Tới đây thì 2 chị em đều không bàn luận thêm nữa. Cầm Dạ Nguyệt đã tự hiểu ra vấn đề.
Bích Thanh chưa nói tới tham vọng của Vương Bá Thế là gì, nhưng rõ ràng là
anh ta rất cần kế thừa Đại Thư viện Hồng Định để làm điều đó. Mà việc
này từ lâu đã là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra, chẳng lý do nào để Vương
Lập Đế không truyền lại ngai vàng cho người con trai trưởng tài năng
ngút trời của mình.
Chí Tôn Cường giả Vương Bá Thế, kẻ sở hữu Đại
Thư viện Hồng Định, đồng thời là Đế Vương của Đế quốc Đại Nam, cũng là 1 thiên tài ngàn năm có 1. 1 kẻ như vậy, tạo ra Bá nghiệp chấn động thiên hạ kì thực lại là chuyện rất bình thường, không làm nên cơm cháo gì mới là chuyện không thể xảy ra.
Rất có lẽ, tham vọng của Vương Bá Thế lại xung đột với khao khát của Vương Lập Đế. Chỉ có 1 lý do như vậy mới có thể khiến Vương Lập Đế cố tình truất bỏ sự kế ngai của con trai
trưởng. Thay vì yên tâm trao lại vị trí Chí Tôn Cường giả cho con trai,
ông ta lại muốn Vương Bá Thế phải chìm sâu trong điên cuồng, và dễ dàng
bị kìm hãm để trở thành 1 lưỡi gươm phục vụ ông ta. Bằng tài năng tuyệt
thế của Vương Bá Thế, và sự hùng mạnh của Đại Nam lúc bấy giờ, e rằng
chẳng gì có thể cản bước Vương Lập Đế nữa.
Lợi dụng chính con trai mình để hoàn thiện Bá nghiệp, nghe thì có vẻ khát máu tanh lòng, kì
thực đối với gia tộc Vương kế thừa dòng máu của Rồng, chuyện này lại
bình thường tới mức chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Tất nhiên, từ điểm nhìn của Vương Lập Đế, ông ta hoàn toàn có thể không thấy rằng mình có
làm gì sai với đạo làm cha mẹ. Đặt áp lực khổng lồ lên Vương Bá Thế từ
khi còn nhỏ, cũng là để đào tạo nó thành tài. Cố tình trao lại Đại Thư
viện cho Vương Vũ Hoành, đối với ông ta cũng là để cảnh tỉnh Vương Bá
Thế rời xa con đường lầm lạc, hướng con trai mình trở lại chính đạo.
Chuyện ai đúng ai sai, kể từ cái chết của Vương Lập Đế, đã chẳng còn quan
trọng nữa. Điều đáng sợ đối với Bích Thanh bây giờ, là chẳng sớm thì
muộn Vương Bá Thế sẽ nhận ra rằng Đại Thư viện Hồng Định vốn đã thuộc về em trai mình. Cơn bão tố diệt vong đang thành hình trên mái nhà của gia đình nhỏ của cô.
-Đã có những ai biết chuyện này? – Tiếp nhận 1
tin tức động trời như vậy, Dạ Nguyệt chẳng tỏ ra chút nao núng. Cô bé
bình tĩnh đặt vấn đề.
-Vũ Hoành vẫn chưa hề biết. Chị không muốn
anh ấy lo lắng. Và tên ngốc ấy vẫn đang hoàn toàn tin tưởng anh trai
mình. Chẳng điều gì có thể lay chuyển niềm tin ấy. Chỉ có chị, em, và
Vương Tuyết Trinh.
-Vương Tuyết Trinh? – Dạ Nguyệt bĩu môi – Em không tin tưởng bà ta. Em cực kì không ưa Ám Hành Sứ Giả!
Điều này Bích Thanh có thể hiểu. Việc Vương Tuyết Trinh là Ám Hành Sứ Giả,
cũng cực kì ít người biết. Cô tình cờ là 1 trong số đó. Và cô cũng hiểu
mối quan hệ lắt léo giữa Thánh Nữ và Ám Hành Sứ Giả.
-Cô Tuyết Trinh cũng đã từng cố hết sức để bảo vệ mẹ em, em biết đấy. – Bích Thanh lựa lời nói.
-Và bà ta đã thất bại! – Dạ Nguyệt rít lên.
-Và cô ấy vẫn chưa từng hết dằn vặt vì điều đó. – Bích Thanh vẫn không từ
bỏ - Dạ Nguyệt này, chị cần đồng minh. Em cũng hiểu mà. Giữa Long Thành
rộng lớn này, chị chẳng có thể tin tưởng được ai nữa. Chị buộc phải đặt
cược tất cả mọi thứ chị có vào những người đáng tin cậy. Và em là 1
trong số ít ỏi đó!
-Vậy… - Dạ Nguyệt có vẻ đã bình tĩnh lại – Mụ
Ám Hành Sứ Giả đó sẽ làm được gì? Cho Ám Hành Quân Đoàn bảo vệ gia đình
chị sao? Để em cảnh báo chị biết, Ám Hành Quân Đoàn giờ chẳng đáng tin
đâu! Chị biết Hắc Y Hội chứ? Chúng vẫn còn bám những nhánh rễ nhỏ trong
Ám Hành Quân Đoàn, và chúng sẽ rất vui mừng được trao cơ hội ám toán kẻ
thừa kế Đại Thư viện Hồng Định! Nhưng Hắc Y Hội vẫn chưa phải những kẻ
khiến em lo lắng nhất, mà là Bạch Linh Đội…
-Được rồi, - Bích
Thanh cắt lời – Chị em cũng là người hiểu chuyện mà. Cô Tuyết Trinh
không phải kiểu người lỗ mãng đâu. Và chúng ta sẽ hạn chế dựa dẫm vào Ám Hành Quân Đoàn nhất có thể. Giờ chị chỉ có thể trông cậy vào em mà
thôi.
-Vào thân phận Thánh Nữ của em thì đúng hơn, nhỉ?
-Không! – Bích Thanh khẳng định chắc nịch – Vì Thánh Nữ của thế hệ này là em,
Cầm Dạ Nguyệt, vì chỉ có mình em mới có năng lực để cứu gia đình chị
thoát khỏi kiếp nạn này! Và chị lấy toàn bộ 13 tầng Vô thức ra thề, chị
sẽ giúp em thoát khỏi sự giam hãm của Đại Nam!
Cô bé Cầm Dạ Nguyệt thực sự không giấu nổi sự thích thú khi được tán dương tới vậy. Mặt cô
bé vặn vẹo để ngăn không biểu lộ ra nụ cười sung sướng. Một lúc sau, cô
bé trầm ngâm nói.
-Nếu đưa Vương Vũ Hoành vào Đại Thư viện Hồng Định ngay bây giờ?
-Chắc chắn không kịp! – Bích Thanh khẳng định – Thực lực của Vương Bá Thế
thực sự đã vượt quá 1 Siêu Cường giả thông thường rồi. Chỉ 1 thời gian
ngắn trong Đại Thư viện thì hoàn toàn không thể khiến Vũ Hoành đấu nổi
với anh ta, chưa kể thiên phú của Vũ Hoành…
-Thậm chí thiên phú
của anh ta có tồn tại hay không cũng là 1 điều cần được xem xét – Cầm Dạ Nguyệt mỉa mai nói. Việc Vương Vũ Hoành là phế vật vốn chẳng phải
chuyện gì bí mật – Cầu cứu anh họ chị, Hà Chí Thương thì sao?
-Hà
Chí Thương ư? – Bích Thanh chua xót nói. – Hà Chí Thương với Vương Bá
Thế, thân thiết như anh em ruột thịt vậy. Chưa kể, anh ta thật sự rất
căm thù Vũ Hoành vì đã đem chị đi mất, giờ góp thêm 1 dao để tiễn Vũ
Hoành xuống mồ nhanh hơn thì còn được…
-Xem ra chỉ còn cách lánh khỏi kiếp nạn này.
Cầm Dạ Nguyệt suy nghĩ 1 hồi.
-Hải Thành. Đất Đại Nam hiện giờ, chỉ còn Hải Thành là nơi chị em mình có
thể lánh nạn. Nghe chị nói thì giờ em cũng không thể công khai sống ở
đây được nữa. Hải Thành cũng là nơi đặt mắt xích quan trọng nhất của
Trận Pháp giam cầm em. Sẽ chẳng ai nghĩ rằng chúng ta sẽ ẩn náu ở đúng
nơi đó. Lãnh thổ của tộc Krabei vẫn đang được Tiên Đế bảo hộ. Hằng năm
sẽ có 1 đoàn xe ngoại giao với mục đích tiếp viện nhân đạo tới vùng tự
trị ở vịnh Bạch Long, và đoàn xe ấy rất ít bị kiểm tra. Em sẽ sắp xếp
nhanh nhất có thể để chuyến xe ấy lên đường sớm. Có lẽ trong tháng 5 này chúng ta có thể lên đường!