Lý Ỷ La: "... ....Đại tỷ, tỷ có bệnh à? Tỷ sống tốt hay không, có liên
quan gì đến ta? Mắc gì ta phải cười tỷ?" Có thời gian rảnh rỗi như vậy,
còn không bằng đi nói chuyện nhiều hơn với tiểu tướng công nhà mình.
Hai tay Lý Nguyệt Nga càng nắm chặt hơn. Không phải Lý Nguyệt Nga không
phát hiện sự thay đổi của Vương Bác Quân trong mấy ngày qua. Lý Nguyệt
Nga cũng biết, lúc này không thể ép buộc Vương Bác Quân quá mức. Thế
nhưng, Tần Chung quá ưu tú. Khí độ, thông minh, sự săn sóc ân cần tỉ mỉ
của Tần Chung dành cho Lý Ỷ La, tất cả những thứ đó lúc nào cũng đập vào mắt Lý Nguyệt Nga.
Nếu là trước đây, Lý Nguyệt Nga cũng không để bụng, bởi vì Lý Nguyệt Nga cảm thấy bản thân mình xuất sắc và lý trí
hơn thứ muội không chút thu hút nào kia rất nhiều. Không lý gì Lý Ỷ La
có thể trải qua ngày tháng tốt, mà Lý Nguyệt Nga nàng lại không được.
Tuy nhiên..... Mọi chuyện hình như không theo ý người. Tần Chung đoạt hạng
nhất kỳ thi viện, mà Vương Bác Quân thì bị ném tuốt lại phía sau. Nếu kỳ thi hương này, Vương Bác Quân vẫn không thể vượt trội hơn Tần Chung,
vậy chứng tỏ, Lý Nguyệt Nga nàng chọn sai rồi. Nàng và mẹ mình cực khổ
mưu toan mong thành ý nguyện, cuối cùng lại biến thành một trò cười.
Lý Nguyệt Nga biết lúc này nên để Vương Bác Quân thả lỏng một chút. Nhưng
có Tần Chung ở bên cạnh đối lập, làm nàng không dám có chút lơi lỏng
nào. Lý Nguyệt Nga tự nói với mình, chỉ cần chịu đựng qua kỳ thi hương
thì sẽ ổn thôi. Chỉ cần trong kỳ thi hương này, Vương Bác Quân có thể
lấy được thành tích tốt, vậy thì những ngày u ám trước đó đều không còn
nữa. Sau này, nàng từ từ bồi dưỡng tình cảm với Vương Bác Quân cũng
không muộn. Còn bây giờ, chỉ có liều mạng học hành mới có khả năng vượt
qua Tần Chung, cũng có thể tiến gần tới mục tiêu của nàng thêm một bước.
Lý Nguyệt Nga luôn cho rằng nội tâm mình đã đủ mạnh mẽ, vì hoàn thành mục
tiêu, nàng có thể không màng đến cái nhìn của người khác. Nhưng, nàng
sai rồi! Lý Nguyệt Nga nhìn Vương Bác Quân học hành vất vả, nhìn mối
quan hệ ngày một mỏng manh hơn của nàng và Vương Bác Quân lộ ra trước
mặt Lý Ỷ La, Lý Nguyệt Nga đã không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa.
Lời Lý Ỷ La vừa nói không làm tâm trạng Lý Nguyệt Nga nhẹ nhàng hơn chút
nào. Lý Nguyệt Nga không biết, bị Lý Ỷ La chê cười, hay bị Lý Ỷ La không thèm để ý đến, cái nào sẽ tốt hơn?
Lý Nguyệt Nga hít sâu: "Người đang mang thai, trời lại quá nóng, nên tâm trạng tỷ không được thoải
mái, Ỷ La, những lời vừa rồi của tỷ, muội xem như không nghe thấy gì
đi." Là nàng luống cuống. Nói xong, Lý Nguyệt Nga muốn xoay người rời
đi.
"Đứng lại!" Lý Ỷ La lại chợt lên tiếng.
"Còn có chuyện gì?" Lý Nguyệt Nga quay lại nhìn Lý Ỷ La, tâm trạng và thần sắc đã khôi phục vẻ bình tĩnh như ngày thường.
Lý Ỷ La cười: "Lý Nguyệt Nga, trước kia, ta cảm thấy tỷ không giống những
nữ tử khác, bị quy củ trói buộc. Tỷ có mục tiêu, có dã tâm, dám nghĩ dám làm vì hoàn thành mục tiêu của mình." Đây cũng là nguyên nhân mà Lý Ỷ
La nàng xem trọng Lý Nguyệt Nga. Tuy thủ đoạn có hơi hèn hạ, nhưng chí
ít, Lý Nguyệt Nga không phải là người cam chịu số mệnh.
Ở cái xã
hội bị trói buộc bởi nam quyền, giới nữ tử đã ăn sâu ý thức quy củ này,
vậy mà Lý Nguyệt Nga lại có được vài phần ý thức tự chủ. Tính cách không chấp nhận số phận an bày của Lý Nguyệt Nga làm người từng sống trong
mạt thế như Lý Ỷ La phải khen ngợi. Ở thế giới này, nữ tử không có không gian sinh tồn độc lập, Lý Nguyệt Nga có tài, có dã tâm, nhưng hiện
trạng của thế giới này lại khiến Lý Nguyệt Nga chỉ có thể thông qua nam
nhân mới thực hiện được lý tưởng của riêng mình. Cũng chính điều này đã
khiến Lý Ỷ La chưa từng có ý định làm gì với Lý Nguyệt Nga. Thậm chí khi biết được đối tượng mà tàn hồn của nguyên chủ muốn trả thù, có thể bao
gồm luôn cả Lý Nguyệt Nga trong đó, Lý Ỷ La cũng không lập tức hạ quyết
định. Chính là vì Lý Ỷ La muốn quan sát thêm một thời gian nữa xem
sao....
"Có điều, xem ra ta đã lầm rồi! Tỷ không phải người không cam chịu số mệnh an bày, mà là một kẻ cực kì ích kỷ! Vốn dĩ ta còn tính đợi thêm một thời gian nữa, nhưng tỷ lại cố tình đến trước mặt ta nói
những lời này, đừng tưởng là ta không biết, tỷ nhìn thấy tướng công ta
tốt với ta, nên trong lòng tỷ không thoải mái." Lý Ỷ La bước đến trước
mặt Lý Nguyệt Nga, cất giọng lạnh lùng.
"Nói bậy, ta chưa bao giờ có ý nghĩ này!" Lý Nguyệt Nga lập tức phản bác, nhưng bàn tay đang đỡ bụng lại chợt căng cứng.
Lý Ỷ La mỉm cười với Lý Nguyệt Nga: "Tục ngữ có câu 'muốn che giấu một lời nói dối thì phải dùng một lời nói dối khác', nếu tỷ đã bắt đầu sinh
lòng hối hận, vậy thì để ta vạch trần lời nói dối này đi."
"Muội
muốn làm gì?" Lý Nguyệt Nga vừa nghe vậy, trong lòng liền thấy hốt
hoảng. Lý Nguyệt Nga duỗi tay tới định kéo Lý Ỷ La, nhưng Lý Ỷ La chỉ
xoay người một cái đã dễ dàng tránh khỏi tay Lý Nguyệt Nga. Lý Ỷ La bước nhanh tới trước cửa phòng Lý Nguyệt Nga, đập mạnh lên cửa: "Vương Bác
Quân, huynh ra đây...."
"Muội điên rồi sao? Rốt cuộc muội muốn làm gì?" Lý Nguyệt Nga hoảng loạn chạy tới, muốn bịt miệng Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La chỉ dùng một tay đã dễ dàng chế ngự được Lý Nguyệt Nga.
"Tiểu muội, Nguyệt Nga, hai người đang làm gì vậy?" Một tiếng kẽo kẹt vang
lên, cửa phòng mở ra. Vương Bác Quân nhìn cảnh tượng trước mắt, không
hiểu ra làm sao. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lý Nguyệt Nga có vẻ hoảng
loạn như vậy.
Cửa phòng đối diện cũng mở, Tần Chung đi ra. Vừa
nhìn cảnh này một cái, Tần Chung đã biết Lý Ỷ La dự định làm gì. Lý Ỷ La nhìn Tần Chung, Tần Chung liền gật đầu với nàng.
Tần Chung đi đến, nói: "Vào phòng rồi nói!"
"Không, không có gì cần nói cả. Các người về đi, ta và tướng công không có gì
cần nói với các người hết...." Lý Nguyệt Nga vội vàng lên tiếng ngăn
cản.
"Chuyện này không phải do tỷ quyết định!" Lý Ỷ La kéo Lý
Nguyệt Nga vào phòng dễ như trở bàn tay, Tần Chung bước theo sau, vào
phòng rồi liền đóng cửa lại.
"Tần Chung, rốt cuộc thì đệ và tiểu
muội có chuyện gì muốn nói?" Trực giác Vương Bác Quân mách bảo, đây
không phải là chuyện nhỏ.
"Tướng công, những gì họ nói không hề
có thật, đều là nói năng bậy bạ cả thôi, chàng mau bảo họ ra ngoài...."
Lý Nguyệt Nga siết chặt khăn tay: "Lý ma ma, Thúy Liễu, mau đuổi họ ra
ngoài!"
Lý ma ma và Thúy Liễu vội bước tới, muốn đuổi Lý Ỷ La và Tần Chung ra ngoài.
"Để bọn họ nói!" Vương Bác Quân đột nhiên quát lớn: "Ai cũng không được
nhúc nhích! Ta muốn biết, rốt cuộc các người đã gạt ta chuyện gì!"
Sắc mặt Lý Nguyệt Nga trắng bệch.
Lý Ỷ La liếc Lý Nguyệt Nga một cái, cũng không thèm nói lời vô nghĩa, nàng chỉ thẳng vào Lý Nguyệt Nga mà nói: "Thê tử của huynh, từ nhỏ đã được
đính ước với tướng công ta, nhưng sau này, tỷ ấy và Lý phu nhân chê Tần
gia gia đạo sa sút, tướng công ta lại rơi vào cảnh bệnh tình nguy kịch,
có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cho nên bọn họ muốn thoái hôn. Có điều,
hôn ước này là do Tần lão thái gia và Lý lão thái gia định ra, Lý chủ bộ không thể hủy hôn, nên Lý phu nhân để ta xuất giá thay tỷ ấy, gả cho
tướng công. Rồi bọn họ thì tìm đủ mọi cách để huynh trở thành hiền tế
của Lý gia. Mọi chuyện chính là như vậy."
Lời Lý Ỷ La vừa dứt, cả căn phòng liền im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Lý ma ma và
Thúy Liễu quay sang nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ khiếp sợ trong
mắt đối phương. Nếu chuyện này truyền về Lý gia, lão gia và phu nhân sẽ
nghĩ thế nào? Cả hai người vội vàng cúi đầu thật thấp.
Đầu tiên,
Vương Bác Quân ngơ ngác chớp mắt, giống như còn chưa nghe rõ lời Lý Ỷ La nói, qua một lúc lâu sau, Vương Bác Quân mới nhìn Lý Nguyệt Nga, cất
giọng khô khốc hỏi: "Chuyện này..... Có thật không?"
Thấy chuyện
đã bại lộ, ngược lại, Lý Nguyệt Nga lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Lý
Nguyệt Nga ngẩng đầu nhìn Vương Bác Quân: "Chuyện thế hôn là thật, nhưng nguyên nhân thật sự của chuyện này không giống như muội ấy đã nói."
"Vậy nàng nói cho ta biết, nguyên nhân thật sự là gì?" Vương Bác Quân đột ngột đề cao giọng nói.
"Bởi vì thiếp thích chàng!" Lý Nguyệt Nga từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt
Vương Bác Quân, nói từng chữ một: "Tướng công, thiếp muốn hủy hôn, là vì lòng thiếp đã thích chàng từ trước."
Không đợi Vương Bác Quân
hỏi, Lý Nguyệt Nga đã tiếp tục nói: "Thiếp quả thật đã có hôn ước từ nhỏ cùng Tần công tử, chỉ là sau này Tần gia sa sút, dọn đến Tiểu Thanh
Thôn sinh sống, càng ngày càng ít lui tới với Lý gia. Ban đầu, thiếp
cũng không biết mình đã có hôn ước. Cha thiếp làm việc ở nha môn, có
giao hảo với huyện lệnh đại nhân, thường xuyên ra vào Vương gia. Mỗi khi cha về nhà đều hết lời khen ngợi chàng, nói chàng tài hoa xuất chúng,
nổi danh khắp huyện Vân Dương. Thiếp đọc qua thơ của chàng, lại nghe cha kể về chàng, bất tri bất giác, lòng thiếp đã hướng về chàng. Mẹ biết
thiếp động lòng với chàng, lại cảm thấy tình trạng của Tần gia quá khó
khăn, cộng thêm sức khỏe của Tần Chung không được tốt, nên có ý muốn
thành toàn cho thiếp. Tuy nhiên, hôn ước hai nhà còn đó, không thể hủy
bỏ, mẹ không muốn thiếp đến Tần gia chịu khổ, nên mới để Ỷ La xuất giá
thay thiếp. Thiếp biết, trong chuyện này, thiếp quả thật có lỗi với Ỷ
La, cũng may là sức khỏe muội phu đã khá hơn, cuộc sống của Tần gia cũng không khó khăn như trước nữa. Thiếp hủy hôn không phải vì tham giàu chê nghèo, mà là vì lòng thiếp đã có chàng, nên khi mẹ nói chuyện thế hôn,
thiếp đã thuận nước đẩy thuyền, đồng ý với mẹ. Vì muốn kết làm phu thê
với chàng, cuối cùng thiếp vẫn mang tiếng xấu trên lưng. Muội phu, ta
xin lỗi! Muội muội, tỷ xin lỗi! Thiếp lo lắng chuyện này bại lộ, chàng
sẽ trách thiếp, cho nên mới luôn che giấu chàng. Tướng công, nếu chàng
muốn trách thiếp, vậy thì chàng cứ trách đi. Suy cho cùng, cũng là thiếp đáng bị như vậy. Thế nhưng, thiếp xin chàng, xin chàng niệm tình thiếp
một lòng say mê chàng, niệm tình con của chúng ta, đừng tự hủy hoại bản
thân ngay thời điểm khoa cử này. Tướng công....." Lý Nguyệt Nga nắm tay
Vương Bác Quân đặt lên bụng mình, mắt ngân ngấn lệ, lại kiên cường không để nước mắt rơi xuống.
"Nàng...." Hai mắt Vương Bác Quân đầy vẻ
mê mang. Vừa rồi, sau khi nghe Lý Ỷ La nói xong, Vương Bác Quân cho rằng Lý Nguyệt Nga là người tham giàu chê nghèo, cho nên mới hủy hôn với Tần gia, rồi kết thân cùng Vương gia. Vương Bác Quân cho rằng Lý Nguyệt Nga là ngươi vô tình vô nghĩa, biết Tần gia không phải nơi tốt trao thân mà còn nhẫn tâm để muội muội mình thế hôn.
Nhưng bây giờ, nghe Lý
Nguyệt Nga nói xong, lòng Vương Bác Quân lại dao động. Dù Lý phu nhân
đúng là người tham giàu chê nghèo, nhưng Nguyệt Nga là vì yêu hắn nên
mới làm như vậy....
"Tướng công, mặc kệ chàng hận thiếp, hay là
oán trách thiếp, thiếp cũng cam tâm gánh chịu. Nhưng khoa thi đã đến
trước mắt, chàng không thể để loạn tâm trí, không thể tự hủy hoại tương
lai, đợi thi xong, bất luận chàng muốn xử trí thiếp thế nào, thiếp cũng
không oán hận một câu nào." Thấy Vương Bác Quân đã dao động, Lý Nguyệt
Nga lại tiếp tục nói lời thâm tình.
Bốp, bốp, bốp.....
Lý Ỷ La không kiềm được, vỗ tay khen ngợi: "Lý Nguyệt Nga, không ngờ tỷ có
tài ăn nói đến như vậy, có thể từ đen nói thành trắng. Đúng là khiến
muội muội như ta phải rửa mắt mà nhìn." Vốn tưởng dựa theo tính cách của Lý Nguyệt Nga, dù chuyện bị vạch trần, Lý Nguyệt Nga cũng sẽ không biện minh. Ai ngờ, Lý Nguyệt Nga chẳng những biện minh, mà còn đem chuyện
thế hôn nói thành một chuyện tình lãng mạn ướt át. Đối với người cảm
tính như Vương Bác Quân, không có một lý do nào có thể khiến hắn dễ dàng tha thứ và cảm động hơn lý do này.
Quả nhiên, tuy đầu óc Lý
Nguyệt Nga nhất thời bị úng nước, nhưng chỉ cần áp chế được cảm xúc ghen tị hẹp hòi kia, nàng ta sẽ lập tức lấy lại bình tĩnh và lý trí ngay.
Cũng có thể nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.
"Muội
muội, tỷ biết là tỷ có lỗi với muội. Từ lúc gả cho tướng công, tỷ luôn
sợ chuyện này bị vạch trần, đồng thời, tỷ cũng lo muội sống không tốt.
Muội hận tỷ, tỷ không trách muội, đây là tỷ đáng phải nhận. Hiện tại
thấy muội có cuộc sống tốt, tỷ cũng thấy an lòng." Giọt nước mắt nghẹn
lại cuối cùng cũng rơi xuống.
Vương Bác Quân chưa bao giờ thấy Lý Nguyệt Nga có dáng vẻ yếu đuối như vậy, tức khắc có hơi đau lòng, nhưng chuyện thế hôn chung quy vẫn là chuyện hắn không thể chấp nhận được,
cho nên Vương Bác Quân chỉ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Vương Bác Quân nhìn Tần Chung và Lý Ỷ La bằng ánh mắt phức tạp: "Chuyện này
là Nguyệt Nga làm sai, ta thay nàng xin lỗi hai người. Nhưng chuyện như
ván đã đóng thuyền, không thể vãn hồi...." Vương Bác Quân quay sang nhìn Lý Nguyệt Nga: "Ta cần thời gian từ từ suy nghĩ....."
Lúc này,
tâm trí Vương Bác Quân rất loạn. Thì ra Nguyệt Nga đã thích hắn từ lâu,
vì muốn thành thân cùng hắn, nàng không tiếc thoái hôn. Thế nhưng, để
muội muội thế hôn cho mình.... Hành động này quá ích kỷ! Hiện tại, hắn
không biết làm sao đối mặt với Nguyệt Nga, cũng không biết làm sao đối
mặt với Tần Chung và Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La còn muốn nói gì đó, nhưng
bị Tần Chung kéo lại. Tần Chung mỉm cười: "Huynh nói không sai, chuyện
đều đã qua, chúng ta nên nhìn về phía trước. Vốn dĩ, ta cũng nghĩ gia
cảnh mình quá bần cùng, ta lại trọng bệnh, nên đại tỷ mới hủy hôn. Nhưng bây giờ ta đã biết, thì ra đại tỷ đã thích huynh từ lâu. Đại tỷ, nếu
ban đầu đại tỷ nói ra chuyện này, Tần gia khẳng định sẽ đồng ý thoái
hôn. Trước khi thương nghị chuyện thành thân, chúng ta đã từng gặp nhau, khi đó, đại tỷ rất lý trí, rất bình tĩnh, ta thật không ngờ, lúc đó
trong lòng tỷ đã có người ái mộ rồi. Xem ra, Bác Quân huynh quá ưu tú,
nên dù đại tỷ ở khuê phòng cũng mọc sâu rễ tình với huynh. May mắn thay, ta với Ỷ La cũng coi như chó ngáp phải ruồi. Mọi chuyện nói rõ ra như
vậy cũng tốt, tránh cho Bác Quân huynh vẫn luôn không biết gì. Không
quấy rầy hai người nữa, Ỷ La, chúng ta đi thôi." Tần Chung gật đầu một
cái với Vương Bác Quân, rồi nắm tay Lý Ỷ La rời đi.
Sắc mặt Vương Bác Quân lại thay đổi một lần nữa: Đúng vậy, theo như hiểu biết của
mình về Nguyệt Nga, nàng không phải là một người dễ dàng động lòng với
người khác. Hơn nữa, trước kia mình và Nguyệt Nga chưa từng gặp nhau,
chỉ dựa vào mấy câu thơ và vài lời khen của nhạc phụ, Nguyệt Nga thật sự sẽ thích mình sao?
"Tướng công....." Lý Nguyệt Nga cũng nghe ra
thâm ý trong lời Tần Chung, nàng bước tới muốn nắm lấy tay Vương Bác
Quân, nhưng lại bị Vương Bác Quân né tránh: "Ta ra ngoài một lát."
"Tướng công, là ta lỗ mãng, chàng đã dặn ta chờ thêm một thời gian nữa, nhưng
vừa rồi Lý Nguyệt Nga chạy tới nói với ta mấy lời kia, làm ta không có
kiên nhẫn ứng phó với cô ta, cho nên ta mới muốn nói hết mọi chuyện, ai
ngờ...." Tần Chung đã nói phải tìm một cơ hội tốt mới vạch trần chuyện
này, là do nàng không nhịn được.
Tần Chung lắc đầu mỉm cười:
"Không sao, hôm nay Lý Nguyệt Nga đã có thể nghĩ ra cái cớ như vậy, thì
dù có kéo dài lâu hơn, cô ta vẫn có cách biện minh."
Lý Ỷ La thở
dài: "Ta thật không ngờ, Lý Nguyệt Nga còn có thể nghĩ ra cách như vậy." Hành động này căn bản không giống với tính cách trước đây của Lý Nguyệt Nga.
"Cô ta đã gả cho Bác Quân, vậy thì chỉ có con đường duy
nhất là tử chiến đến cùng. Nếu bị Bác Quân chán ghét, cô ta làm sao đạt
được mục tiêu của cô ta? Lý do này, hẳn là cô ta đã nghĩ ra từ sớm, chỉ
là....."
"Chỉ là cái gì?" Lý Ỷ La vội hỏi.
"Bây giờ lừa
gạt càng nhiều, thì hậu quả khi bị vạch trần sau này sẽ càng lớn. Bác
Quân là người trọng tình trọng nghĩa, Lý Nguyệt Nga vì muốn Bác Quân tha thứ mà dùng tình cảm lừa gạt, sau này, một khi nguyên nhân thật sự của
chuyện thế hôn bại lộ, sợ là Lý Nguyệt Nga sẽ không gánh nổi hậu quả."
"Cho nên, vừa rồi chàng nói những lời đó là muốn gieo vào lòng Vương Bác Quân một hạt giống nghi ngờ?"
"Ừ, nương tử thật thông minh!" Tần Chung xoa đầu Lý Ỷ La.
Lý Ỷ La hất tay Tần Chung xuống: "Nếu ta thật sự thông minh, ta còn bị chàng lừa quay mòng mòng sao?"
Tần Chung bật cười.
Sau ngày hôm đó, Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga hình như vẫn như bình
thường. Vương Bác Quân vẫn vùi đầu đọc sách như cũ, Lý Nguyệt Nga thì ở
trong phòng, đốc thúc và giam sát Vương Bác Quân đọc sách.
Thời gian rất nhanh đã đến tháng tám, cách khoa thi chỉ còn mấy ngày.