Đây chẳng qua chỉ là một nữ tử phàm nhân mà thôi, bình thường Huyền Vũ ngay cả mắt cũng lười phải
liếc một cái. Trong suy nghĩ của nàng, đây chẳng qua chỉ là một loại
sinh vật như kiến hôi thôi, phất tay một cái cũng có thể giết chết.
Nhưng mà âm thanh huyết nhục nổ tung cũng không vang lên.
Mặc dù Ninh Tiểu Nhàn cười nhẹ nhàng tinh xảo, nhưng trong lòng lại khẩn
trương muốn chết. Bình thường nàng nói chuyện tuyệt không chanh chuanhư
vậy, chẳng qua là vừa rồi khi Trường Thiên và Trầm Hạ nói chuyện với
nhau, lặng lẽ truyền âm phân phó nàng: “Xúc động cấm chế, chọc giận
Huyền Vũ!” Nàng không biết Trường Thiên đang tính toán điều gì, chỉ biết hắn tuyệt đối sẽ không hại nàng, vì vậy không chút do dự làm theo lời
hắn.
Nàng đã thật sự làm được rất triệt để, khiến Trường Thiên
bội phục không dứt. Người có thể vừa mở miệng đã đắc tội được thần thú,
cõi đời này thật không có bao nhiêu đâu.
Đôi tay thanh tú của
Huyền Vũ mới vừa giơ lên cao thì Trường Thiên đã tiến lên trước một
bước, ném một món đồ về phía trước. Thời điểm có âm thanh vang lên trong nháy mắt, thứ đồ này cường quang màu vàng đất, sau đó hóa thành cự
thuẫn có đường kính một thước, che ở trước mặt nàng.
Đây chính là Huyền Vũ Quy giáp Trường Thiên từng sử dụng để ngăn trở Man Tổ xuất thủ lúc còn ở Hồng cốc!
Ngay sau đó, một đạo sóng kình mênh mông vô hình đánh ở trên quy giáp, rồi
sau đó bị bắn ngược lại, những người đứng xem thậm chí có thể trông thấy không khí phía trước tấm chắn vặn vẹo trong nháy mắt, giống như là hiện tượng thường xuất hiện trên đống lửa hừng hực.
Một âm thanh rắc
rắc vang lên giòn vang, mặt trên của tấm quy giáp trải đầy vết thương
chồng chất này đã hoàn thành sứ mạng cuối cùng của mình, giải thể ngay
giữa không trung, vỡ tan thành vô số khối rơi xuống trên mặt đất, để lộ
ra người lông tóc vô thương được che chắn ở phía sau.
Lúc này
Huyền Vũ mới nhẹ “ồ” một tiếng, trên mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc. Làm sao mà
nàng không nhận ra được quy giáp này đúng là linh kiện trên người mình
chứ, hơn nữa thủ pháp tế luyện cũng là của mình luôn? Nhưng nàng thực
không rõ, lúc nào mà nàng lại có một vật như vậy, và tại sao nó lại xuất hiện trên người của một phàm nhân chứ? Nghĩ đến đây, trong mắt nàng lộ
ra hứng thú, rốt cục cũng nhìn thẳng về phía Ninh Tiểu Nhàn, nàng lại bị Trường Thiên lôi kéo về phía sau, trực tiếp kéo vào trong lồng ngực của mình.
Ngay từ lúc hắn tế ra quy giáp thì đã quát khẽ: “Nếu còn
không ra tay, đợi đến khi hai ta thân vẫn, ngươi cũng mơ tưởng bắt được
Mộc Chi Tinh đi!”
Đối tượng mà hắn đang nói chuyện, tất nhiên là
Trầm Hạ. Nhìn thấy sự vui vẻ lộ ra trong đôi mắt màu vàng của hắn, trên
khuôn mặt vẫn luôn trầm lắng của lang quân tuấn mỹ này rốt cục xuất hiện sự thở gấp hiếm thấy (thở gấp do tức quá).
Cái gì mà
Hám Thiên Thần Quân chứ, đây chính là hai kẻ điên a, cư nhiên cho hắn
một chiêu như vậy! Nhưng tình huống trước mắt không cho phép hắn suy
nghĩ được nhiều nữa, bởi vì Huyền Vũ đã đưa tay phất qua thái dương,
tiến lên trước một bước. Hắn đãx uất nhập Cố Ẩn Sơn Hà Trận vô số lần,
biết rõ đây chính là điềm báo nàng đã tức giận muốn hạ sát thủ, chỉ đành phải tế ra pháp khí, vừa giận dữ nói: “Ta giữ chân nàng, các ngươi
nhanh chóng đi ra ngoài đi!”
“Không!” Đến lúc này, Ninh Tiểu Nhàn cũng hiểu được ý đồ củaTrường Thiên, nàng ngược lại vẫn thư thư phục
phục mà tựa vào trong ngực ái lang, cười hì hì nói, “Nghe nói Huyền Vũ
thần thông quảng đại, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không kém. Chiến đấu
đặc sắc như vậy, nếu mà được tham quan học tập thì tất nhiên sẽ có thu
hoạch lớn, tại sao chúng ta có thể bỏ qua được chứ?”
Đang lúc nói chuyện, đầu ngón tay phải của Huyền Vũ đã nhẹ nhàng nhấc lên, phảng
phất như đang ôm lấy cây đàn kéo dây đàn ra. Mọi người đều cảm thấy dưới chân mềm nhũn, hẳn là mặt đất đột nhiên biến thành ao đầm, đừng nói là
cất bước, ngay cả nhấc chân cũng không thể. Một chiêu này, hai người
Trường Thiên đã được chứng kiến ở đệ nhị mạc thiên địa rồi, chỗ không
giống chính là lúc này ở trong ao đầm lại có gai đất thô như măng đang
dâng lên rất nhanh, chỗ sắc bén của nó thì mảng như kim, nhưng với độ
dày đặc như vậy, quả nhiên là muốn đâm con mồi thành ra lỗ thủng đầy
mình!
Trầm Hạ cũng dự đoán địch nhân vô cùng chính xác, bật hơi
lên tiếng nói, trước thời gian đã hạ ra mộtchữ “Định”, mặt đất nhất thời ngưng thực lại như cũ, ngay cả gai đất mới thành hình cũng không động
đậy nổi.Hai người Trường Thiên cẩn thận từng li từng tí nhấc chân, rời
khỏi khu vực mặt đất gai nhọn đâm đầy!
Huyền Vũ nghiêng đầu,
trong mắt có tinh quang chợt lóe, trầm giọng nói: “Ngươi rốt cuộc là
người nào?”Nàng làm sao mà nhìn không ra, thần thông mà Trầm Hạ sử dụng
lại cùng chất đồng nguyên với nàng, chẳng qua chỉ là đảo lại khẩu quyết
mà thôi, cho nên mới sinh ra hiệu quả trái ngược, vừa lúc hai bên triệt
tiêu nhau.
Hơn nữa hắn vừa động thủ đã bại lộ đạo hạnh chân thật
của mình, nhưng cũng chỉ là tu vi Độ Kiếp tiền kỳ Đại viên mãn, nếu muốn giống như nàng đang lúc giơ tay nhấc chân đã có thể phóng ra một bộ
pháp thuật này là không thể nào, trước tiên cần phải mặc niệm đầy đủ
đoạn khẩu quyết nàyở trong bụng.
Nói cách khác, ngay từ trước khi nàng xuất thủ thì tiểu tử này cũng đã dự liệu được nàng sẽ sử dụng được loại thần thông nào, hoặc là nói, nàng thích dùng loại thần thông nào?
Cõi đời này, lại có thể có người lý giải nàng như vậy, hết lần này đến lần
khác lại còn là người sử dụng cùng loại lực lượng với nàng?
Kết
quả bên phía Trầm Hạ lại há miệng, còn chưa tới kịp đáp lời, Ninh Tiểu
Nhàn đã đoạt lại mà nói: “Đường đường là Huyền Vũ, ngay cả một người còn chưa trải qua Lôi Kiếp cũng đánh không lại, còn không biết xấu hổ mà tự xưng là thần thú sao?”
Hành động của nàng, khiến cho Trầm Hạ và
tổng quản dê yêu đều cảm thấy vô cùng hoang đường. Trong tình huống vội
vàng như vậy, mà còn có thể giở trò bịp bợm tìm đường chết, bọn họ vẫn
là lần đầu nhìn thấy a. Nhưng là Trầm Hạ căn bản cười không nổi, sau khi hô xong một tiếng”Câm miệng” thì chỉ cảm thấy đầy bụng toàn là sự khổ
sở không nói ra được, bởi vì cho dù hành vi của Ninh Tiểu Nhàn có hoang
đường thế nào thì hắn cũng phải thu thập hậu quả cho bọn họ; nàng có
mắng hung hăng hơn nữa thì hắn cũng phải thay bọn họ ngăn trở sự công
kích tức giận đến từ Huyền Vũ.
Bởi vì, nếu như hai người này đều chết mất thì hắn sẽ phải vĩnh viễn bị vây ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận!
Da thịt ở khóe mắt của Huyền Vũ co giật, tức giận ngược lại đã thu liễm,
thản nhiên nói: “Ngươi muốn chết.” Chỉ một ngón tay, trên mặt đất nhất
thời cô đọng ra một đầu Hắc Long có chiều cao năm trượng, há to miệng
xông về phía hai người Ninh Tiểu Nhàn.
Nếu là nhìn kỹ, đầu Hắc
Long này cũng không phải là vật còn sống, mà là do đất đá màu đen trên
mặt đất ngưng tụ thành, cho nên toàn thân cũng có màu đen, chẳng qua là
thân hình của nó còn tráng kiện hơn cả cái thùng nước cỡ lớn nhất rất
nhiều, lân phiến tu trảo (vảy lên râu vuốt) đều giống như thật, miệng to như chậu máu, răng sắn trong miệng cũng có thể đếm được từng viên, lúc
xông về trước thì có gió mạnh đập vào mặt, long uy hiển hách, ai cũng
không hoài nghi đầu Thạch Long này có thể ăn được người hay không.
Nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại không né tránh, ngược lại co rụt ở trong ngực Trường Thiên. Quả nhiên ngay lúc suýt xảy ra tai nạn, Trầm Hạ đã chạy tới, che ở trước mặt bọn họ, rồi sau đó cho một kiếm gọt qua cái ót của Thạch
Long, đánh đầu rồng to lớn này đã ngiêng qua một bên.
Đất đá tung bay khắp nơi, long thân khổng lồ vẫn dựa theo quán tính mà lao đến.
Trầm Hạ hít một hơi thật sâu, bên trên quyền trái xuất hiệnmột tầng ánh sáng màu vàng. Với nhãn lực phàm nhân của Ninh Tiểu Nhàn thì cũng không thấy rõ tình huống cụ thể, chỉ cảm thấy tầng này ánh sáng màu vàng này tựa
hồ hơi hơi thay đổi hình dạng, sau đó lại biến thành bạch quang trong
suốt óng ánh, sau đó theo quả đấm nặng nề của Trầm Hạ đánh ở trên thân
Thạch Long!
Sự thấu hiểu của nàng về lực lượng đã rất sâu rồi,
chỉ nhìn lần ra quyền này của hắn thì cũng biết hắn không dựa vào khí
lực tăng trưởng. Nhưng một quyền này đánh ra, trong thân thể được hình
thành từ nham thạch của Thạch Long đã xuất hiện vô số khe hở rồi cư
nhiên đã lộ ra bạch quang chói mắt, sau đó ngay trước khi long thân đụng vào ba người bọn họ thì đột nhiên vô thanh vô tức mà run rẩy vỡ thành
những khối vụn lớn không bằng móng tay!
Thân hình thoạt nhìn không thể phá vỡ như vậy, lại có thể bị đánh nát thành vô số lát cắt giống như đậu hủ!