Phương Bối Bối sang chơi, người làm anh như Phương Nghị phải làm tròn trách
nhiệm dẫn cô em đi tham quan ngắm cảnh mua sắm kiêm trả tiền. Chỉ trừ
những lúc anh bận đi làm, còn lại cô bé nằng nặc bám theo sát anh, bảo
anh phải bù đắp những tháng ngày cô viết luận văn vất cả không có anh
trai bên cạnh quan tâm.
Phương Nghị vốn thương em, tuy ngoài mặt
hay chọc ghẹo nhưng vẫn chiều theo phần lớn yêu cầu của cô. Nếu Phương
Nghị bận đi làm vào những ngày nghỉ, Hạ Tiểu Nhu sẽ đi cùng Phương Bối
Bối. Rõ ràng là con bé nghịch ngợm không sợ ai mà dám rụt rè bảo tiếng
Nhật chưa tốt không dám đi một mình, vòi vĩnh đòi theo “chị dâu tương
lai”. Anh nghe xong chỉ biết cốc đầu con bé, bảo không được làm phiền Hạ Tiểu Nhu, nhưng biết sao được, hai cô gái bây giờ đứng cùng một phe,
anh không cách nào lên tiếng.
Hai anh em từ trước đến nay vốn
thân thiết, đi chơi cùng nhau vô cùng vui vẻ. Phương Bối Bối hiếu động
hoạt bát, dù ở ngoài đường cũng liên tục nói chuyện với anh trai, lâu
lâu lại choàng vai bá cổ thân mật.
Bọn họ không biết cảnh thân
mật ấy đã lọt vào tầm mắt một người. Người này tức giận đến đôi mắt đỏ
long sọc, bàn tay nắm thật chặt, răng nghiến lại thề sẽ làm mọi chuyện
ra lẽ.
.
Đầu giờ chiều, cả sảnh chính Evergreen đang bận
rộn vì khách nhận phòng ra vào nườm nượp. Gần đây khách sạn áp dụng một
hệ thống quản lý mới, khách có thể cài đặt phần mềm trên điện thoại, tất cả thao tác từ nhận phòng đến mở khóa phòng, gọi món ăn, đều có thể sử
dụng phần mềm, không cần gặp mặt người phục vụ. Phần mềm này thật sự
giảm tải được rất nhiều công việc cho nhân viên nhưng vẫn trong thời
gian thử nghiệm, bọn họ có trách nhiệm giải thích mọi thắc mắc cho
khách.
Phương Nghị đang bận rộn với công việc hàng ngày của mình. Sử dụng công nghệ cao quả thật đỡ được sức người, nhưng toàn bộ nhân
viên cùng hàng ngàn khách hàng cần thời gian thích ứng, quả thực không
đơn giản.
Tất cả mọi người đều làm việc suôn sẻ, bỗng một hành
khách bước vào gây sự chú ý. Khách là một người đàn ông trung niên, mặc
một thân hàng hiệu cố ý khoe toàn nhãn mác nổi tiếng, đeo một cặp kính
râm thật to cùng sợi dây chuyền vàng chói trên cổ. Người đàn ông bước
đến quầy tiếp tân đặt một cọc tiền mặt lên bàn, cất giọng oang oang đòi
đặt phòng tổng thống, trong giọng nói còn pha hơi rượu rất nặng.
Theo nguyên tắc, cho dù khách có như thế nào, nhân viên cũng tuyệt đối không được bàn tán chỉ trỏ. Người đàn ông vừa vào đã thu hút sự chú ý của các khách hàng xung quanh, nhưng nhân viên của Evergreen vẫn luôn chú tâm
làm đúng bổn phận của mình, không mảy may liếc nhìn.
Khách trong sảnh bắt đầu to nhỏ về người đàn ông lạ kì, hẳn đây là lần đầu tiên họ
thấy có người dùng hàng chồng hàng chồng tiền mặt để đặt phòng tổng
thống. Những người ở đẳng cấp như thế này chẳng phải nên dùng thẻ hoặc
kí séc sao? Người đàn ông quái dị dường như không để ý đến những lời bàn tán, hoặc có lẽ ông ta không hiểu, bởi khi ông cất giọng, một số người
biết đây là một khách đại lục liền lắc đầu ngán ngẩm. Thành phần nhà
giàu mới nổi này tưởng nơi công cộng là nhà, cư xử rất vô phép.
Nhân viên tiếp tân rầu rĩ trong bụng, những khách này hàng năm họ tiếp không ít. Không những đòi hỏi vô lý, ăn tự chọn lúc nào cũng lấy thừa rất
nhiều, sau khi trả phòng thì căn phòng như có bão quét qua, nhân viên
phải tốn gấp đôi thời gian để chọn. Thế nhưng khách hàng là thượng đế,
họ không có quyền lựa chọn, dù đối tượng có như thế nào cũng phải tiếp
đãi đúng mực.
Phương Nghị không cố tình nhưng lúc anh ngẩng đầu
lên, vị khách kia vô tình lọt vào tầm mắt anh. Dùng vài giây ngắn ngủi
đánh giá, anh cảm thấy dù gì cũng nên cẩn thận người này.
Người
đàn ông tuy chuẩn bị vẻ ngoài rất hoàn hảo, quần áo đắt tiền phối lung
tung không có thẩm mỹ, chủ yếu chỉ để khoe giá tiền. Thế nhưng phong
thái của ông ấy vẫn ẩn dấu một nét tao nhã, chỉ đến khi ông dùng bút ghi thông tin Phương Nghị mới nhận ra. Bàn tay này và nét chữ này không thể nào là của một người có phông văn hóa thấp.
Tuy người đàn ông đã cố tình uống rượu để giọng nói lè nhè nhưng đôi lúc ở những từ đầu
tiên, Phương Nghị cảm thấy ông vẫn chưa kịp giả giọng địa phương quê
mùa, đó là một giọng Đài Bắc chính gốc. Người quê giả giọng thành phố
thì có nhiều, nhưng trường hợp ngược lại thì vì mục đích gì chứ? Thực ra đó chỉ là suy đoán của anh, người đàn ông không có mấy sơ hở, anh cũng
không dám khẳng định. Khi ông ấy quay lưng đi, thuận tiện hắng giọng rồi nhổ một bãi nước bọt xuống thảm dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Hành động này cắt đứt suy nghĩ của Phương Nghị. Anh hẳn không nên nghĩ
nhiều, dù khách hàng có lý do gì, họ cũng là khách của Evergreen, anh
vẫn nên phục vụ như những người khác. Tự dặn mình chú ý một chút, anh
cũng quay người tiếp tục công việc của mình.
Vị khách kia quả
thực không khác những gì nhân viên Evergreen đề phòng. Mỗi sáng khi nhân viên dọn phòng bước vào, khăn lông trắng tinh toàn dấu giày dẫm đến bẩn đen, thảm cao cấp hoặc sofa cũng bị bôi đến không ra hình dạng, dụng cụ bếp pha lê và bàn bếp luôn dính đầy dầu mỡ, chăn màn rối tung như có
trận chiến,… Sau ngày đầu tiên, bộ phận dọn phòng phải tăng gấp đôi nhân viên mới có thể dọn dẹp và trả phòng đúng giờ.
Phía nhà hàng
cũng đau đầu với người khách này. Ông ta luôn lấy một núi thức ăn, chỉ
ăn vài muỗng rồi bỏ, lại đứng lên lấy tiếp món khác. Mặc kệ người xung
quanh khó chịu chỉ trỏ, ông ta luôn câng câng càn quấy theo ý mình,
không coi ai ra gì. Nhân viên phục vụ chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đây là nhà hàng tự chọn, chỉ có thể phụ thuộc vào ý thức của khách.
Người đàn ông đi đến đâu thì gây họa đến đó, ngay cả bể bơi hay phòng xông
hơi cũng khạc nhổ bừa bãi, dọa khách khác không dám dùng. Có lẽ hiếm khi Evergreen gặp khách ngoan cố đến bực này vì cơ bản khách của họ đều là
những người kinh tế khá giả, ít nhất cũng ngại ánh mắt người khác. Quản
lý khu vực bể bơi cũng khéo léo đến nhắc nhở nhưng ông ta vẫn làm như
không nghe thấy. Cả khách sạn đang đau đầu, chẳng lẽ thật sự phải dùng
vũ lực với những hành vi tuy nhỏ mà vô cùng chướng mắt này?
Chuyện cũng đến tai Phương Nghị, anh thoáng trầm ngâm một chút, nhất thời
không thể nghĩ ra biện pháp gì. Rõ ràng những điều ông ta làm không vi
phạm những điều lệ của khách sạn, chỉ nằm trong phạm vi tính tự giác và ý thức nên không thể làm gì khác.
Đang mải suy nghĩ, một nhân viên đến nói với anh
“Báo cáo quản lý Phương, cơ hội đến rồi!” Cậu nhân viên vừa vào làm, có chút trẻ con nghịch ngợm. Hẳn cậu đã bị ông ta hành hạ suốt mấy ngày, không
nén được vui mừng.
“Nghiêm chỉnh một chút đi! Có chuyện gì?”
“Ông khách ở phòng tổng thống kia dẫn vài cô gái trẻ đẹp vào phòng mình mà
không đăng kí với tiếp tân. Theo quy định của khách sạn, khách không
được tiếp khách ở phòng riêng, lại còn một lúc rồi chưa thấy ra. Nhìn bộ dạng những cô gái kia, em chắc chắn họ không làm nghề tốt lành gì.
Chúng ta lại có thêm một lý do nữa, quy định không cho “hành nghề” trong khách sạn. Lần này còn không đuổi ông ta được nữa đi!”
“Xem ra cậu rất hứng thú đuổi khách…” Phương Nghị thuận tiện trêu một phen.
“Không… ý em không phải như vậy! Nhưng quản lý Phương, anh thật sự phải xem xét cho chúng em, thật sự không thể chịu được nữa!” Cậu nhân viên trẻ có
chút lắp bắp.
Phương Nghị cũng không đùa lâu, lập tức nghiêm nét
mặt chuẩn bị thẻ phòng lên kiểm tra. Nếu quả thực khách phạm vào nội quy khách sạn, Evergreen có thể danh chính ngôn thuận từ chối cho khách lưu trú những ngày tiếp theo.
Cửa phòng không khóa, chỉ khép hờ,
tiếng cười nói cộng với tiếng nhạc ô uế khắp cả tầng. Theo luật, Phương
Nghị gõ cửa rồi mới lên tiếng xin phép được gặp khách. Tiếng nhạc khá
to, anh phải gằn giọng thật to mới có thể đá động tới người bên trong.
Cuối cùng cửa cũng mở, ông ta vẫn đeo chiếc kính râm che kín nửa khuôn mặt,
hai bên trái phải ôm hai cô gái trẻ ăn mặt hở hang, thấp thoáng thấy
trọn cả bầu ngực. Người đàn ông cười thô tục, tay không ngừng sờ loạn,
hai cô gái mắt đã lờ đờ, thần trí không rõ ràng, có lẽ còn chơi thuốc.
Phương Nghị nở một nụ cười chuẩn mực giải thích quy định của khách sạn
“Xin lỗi quý khách, tôi là Phương Nghị, quản lý của Evergreen. Theo quy định của khách sạn chúng tôi, quý khách không được tiếp khách khác trong
phòng mà không thông qua phòng tiếp tân…”
Anh chưa kịp nói đến vấn đề nhạy cảm khác như nghề nghiệp bất minh của những cô gái ngả ngớn trước mặt đã bị ông khách cợt nhả
“Cậu quản lý trẻ, nói nhiều làm gì! Vào đây cùng hưởng thụ!”
Phương Nghị không ngờ tình huống sẽ thành thế này, anh không hề chuẩn bị
trước. Vừa được ông ta hất cằm, hai cô gái như hai con rắn bò lên người
anh quấn chặt, mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, bộ ngực ngồn ngộn áp
sát người anh. Phương Nghị dùng lực đẩy ra nhưng hai cô ả càng sống chết bám chặt, như hai gọng kìm làm anh không thể giãy dụa.
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Phương Nghị, ông ta cười hềnh hệch
“Không thích hai cô nàng sao, hay cậu thích loại ngây thơ hơn? Vào đây, người
nào cũng có! Tôi chơi một mình cũng chán, để chia sẻ với cậu!”
Anh bị hai cô nàng kéo vào phòng. Trong căn phòng xa hoa sang trọng còn có
vài cô khác ngồi vừa nốc rượu vừa đợi. Một số đã thoát áo quăng xuống
đất, một số thuộc loại thơ ngây vẫn còn ngượng ngùng ăn mặc kín đáo ngồi trong góc.
Phương Nghị giật mình, nếu anh không lên kịp lúc,
trong phòng này đã xảy ra cảnh thác loạn như thế nào. Cũng may chuyện
này chưa đồn ra, không thì danh tiếng Evergreen sẽ bị ảnh hưởng nghiêm
trọng. Anh thừa lúc hai cô gái đẩy mình lên ghế, lợi dụng khoảng trống
lách người ra
“Xin lỗi, quý khách đã vi phạm vào nội quy của
khách sạn. Khách sạn chúng tôi có quyền ngừng cung cấp dịch vụ. Tôi sẽ
gọi đồng nghiệp lên hỗ trợ!” Anh nhanh chóng dùng máy nội bộ kết nối với quầy tiếp tân.
“Cậu làm như vậy là không nể mặt tôi đúng không!
Rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt?” Như bị chạm trúng nọc, ông ta
nổi điên ném ly rượu lên chân Phương Nghị, cũng may thảm dày nên ly rượu không vỡ.
“Nếu quý khách không hài lòng có thể liên lạc với bộ
phận chăm sóc khách hàng của chúng tôi để phản hồi.” Phương Nghị vẫn
đứng thẳng lưng dõng dạc với vị khách trước mặt. Chứa chấp loại người
này trong khách sạn, nếu xét ra hẳn sẽ tìm thêm vài viên thuốc kích
thích, chưa báo cảnh sát là còn nhẹ, anh tự tin với phán đoán của mình.
Ông ta thấy phản ứng không chùn bước của Phương Nghị liền dịu giọng
“Không cần làm dữ như vậy chứ! Cậu không báo cáo chuyện này, chúng ta cùng ở
đây chơi không phải hứng thú lắm sao? Hay bây giờ cậu còn chưa được tan
ca? Không sao, tôi đợi cậu ở đây, chừng nào xong thì lên chơi!”
Người đàn ông búng tay, cô nàng có vẻ rụt rè nhất tiến đến nắm lấy tay anh,
mở đôi mắt to tròn ngập nước ra điều vô cùng ủy khuất quyến luyến.
“Quản lý Phương phải không? Anh giúp em với, nếu hôm nay không tiếp được ai, em sẽ bị đánh chết mất!”
Cơ bản những cô gái này đều không lọt vào mắt anh. Cho dù không có Hạ Tiểu Nhu, anh cũng không hạ thấp tiêu chuẩn của mình đến như vậy. Huống chi
hai người luôn yêu nhau cuồng nhiệt, đối với Phương Nghị, Hạ Tiểu Nhu đã là cô gái tuyệt vời nhất, cần gì ra ngoài tìm thêm? Bản chất đàn ông
nổi lên, anh thầm đánh giá, ngực to thế kia vừa nhìn đã biết hàng giả,
bàn tay không trơn mềm như Hạ Tiểu Nhu, khí chất vô cùng tầm thường,
không thông minh cũng không bản lĩnh, không thể nào dấy lên dục vọng
được.
Phương Nghị giằng tay ra, mặt không đổi sắc lui về phía
cửa chờ đồng nghiệp của mình. Không bao lâu, vài nhân viên lên đến nơi
nhìn thấy tình hình trên. Người đàn ông thấy cứng không được mềm không
xong, đành tím mặt dọn hành lý trả phòng.
Khi thấy vị khách phiền phức kí hóa đơn, nhận lại tiền thừa. Toàn bộ nhân viên Evergreen mừng
thầm trong bụng, cơn ác mộng đã qua, cảm thấy như mình được hồi sinh.
Người khách giận dữ ném bút xuống bàn, lớn tiếng la lối
“Được
lắm! Khách sạn cao cấp đối xử với khách hàng như vậy, tôi nhất định sẽ
tung tin này ra, nói khách sạn các người khinh thường khách, đồ ăn dơ
bẩn, không xứng với giá tiền bỏ ra! Xem về sau các người làm sao kinh
doanh được nữa!”
Quản lý Phương vẫn bảo toàn im lặng không nói
gì, anh tin quyết định của mình cùng đồng nghiệp, cũng như bản lĩnh của
luật sư Evergreen nếu tranh chấp thực sự xảy ra.
Ông ta hậm hực
đi ra cửa, không may lại quá nóng nảy mà vấp phải bậc thang, ngã nhào
xuống đất. Cả người nằm trên mặt đất, quần áo xốc xếch khó coi vô cùng.
Toàn bộ nhân viên xung quanh cảm thấy thật hả dạ, không bõ công mấy ngày hôm qua bị ông ta hành hạ, quả thật có quả báo.
Thấy nhân viên làm lơ không muốn ngó đến, Phương Nghị cau mày bước đến gần. Dù gì ông
ta cũng còn trong phạm vi Evergreen, anh không muốn xảy ra chuyện gì.
Anh bước đến đỡ ông khách đứng dậy, chu đáo nhặt luôn túi xách nhỏ đặt
vào tay.
Người đàn ông chật vật đứng lên, mắt kính ông ta bị lệch một chút. Ông ta thoáng hoảng hốt chỉnh lại đôi kính râm, không nói
liền nào liền bỏ đi.
Trong khoảnh khắc ấy, Phương Nghị thấy một cảm giác rất quen, dường như anh đã gặp người đàn ông này.