Hôm nay Ân Đồng được nghỉ nhưng Lạc Huân vẫn bận đi làm, cô một mình đi dạo chọn vài món đồ cho lễ đính hôn tổ chức vào tuần sau. Lạc tổng nói cô
hoàn toàn quyết định, mua đồ xong cứ tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi đợi anh tan
việc sẽ đến đón. Ân Đồng vui vẻ hưởng thụ giây phút một mình hiếm hoi,
bố mẹ cô sắp sang Tokyo dự lễ nên mấy ngày tới không được rảnh rỗi nữa.
Đến khúc quanh nhỏ không có đèn giao thông, Ân Đồng đang định băng sang
đường thì bỗng có một xe chiếc phóng tới ngay sát cô rồi thắng gấp lại,
Ân Đồng hốt hoảng ngã xuống đất, chiếc xe quẹo một cua hoàn hảo rồi mất
hút. Thấy cô xảy ra chuyện, người xung quanh gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.
Lạc Huân đang có cuộc họp với các trưởng bộ phận, nghe Ân
Đồng nhập viện liền lập tức hủy bỏ hẹn, phóng xe như bay đến bệnh viện.
Ân Đồng đang ngồi trong phòng bệnh, cô chỉ bị trặc cổ chân và xây xát
nhẹ, không có gì nghiêm trọng. Đáng lẽ bác sĩ cho xuất viện về nhà nhưng Lạc Huân khăng khăng bắt cô nằm viện ít nhất một đêm theo dõi. Ân Đồng
tuy không muốn nhưng cũng nghe lời đại boss nhà mình.
Thấy cô đã
nhắm mắt nghỉ mệt, Lạc Huân khẽ khép cửa ra ngoài cảm ơn người đưa Ân
Đồng đến bệnh viện. Người nọ là một phụ nữ trung niên phúc hậu, cười xua tay nói mình chỉ tiện tay. Bà ấy ái ngại nói “Cô cậu nên cẩn thận,
không chừng đã đắc tội với ai đó. Ban nãy chính mắt tôi thấy chiếc xe đó đã đậu bên đường đã lâu, khi bạn gái cậu vừa đi qua liền phóng tới.”
Ánh mắt Lạc Huân lập tức lạnh băng “Bà có nhớ đặc điểm hay biển số xe không?”
“Tôi không nhớ biển số, nhưng chiếc xe đó quá nổi bật. Là phiên bản giới hạn kỉ niệm 45 năm của Nissan, màu đỏ chói, người lái xe là phụ nữ. Thôi
cậu chăm sóc bạn gái cho tốt, tôi còn có chuyện phải làm, xin phép.”
Người đàn bà cáo từ, Lạc Huân hứa sẽ hẹn lại sau chính thức cảm ơn bà.
Cả Tokyo này người giàu không ít, nhưng có bao nhiêu người sơn lại chiếc
Nissan giới hạn phiên bản kỉ niệm 45 năm từ màu bạc thành màu đỏ chứ!
Người không quen với bọn họ sẽ không tự dưng ra tay, người quen với bọn
họ đi xe này chỉ có một. Lạc Huân vắt óc cũng không nghĩ ra tại sao Hạ
Tiểu Nhu phải làm vậy, cô có ý gì?
Lúc Ân Đồng tỉnh lại, Lạc Huân đang ngồi bên cạnh giường của cô đọc tài liệu. Anh buông xấp giấy
xuống, ân cần rót nước, gọt táo cho cô, thuận tiện hỏi “Tại sao lại giấu anh?”
Ân Đồng hơi hoảng hốt “Em giấu anh chuyện gì cơ?”
“Em không biết em không thể nói dối sao. Tại sao em lại không nói cho anh
biết chiếc xe suýt đụng em giống hệt chiếc xe của Tiểu Nhu?” Anh thở
dài, cô gái thiện lương này nếu không có anh sẽ làm sao đây.
Cô
cắn môi “Em không chắc, biết đâu người ta cố tình vu oan cho cô ấy, em
từng bị vu oan nên em biết, cảm giác ấy khó chịu lắm. Anh hứa với em đi, trước khi làm rõ chuyện này không được manh động. Em không muốn chúng
ta mất người bạn tốt như Tiểu Nhu!”
Anh kìm nén cơn giận “Anh không dám chắc, nhưng anh sẽ cố gắng.”
Hạ Tiểu Nhu biết Ân Đồng nằm viện nên sáng sớm ghé thăm cô, còn mang theo món bánh ngọt ở tiệm hai người ăn hôm nọ.
“Ai nha cảm ơn Tiểu Nhu. Có bánh ăn thật tốt, chỉ là trặc chân thôi mà hôm
qua đến giờ anh ấy bắt tôi ăn toàn xương heo sắp chán chết rồi. Ở Nhật
bao nhiêu năm rồi mà còn kiêng cữ đủ thứ!” Ân Đồng le lưỡi.
“Không lo, tôi không phải anh ấy, cô thích ăn gì cứ bảo tôi, tôi sẽ mua đến
cho cô. Nhưng trặc chân thế này không biết tuần sau làm lễ được không?”
Hạ Tiểu Nhu thật tình lo lắng.
“Dĩ nhiên là em muốn lễ đính hôn
không tổ chức được rồi, không phải đó là mục đích khi em làm ra chuyện
này sao Tiểu Nhu?” Lạc Huân đẩy cửa bước vào “Anh không ngờ em có thể
làm ra chuyện động trời như vậy. Tại sao, tại sao em lại cố ý hãm hại Ân Đồng, phá lễ đính hôn của anh?”
Hạ Tiểu Nhu sững sỡ, có ai nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra được không? “Anh đang nói chuyện gì, em không hiểu?”
Anh quát to “Em đừng giả bộ nữa, có người nhìn thấy được chiếc xe đụng Ân
Đồng là Nissan phiên bản giới hạn kỉ niệm sinh nhật 45 năm màu đỏ. Có
bao nhiêu người ở Tokyo lái chiếc xe đó chứ! Anh đã đi hỏi nhân viên của em, hôm qua đang giờ làm em đã bỏ ra ngoài sau đó không quay về!”
“Là em cảm thấy mệt nên về nhà nghỉ sớm một chút. Em không có làm!”
“Từ ngày em về nước, bao nhiêu chuyện xảy ra với Ân Đồng. Anh không dám
nghĩ đó là em, Tiểu Nhu em gái anh sao có thể làm những chuyện như vậy.
Nhưng có lẽ anh đã nhìn lầm em rồi! Tại sao em phải làm thế với bọn anh? Hay là em không cam tâm nhìn anh kết hôn với cô ấy, tại sao ban đầu em
không nói?” Ân Đồng kéo áo Lạc Huân bảo anh bình tĩnh nhưng anh không
kiềm được cơn giận.
“Em nói là em không làm chuyện lần này. Anh
với em quen nhau hơn 20 năm mà anh không thể tin em sao?” Trong lòng Hạ
Tiểu Nhu như có ai cắt một nhát thật đau! Người đàn ông cô yêu thương
ngần ấy năm bây giờ nhìn cô như kẻ thù.
“Em nói anh làm sao tin
em đây? Ân Đồng bị như vậy trước ngày đính hôn, ngẫm đi ngẫm lại người
có lợi nhất là em! Anh sẽ nói cho bố mẹ, nói bố mẹ tránh xa em một
chút.”
Dẫu không muốn tin, nhưng Lạc Huân khó mà tưởng tượng được trên đời này có chuyện trùng hợp đến thế. Hơn nữa anh đang vô cùng lo
lắng sốt ruột cho Ân Đồng, anh muốn tìm ra người hại bà xã tương lai của mình sớm nhất.
Lúc này, cửa bật mở, Phương Nghị tiến vào, vẻ mặt như đã nghe hết mọi chuyện. Hạ Tiểu Nhu đang uất ức, thấy anh vào như
vớ được chiếc phao, khẩn thiết “Phương Nghị, anh có tin tôi không?”
Phương Nghị im lặng.
“Anh nói đi, anh có tin tôi không? Cả thế giới này ai cũng có thể không tin
tôi, nhưng anh nhất định phải tin tôi! Ngoài bố mẹ tôi ra, anh là người
duy nhất biết rõ tính tôi, anh biết tôi không làm những chuyện này!” Hạ
Tiểu Nhu lạc cả giọng. Cô đang rất đau khổ tuyệt vọng, bố mẹ cô đi du
lịch chưa về, ngay cả Huân ca ca cũng không tin cô. Hạ Tiểu Nhu biết
Phương Nghị không có cảm tình tốt với mình, nhưng cô tin anh luôn nhìn
người chuẩn xác, công tư phân minh, hẳn có thể nhận ra cô không phải thủ phạm. Bây giờ chỉ có người đàn ông này có thể làm cây cọc cho cô nắm
giữa cơn bão dông.
Cô đã không muốn tranh giành với Ân Đồng nữa, cô biết cố gắng của mình sẽ không có kết quả gì. Qua bao nhiêu chuyện,
bây giờ cô chỉ muốn cuộc sống như xưa, thoải mái vui vẻ, không phải lo
nghĩ chuyện đấu đá thủ đoạn.
Phương Nghị đột ngột lên tiếng “Tôi tin cô. Lạc tổng, hãy để tôi điều tra chuyện này, anh cứ yên tâm chăm
sóc Ân Đồng và chuẩn bị cho lễ đính hôn. Tôi hứa sẽ cho anh câu trả lời
sớm nhất!”
Lạc Huân biết sắp tới mình sẽ không có thời gian, liền giao chuyện này cho trợ lý và Phương Nghị. Anh muốn ở bên chăm sóc tốt
cho Ân Đồng, hi vọng cô có thể đi lại được trong lễ đính hôn. Về phần Hạ Tiểu Nhu, anh bảo toàn khoản cách, lạnh lùng không cho cô đến thăm Ân
Đồng, bảo Ân Đồng cần nghỉ ngơi.
Phương Nghị hỏi thăm Ân Đồng
vài câu rồi cáo từ, vừa ra vườn hoa bệnh viện đã gặp Hạ Tiểu Nhu ngồi
bất động. Anh đến cạnh cô ngồi xuống, dúi vào tay cô chai trà xanh. Anh
chưa thấy cô uống café bao giờ, mua trà xanh cho người Nhật hẳn là lựa
chọn an toàn. Hạ Tiểu Nhu đúng là không uống café được, không biết tại
sao anh lại mua đúng loại trà mình hay uống, mỉm cười cảm ơn.
“Tôi tin cô không làm!”
“Cảm ơn anh đã tin tôi. Ngay cả người ở bên tôi 20 năm là Huân ca ca cũng
không tin, tôi thật không biết ai có thể tin mình. Bây giờ thì tôi đã
thấu hiểu cảm giác bị người ta vu oan thế nào. Hẳn lúc đó Ân Đổng bất an khó chịu lắm. Chắc đây là sự trừng phạt của ông Trời, tôi làm nhiều
chuyện xấu hại cô ấy, bây giờ đã bị quả báo. Tôi không có bằng chứng gì
minh oan cho mình, nếu Huân ca ca làm lớn chuyện này, quan hệ giữa hai
nhà không còn, mọi người sẽ xa lánh tôi. Đáng đời tôi lắm!” Hạ Tiểu Nhu
chua xót, đến lúc cô dừng tay thì bị người ta vu oan, quả thật là Trời
phạt.
“Tại sao lúc đó cô không nói cô thích anh ấy? Biết đâu anh
ấy thông cảm cho cô?” Phương Nghị nhìn vào cô gái bên cạnh. Cô không còn vẻ hung hăng như hôm ở bãi giữ xe, Hạ Tiểu Nhu bây giờ như một chiếc lá nhỏ chơi vơi giữa dòng nước xoáy.
Cô cười nhạt “Nói ra thì có
kết quả gì chứ, lại làm anh ấy nghi ngờ tôi càng có động cơ. Tôi đã giấu mười mấy năm, giấu luôn vài ngày nữa cho anh ấy yên tâm đính hôn không
phải tốt hơn sao.”
“Cô có nghĩ ra dạo gần đây đắc tội với ai hoặc có ai muốn làm hại cô không?” Phương Nghị nghiêm túc điều tra vụ việc,
anh muốn tìm ra người này càng sớm càng tốt.
“Anh tưởng tôi lúc
nào cũng đanh đá đắc tội cả thế giới này sao. Chỉ có lúc trước tôi bị
cơn ghen che mắt mới làm vậy với Ân Đồng, còn ngoài ra đối với ai tôi
cũng khéo léo hết. Cũng có thể là đối thủ của Bách Hợp, dạo này công ty
tôi kinh doanh rất tốt, biết đâu có người ghen ghét.” Nhất thời Hạ Tiểu
Nhu cũng không nghĩ ra ai.
Sao đối với tôi cô không khéo léo tí
nào vậy, Phương Nghị nghĩ thầm nhưng không nói, anh không nỡ đấu khẩu
với Hạ Tiểu Nhu lúc này. “Trước khi có manh mối mới thì tôi sẽ điều tra
theo hướng đó vậy!”
Một tuần sau, trước lễ đính hôn một ngày,
Lạc Huân và Ân Đồng dù bận rộn vẫn đích thân mang quà đến nhà xin lỗi Hạ Tiểu Nhu. Họ nói cho cô biết, Phương Nghị đã điều tra ra được thủ phạm
thật sự đứng sau, Lạc Huân đã có đủ bằng chứng kiện người kia ra tòa tội cố ý gây thương tích. Hạ Tiểu Nhu sau khi tiễn hai người đi về vẫn ngây ngốc ở cửa một lúc, Phương Nghị, không phải ban đầu anh ghét tôi lắm
sao, sao lại tin tôi, còn minh oan giúp tôi? Tại sao?
Ngày mai là lễ đính hôn, chắc chắn tôi phải gặp anh hỏi cho ra lẽ!
Lễ đính hôn của tổng giám đốc và Ân Đồng được tổ chức ở Evergreen, thuận
tiện thông báo Lạc tổng rùa vàng của bọn họ đã là hoa có chủ, xin miễn
tranh giành. Bố mẹ Ân từ Đài Bắc bay sang, thấy con gái ngốc có vị hôn
phu xuất sắc thì mừng thầm trong bụng. Bố mẹ Lạc cũng không chấp nhất
nữa, nhìn con trai vui vẻ cũng vui lây.
Ân Đồng cầm một ly rượu
đích thân kính Phương Nghị “Lần này thật lòng cảm ơn anh. Tôi làm bao
nhiêu chuyện như vậy mà anh vẫn tin tôi, còn giúp tôi. Tại sao anh lại
tìm ra thủ phạm?”
“Đáng lẽ không có manh mối, đối thủ của Bách
Hợp quá nhiều. Nhưng chắc ông Trời còn thương cô, cuối tuần trước tôi dự hội thảo ngành khách sạn, thấy quản lý của chuỗi nhà hàng khách sạn H
thỉnh thoảng lại xoa vai. Tôi nhờ nhân viên nữ làm như vô tình đụng cô
ấy, cô ấy nhăn mặt ra vẻ rất đau. Nhân viên nữ theo cô ấy vào nhà vệ
sinh, thấy cô ấy xoa thuốc, có một vệt bầm dài như đai an toàn để lại.
Chiếc xe hôm nọ thắng rất gấp, chắc chắn người trên xe chịu vết thương
không nhẹ.
Tôi sinh nghi, đem hình cô ấy đi hỏi xung quanh khu
vực xảy ra tai nạn, cuối cùng cũng có người nhận ra cô ấy, đồng ý làm
nhân chứng cho chúng ta. Lần trước cô đem xe đi bảo dưỡng, cô ấy mua
chuộc hãng xe lấy đúng màu sơn của xe cô, tìm một chiếc Nissan bản giới
hạn khác tân trang lại. Mục đích là một mũi tên trúng hai con chim, tình cảm giữa Evergreen và Bách Hợp rạn nứt thì cả hai bên đều thiệt hại,
tập đoàn H sẽ ở giữa hưởng lợi.”
Hạ Tiểu Nhu nhìn người đàn ông
đối diện chậm rãi nhấp một ngụm rượu vang làm ra vẻ thản nhiên không có
gì. Anh gầy đi một chút, đen đi một chút, ánh mắt che dấu vẻ mệt mỏi.
Cuối cùng là Phương Nghị đã bỏ bao nhiêu công sức mới giải quyết mọi
việc trong vòng một tuần đây.
“Cảm ơn anh rất nhiều, tôi cũng đi đến hiện trường hỏi mọi người nhưng không ai nhận ra cô gái ấy.” Hạ
Tiểu Nhu phải tự cứu mình, nhưng không có kết quả, cũng có thể cô không
biết cách ăn nói, người ta không hợp tác. Lần đầu tiên cô cảm thấy cũng
không cần gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, có người dựa vào thật sự không tệ.
“Tôi nói là cô gặp may, vì hôm tôi đi hỏi gặp đúng nhân viên làm ca hôm đó, người này chỉ làm một tuần hai buổi.”
Tôi gặp may? Không bằng nói tôi may mắn gặp được anh. “Cảm ơn anh, tôi
tưởng anh chán ghét tôi lắm, lần này tôi có chuyện anh lại giúp đỡ như
vậy, tôi không biết lấy gì đền đáp…”
“Hạ tiểu thư không cần thấy
ngại, tôi chỉ muốn Lạc tổng và Ân Đồng không lo nghĩ gì, có một buổi
đính hôn thật vui vẻ. Cô cũng không cần đền đáp tôi, chỉ cần cô dừng mấy trò tai quái lại là được rồi.” Hình như đúng như Hạ Tiểu Nhu nói,
Phương Nghị không trêu cô sẽ không ngủ ngon.
“Là tôi khách sáo
nói vậy, anh không cần tưởng thật! Mà anh đừng gọi tiểu thư này nọ nữa,
gọi tôi là Tiểu Nhu được rồi.” Được, anh trêu tôi chứ gì, tôi sẽ không
ngại đả kích anh lại.
Anh mỉm cười, miệng lưỡi cô gái này có kém
ai chứ. Phương Nghị lại đưa ly rượu lên môi, nhìn lên sân khấu. Ân Đồng, cô gái anh chưa kịp theo đuổi đang cười rạng rỡ bên người đàn ông khác. Anh cảm thấy có chút không nỡ, có lòng có chút chua xót, nhưng cuối
cùng thì anh vẫn muốn cô được hạnh phúc. Phương Nghị quay sang bên cạnh, Hạ Tiểu Nhu chăm chú nhìn hai người nồng nàn tình yêu, không biết cô ấy đang nghĩ gì, có phải cũng nghĩ như anh?