Ân Đồng đi làm trở
lại, tay đeo nhẫn kim cương, gương mặt rạng rỡ làm người bên cạnh cũng
vô thức toét miệng cười theo. Lạc tổng đã ra lệnh không ai được bàn tán
chuyện riêng trong công ty, lại thêm quản lý Phương giám sát, không ai
dám bàn chuyện bát quái về Ân Đồng. Quản lý Phương vẫn âm thầm chiếu cố
cô, bớt ca khuya để cô về nhà với tổng giám đốc.
Các quản lý và
nhân viên khách sạn phải thay nhau nghỉ trưa, nếu đồng loạt nghỉ như
những công ty bình thường sẽ không có người phục vụ khách. Quản lý
Phương vào phòng riêng đặt tài liệu xuống, đang định đi ăn cơm thì có
người gõ cửa, anh mời vào.
Hạ Tiểu Nhu hiên ngang bước vào, đặt
túi xách xuống ghế, đưa anh một hộp vuông đựng trong khăn gói màu xanh
có những bông hoa nhỏ. “Cho anh nè!”
Phương Nghị nghi ngờ, tự
nhiên lại tặng quà, không biết lại nhờ vả gì nữa đây. Anh chần chừ chưa
dám nhận “Cô đừng hù tôi Tiểu Nhu! Có việc gì cần tôi giúp cô cứ nói
thẳng, tôi không có phúc nhận quà của đại tiểu thư đây!”
Tên này, tại sao không nói được câu nào tử tế! “Anh làm ơn đừng nhìn tôi xấu xa
vậy chứ Phương Nghị!” Tôi bảo anh gọi tôi là Tiểu Nhu, chắc tôi gọi anh
như vậy cũng được nhỉ. “Lần trước tôi có nói mời anh một bữa ăn ở Bách
Hợp và gói sủi cảo mới nhất. Bữa ăn thì tôi mời rồi, gói sủi cảo vừa
tung ra đã cháy hàng, ngay cả tôi cũng không có ăn, đành mời anh bằng
cái này vậy.”
Phương Nghị nhận lấy chiếc hộp trong tay cô, không
biết đựng cái gì bên trong. Anh đặt lên bàn, cởi nút thắt của chiếc
khăn, là một hộp cơm hai tầng tự tay làm. Một tầng là cơm còn nóng được
rắc ít mè đen, tầng còn lại lần lượt là trứng cuộn, thịt viên, bông cải
xanh xào, củ cải muối và cà chua. Những món ăn đơn giản được sắp xếp tỉ
mỉ đẹp mắt, mùi thơm dậy lên đánh thức bao tử của Phương Nghị. Anh chưa
bao giờ được thưởng thức nghệ thuật cơm hộp của Nhật như thế này, đây là lần đầu tiên có người làm cơm hộp cho anh.
Quản lý Phương không thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này. Ban đầu anh không chú ý đến cô
tiểu thư nhà giàu đanh đá này, sau anh lại chán ghét cực điểm vì những
thủ đoạn hèn hạ, có lúc anh lại thấy cô đáng được thông cảm đồng tình.
Hạ Tiểu Nhu dần dần thay đổi hay tính tình của cô vốn đã như vậy từ
trước?
Anh không biết, anh chỉ biết mỗi lần gặp cô gái này lại
làm anh ngạc nhiên. Dường như có hai con người trong Hạ Tiểu Nhu, một
bốc đồng hiếu thắng, một sinh động tự tin. Cô như một cuốn sách thú vị,
không thể đánh giá bằng bìa mà phải đọc để thấu hiểu, để thấy được cái
hay trong tính cách. Phương Nghị không biết cô còn bao nhiêu mặt mà anh
chưa thấy, nhưng giờ đây anh biết mình có chút muốn tìm hiểu nhiều hơn,
nhận thức rõ hơn cô gái trước mặt này.
“Cảm ơn cô, cô đã ăn trưa chưa?” Anh hòa hoãn quan tâm cô.
Cô lại lấy ra một hộp khác trong túi “Tôi vừa ở Bách Hợp xem báo cáo kinh
doanh xong, cũng chưa kịp ăn. Anh có ngại tôi ngồi ở đây ăn không? Ăn
xong tôi sẽ về ngay, không làm phiền anh đâu!”
Phương Nghị đứng
lên rót hai ly nước, đưa đôi đũa cho cô “Vậy thì chúng ta cùng ăn. Mỗi
ngày cô đều đem cơm hộp đi làm à? Không nói cũng không biết cô là Hạ đại tiểu thư”
“Không, vì hôm qua còn dư ít nguyên liệu nên tôi làm
cho hết thôi. Bình thường tôi cũng bận rộn lắm, lâu lâu mới có thời gian làm cơm hộp.” Tối qua sau khi nấu cơm xong, mỗi nguyên liệu còn một ít, Hạ Tiểu Nhu định bụng làm cơm hộp đem theo. Sáng sớm lúc cắm nồi cơm
không hiểu sao lại nghĩ đến một người, lại cho thêm nửa lon gạo, người
đó khen cơm cà ri của cô. Phương Nghị không phải là người đầu tiên
thưởng thức tài nghệ của Hạ Tiểu Nhu, trước đó đã có bố mẹ và mấy người
bạn ở ký túc xá Thụy Sĩ. Nhưng anh là người duy nhất cùng cô ăn bữa cơm
hai người ở nhà cô, chỉ có hai đĩa cơm nhanh gọn đơn giản, ngoài kia
trời mưa trắng xóa.
Nó giống như cuộc sống giản dị chân thật mà Hạ Tiểu Nhu mong muốn, giống như bố mẹ cô đến bạc đầu vẫn còn quấn quít bên nhau.
Nó giống như cảm giác bình yên, khi ngoài kia dông gió bão bùng nhưng
trong này có một người tình nguyện ở bên bạn, cùng nhau trải qua những
ngày tháng êm đẹp nhất.
Anh gắp một miếng thịt viên, thật thơm mà không ngấy. Bên ngoài giòn tan, bên trong vừa chín mềm xen lẫn hành tây băm nhuyễn, mùi vị quả thật không thể chê được. Loại thịt viên này rất
bình thường phổ biến nhưng để nấu ra món thịt hoàn hảo như vậy hẳn phải
rất cứng tay trong việc canh độ lửa. “Dạo này bận rộn lắm sao? Hôm nào
cô cũng làm thêm giờ?”
“Không có cách khác, chúng ta đang ở Nhật, không thể không làm thêm. Bách Hợp ngày càng phát triển, tôi muốn chăm
chút cho nó thật nhiều.”
“Ừ, quả thật cường độ làm việc ở đây cao gấp nhiều lần ở Đài Loan. Cô nhớ đừng để bị stress, về lâu dài không
tốt đâu. Khi nào căng thẳng thì…” Anh nuốt một miếng trứng cuộn. “…ừm,
đến tìm tôi.”
Hạ Tiểu Nhu ngạc nhiên “Tìm anh để anh chọc tức
tôi sao? Ừ biết đâu sau khi nghe anh giáo huấn vài bận, tôi mải lo đối
phó với anh mà quên đi công việc mệt nhọc thế nào.”
“Tiểu Nhu,
tôi phát hiện ra miệng lưỡi cô ngày càng ghê gớm, sau này gặp phải khách hàng càn rỡ, tôi phải thỉnh giáo cô rồi. Ý tôi là, tôi không bao giờ để bản thân mình bị stress, khả năng cân bằng của tôi rất tốt. Nếu không
thì đã không theo kịp nhịp sống ở đây.”
Phương Nghị luôn quản lý
tốt cuộc sống của mình, không nói đến việc anh rất thích môi trường làm
việc ở Evergreen, ngay cả những lúc bận rộn nhất anh cũng cố gắng ăn ngủ đầy đủ, dành thời gian nói chuyện với bố mẹ ở Đài Bắc và giải trí nhẹ
nhàng. Tuy anh là người vô cùng nghiêm túc với công việc, đã bước vào
Evergreen thì đặt 100% tinh thần làm việc. Nhưng tan ca là khoảng thời
gian riêng của anh, không để công việc ảnh hưởng đến nếp sống cá nhân.
Tuy hai người luôn đấu khẩu qua lại, Hạ Tiểu Nhu vẫn nghe trong lời nói của anh có một tia quan tâm cô. Lòng cô như có gì chậm rãi dâng lên, nhè
nhẹ bao phủ lấy trái tim. Cô không có cảm giác này với Huân ca ca. Lớn
lên cùng anh ấy, ở bên anh ấy hơn 20 năm, là vị hôn thê của anh ấy… tất
cả như được định sẵn, cô thích anh ấy cũng tự nhiên như việc mình nên
làm.
Nhưng cảm giác này rất khác, nó như một điều bất ngờ không
báo trước. Cô không đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, mọi chuyện
như ngoài tầm tay của cô. Cuộc đời của Hạ Tiểu Nhu trước giờ được lên kế hoạch sẵn sàng, bao nhiêu tuổi đi học, đi làm, du học, thậm chí là kết
hôn. Nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi, cảm giác lạ lẫm này thúc giục cô
tiến tới, dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đối với Hạ Tiểu Nhu, đây như một lời thách thức, như một lời mời bước vào trò chơi thú vị.
Mà người chơi với cô lần này là người đàn ông đối diện, Phương Nghị.
Không giống như Huân ca ca, cô hoàn toàn không biết anh, không thể nắm
anh trong lòng bàn tay. Đây là một cuộc đấu hay ho, Hạ Tiểu Nhu rất muốn được chinh phục nó.
Thật ra cô cũng là một người cân bằng tâm
trạng của mình rất tốt. Từ ngày về nước, ngoại trừ những lúc đấu đá vô
bổ với Ân Đồng ra, cô luôn dốc tâm vào Bách Hợp. Hạ Tiểu Nhu có nhiều
cách để thư giãn sau giờ làm. Cô cũng muốn thử thăm dò Phương Nghị “Vậy
sao? Tôi cũng muốn thỉnh giáo anh thử xem. Bình thường anh hay làm gì
sau giờ làm?”
“Chơi game, xem thể thao, ra ngoài đi dạo, vận động một ít…:
“Xem thể thao… Nói mới nhớ nha, đang có giải bóng chày thế giới, anh có xem
không? Cuối tuần này là trận đấu của Đài Loan với Nhật Bản đó!”
Là người Nhật, Hạ Tiểu Nhu rất quen thuộc với bóng chày. Trường học nào
cũng có câu lạc bộ bóng chày, tuy cô không chơi nhưng rất thích xem và
cổ vũ các bạn học. Nhật Bản là đội bóng chày mạnh không thua kém các
nước phương Tây, xem rất thỏa mãn.
“Nhất định tôi sẽ xem!” Đội bóng Đài Loan cũng khá mạnh trong khu vực châu Á.
“Chúng ta cùng nhau xem, anh nghĩ thế nào? Lúc trước tôi hay xem với Huân ca
ca, nhưng xem ra anh ấy không rảnh. Tôi lại không có người bạn Đài Loan
nào khác…” Hạ Tiểu Nhu có chút hồi hộp thử mở lời.
Phương Nghị
nghĩ, xem một trận bóng chày? Với Hạ Tiểu Nhu? Sao cô lại muốn xem với
anh. Có lẽ cô ủng hộ đội Đài Loan, muốn tìm một người giống mình cùng cổ vũ.
“Tôi không thích xem ở quán bar. Lần trước tôi đã đến nhà cô làm khách rồi, lần này đến phiên cô. Chỉ sợ cô chê nhà tôi nhỏ.” Nhà
anh đúng là không thể so với nhà cô được. Ký túc xá của công ty làm thế
nào sánh bằng căn hộ trung tâm Tokyo chứ.
Thì ra đây là cảm giác
được đáp ứng. Hạ Tiểu Nhu quen với việc điều khiển mọi thứ trong tay
nhưng bây giờ chờ mong một đáp án từ người khác, lại nghe được điều mình đang mong đợi. Thật mới mẻ lạ lẫm làm sao!
Chiều Chủ Nhật,
Phương Nghị đã mở sẵn TV, bình luận viên đang phân tích hai đội trước
trận đấu. Nghe tiếng bấm chuông, anh chạy ra mở cửa.
Hạ Tiểu Nhu
không ăn mặc cầu kỳ như mọi khi, cô mặc quần ngắn, áo thun, tóc buộc cao năng động. Anh đỡ túi đồ ăn và bia trên tay cô, anh biết gia đình Hạ
Tiểu Nhu gia giáo, cô rất biết phép cư xử, không đi tay không đến nhà
người khác.
“Cô đến là được rồi, mang theo nhiều đồ làm gì, nhà tôi cũng có!”
“Sủi cảo và bánh bao mới nhất của Bách Hợp, chắc anh không từ chối chứ? Hì
hì vừa có hàng lại là tôi đem đến ngay, trận đấu chắc không kết thúc
sớm, có nó đỡ được cơm tối.” Không như các môn thể thao khác, một trận
bóng chày có thể kèo dài bốn năm tiếng. Bây giờ là buổi chiều, nếu kết
thúc muộn cũng đã quá giờ cơm tối.
Hạ Tiểu Nhu nhìn quanh một
chút, căn nhà nhỏ xíu nhưng gọn gàng. Nội thất màu xanh đậm và xám, đúng là phòng đàn ông không một tí ấm áp. Ở giữa phòng khách có một bàn sưởi kiểu Nhật, mùa hè tháo chăn ra làm bàn bình thường, mùa đông lại gắn
vào để sưởi. Sofa nhỏ chỉ vừa đủ hai người ngồi, TV trước mặt đang chiếu quảng cáo trước trận đấu.
Ở góc là chiếc giường tầng được gắn
liền với tường, dưới là nhà kho để đồ có cửa kéo. Trên giường chăn gối
được xếp gọn như quân đội, Hạ Tiểu Nhu có chút ngượng ngùng quay mặt đi.
Hai người ngồi xuống sofa, trận đấu cũng vừa bắt đầu. Họ khui bia, bày đồ
ăn ra vừa nhắm vừa thưởng thức trận đấu. Mãi đến bây giờ Phương Nghị mới biết Hạ Tiểu Nhu ủng hộ đội Nhật, không phải đội Đài Loan. Nếu ủng hộ
Nhật, tại sao lại xem cùng anh? Không phải hai người xem cùng ủng hộ một đội sẽ vui hơn sao? Nhưng anh không vội hỏi cô, biết đâu Hạ Tiểu Nhu có sở thích khác người, thích xem cùng người ủng hộ đối thủ.
Hạ
Tiểu Nhu tuy có nửa dòng máu Đài, nhưng sống ở Nhật từ nhỏ, tự nhiên
cũng ủng hộ đội Nhật. Nếu Đài Loan chơi với nước khác, cô sẽ không ngần
ngại ủng hộ Đài Loan. Nhưng nếu Đài Loan đấu với Nhật, cô sẽ nghiêng về
phía Nhật nhiều hơn.
Không như bóng đá luôn căng thẳng kịch tính suốt 90 phút, bóng chày lại chậm rãi thư giãn hơn. Một trận bóng nếu
nói ngắn thì khoảng hai tiếng, nếu dài có thể bốn đến năm tiếng. Người
xem bóng chày thường ăn uống, nói chuyện từ từ, không cần luôn dán mắt
vào màn hình như bóng đá.
Hạ Tiểu Nhu nhón một miếng khoai chiên “Hay là chúng ta đánh cược? Anh muốn cược bằng gì?”
Hóa ra đây là lý do cô ấy muốn xem cùng người Đài Loan, làm anh tưởng cô có ý mời riêng anh.
“Được thôi, cho cô chọn.” Phương Nghị luôn nghĩa khí nhường phụ nữ.
“Trước giờ tôi luôn thực tế, ai thua sẽ mời người thắng đi ăn một tuần, thế nào?”
Vừa dứt lời, Đài Loan đã ghi được một điểm đầu tiên. Thực lực hai bên không quá chênh lệch, kết quả trận đấu này ra sao cũng chưa ai biết.
“Được thôi, nhưng có điều phiền cô ăn theo lịch ca trực của tôi vậy!” Anh có
ba ca sáng, chiều và khuya. Nếu ăn trong giờ làm thì được khách sạn cung cấp, ngoài ra thì anh tự nấu đơn giản hoặc ăn qua loa bên ngoài. Đàn
ông sống độc thân cũng không chú trọng chuyện ăn uống lắm.
“Thành giao!”
Hai người cùng xem bóng chày, nhưng Hạ Tiểu Nhu ồn ào náo nhiệt, khác hẳn
Phương Nghị luôn trầm tĩnh theo dõi. Mỗi lần la hét vì những pha nguy
hiểm thót tim, nhìn sang người đàn ông bên cạnh vẫn bình thản uống bia
ăn bánh bao, cô lại tụt hứng.
Giờ giải lao, Hạ Tiểu Nhu ôm một
bụng thắc mắc hỏi Phương Nghị “Này, sao anh không có biểu hiện gì vậy?
Xem thể thao không phải là cổ vũ nồng nhiệt sao, anh không thấy hồi hộp
à?”
“Tôi đang bận phân tích thế cuộc.”
“Không phải anh
xem nét mặt của họ rồi đoán họ sẽ làm gì tiếp theo chứ? Quản lý Phương,
hết giờ làm việc rồi, anh đừng lúc nào cũng trưng vẻ mặt như nhà tâm lý
học tội phạm thế kia.”
“Lúc xem cô có để ý huấn luận viên làm gì
không, họ thường có những cử chỉ rất buồn cười như vỗ vai hai cái, đập
tay ba cái chẳng hạn. Đó là ám hiệu riêng cho các cầu thủ, tôi đang muốn xem họ thiết kế trận đấu như thế nào.”
Người này ngay cả lúc
xem bóng chày cũng lý trí tuyệt đối! Hạ Tiểu Nhu quen nháo lâu ngày
không chịu được liền vặn vẹo “Nào nào cười lên, la hét với tôi đi. Không phải cả ngày anh hay cười với khách hàng sao, cười thêm một chút nữa
đi!”
Chính vì cả ngày phải cười với người ta nên bây giờ tôi muốn ngưng cười đấy Hạ đại tiểu thư à! Hơn cả đội Đài Loan của tôi đang bị
đội Nhật Bản của cô dẫn trước, cô nói tôi làm sao cười!
Anh chưa
kịp phản ứng đã thấy hai tay Hạ Tiểu Nhu đưa tới, kéo khóe miệng anh
lên. Có chút mùi hương rất nhạt thoảng qua, má anh bị đầu ngón tay mềm
mại chạm vào. Ghế sofa khá nhỏ, hai người vốn đã ngồi rất gần, bây giờ
cô lại vươn người tới nên chân sắp chạm vào chân anh.
Được rồi,
đại tiểu thư đã lên tiếng, anh cũng cười theo. Nữ vương gật đầu hài
lòng, vui vẻ xem tiếp trận đấu. Hạ Tiểu Nhu khi xem bóng chày không khác gì trẻ con, vừa vui mừng khi đội Nhật ghi điểm, vừa ỉu xìu lầm bầm khi
hụt mất cơ hội…
Phương Nghị hay xem bóng chày một mình, hôm nay
có người xem cùng đã cảm thấy lạ. Càng lạ hơn khi người này ồn ào không
thôi, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của anh hàng ngày. Nhưng không hiểu
tại sao anh không thấy chán ghét chút nào. Hạ Tiểu Nhu vỗ tay hào hứng,
Hạ Tiểu Nhu ủ rũ óan trách cầu thủ, Hạ Tiểu Nhu mở to mắt hồi hộp theo
dõi lượt ném quyết định… tất cả đều sinh động, ừm có chút đáng yêu.
Phương Nghị dường như không để ý, anh cũng bất giác cười theo cô tự khi nào.
Hạ Tiểu Nhu lúc nào cũng hoạt bát vui tươi, người bên cạnh cũng tự nhiên vui vẻ theo.
Hai người hào hứng vừa xem vừa bình luận trận đấu,
chẳng mấy chốc đã kết thúc. Kết quả Đài Loan thua Nhật Bản, Phương Nghị
đưa cô lịch trực tuần sau của mình, bảo cô tùy ý chọn ngày. Hạ Tiểu Nhu
cũng không khách sáo bảo được, ngày nào tôi cũng sẽ làm phiền anh!