Hắn chỉ nhớ rằng mình đã trải qua 1 cơn mê sảng. Có lúc hắn thấy mình vô cùng tỉnh táo, mà chẳng thể nào mở mắt hay cử động. Cũng có lúc hắn
lại chìm vào trong những giấc mơ ám ảnh.
Hắn thấy thân mình lạnh
buốt. Hắn thấy vị máu tanh lấp đầy khoang miệng mình, thứ đáng lẽ phải
là dòng sữa mẹ ngọt ngào. Bàn tay nhỏ bé của hắn, vốn phải cảm nhận được hơi ấm của sự yêu thương, lại chỉ đang trơ trọi giữa không trung, quơ
lấy 1 thứ gì để bấu víu. Hắn cảm nhận được 1 thân người lạnh ngắt đang
ôm chặt lấy mình.
Cơn ác mộng khi khai mở tầng Tâm Nhãn đầu tiên
lại tái hiện. Hắn chẳng hiểu nổi giấc mơ kinh hoàng này bắt đầu từ đâu,
liệu có phải 1 phần kí ức đã hằn sâu trong trí não hắn mà hắn vốn đã
quên? Thứ kí ức ấy xung đột mạnh mẽ với sự tự ý thức mà bao lâu nay hắn
vẫn nghĩ về bản thân mình, về thằng Vương Thành Văn luôn được bảo bọc
bởi người mẹ hết mực yêu thương hắn, dưới mái nhà nhỏ gần bờ biển Hải
Thành. Sự xung đột ấy khiến hắn hoảng loạn, khiến tâm trí hắn càng hỗn
loạn, khiến trận mê sảng này càng trở nên thật khó khăn để vượt qua.
Khi hắn mở được đôi mắt, ánh sáng ban ngày đã chiếu vào gian phòng hẹp.
-Cậu tỉnh rồi đó à?
Bên giường, Tiểu Xí dụi mắt vươn vai bước tới, đưa bàn tay sờ lên trán hắn, rồi gật gật đầu nói:
-Tiểu tử, dám gây chuyện lớn như vậy, suýt nữa làm tớ liên luỵ rồi! – Tiểu Xí càu nhàu – Còn chưa biết Trương Đường chủ sẽ trừng phạt cậu ra sao, ổng nói cậu tỉnh thì tới tìm ổng đó. Thôi tớ đi ngủ đây! Cả đêm qua ú ớ
quẫy đạp làm tớ không ngủ nổi!
Tiểu Xí vừa quay đi, lại ngoảnh lại:
-Hồi sáng sớm tớ có đi xin cho cậu ít cháo. Trên bàn đấy. Ăn đi nhé.
Sau đó, Tiểu Xí nằm lên giường, co quắp người, trùm chăn mà ngủ. Có lẽ
Trương Đường chủ cũng rất tâm lí mà cho hắn được nghỉ ngày hôm nay. Cả
đêm qua Vương Thành Văn có lúc nói mớ bằng tiếng Đại Nam, nhưng không
thật rõ ràng, mà Tiểu Xí cũng không biết thứ ngôn ngữ này, nên chỉ nghĩ
thằng câm này đang ú ớ không thành lời mà thôi.
Vương Thành Văn
gượng ngồi dậy, thấy cơ thể mình kiệt quệ vô lực như vừa trải qua 1 trận ốm nặng. Hắn lảo đảo đứng dậy bước tới bàn, nhìn tô cháo bự vẫn còn âm
ấm, thầm cảm thấy Tiểu Xí thật sự là 1 bằng hữu tốt. Hắn lẩy bẩy cầm
thìa húp hết tô cháo loãng, thấy sức lực chậm chạp trở về, đầu óc cũng
bớt quay cuồng đi rất nhiều.
Nghe Tiểu Xí nói Trương Đường chủ
muốn hắn tới. Không rõ mình sẽ bị trừng phạt ra sao, hắn không chút nghi ngờ lời Tiểu Xí, nhưng cũng không định trốn tránh. Dù sao thì, cũng cứ
tới gặp ông ấy đi đã.
Trương Đại Vệ đang dùng điểm tâm sáng. Điểm
tâm sáng của các tạp vụ hôm thì 1 cái bánh bao nhỏ, hôm thì ít cháo
loãng. Còn suất của Trương Đại Vệ, sáng nào cũng là 1 cái bàn dài hơn
10m chất đầy ắp sơn hào hải sản. Có ít nhất vài chục đĩa thịt các loại
Hung thú trên bàn.
Các Đường chủ khác có lẽ sẽ dành sự quan tâm
tới đan dược cao cấp, hoặc thiên tài địa bảo, hoặc các loại kinh sách
quý hiếm, còn Trương Đại Vệ lại dồn hết suất đãi ngộ của mình vào đồ ăn
thức uống, nên bàn tiệc của hắn tuyệt đối là xa hoa tới mức ngay cả
Chưởng Môn cũng không sánh bằng.
Trong khi đang nhồm nhoàm thưởng thức bữa điểm tâm 1 cách ngon lành, Trương Đại Vệ để ý thấy Vương Thành Văn từ từ tiến tới.
Hắn ngừng bộ hàm của mình lại 1 khắc, vốn là 1 việc vô cùng hiếm gặp, để ý quan sát người thiếu niên này kĩ càng hơn.
Nhìn đứa nhỏ này, thật nhiều kí ức lại ùa về.
-Ăn 1 miếng đi.
Trương Đại Vệ vừa nói, vừa quẳng cho Văn 1 cái đùi quay với lớp da giòn bóng
nhẫy, không rõ là đùi loài thú gì. Văn bắt lấy, cúi đầu cảm ơn, rồi y
lời mà gặm 1 miếng thật lớn. Bát cháo vừa nãy quả thực chưa khiến hắn
nguôi ngoai sự thèm khát năng lượng.
Trương Đại Vệ chứng kiến
thằng nhóc gặm chiếc đùi Hung thú, vốn có vị rất mạnh và hắc mà người
chưa quen thì sẽ thấy khó chịu, lại có thể ăn được ngon lành đến thế,
ngay lập tức có ngay vài suy nghĩ. “Trông thì có vẻ xuất thân bần hàn,
nhưng kì thực lại được đút cho bao nhiêu cao lương mĩ vị mà lớn. Cơ thể
có chút mảnh khảnh, nhưng lại dồn nén lượng cơ bắp lớn. Khả năng cảm
nhận Linh Khí rõ ràng là con số 0, nhưng khả năng điều khiển Khí thì lại hơn cả mức thượng thừa. Từ dáng đi đứng, có thể thấy nền tảng Võ học
rất vững vàng, cũng không thể chỉ là từ trường học của Đại Nam mà ra,
nhất định phải được 1 bậc thầy về Âm Dương Quyền dạy dỗ. Nhìn qua sẽ
tưởng đây là 1 hậu duệ Vương tộc được nuôi dạy bài bản, nhưng kì quái ở
chỗ Long Khí lại mơ hồ hầu như không thể phát xuất. Thực sự lạ lùng.”
-Thấy vị có quen thuộc không? – Trương Đại Vệ hỏi.
Vương Thành Văn đương nhiên không quên mình đang giả câm, miệng lại bận nhai, chỉ gật đầu đáp lại.
“Không quen thuộc sao được?” Trương Đại Vệ nghĩ thầm, “Hoàng Bích Thanh năm 16 tuổi hoàn toàn mù tịt chuyện nữ công gia chánh. Toàn bộ tài nghệ nấu
nướng của con bé, đều do 1 tay ta truyền lại.”
Hắn lại nhớ về cô bé ngỗ ngược đanh đá năm đó, lúc nào cũng ríu rít loanh quanh trong khu bếp, như 1 đứa em gái nhỏ.
-Này nha đầu, bên em có Vương Bá Thế tài năng nghịch thiên như vậy, cũng có
Hà Chí Thương rất có phong phạm quân tử, lại còn có Nguyễn Bạch bí hiểm
khó lường. Em có thấy ưng tên nào không? – Hắn từng hỏi cô như vậy.
-Tất cả bọn họ đều quá tham vọng. Trong mắt họ chỉ có chấp niệm của bản
thân, ngoài ra chẳng có điều gì khác. Em không ưa kiểu người như vậy.
Đối với em, 1 bậc phu quân thì không cần tài năng vượt trội, cũng chẳng
cần tham vọng phân tranh với đời, có thể cùng em xây dựng 1 gia đình êm
ấm hạnh phúc là được rồi. Và nếu có con, em cũng chỉ mong con mình có
được 1 cuộc đời yên bình không sóng gió. Và hi vọng rằng nó sẽ trở thành 1 người thật tốt.
-Người tốt ư? Nha đầu, em thấy thế nào mới là người tốt?
-Đơn giản thôi. Tốt bụng y như Trương đại ca vậy! – Thiếu nữ Bích Thanh
nhoẻn miệng cười thật tươi. – Nè, Trương đại ca. Gợi ý cho em 1 cái tên
đi. 1 cái tên thể hiện rằng đứa trẻ sẽ trở thành 1 con người tốt bụng,
luôn làm điều đúng đắn, y như đại ca vậy!
-Mày chỉ giỏi nịnh! –
Trương Đại Vệ ngẫm nghĩ – Chưa biết họ của thằng bé là gì, đặt tên chưa
chắc đã hợp. Nhưng đại ca thử gợi ý cho mi nha, đặt là Thành Văn đi.