“Sau khi Huyền Vũ độ
kiếp thì bộ lạc Cách Nguyên vẫn phồn thịnh lớn mạnh như trước, hơn nữa
bắt đầu khuyếch trương về hướng đông, tiếp tục xác nhập thêm các bộ lạc
Man nhân cỡ nhỏ. Trong quá trình này tất phải xâm lấn địa bàn của nhiều
đại yêu, nổi lên nhiều xung đột với địa đầu xà. Tất Phương cũng là một
trong số đó.”
“Tuy Tất Phương trời sinh ngự hỏa, nhưng lại là
sinh vật có bản tính ôn hòa, điều này rất hiếm thấy, là một yêu quái rất hòa thuận với nhân loại.” Nghe đến đó, Ninh Tiểu Nhàn nhẹ gật đầu. Yêu
quái ở Nam Chiêm Bộ Châu có tính cách thiên kỳ bách quái, chợt có một
hai kẻ lương thiện như vậy cũng là hợp tình hợp lý. “Trong truyền thuyết từng nói nhân loại đã sớm biết sử dụng lửa, chính là do tổ tiên của Tất Phương nhất tộc không đành lòng thấy nhân loại chịu đựng cơ hàn, bởi
vậy nên ở trong lãnh địa hắn rất được lòng người.”
“Nhưng mà bộ
lạc Cách Nguyên quá mức cường đại, Tất Phương không thể địch lại bọn họ
khi tranh đấu, lại bị trọng thương. Lúc này Huyền Vũ lại đuổi tới, cứu
được hắn. Hết lần này đến lần khác Tất Phương lại là yêu quái đã quen
độc hành, không thích ăn nhờ ở đậu. Nghe nói vì thu nhập hắn vào dưới
trướng mà Huyền Vũ đã thi đấu với hắn vài lần rồi. Thế lực của Man nhân
càng ngày càng lớn, ngay cả yêu quái cũng cần phải đoàn kết đối kháng,
cho nên cuối cùng Tất Phương cũng gia nhập quân đoàn của Huyền Vũ. Còn
chuyện sau đó thì chỉ có hai người họ biết rõ thôi.” Trường Thiên thấy
nàng cười đến thấy răng không thấy mắt, nhéo nhéo hai má của nàng nói,
“Sao lại cười xấu đến vậy?”
Nàng cười rất xấu sao? Ninh Tiểu Nhàn lập tức che giấu vẻ tươi cười, nam nhân khốn kiếp này.
Là do não nàng động quá lớn sao? Vì sao khi Trường Thiên nói “Thu nhập
dưới trướng” thì nàng lại nghĩ đến “Thu nhập dưới váy” chứ? Cho nên cuối cùng là Huyền Vũ dùng nhan sắc để khuất phục Tất Phương chứ không phải
là vũ lực hả? Có lẽ là tuyệt thế mỹ nữ như Huyền Vũ thì cũng không có
mấy nam nhân nhẫn tâm cự tuyệt a?
Nàng đột nhiên nghĩ đến một
chuyện: “Ất Mộc chi lực trên người của chàng cũng không nhiều lắm đúng
không?” Lúc ấy hắn chỉ giữ lại chút ít không phải sao?
Trường Thiên dừng một chút rồi nói: “Đúng vậy, không nhiều lắm.”
“Vậy…” Nàng há to miệng, “Dùng tiết kiệm một chút đi!”
Hắn khẽ ừ, chuyền mắt sang nhìn nàng, trong mắt đều là ý cười ái muội, nhìn đến nỗi nàng xấu hổ không nhịn được.
Đang nói chuyện thì hai người đã đến gần tiểu viện trong sơn cốc, các phàm
nhân khác đều đang bận rộn làm việc, không có ai để ý đến bọn họ. Trên
cửa viện màu đỏ thắm có gắn một cặp Loa Bạng màu vàng kim đang há mồm
ngậm lấy tay nắm cửa, thứ này thoạt nhìn có vài phần quen mắt!
Ninh Tiểu Nhàn lập tức nhớ đến trên cửa lớn ốc trạch của Mịch La trong Thành Trì Minh cũng có một đôi loa bạng như vậy.
Chúng là tinh hồn của Long chi tử (con của rồng) Thụy thú Tiêu Đồ, có bản sự
trấn thủ cửa lớn, người bình thường tự ý sát nhập thì khó có thể đột phá phòng tuyến của nó.
Hai phàm nhân ở đằng trước lấy ra thẻ bài, cung kính đưa thẻ lên quá đỉnh đầu rồi nói: “Xin Tiêu Đồ lão gia xem qua!”
Tiêu Đồ cũng không lên tiếng, cánh cửa màu son lặng yên không một tiếng động mở ra, để cho hai phàm nhân này tiến vào.
Hai người Ninh Tiểu Nhàn sao chép y dạng, cũng lấy ra thẻ bài, quả nhiên
thuận lợi vượt qua kiểm tra. Lần bước qua cửa này, dù nàng có chuẩn bị
tâm lý từ trước nhưng cũng không khỏi cả kinh.
Trường Thiên nói không sai, trong này quả nhiên có động thiên khác.
Đại khái đến thời đại này, thần thông giới tử tàng tu di đã có phát triển
nhảy vọt, nàng phát hiện bản thân đang đứng ở trong một trang viên cực
lớn, đối diện là một dãy cung điện, đây ít nhất là do hơn hai mươi tòa
cung điện lớn nhỏ tạo thành, mỗi một tòa đều là vàng son lộng lẫy, đèn
đuốc sáng trưng. Có vài cung điện được xây dựng trong hồ nước sóng xanh
nhộn nhạo, cũng có cung điện lượn lờ theo nhạc bay đi theo gió, uyển
chuyển động lòng người nói không hết.
Từ cung điện đó đến dưới
chân nàng là một bãi cỏ màu đỏ được cắt tỉa tỉ mỉ. Mỗi một cây cỏ đều
tỏa ra khí tức hỏa hồng, hơn nữa bên trên mấy phiến lá còn có nhiệt khí
yếu ớt bốc lên, bởi vậy trong không gian này cũng tràn đầy ấm áp, không
cảm nhận được một chút lạnh lẽo.
Nhìn bề ngoài của tiểu viện thì
thực không thể tưởng tượng được bên trong lại rộng lớn như vậy. Nhưng mà từ nơi này nhìn ra lại có thể trông thấy được bầu trời sáng trong tràn
ngập ánh nắng ở bên ngoài. Nàng thậm chí còn nhìn thấy vài con chim sơn
ca bay ngang qua.
Đây thật sự là quá tuyệt rồi.
Sau khi
kinh ngạc qua đi, Ninh Tiểu Nhàn lại nhanh chóng thở dài. Dãy cung điện
huy hoàng có thể khiến phàm nhân trợn mắt há hốc mồm thế này, gần như ai cũng hoài nghi bản thân đang ở tiên cảnh. Thế nhưng nàng đã ở cung điện trong rừng tại Ẩn Lưu quá lâu rồi, sự to lớn đồ sộ ở chỗ đó cũng không
thua gì cung điện của Tất Phương, bởi vậy nàng mới ổn định lại tâm thần, ngược lại bắt đầu sầu muộn: “Một nơi rộng lớn thế này, nhiều cung điện
như vậy, phải đi đâu tìm phù vật đây?”
“Cũng không phải là tìm
kiếm không có dấu vết.” Trường Thiên ngược lại không cuống quýt, chỉ chỉ một tòa cung điện ở chính giữa rồi kéo nàng đi. Nơi đó là chỗ mà phàm
nhân ra vào nhiều nhất, “Đường ở ngoài miệng.”
“Cho đến bây giờ
phù vật đều có quan hệ chủ yếu với Huyền Vũ và thiên địa đó.” Ninh Tiểu
Nhàn suy tính nói, “Một màn này chính là đại hôn của Huyền Vũ, như vậy
phù vật rất có thể là đồ của Huyền Vũ và Tất Phương như là…”
“Vật dùng trong phòng?” Đây là đáp án của nàng.
“Tín vật định tình?” Đây là phỏng đoán của Trường Thiên.
“…” Nàng thật muốn đụng đầu vào tường. Đều là do hôm nay kẻ này một hồ
thiên hồ địa phen, khiến cho trong đầu nàng đến bây giờ toàn là khinh tư (suy nghĩ mơ mộng), ngay cả mạch suy nghĩ cũng bị ảnh hưởng theo. Hết
lần này đến lần khác hắn còn dùng ánh mắt xem thường mà nhìn nàng.
Ninh Tiểu Nhàn dùng sức trừng hắn, cho dù là răng ngà nghiến ken két cũng
không thể không thừa nhận phỏng đoán của kẻ này có tám phần là chính
xác.
Như vậy, phù vật là tín vật định tình của hai đại yêu, Huyền Vũ sẽ giấu nó ở nơi nào đây? Nàng yên lặng khẩn cầu trời cao, thần linh a, ngàn vạn lần đừng là một vật nhỏ bé nha, nếu không Huyền Vũ lại tùy
thân mang theo thì…, người nào có bản lĩnh đoạt lấy thứ này từ trong tay nàng ấy chứ? Hơn nữa đến lúc đó không chỉ phải đối mặt với Huyền Vũ nữa mà còn có thêm một đầu Hỏa Điểu đang nổi giận!
Kết quả hai người vừa đến gần cung điện thì đã có một tên yêu quái mắt hí thoạt nhìn có
vẻ hơi già chỉ tay vào bọn họ rồi nói: “Bên trong đã bận tối mặt tối mày rồi mà hai ngươi lại nhàn nhã như vậy sao? Nhanh chóng đi vào giúp đỡ
mang nến và hoa quả qua bài trí đi!”
Ninh Tiểu Nhàn vừa mới nghe
được phàm nhân gọi hắn thế nào, vì vậy tranh thủ thời gian đáp lại:
“Vâng ạ, vâng ạ, tổng quản, chúng ta đi đây!”
Đây là một dầu dê
yêu, tuổi tác của hắn quá lớn, mắt mờ nên chỉ có thể nhìn được phía
trước có hai phàm nhân đang đứng, lại không thấy rõ diện mạo. Chẳng qua
là hôm nay có rất nhiều phàm nhân đang làm việc ở đây, tất cả đều được
tìm đến từ các bộ lạc nhân loại để phục vụ cho hôn điển của chủ nhân Tất Phương. Hắn cũng bị phái ra làm nhiệm vụ đến mệt mỏi muốn chết rồi, như thế nào còn đi nhìn kỹ chứ?
Hóa ra nơi này là phòng bếp sao?
Ninh Tiểu Nhàn lôi kéo tay của Trường Thiên chui vào trong cung điện,
quả nhiên ngửi thấy mùi vị quen thuộc. Loại hương vị này chỉ thuộc về
phòng bếp, là hương bị kết hợp giữa mùi thơm ngát của hoa quả, mùi thiên tanh của thịt và mùi khói dầu nồng đậm, dù là để cho nàng che hai mắt
lại để ngửi thì cũng sẽ không nhận lầm.
Đợi đến khi ánh mắt của
nàng đảo qua đồ ăn ở trong nồi và ở trên kệ thì nàng cũng không nhịn
được mà nuốt nước bọt. Vài canh giờ trước nàng đã nếm qua thịt cá sấu,
nhưng vận động kịch liệt sau đó cũng đã tiêu hao đi bảy tám phần rồi.
Nàng cảm nhận được trong cái nồi này là thịt lừa tô tô lạn lạn được hầm
cách thủy.