Đúng lúc này, Hạ Tiểu Nhu đi đến sau lưng Phương Nghị vỗ vai anh “Sao anh lại sững người ra vậy?”
Hạ Tiểu Nhu vừa đến từ thang máy của bãi giữ xe phía sau, căn bản không thấy một màn vừa rồi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy người đàn ông kia có chút quen!”
Theo hướng của Phương Nghị, Hạ Tiểu Nhu vừa liếc đã nhận được ngay. Cô kêu
lên một tiếng nhỏ theo bản năng, định chạy lại phía người ấy “Bố!”
Phương Nghị ngạc nhiên nhìn sang. Hóa ra đây là ông Hạ! Chẳng trách anh thấy
người đàn ông này thật quen mắt, đây chính là người trong tấm ảnh đầu
giường của Hạ Tiểu Nhu. Dù ông đã cố tình ngụy trang thật kĩ nhưng đôi
khi vẫn thoáng để lộ phong thái đĩnh đạc khó che giấu của mình.
Tại sao ông Hạ đến đây? Lại đích xác nhắm vào riêng Phương Nghị mà làm khó
anh? Trong lòng Phương Nghị hẳn cũng đã có đáp án. Chính là ông không
tin tưởng anh, không nỡ giao Hạ Tiểu Nhu cho một người đàn ông không rõ
lai lịch.
Phương Nghị cười khổ trong lòng, vài chuyện xảy ra gần
đây hẳn đã làm ông Hạ lo lắng, phải đích thân đi kiểm tra. Anh cũng
không rõ biểu hiện của mình mấy ngày vừa rồi đã qua được vòng sát hạch
hay chưa. Nhưng phương châm làm việc của Phương Nghị trước giờ vẫn vô
cùng chính trực đứng đắn, dù khách hàng là người lạ hay quen, anh cũng
dựa theo nguyên tắc xử lý, tuyệt đối không dung túng.
Thấy Hạ Tiểu Nhu muốn gọi bố, Phương Nghị kéo tay cô ngăn lại “Em đừng gọi!”
Hạ Tiểu Nhu lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Phương Nghị kể cho cô nghe việc xảy
ra mấy ngay qua. Ắt hẳn ông không muốn con gái biết chuyện mình làm, anh không muốn làm tình huống trở nên khó xử cũng như mối quan hệ cha con
chuyển biến xấu.
Hạ Tiểu Nhu nghe xong liền cảm thấy vô cùng tức
giận. Rõ ràng bố cô biết nhờ ai mà Bách Hợp có thể toàn thắng trước Đại
Phong, đánh bại tất cả các đối thủ trong đợt sản phẩm mùa xuân. Cô cũng
đã giải thích tất cả mọi chuyện trước đó là hiểu lầm. Ông lại hoàn toàn
không tin cô.
Hơn nữa, cô đau lòng Phương Nghị. Có một vị khách
như vậy trong khách sạn hẳn đã không dễ chịu gì, ông Hạ còn xem thường
phẩm chất của anh mà bày ra những thử thách quái gở.
“Em phải nói với bố, ông ấy thật quá đáng!”
Biết Hạ Tiểu Nhu lo lắng cho mình, Phương Nghị chỉ nhỏ nhẹ “Anh không sao,
em đừng giận bố. Ông chỉ muốn tốt cho con gái mình thôi. Nghĩ xem con
gái bảo bối mình nâng niu trong lòng bàn tay bao nhiêu năm bỗng dưng bị
một tên không rõ lai lịch cướp mất, ông dĩ nhiên phải tìm hiểu thật kĩ.
Anh tin là ông sẽ không làm khó anh nữa đâu.”
Tuy nói vậy nhưng
quả thật Phương Nghị không dám nói chắc với kết quả lần thử nghiệm này.
Nếu anh có con gái, anh cũng phải xem xét người yêu của nó thật kĩ,
không thể qua loa được!
“Nhưng biện pháp của bố thật rất quá đáng mà!”
Hạ Tiểu Nhu vẫn không vui lòng tí nào. Điều tra thông tin cá nhân của
Phương Nghị cũng được đi, đằng này ông lại đích thân ra khảo nghiệm khó
nhằn này. Ông Hạ lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, Hạ Tiểu Nhu
cũng biết tầm nhìn của bố mình cao cỡ nào. Nhưng đây là bạn trai cô lựa
chọn, ông cũng nên tin cô mới phải chứ.
“Vậy thì mới chứng tỏ
được bạn trai em như thế nào mới lọt được vào mắt xanh của ông. Em cũng
nên tin anh có bản lĩnh vượt qua thử thách của bố em chứ.”
Biết
Phương Nghị muốn trấn an làm cho mình vui, Hạ Tiểu Nhu cũng thôi giận
dỗi. Anh nói phải, cô cũng nên thả lỏng mà tin vào khả năng của anh. Qua câu chuyện Phương Nghị kể, cô cảm thấy từ đầu đến cuối anh đều giải
quyết mọi chuyện ổn thỏa. Thật ra nếu ông Hạ đánh vào hướng khác như gia thế hay tiền bạc, Phương Nghị chưa hẳn có thể qua dễ dàng. Thế nhưng
ông lại muốn khảo nghiệm tính chung thủy và năng lực của anh, Hạ Tiểu
Nhu có thể tin tưởng mười phần.
Tuy cả hai người đều tỏ vẻ bình
tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm. Họ không vì sự ngăn cản của ông Hạ mà ngừng lại, nhưng nếu có được sự chúc phúc của ông, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Không để Phương Nghị và Hạ Tiểu
Nhu đợi lâu, cuối tuần đó ông Hạ gọi điện bảo con gái mời Phương Nghị
đến nhà dùng cơm. Phương Nghị lần đầu tiên ra mắt bố mẹ bạn gái, trong
lòng có chút căng thẳng.
Ông Hạ suốt buổi vẫn bảo trì im lặng,
chỉ nói vài câu khách khí. Cũng may bà Hạ dễ tính vui vẻ, cộng thêm tài
ăn nói được lòng người của Phương Nghị, bữa cơm cũng xem như trôi qua
nhẹ nhàng. Sau khi ăn cơm, ông Hạ có chuyện muốn nói riêng với Phương
Nghị nên mời anh vào thư phòng.
Thư phòng của chủ tịch Hạ thị lấy nội thất gỗ làm chủ đạo, Phương Nghị đánh giá sơ qua, những cây gỗ lâu
năm này đáng giá cả một gia tài. Nội thất gỗ ấm áp nhưng vẫn có chút
cứng nhắc, không có lấy một chút mềm mại. Chủ nhân của nó là người lèo
lái tập đoàn Hạ thị hơn ba mươi năm, hẳn phải cứng rắn quyết liệt.
Ông Hạ vẫn duy trì gương mặt nghiêm túc, chỉ có khi nhìn vào khung ảnh trên bàn mới kéo khóe môi lộ ra một nụ cười.
“Con bé Tiểu Nhu này từ nhỏ đến lớn luôn làm theo ý mình, thích gì là phải
lấy cho bằng được. Lúc học tiểu học con bé bảo thích văn phòng chủ tịch ở Hạ thị, muốn vào đó làm bài tập mỗi ngày ta liền đáp ứng. Con bé nói
muốn đi du học, muốn phát triển Bách Hợp xáng lạn rực rỡ, ta không tiếc
bồi dưỡng nó thành người kế thừa hoàn mỹ nhất. Ta chỉ có nó là con,
thương yêu sủng ái trong lòng bàn tay. Cuộc sống của Tiểu Nhu chính là
muốn gì được nấy, không khổ đau không trở ngại và ta luôn cho nó quyền
hạn đó. Cậu có làm được như vậy không?”
“Cháu làm được! Xin bác hãy tin tưởng cháu!”
Phương Nghị nhìn thẳng vào mắt ông nói một câu ngắn gọn kiên định. Anh biết
mình không cần giải thích dài dòng, bởi mình đã vượt qua được khảo
nghiệm của ông. Ông Hạ hỏi lại chỉ muốn nghe một lời xác nhận. Phương
Nghị cũng không vạch trần kế hoạch của ông, chỉ lẳng lặng đồng ý.
Ông Hạ nhìn nét mặt quyết tâm lại không có chút thắc mắc của anh cũng ngầm
đoán ra được Phương Nghị đã sớm biết mọi chuyện. Hai người im lặng đối
diện nhau, tuy trong lòng ai cũng hiểu rõ nhưng vẫn chung thủy giữ cục
diện tốt đẹp. Bọn họ ngầm đánh giá đối phương, quả thật không phải người tầm thường.
Ban đầu ông Hạ không vừa lòng bối cảnh của Phương
Nghị, lại thêm một loạt chuyện xảy ra khiến ông càng có ác cảm. Thế
nhưng sau khi chứng kiến năng lực làm việc và định lực của anh, lại điều tra rõ ràng mối quan hệ với Phương Bối Bối, ông Hạ cũng tạm chấp nhận.
Tất cả cũng chỉ vì hạnh phúc của Hạ Tiểu Nhu, nếu đây là người con gái
chọn, ông cũng nên thức thời không làm khó dễ nữa.
Qua chuyện
này, Phương Nghị nảy lên cảm giác quý trọng ông Hạ. Hạ Tiểu Nhu thật may mắn được sinh ra trong gia đình này, có bố mẹ luôn là hậu phương vững
chắc cho cô, để cô tự do phát huy bản lĩnh của mình tung hoành trong
thương trường.
Hạ Tiểu Nhu có một cuộc sống mãn nguyện không khổ
đau vất vả không đơn giản vì bố mẹ cho cô vật chất và quyền lực, mà vì
cô được làm chủ chính mình, mạnh mẽ gạt bỏ tất cả chướng ngại, đấu tranh cho hạnh phúc. Phương Nghị khâm phục ông bà Hạ có thể dạy dỗ ra một cô
con gái bản lĩnh như thế, xứng đáng là người của Hạ thị.
Sau khi
gặp ông bà Hạ, Phương Nghị cũng chọn một dịp nghỉ cùng Hạ Tiểu Nhu về
Đài Bắc thăm bố mẹ. Hạ Tiểu Nhu vẫn còn họ hàng ở Đài Bắc, thỉnh thoảng
cô cũng đến thăm họ cùng với bố mẹ nên đối với cô, Đài Bắc không quá xa
lạ.
Từ sân bay Đào Viên, hai người đón một chiếc taxi vào trung tâm thành phố. Trên xe, Hạ Tiểu Nhu luôn miệng hỏi anh
“Tiếng Trung của em có tốt không? Em lo mình không hiểu được hai bác nói gì!”
“Anh chắc chắn là bố mẹ anh sẽ thích quà của em chứ, em lo hai bác không thích!”
“Em mặc đồ như vậy có quá sặc sỡ không? Hay để em thay một cái áo khác?”
“Anh nói trước mặt bố mẹ anh không cần chú ý điểm gì phải không? Hai bác không kiêng kị thứ gì hết?”
Lần đầu tiên thấy Hạ Tiểu Nhu căng thẳng đến thế, Phương Nghị có chút buồn
cười. Cô gái này rõ ràng là một nữ cường nhân, đối mặt với phóng viên
cũng không sợ, đem người như Reiko đá bay không luyến tiếc,… vậy mà bây
giờ lo đến mất ngủ.
“Hóa ra trên đời này cũng có thứ làm Hạ tiểu
thư lo lắng! Không sao đâu, mẹ anh không ghét gì đặc biệt, lại càng
không có ác cảm với hoa hải đường!”
“Anh…!”
Hạ Tiểu Nhu
đang lo lỡ chạm phải yếu điểm của bố mẹ Phương Nghị, không có được hảo
cảm của họ. Cô đã quên mất quá khứ đen tối của mình, không ngờ anh lại
nhắc! Bây giờ thì cô hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của Ân Đồng lúc trước, đem bản thân mình lúc trước rủa xả không thương tiếc!
Phương
Nghị thấy mình đùa quá trớn cũng dịu giọng, xoa mi tâm trên trán cô “Anh xin lỗi! Bố mẹ anh rất dễ tính, em đừng lo! Có anh ở đây!”
Có
anh ở đây. Bốn chữ này làm Hạ Tiểu Nhu thả lỏng, cô dựa vào người anh lơ đãng ngắm đường phố Đài Bắc. Phải, có anh ở đây, dù trời có sập xuống
cũng thay cô chống đỡ.
Xe dừng đèn đỏ ở một góc quanh, Hạ Tiểu
Nhu nhìn thấy một chiếc Porsche đậu trong sân nhà liền bay hết mệt mỏi,
hào hứng nói với Phương Nghị “Anh mau mau nhìn chiếc xe đó! Lúc trước
mua xe em thích nó lắm, nhưng bản giới hạn của loại xe này không phải
muốn có là được. Em dùng hết mối quan hệ cũng không có được nó, đành
phải mua chiếc xe đang dùng….”
Giọng Hạ Tiểu Nhu pha lẫn chút
tiếc nuối. Không ngờ gặp được chiếc xe mình yêu thích ở Đài Bắc, nhưng
chiếc xe không thuộc về mình, càng nhìn càng khó chịu.
“Thích sao? Một lát sẽ để em lái được không?”
Hạ Tiểu Nhu tròn mắt nhìn anh, lắp bắp “Nhưng đây là xe trong sân nhà người ta mà!”
Cô vừa dứt lời, đèn đỏ đã chuyển xanh, taxi vừa quẹo cua trái liền đỗ hẳn
lại. Phương Nghị vẫn làm bộ không thấy vẻ ngạc nhiên của cô, anh ung
dung trả tiền rồi kéo hành lí vào nhà.
“Anh quên nói với em, bố anh là CEO của Porsche chi nhánh Đài Loan!”
“Thật lợi hại nha, vậy mà anh giấu em ra bộ nghèo khổ lắm, ở kí túc xá bé tí của công ty, lại đi xe điện đi làm…”
“Công ty cho nhân viên ở, anh lại có một mình, không ở đúng là uổng phí. Còn
tàu điện ở Tokyo vô cùng thuận tiện, anh cũng chưa vội mua xe. Bố anh là CEO cũng chỉ là làm công cho người ta thôi, nào có tự do gì. Dù gì tiền của bố anh, ông “đá” anh ra khỏi nhà lúc 18 tuổi, bắt phải tự đi làm
thêm kiếm tiền tiêu vặt. Đến tối sẽ dẫn em về nhà anh ngủ, đây chỉ là
nhà bố mẹ anh thôi.”
Dẫu biết Phương Nghị tự lập từ sớm, Hạ Tiểu
Nhu cũng không ngờ anh được huấn luyện trong môi trường lạ lùng này. Bảo sao anh chững chạc bản lĩnh như thế.
“Nói vậy là anh còn nhà riêng ở đây?”
Phương Nghị đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lúc hai người yêu nhau, cô căn bản không bận tâm đến vấn đề này. Dẫu sao tiền tài cũng chỉ là vật
ngoài thân, Hạ tiểu thư đã yêu sẽ không tính toán. Thấy cô không hỏi,
anh cũng không nói.
“Cũng chỉ là căn hộ bình thường, không đáng kể.”
Trước khi bước vào nhà, Hạ Tiểu Nhu thuận tiện hỏi luôn “Vậy còn mẹ anh, bác làm gì?”
“Chỉ là giáo sư nghiên cứu vài việc cho chính phủ thôi…”
Phương Nghị, anh có biết đôi khi khiêm tốn quá cũng là một loại tự cao hay không!
Hai người sóng vai bước vào nhà, ông bà Phương và Phương Bối Bối đã niềm nở chờ sẵn làm Hạ Tiểu Nhu vơi bớt lo lắng. Đúng như lời Phương Nghị nói,
bố mẹ anh rất hòa nhã dễ chịu, cô cũng không e dè như ban đầu mà vui vẻ
trò chuyện. Ông bà Phương luôn chủ trương con cái lớn sẽ tự lập và có
quyết định riêng của nó. Hạ Tiểu Nhu lại là cô gái hoạt bát đáng yêu,
không có lý do gì không thích.
Cuối cùng cửa phụ huynh đều thông
qua cả, tình cảm của Phương Nghị và Hạ Tiểu Nhu càng ngày càng vững chắc mặn nồng. Hào quang tình yêu tỏa ra bốn phía như muốn nói cho cả thế
giới biết, hai người là cặp đôi hạnh phúc nhất!