hương khó hơn thi viện rất nhiều, đồng
thời sự cạnh tranh cũng lớn hơn.
Lý Ỷ La cười híp mắt, ôm cổ Tần
Chung: "Tướng công, bản lĩnh chàng thế nào, chẳng lẽ ta còn không biết
sao? Trừ khi chàng không thi, một khi đã thi thì nhất định sẽ đứng đầu
bảng."
Vẻ mặt Tần Chung như hóa đá tại chỗ. Lý Ỷ La thấy thế liền cười lớn: "Thế nào? Có phải cảm thấy rất áp lực phải không? Đùa chàng
thôi! Ta đúng là dùng tiền mua vui, chàng cứ tùy tiện thi, thi không đậu cũng chẳng phải việc gì lớn. Cùng lắm thì về quê, chàng dạy học, ta
buôn bán, cuộc sống như vậy cũng không tệ. Không phải có một câu thơ nói là.... Thế nào nhỉ?... À, 'Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, Hối giao
phu tế mịch phong hầu'*. Nói không chừng chàng thi đậu, được phong hầu
bái tước, ta mới phải hối hận."
(*Đây là 2 câu cuối trong bài
[Khuê oán] của Vương Xương Linh thời thịnh Đường, thể thơ thất ngôn tứ
tuyệt. Nghĩa của hai câu trên là:
Chợt thấy màu xanh dương liễu tươi tốt ở đầu đường,
Bỗng hối hận đã để chồng đi tòng quân kiếm phong hầu.)
Tần Chung duỗi tay ôm lấy Lý Ỷ La: "Sẽ không đâu! Dù ta làm đại quan hay không, ta cũng sẽ không để nàng thấy hối hận."
"Vậy..... Thiếp đây xin rửa mắt mong chờ!"
Mấy ngày ngắn ngủi thoáng cái đã qua đi, rất nhanh đã tới ngày thi hương.
Trời tháng tám xem như bắt đầu bước vào thu, thời tiết cuối cùng cũng
mát mẻ hơn một chút. Trời còn chưa sáng thì mọi người trong khách điếm
đã thức dậy thắp đèn lồng, các thí sinh từ các khách điếm lục tục đi ra, phá vỡ không khí yên tĩnh trong thành.
"Tướng công, kỳ thi này
có phải còn kiểm tra nghiêm ngặt hơn kỳ thi lần trước không?" Lý Ỷ La
một tay thắp đèn lồng, một tay kéo kéo áo choàng trên người. Rạng sáng
đầu thu, trời có hơi lạnh.
Tần Chung vội ôm Lý Ỷ La: "Lạnh không?"
"Vẫn ổn!"
Tần Chung càng ôm chặt Lý Ỷ La hơn: "Ừ, thi đậu thi hương thì xem như đã
bước một chân lên con đường sĩ đồ. Có liên quan đến vận mệnh chính mình
và cả con cháu đời sau. Nên thi hương quan trọng hơn thi viện rất nhiều. Bất luận đề thi, hay là những phương diện khác cũng đều khó khăn và
nghiêm khắc hơn thi viện. Quan chủ khảo thi hương các tỉnh cũng do thiên tử khâm định."
Lý Ỷ La nghe xong thì tặc lưỡi, tiếp theo đó lại
nhíu mày: "Thế nhưng..... Lần thi viện trước đã kiểm tra nghiêm ngặt vậy rồi, nếu còn nghiêm ngặt hơn.... Vậy sẽ kiểm tra như thế nào?"
Vẻ mặt Tần Chung chợt cứng như đá.
Trước cửa trường thi, quan sai đang duy trì trật tự.
Hai người Lý Ỷ La đứng đợi không được bao lâu thì Lý Nguyệt Nga, Vương Bác
Quân cũng dẫn theo hạ nhân đến. Lý Ỷ La cảm nhận được quan hệ giữa hai
người họ dường như đã có khoảng cách.
Khi sắc trời hơi sáng hơn, quan sai bắt đầu cho các thí sinh xếp hàng, thẩm tra đối chiếu danh bộ, sau đó tiến hành kiểm tra.
Cũng giống thi viện, sau khi đối chiếu thân phận thì bắt đầu kiểm tra soát
người. Lần này, cuối cùng Lý Ỷ La cũng biết được kiểm tra của thi hương
nghiêm ngặt như thế nào.
Những đồ vật mang theo tất nhiên không
được bỏ qua, tóc cũng bị xỏa ra, các quan sai duỗi tay cào loạn đầu tóc
mọi người như đang xới rơm rạ. Không thể nói đây là hành động dư thừa
được, vì đã có không ít vị quan sai thật sự cào được mảnh giấy cực nhỏ
giấu trong tóc thí sinh.
Tiếp theo là bắt đầu kiểm tra ngũ quan.
Quan sai sẽ dùng một cái cây ngoáy tai vói vào lỗ tai thí sinh moi moi.
Loại này lớn hơn nhiều so với cây ngoáy tai bình thường, có người bị moi đến mặt mày trắng bệch, không ngừng kêu đau.
Lý Ỷ La lo lắng không yên, moi như vậy, lỡ làm điếc Tần Chung của nàng thì sao đây?
Kiểm tra tai xong thì đến mũi. Trước tiên, quan sai sẽ dùng tay ấn hết sức
bên ngoài mũi của thí sinh để cảm nhận xem có giấu cái gì hay không, sau đó mới duỗi ngón tay vào trong lỗ mũi của thí sinh mà móc. Cuối cùng
còn bắt thí sinh hỉ mũi thật mạnh, hỉ đến khi không còn nước mũi, thấy
không có đồ vật gì mới thôi.
Mũi còn vậy, thì miệng lại càng không được bỏ qua. Bẻ ra nhìn vẫn chưa tính, quan sai còn thò tay vào moi móc.
Cuối cùng là đi vào phòng tối. Không cần phải nghĩ, khẳng định là vào cởi đồ soát người.
Cái này....
Lý Ỷ La xem mà cảm thấy cạn lời thật lâu. Chắc các vị đại thần đang hô mưa gọi gió trong triều cũng đã từng trải qua quá trình kiểm tra không chừa bất kỳ thủ đoạn này rồi nhỉ.
Không biết thời điểm bọn họ bàn
luận quốc sự, nhớ tới tình cảnh kiểm tra trước khoa thi, trong lòng sẽ
có cảm giác gì? Ngoại trừ tâm tình phức tạp thì một điều chắc chắc khác
chính là, bọn họ rất hoài niệm các vị quan sai kiểm tra này.....
Tùng.... Tùng.... Tùng.....
Tiếng trống trường thi vang lên, thí sinh vào bàn, trường thi khóa lại, thi hương chính thức bắt đầu.
Lý Ỷ La thấy Tần Chung ra khỏi phòng tối, thuận lợi vào trường thi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Ỷ La đứng đó nhìn thêm một lúc rồi mới xoay người, chuẩn bị rời đi. Lý
Nguyệt Nga ưỡn bụng to đứng cách Lý Ỷ La không xa, nha hoàn bên cạnh cẩn thận dìu đỡ Lý Nguyệt Nga đi đến gần Lý Ỷ La: "Đa tạ muội hôm đó đã cố
tình phá rối, ngược lại giúp ta giải quyết bớt một tâm sự."
Lý Ỷ
La gật đầu: "Không cần đa tạ!" Như lời Tần Chung đã nói, đây đã là
chuyện quá khứ, nếu Lý Nguyệt Nga thản nhiên thừa nhận cũng không có
việc gì, đằng này Lý Nguyệt Nga lại thay đen đổi trắng, tiếp tục lừa
gạt. Đợi khi Vương Bác Quân biết rõ chân tướng, không biết sẽ như thế
nào?
Lý Nguyệt Nga bình thản cười khẽ: "Hôm ấy là tỷ luống cuống, chiếu lý nên nói tiếng xin lỗi với muội. Thúy Liễu, đi thôi!"
Lý Ỷ La nhướng mày nhìn Lý Nguyệt Nga cẩn thận lên kiệu, không biết Lý
Nguyệt Nga chạy tới tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt nàng làm gì? Hay là thật
sự cho rằng chuyện thế hôn đã hoàn toàn qua đi?