Trường Thiên thản nhiên nói: “À, tu vi của ngươi tất nhiên đã sớm đạt
đến Độ Kiếp tiền kỳ Đại Viên Mãn, nhưng lại không tiến thêm được nữa.
Mùi vị này, thực không dễ chịu a?”
Không tiến thêm được, đây là ý gì? Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, nàng vốn cũng không hiểu rõ lắm,
nhưng nàng đã không còn là Ngô Hạ A Mông (A Mông đất Ngô)* ngày xưa nữa, chỉ cần suy nghĩ một chút thì đã bừng tỉnh đại ngộ: nếu như kẻ bị vây ở sâu trong Vân Mộng Trạch chính là Trầm Hạ, lấy tu vi hiện tại của hắn
thì đã sớm nên độ kiếp rồi, nhưng trong mạc thiên địa nhỏ bé này làm sao mà có lôi kiếp giáng xuống? Mặc dù lôi kiếp ở Nam Chiêm Bộ Châu là một
khảo nghiệm lớn nhất đối với tu tiên giả, nhưng lợi ích mà nó mang đến
cũng rất rõ ràng. Cũng giống như lửa lớn đốt rừng, cây chết thú mất,
khiến cho vô số sinh linh đồ thán, nhưng mà chỉ cần một trận mưa lớn đổ
xuống, trong đất một lần nữa lại nảy sinh ra mầm cây, không quá ba
tháng, nơi đó vẫn là một nơi thảo trường oanh phi (cỏ mọc chim đậu)! Đơn giản một chút chính là cảnh giới sau khi Độ Kiếp sẽ trực tiếp tăng lên
tới Tiên Nhân chi cảnh, từ đó về sau thì tầm nhìn sẽ tiến vào một thiên
địa hoàn toàn mới.
* Ngô Hạ A Mông: tên đầy đủ là Lữ Mông, một vị danh tướng cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Năm 219, Lã Mông sử dụng kế sách áo trắng sang sông và chiếm miền tây Kinh châu, đánh bại danh tướng của Lưu Bị là Quan Vũ, lập được một đại chiến công uy chấn cả Trung Quốc, tuy nhiên không bao lâu sau thì ông đột ngột qua đời. Ông vốn xuất thân là thường dân nên ban đầu cũng không có kiến thức, sau này mới được cấp trên đề nghị và học tập nhiều điều. Từ đó mới có năng lực bày mưu tính
kế. (Nguồn: wikipedia) Trong trường hợp này, Ninh Tiểu Nhàn đang ví bản
thân như là Lữ Mông lúc chưa biết gì.
Nhưng mà Trầm Hạ lại ở trong Vân Mộng Trạch, dù là đã xây dựng trụ cột đến vô cùng kiên cố,
nhưng không bị sét đánh qua thì hắn sẽ không có cách nào tiến vào Tiên
Nhân chi cảnh! Nếu quả thật là như Trường Thiên nói, hắn bị vây ở Vân
Mộng Trạch đã rất nhiều rất nhiều năm, ngày qua ngày đều nhìn về phía
bầu trời bên ngoài, như vậy sự biệt khuất trong lòng hắn cũng có thể
hiểu được.
Nhưng tu vi của hắn đối với Huyền Vũ mà nói, thật sự
là bé nhỏ không đáng kể. Vì sao Huyền Vũ phải bố trí đại trận, nhốt một
tiểu lâu la như vậy ở chỗ sâu nhất củaVân Mộng Trạch?
Trầm Hạ
nhìn chằm chằm Trường Thiên, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nói gì? Thời
gian cách màn thiên địa tiếp theo không còn nhiều lắm, các ngươi có muốn xuất trận hay không?”
“Tất nhiên là muốn rồi.”Ninh Tiểu Nhàn
cười dài mở miệng, lúc này Trầm Hạ mới phát hiện mình đã dồn toàn bộ lực chú ý lên trên người Trường Thiên, bỏ qua tiểu cô nương này. Chẳng biết từ lúc nào nàng đã di chuyển đến bên cạnh, “Chúng ta còn muốn nhìn xem
một chút rốt cuộc là ngươi muốn thoát khỏi Cố Ẩn Sơn Hà Trận nhiều như
thế nào đây? Theo tình hình trước mắt, thẻ đánh bạc trong tay chúng ta,
như vậy là đủ rồi!”
Trường Thiên tiếp lời nói: “Nếu đã như thế,
lại thêm một cái điều kiện nữa đi. Ngươi là người kế thừa y bát của
Huyền Vũ, tất nhiên cũng nghiên cứu luyện tập thần thông của nàng. Ta
chỉ muốn bí quyết tâm pháp Thiên Nhất Chân Thủy của nàng, những thứ khác cũng không có nhu cầu.”
Ninh Tiểu Nhàn hiếu kỳ nói: “Bí quyết Thiên Nhất Chân Thủy là cái gì?”
Trường Thiên kiên nhẫn trả lời nàng nói: “Đây là một loại thần thông Huyền Vũ
ngộ ra được sau khi tu hành ở Nam Hải hơn ba ngàn năm, cũng là quy tắc
chung trong tâm pháp về sau của nàng, lấy vạn pháp quy về một ý. Huyền
Vũ sở trường ở phòng ngự, mà tâm pháp này chú ý đến sinh sôi không
ngừng, kéo dài không dứt, chính là có được chân lý của nước.” Hắn vuốt
ve mái tóc của Ninh Tiểu Nhàn, bất mãn nói, “Trong Ngũ Hành, thủy có thể sinh mộc. Ta cùng Huyền Vũ đã gặp mặt vài lần, từng hỏi nàng khẩu quyết này để luận bàn với nhau, nhưng nàng luôn là giữ kín đồ của mình.”
Nàng nhịn cười không được. Đã là quy tắc chung trong tâm pháp của người ta,
đó đương nhiên là bí mật cần được ẩn giấu rồi. Không để cho hắn nhìn,
hắn lại nói người ta là luôn giữ kín đồ của mình, nam nhân này theo
đuổilogic của thổ phỉ sao? Nếu không phải Huyền Vũ cũng là thần thú một
phương, nàng đoán chừng Trường Thiên sẽ động thủ cường đoạt.
Sắc
mặt Trầm Hạ âm tình bất định. Hai người này chẳng lẽ là bị điên rồi sao, lại còn thêm điều kiện? Có thể nói là Ninh Tiểu Nhàn điên rồi, Trường
Thiên cũng là thần thú nổi danh cùng Huyền Vũ, tại sao trong miệng lại
có thể phát ra lời nói khinh cuồng bực này? Hắn đè xuống sự bất an trong lòng, cười lạnh nói: “Có kéo dài thời gian nữa cũng vô ích, nên lên
đường rồi. Thành thật mà nói, đệ ngũ mạc thiên địa hung hiểm cực kỳ,
ngay cả ta cũng không giữ được các ngươi đâu.”
Ninh Tiểu Nhàn “A” một tiếng nói: “Nếu nói như vậy, đệngũ mạc thiên địa mới là một màn
hung hiểm nhất Cố Ẩn Sơn Hà Trận? A, chẳng lẽ là cuộc chiến giữa Huyền
Vũ và Man Tổ?”
Trầm Hạ nhịn không được nữa mà bước về phía trước, kết quả chỉ đi được ba bước thì đã ngừng lại, hoảng sợ biến sắc nói:
“Ngươi làm cái gì?”
Chính là Ninh Tiểu Nhàn đã dịch chuyển qua
trái một bước, để lộ ra một chiếc hộp phía sau. Trên chiếc hộp đó có ánh sáng vàng lóe lên, mà nàng đang chậm rãi rút Răng Nanh ra khỏi hộp.
Trên hộp có ánh sáng vàng nổi lên, huyễn hóa thành một mảnh dầy cộm sông núi dày đặc, có đỉnh có đường, có hang có sườn, nhất phái khí tượng thanh
tân. Mà chỗ tỉ mỉ của nơi đó chính là ngay cả khe rãnh nho nhỏ cũng có
thể đếm được. Nhưng mà không ai quan tâm cái này, bởi vì này phiến núi
cao này xuất hiện, chỉ ra rõ một kết quả:
Cấm chế đã bị kích hoạt rồi.
Nữ nhân này, lại chủ động đi khiêu khích cấm chế của Huyền Vũ! Mà còn dùng thủ đoạn thô bạo như thế, trực tiếp lấy chủy thủ đâm vào kết giới ghim
trên hộp! Dù là Trầm Hạ hiểu rõ Cố Ẩn Sơn Hà Trận như lòng bàn tay thì
giờ phút này trên lưng cũng đột nhiên thấm ra mồ hôi lạnh.
Tổng
quản dê yêu ở bên cạnh thấy vậy thì miệng rộng há to ra, không biết nói
cái gì cho phải, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Xong, xong
rồi, hai kẻ điên này cư nhiên chủ động triệu hồi Huyền Vũ đại nhân a,
đây thật là hại chết ta rồi!” Nơi này có rất nhiều cấm chế do đích thân
Huyền Vũ bố trí, một khi bị xúc động thì bản thân nàng có thể cảm giác
được.
Ninh Tiểu Nhàn cười tủm tỉm nói: “Có người ở trong bảo khố
của Huyền Vũ, xúc động đến cấm chế do Huyền Vũ bày ra, ngươi đoán nàng
sẽ có phản ứng gì?”
Trong mắt Trầm Hạ có hàn quang chớp động, cũng không nói nhảm với nàng nữa, thi triển thân pháp tiến lên muốn bắt hai người.
Đáng tiếc, đầu ngón tay của hắn còn chưa chạm được vạt áo của NinhTiểu Nhàn
thì mọi người đã nghe thấy một tiếng tiếng hô trầm muộn mà thống khổ. Âm thanh này giống như là từ ngoài cửa truyền vào, chẳng qua là cách quá
xa nên nghe không đúng rõ, nhưng Ninh Tiểu Nhàn lập tức nhớ lại đầu Dung Hỏa Ác Khuyển canh cổng kia.
Ngay sau đó, cửa lớn bền chắc của
tầng khố phòng thứ hai chợt bị đánh mở, bay về phía trước bảy, tám
trượng rồi mới ầm ầm ngã xuống đất!
Mọi người đều cảm thấy hoa mắt, bụi đất tung bay ở bên trong đã có một bóng dáng xinh đẹp linh lung đứng ở trước mặt mọi người.
Trên người nàng còn mặc hỉ bào đỏ thẫm lúc hôn lễ, trong đỏ tươi còn mang
theo vàng ròng, cũng không biết là do vật gì chế thành, sau khi bụi đất
đi qua, không lây dính một chút nào. Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ vô hạ kia,
thường ngày cho dù là ai thấy được cũng cảm thấy một lòng muốn hòa tan
thành nước,nhưng lúc này lại mặt ngưng sương lạnh, một đôi mắt phượng
khẽ nhướn lên chứa đầy sát khí, phàm là người người đối mặt với nàng đều cảm thấy hai mắt đau nhức, như bị kim châm.
Nàng vừa mới tới,
đôi mắt sáng đã quét qua mọi người trong sân, hơi để lộ ra vẻ mờ mịt.
Nàng vốn tưởng rằng có Man nhân đột kích, nhưng nơi này chỉ có ba phàm
nhân, còn có một người là lão tổng quản thủ hạ của Tất Phương, nhìn sao
cũng không giống như là bộ dáng của cường địch a.
Cấm chế trong
khố phòng bị xúc động, nàng chỉ mới báo cho Tất Phương một tiếng thì đã
chạy tới. Ngày đại hôn, loại chuyện này sao có thể nói ra ngoài cho mất
mặt chứ, vì vậy trên thực tế đám yêu quái trên tiệc cưới còn chưa biết
chuyện.
Hết lần này tới lần khác khi môi đỏ của nàng hé mở, còn
chưa kịp khiển trách tổng quản dê yêu thì Ninh Tiểu Nhàn cũng đã cười
nói: “Mẫu Ô Quy, hôn phục trên người ngươi xấu quá!” Trong giọng nói
tràn đầy tùy ý cùng trêu chọc, nhưng mà Trầm Hạ nghe được câu này thì
chỉ cảm thấy máu ở bên trong mạch máu như muốn ngưng tụ thành băng cứng!
Mẫu Ô Quy (con rùa đen cái)!
Chân thân của Huyền Vũ đích thật là giống như rùa, mà sau khi tu luyện thành công thì hình người lại đẹp như thiên tiên, vì vậy hận nhất người bên
cạnh so sánh nàng với rùa, nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại mở miệng một
tiếng “Ô Quy”, mở miệng một tiếng “xấu quá”, từng chữ từng chữ đâm
vào lòng nàng.
Cho dù nàng tu dưỡng có khá hơn nữa thì cũng không khỏi dựng thẳng mày, liếc mắt một cái về hướng của Ninh Tiểu Nhàn, sau
đó ngón tay nhỏ nhắn vươn ra khỏi ống tay áo, nhẹ nhàng búng ra tiếng.