Vườn Cúc Mùa Thu
Dazai Osamu
Melos bừng bừng nổi giận, quyết phải giết cho được
tên vua độc ác.
Thực ra Melos chẳng biết chút gì về chuyện chính
trị. Anh chỉ là thường dân ở thôn làng, ngày ngày nuôi cừu kiếm sống, thổi sáo
giải khuây, nhưng tính ghét những điều gian ác. Không cha không mẹ, lại còn độc
thân, anh chỉ có mỗi một cô em gái hiền lành. Cô này mười sáu tuổi, định nay
mai sẽ lập gia đình với một chàng trẻ trong làng, cũng cùng nghề như
Melos. Cho nên để tìm quần áo đẹp và mọi vật cần dùng cho đám cưới của cô
em, ông anh đã phải rời làng từ sáng sớm, vất vả băng đồng vượt núi mãi để lên
tận thành phố Syracuse. Sau khi mua sắm xong xuôi, Melos lượn chân quanh
phố kiếm nhà của anh thợ đá Seli là bạn thân từ thưở còn thơ. Nghĩ bao
nhiêu năm không gặp, nay thấy mặt nhau chắc sẽ vui thích vô cùng.
Đi được một lúc, Melos hơi ngạc nhiên vì thấy không
khí trong thành phố sao cứ là lạ. Đành là mặt trời đã lặn nên cảnh vật tối
tăm, nhưng không hẳn chỉ vì tối mà như thế này được. Phố xá không hiểu sao
cứ ảm đạm đìu hiu, làm cho người lạc quan như Melos cũng đâm ra ái ngại. Thấy
một chàng trai đi lại gần, anh hỏi tại sao, vì hai năm trước đến đây, cũng ban
đêm mà người ta ca hát và rong chơi cười nói vui vẻ ngoài đường phố. Nhưng
chàng trai chỉ lắc đầu, chẳng nói gì. Lát sau gặp một ông già, anh lại
hỏi, lần này khẩn thiết hơn, nhưng ông cụ cũng không trả lời. Melos nắm lấy hai
vai ông cụ, lắc mấy cái, rồi hỏi nữa. Ông ta mới nói nho nhỏ:
- Vua giết người ta!
- Sao mà giết?
- Vua bảo họ có lòng
gian, nhưng nào có ai gian tà gì đâu!
- Bộ giết nhiều lắm
sao?
- Phải, trước tiên là
anh rể của vua, kế đó là Đông Cung thái tử, rồi đến công nương em ruột của ngài
cùng mấy người con, rồi đến hoàng hậu, sau đó là đại thần Alekis…
- Trời đất, không lẽ
nhà vua phát khùng?
- Đâu phải loạn óc hay
quẫn trí gì, chỉ vì không tin ai cả thôi. Bây giờ thì đâm ra nghi kỵ hết
cả thiên hạ, hễ thấy nhà nào có thế lực một chút thì bắt giao cho vua một người
làm con tin, ai không tuân theo thì lập tức xử treo trên thập giá. Nội bữa
nay thôi cũng đã treo hết sáu người!
Melos mới nghe xong đã đùng đùng nổi giận:
“Thứ tàn ác này, không để sống được!”
Anh là người bộc trực nghĩ sao làm vậy, nên cứ đeo
cả gói đồ vật trên lưng đi xăm xăm đến hoàng cung. Lính gác chận lại, khám
trong người thấy có thanh đoản kiếm nên lật đật báo động, cuối cùng lôi anh chàng
tới trước mặt vua Dionys. Nhà vua sắc diện nhợt nhạt, xanh xao, những vết
nhăn hằn sâu, nhưng giọng nói uy nghi trầm tĩnh: “Ngươi mang kiếm đến đây, muốn
làm gì?”
Melos không sợ hãi: “Để vì thiên hạ khử trừ
tay bạo ngược!”
Nhà vua cười khẩy: “Sức mày mà làm được
ư? Cũng tội nghiệp, thứ như mày sao biết được! Ta cô đơn đến đâu,
thiên hạ nào mà hiểu được ta!
Melos nổi giận, hét lớn: “Nói thế à? Đa
nghi là điều tệ hại nhất của mọi tính xấu, bậc vua chúa không được nghi ngờ
lòng trung của thuộc hạ mình”.
Vua Dyonis vẫn trầm tĩnh, nói qua tiếng thở dài:
“Lòng người, tin sao được? Cứ nhìn việc ngươi đang làm thì rõ, chẳng cần
cắt nghĩa lôi thôi. Bản chất của con người là tham lam vô độ, có nghi ngờ
là cũng chỉ để đề phòng, đương nhiên thôi. Ngươi sao biết được ta đây cũng
chỉ mong mọi sự yên ổn an lành!”
Melos bật cười: “Yên ổn an lành, để bảo vệ
địa vị của mình chứ gì? Đi giết người vô tội mà dám bảo yên ổn an lành?”
Vua Dyonis ngẩng mặt nói lớn: “Im đi, cái thằng
hạ tiện! Chỉ khua môi múa mép thì ai chả nói được trăm vạn chuyện hay
ho? Nhưng lòng dạ con người, chỗ sâu kín đến đâu ta cũng nhìn thấy
tuốt! Còn mày, vài phút nữa là thân treo trên thập giá, đừng hòng mở miệng
mà than khóc van nài!”
“Ôi, ông thực thông minh, có lo cho thân ông cũng
phải! Tôi biết mình thế nào cũng chết, chẳng hề nghĩ chuyện nài van, nhưng mà…”
Nói đến đây, Melos cúi đầu nhìn xuống, giọng ngập
ngừng: “xin … niệm tình hoãn cho tôi ba ngày, để về lo cho việc cưới hỏi
của cô em gái. Xong xuôi, tôi sẽ xin trở lại chịu thọ hình”.
Vua Dyonis cười, giọng khô khan: “Ngu si táo
tếu! Bịa trò láo toét thiên địa, định qua mặt ai đây? Xưa nay có con
chim nào đã thoát đi được còn bay trở lại?”
Melos giọng cương quyết: “Trở lại chứ, chắc
chắn tôi sẽ trở lại! Em gái tôi đang đợi ở nhà. Tôi biết trọng lời mình hứa,
xin chỉ cho tôi ba ngày! Thôi thế này, nếu không tin tôi thì ở đây có người thợ
đá tên Seli là bạn ruột của tôi, xin cứ giữ anh ta. Nếu sau ba ngày mà tôi
không trở lại trước khi mặt trời lặn thì cứ đem anh ta ra thay mạng”.
Vua Dyonis đắc ý cười thầm, trong đầu nảy ra một ý
nghĩ tinh quái: “Chỉ khéo phịa chuyện, thả ra rồi thì đi luôn là cái
chắc! Nhưng thôi cứ làm bộ như bị nó gạt, cũng vui vui! Khi kỳ hạn
qua đi, có đem con tin ra giết cũng đáng kiếp thôi! Ta sẽ làm bộ buồn rầu,
ra lệnh đi treo con tin, chỉ vì có người không thủ tín. Đây cũng là cơ hội
cho thiên hạ thấy rõ làm chi có người thành thực ở đời này”.
- Được rồi, con tin
đâu đem lại đây! Còn ngươi thì phải trở lại đúng ba ngày sau, trước khi
mặt trời lặn. Ngươi mà về trễ thì con tin mất mạng đó! Ngươi về trễ
chút xíu thì càng tốt, đã có người chết thế, ta sẽ tha cho ngươi!
- Sao, vua nói sao?
- Ha ha ha! Ai chả
tiếc mạng mình, ngươi cứ về trễ đi! Ngươi nghĩ gì trong bụng, ta biết hết!
Melos lúng túng, không biết nói sao. Đến khuya,
người ta đem Seli vào cung, hai năm rồi đôi bạn mới lại gặp nhau. Trước
mặt vua Dyonis, Melos kể lại hết tự sự. Seli lặng lẽ gật đầu, rồi ôm chầm
lấy Melos. Giữa hai người bạn thân tình, chỉ thế thôi là đủ. Rồi Seli
bị trói, còn Melos ra đi. Trời đêm mùa hạ trong veo, muôn cánh sao ngàn
lấp lánh.
Ba chân bốn cẳng về được đến làng thì mặt trời đã
lên cao, người người đã ra đồng làm việc. Cô em của Melos đang chăn đàn
cừu ngoài bãi, bỗng thấy ông anh mình hiện ra – bộ dạng bơ phờ, bước chân
quờ quạng – cô tròn xoe cả mắt, rồi lăng xăng vồ vập hỏi han. Melos ráng giữ
nụ cười tươi để trấn an em: “Chả có gì đâu. Còn bề bộn việc ở trên
phố, anh sẽ phải trở lên đó ngay để lo cho xong. Ngày mai mình lo làm lễ
cưới của em cho rồi, càng sớm càng tốt”. Trông cô em mắc cỡ đỏ hồng
đôi má, Melos nhỏ nhẹ: “Mong lắm phải không? Áo quần đẹp có rồi
đây. Bây giờ em về làng báo cho mọi người biết là ngày mai làm lễ cưới”.
Rồi anh cũng lật đật về nhà lo bày biện bàn thờ, sắp đặt bàn ghế, và ngã đùng
trên sàn nhà ngủ thẳng một hơi chẳng còn biết đất trời.
Mở mắt ra thì đã tối, vội qua bên nhà trai bàn chuyện
làm lễ cưới vào sáng mai. Anh chàng trẻ chưng hửng: “Chưa sửa soạn
gì cả, anh chờ qua hết mùa nho có được không?”. Melos bảo phải ráng làm
trong ngày mai, nhưng anh chàng trẻ không chịu nên hai bên bàn bạc đôi co mãi
đến gần sáng. Melos khẩn khoản nói đi nói lại, cuối cùng mới được nghe
theo.
Lễ cưới diễn ra vào đúng ngọ hôm sau. Đôi vợ
chồng cúng bái thệ nguyện vừa xong thì ngoài kia mây đen đã giăng phủ đầy trời,
rồi mưa bắt đầu rơi lộp bộp nặng hột, lát sau thì tuôn xối ào ào làm những
người trong tiệc cảm thấy như có điềm gì bất ổn. Nhưng họ chóng bỏ qua và
vỗ tay ca hát vui vẻ, quên luôn cả khí nóng hâm hấp trong căn nhà chật
hẹp. Melos vui ra mặt, trong một lúc cứ như lời hứa hôm kia không còn canh
cánh trong đầu. Tiệc cưới kéo dài đến gần tối thì náo nhộn hẳn lên, không
ai còn để ý là bên ngoài còn đang mưa lớn. Melos mong sao suốt đời cứ thế
này, được quây quần mãi với những người mình yêu thích. Nhưng anh hiểu bây giờ
ngay tấm thân cũng chẳng còn là của mình, đành phải bấm bụng ra đi thôi. Phân
vân, anh lại nghĩ thì giờ còn đủ chán, thôi ngủ một giấc rồi hẵng đi, chắc lúc
đó mưa cũng nhẹ bớt. Dù sao trong lòng cũng quyến luyến, cứ muốn nấn ná ở
lại nhà.
Nhìn cô em gái đang ngồi yên như lắng chìm trong
hạnh phúc, Melos xích đến kề bên, dặn dò: “Mừng cho cô! Bữa nay anh mệt
quá, chắc phải lánh ra đâu ngủ một chút để sáng mai còn đi cho kịp công chuyện. Bây
giờ cô đã có được người chồng tử tế, cho nên chẳng có anh bên cạnh đi nữa, cũng
không có gì buồn. Tính anh ra sao thì cô cũng đã biết, ghét nhất là dối trá và
nghi ngờ kẻ khác. Rồi đây cô sống với chồng, nhớ tuyệt đối dù có chuyện gì
đi nữa cũng đừng bí mật giấu giếm nhau. Chỉ có chừng đó để nói với cô
thôi. Khi nghĩ tới anh thì cô nên hãnh diện rằng anh mình cũng là người rất có
tư cách”.
Cô em gái bàng hoàng như mơ, chỉ biết gật đầu. Melos
quay sang vỗ vai chú rể: “Đâu phải mình chú, phía anh cũng lật bật, có chuẩn bị
được gì đâu! Anh không có chi nhiều, chỉ mỗi cô em và mấy con cừu, từ nay
tất cả thuộc về một tay chú. Nên nhớ bây giờ thành anh em một nhà với Melos
là điều phải thấy tự hào”. Ông em rể không biết nói gì, im lặng bóp hai
bàn tay vào nhau nhè nhẹ. Melos cười cười đứng lên cúi chào quan khách rồi đi
ra ngoài, kiếm chuồng cừu chui thẳng vào, ngủ vùi như chết.
Mở mắt ra thì trời đã hừng sáng. Melos nhảy
nhỏm dậy: Trời đất phật thánh, lỡ ngủ quên rồi?! Nhưng không, may còn sớm,
nếu đi ngay thì kịp chán! Bữa nay nhất định lão vua kia sẽ thấy được có
người thành thực, sẽ thấy ta bước lên cây thập giá với cả nụ cười!
Ngoài kia, mưa có vẻ đã bắt đầu ngớt hột. Melos
thản nhiên thu xếp hành trang, rồi dơ hai tay lên cao, vươn vai một cái và lao vào
trong mưa như một mũi tên. Phải chạy cho nhanh, chiều nay ta sẽ chết. Phải chạy
nhanh đến cho người ta giết, chạy cho nhanh để cứu bạn mình! Chạy nhanh
lên, để đánh tan lòng hiểm ác gian tà trong lòng tên bạo chúa. Phải chạy
cho nhanh, rồi ta sẽ bị giết! Xin giã từ làng xóm, ta phải chạy nhanh, để
giữ lòng tự trọng mang trong mình tự thưở thiếu thời.
Melos tuy trẻ nhưng ráng chạy nhanh nên thực vất
vả. Không biết bao lần anh thèm được ngừng lại một chút để nghỉ lấy sức. Nhưng
anh cứ chạy, vừa thở hào hển vừa to tiếng để thúc dục mình. Ra khỏi làng,
băng đồng rộng, xuyên qua cả khu rừng. Khi anh đến được làng bên cạnh thì
mưa đã tạnh hẳn, mặt trời lên cao, không khí bắt đầu nóng bức. Melos đưa tay vuốt
mồ hôi trán. Đến ngang đây là được rồi, chẳng còn gì nhớ tiếc chuyện ở nhà
nữa! Hai vợ chồng cô ấy, bây giờ hẳn đã yên ổn, khỏi phải bận tâm, chỉ cần
đi thẳng một mạch đến cung vua là xong! Vậy mình cũng chẳng vội gì, cứ từ từ
cũng kịp. Melos thấy hơi an tâm, bắt đầu vừa đi vừa hát, cứ thế thủng
thẳng hết dặm nọ đến dặm kia.
Không may cho Melos, mới đi khoảng nửa đường thì
không tiến thêm được nữa. Con sông trước mặt anh – vì hôm qua mưa lớn làm trên
nguồn đầy ứ – nước cuồn cuộn đổ tràn về phía hạ lưu, đẩy sập luôn cây cầu
tự lúc nào mà khí thế vẫn còn ầm ầm, đánh cho đám gỗ tan ra nhiều mảnh
nhỏ. Melos sững sờ, đứng nhìn dáo dác xuôi ngược. Anh ráng sức kêu
lớn, nhưng thuyền bè chắc đã bị cuốn đi hết nên chẳng thấy đâu, cả mấy tay chèo
đò cũng không thấy tăm hơi bóng dáng. Nước càng lúc càng tràn lan, mênh mông
như biển. Melos gục trên bãi khóc rống lên. Lát sau, anh dơ tay
lên trời cầu khẩn: “Xin rủ lòng thương, ngăn giòng nước lại! Tôi đây thì
giờ không còn được bao nhiêu, mà mặt trời đà đứng bóng! Nếu không đến được
cung vua trước khi nắng tắt, anh bạn kia sẽ phải chết vì tôi!”. Nhưng cơn nước
không đổi thay, lại còn réo cuộn dữ hơn như giễu cợt. Cứ lớp sóng này tuôn theo
lớp khác, xoắn tít lấy nhau, văng bọt tung toé, trong khi thì giờ của Melos cứ
lặng lẽ trôi qua.
Chợt Melos hiểu ra, nếu anh không tự ráng lội qua
sông thì chẳng còn cách nào khác. Ôi trời cao vòi vọi, hãy nhìn xuống mà
xem, giờ phút này mãnh lực phi thường của yêu thương và chân thật sẽ vượt qua
hết được nước to sóng mạnh! Nói xong, anh mạnh dạn lao mình xuống nước,
vẫy vùng ngụp lặn giữa muôn trùng sóng bạc đang ào tới vây bủa như ngàn đám
giao long. Anh dồn hết sức vào hai tay, cố ngoi mình trên làn nước đục
đang chảy xiết. Phải chăng nhìn thấy một sức lực nhỏ nhoi đang cố sức phấn
đấu loạn xạ nhưng dũng mãnh như một con sư tử giữa muôn trùng sóng nước, thần
linh cũng đâm ra mủi lòng muốn giúp anh? Cho nên, quả thực kỳ diệu, mặc dù
bị cuốn phăng đi dữ dội, rồi Melos cũng bám chặt được vào một thân cây lớn ở bờ
phía bên kia.
Cứ như một con ngựa ướt, Melos lắc mạnh thân mình để
rảy bớt nước, rồi lật đật bước đi. Thực cám ơn trời đất, ta phải mau lên,
đừng phí thì giờ! Mặt trời đã bắt đầu ngả về tây. Melos thở hào hển,
ráng leo lên một ngọn đèo cao. Vừa bước qua khỏi đỉnh, anh đang thở phào
thì bỗng gặp ngay một đám cướp.
- Đứng lại!
- Chuyện gì? Tôi
đang gấp, phải tới hoàng cung trước khi tắt nắng, để yên cho tôi đi!
- Đâu được, có gì để
hết lại đây đã!
- Chả có gì ngoài mỗi
cái mạng này, mà nó cũng đã thuộc về tay vua mất rồi!
- Vậy thì để cái mạng
của ngươi lại!
- Thế ra vua sai các
người đến đây phục kích chứ gì?
Bọn cướp không trả lời, đồng loạt vung gậy đánh
tới. Melos nhanh nhẹn lạng người một cái, xông vào tên đứng gần nhất, giật
ngay thanh gậy. Anh nghĩ: “Cũng tội nghiệp, nhưng ta đang lo làm việc phải, cứ đành
thôi!”. Liền tấn công dữ dội, phút chốc đánh ngã ngay ba tên. Những
tên còn lại hết vía, cắm đầu vụt xuống đèo lủi mất.
Melos cũng lật đật xuống đèo, trong người đã mệt
lắm, trời chiều lại nắng chói chang, làm anh mấy lần choáng váng. Không
được, thế này thì chết rồi! Melos ráng loạng choạng đi thêm được vài
bước, nhưng rồi đầu gối khụy xuống, hết đứng nổi. Anh nhìn lên trời tức
tối, khóc oà. Chao ơi, sức lực này, đã lội qua dòng nước lũ, đánh gục
ba tên cướp, ráng được đến chừng này! Chao ơi, Melos con người can đảm,
bây giờ kiệt lực nằm xuống, tiếc hận lắm thay! Người bạn thân yêu của
ngươi đó, chả phải tin tưởng vào ngươi mà mất mạng đó sao? Ngươi thực là
tên đại bất tín, đúng như ông vua kia nghĩ! Toàn thân Melos mất hết cả
sức, tuy nghĩ thế nhưng chỉ nằm đó nhúc nhích như con sâu, chẳng tiến tới được
chút nào.
Khi cơ thể suy nhược thì tinh thần cũng suy sụp,
những ý nghĩ không hay bắt đầu nhen nhúm. Melos tự nhủ: Thôi, sao cũng
được! Ta chả bao giờ muốn thất hứa, đã cố gắng đến thế này. Có thần minh
chứng giám cho, ta chẳng phải là hạng nuốt lời, đã ráng hết sức mình, chạy cho
đến khi hết còn nhúc nhích được. Ôi, cứ xẻ lồng ngực này ra để thấy cả một
trái tim đỏ thắm trong đó, với những giòng máu đầy ắp nỗi tin yêu. Nhưng không
may cho ta, vào giờ phút quí báu này cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt
quệ. Thế nào ta cũng bị chê cười là đồ phản bạn, cả nhà ta cũng sẽ bị chê
cười. Nhưng đã được nửa đường mà ngã gục thì có khác chi từ đầu chẳng làm
chi cả? Thôi đành vậy, sao cũng được! Có lẽ số mạng của ta nó như
thế! Seli ơi, tha thứ cho tôi. Bao giờ bạn cũng tin tưởng tôi, tôi
cũng chẳng bao giờ lường gạt bạn. Chúng mình quả thực là đôi bạn tốt, chả
bao giờ có chút gì nghi kỵ lẫn nhau. Bây giờ chắc bạn đang yên tâm chờ
tôi? Ôi, phải, đợi chờ tôi! Seli ơi, xin cám ơn bạn đã tin tôi. Nghĩ
đến điều này, tôi không sao đành lòng được. Trên đời này, có gì quý giá
hơn sự tin cậy lẫn nhau giữa bạn bè? Seli ơi, tôi đã ráng chạy, chẳng mảy may
nào có ý lường gạt bạn đâu! Tin tôi đi, tôi đã vội vã chạy mãi đến được chừng
này, đã vượt qua nước lũ, đánh nhau với cướp, vượt hết ngọn đèo, lật đật để đến
đây. Chỉ có tôi mới làm được thế.
Nhưng thôi đành vậy, buông tha cho tôi, đừng hy vọng
gì thêm nữa! Sao cũng được cả, tôi đã hoàn toàn thua cuộc, một đứa chẳng
ra gì, cứ chê cười nhạo báng tôi đi! Lão vua kia có nói bên tai tôi, cứ
việc đến trễ, tôi mà đến trễ thì sẽ giết con tin và tha cho tôi. Tôi căm cái ty
tiện đó của lão, nhưng bây giờ lại làm đúng y điều lão ta mong, tôi sẽ đến trễ
là chuyện chắc! Lão ta sẽ cho mình là đúng, sẽ chế nhạo thoả thích và thả
tôi đi. Như thế, tôi sẽ phải sống để suốt đời làm một tên phản bội, một
loại người nhục nhã nhất trên mặt đất, khổ sở hơn chết bội phần. Seli ơi, tôi
cũng sẽ chết thôi. Hãy cho tôi được cùng chết với nhau. Chỉ có bạn là
người tin tưởng ở tôi thôi. Đó là điều chắc chắn – hay tôi chỉ nghĩ thế để lừa
tôi? Ơ, hay là… tôi cũng nên trở thành một kẻ ác đức để tiếp tục sống? Căn
nhà tôi còn đó, ở dưới làng, có thêm cả đàn cừu nữa. Vợ chồng cô em gái,
chả lẽ xô đuổi tôi? Chính nghĩa, tin cậy, yêu thương, là gì? Tất cả
chỉ toàn là những điều vô bổ! Trên đời này, thiên hạ giết kẻ khác để mình
sống, qui luật là thế, chả phải sao? Ôi, mọi sự mọi việc, nghĩ mà
chán. Đâu còn gì nữa, ta đây đã là một kẻ phản bội xấu xa, cho nên muốn
làm gì thì cứ làm, mặc xác cả thiên hạ! Melos nằm ngửa ra, buông thỏng hết chân
tay, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tự nhiên có tiếng nước chảy mơ hồ đâu
đó. Melos ngóc đầu lên, nín thở lắng nghe. Có vẻ đâu từ phía dưới
chân. Anh bò dậy tìm, thì ra có tia nước nhỏ đang nhè nhẹ lách ra từ kẽ đá, nghe
như thì thầm những điều gì. Melos cúi mình sát vào, bụm hai tay hứng đầy,
uống cạn. Bây giờ anh thấy mình có thể thở mạnh được, ngỡ ngàng như vừa
qua khỏi một giấc mơ. Cũng đã bắt đầu bước đi được.
Vậy thì đi! Trong người bớt mệt thì ít nhiều hy
vọng cũng bắt đầu nảy nở. Đó là hy vọng muốn hoàn thành nhiệm vụ, muốn bảo
toàn danh dự bằng cái chết của mình. Nắng chiều đang chiếu những tia đỏ ối
trên những hàng cây, muôn cành lá sáng bừng lên rực rỡ. Từ đây cho đến khi
nắng tắt vẫn còn đủ thì giờ! Có người đang chờ ta, lặng lẽ, không chút gì
nghi ngại! Ta đang được tin cậy, tính mạng ta, nào có sá chi! Nhưng đừng
nghĩ gì thêm đến việc lấy cái chết để đền đáp. Phải xứng đáng với lòng tin
cậy kia, chỉ thế thôi, đó là điều quan trọng nhất vào lúc này. Nào nhanh lên,
Melos ơi! Ngươi đang được tin cậy đó! Ngươi đang được tin cậy! Chuyện
thì thầm của quỷ ma lúc nãy chỉ là mộng mị, là ác mộng! Khi cơ thể mệt mỏi
thì thường có những cơn mộng dữ như thế, cứ quên đi! Melos ơi, không có gì hổ
thẹn. Thực ra ngươi Thân này sinh ra vốn là người chính trực, xin cho hôm
nay được chết như một người chính trực lìa đời!
Melos chạy vùn vụt như gió, bất kể phải xô người nọ,
hất kẻ kia. Gặp một tiệc rượu đang chắn ngang giữa đồng, anh chạy xuyên
qua luôn, làm cả đám chủ khách kêu trời như bọng. Anh đá văng một con chó,
nhảy vụt luôn qua lạch nước, ba chân bốn cẳng cắm đầu mà chạy, xem chừng còn
mau hơn cả tốc độ lặn xuống của mặt trời. Khi lướt nhanh qua một đám du khách,
anh bỗng nghe được tiếng người nào nói: “Chắc bây giờ ông ấy đang bị treo
lên thập giá”. Ông ấy! Trời đất, chính vì ông ấy mà tôi đây đang cố sức
chạy nhanh! Melos ơi, không được để cho ông ấy chết! Mau lên, không
được trễ! Trên thân thể của Melos đã hầu như không còn mảnh vải nào. Anh như
đứt cả hơi thở, miệng hộc máu tươi hai ba lượt. Không được trễ! Chính bây
giờ là lúc phải phô ra sức mạnh của yêu thương và chân thật, mau lên, đừng lo
chi bộ dạng của mình! Anh cứ chạy, chạy miết, bỗng thấy được ở đằng xa,
ngọn tháp cao của thành phố Syracuse đang lấp loáng phản chiếu ánh chiều.
- A, ngài Melos!
- “Ai đó?”, Melos vừa
chạy vừa hỏi.
- “Dạ Philostratus, đệ
tử của thầy Seli”. Anh thợ trẻ vừa chạy theo Melos vừa la lên: “Đã
trễ rồi, xin đừng chạy nữa, vô ích! Chẳng còn cách nào cứu được thầy
ấy!”.
- Đâu, mặt trời chưa
lặn mà!
- Giờ này thì việc xử
hình đang tiến hành, ngài đến trễ rồi! Thực là đáng tiếc, chỉ trễ có một
chút, giá sớm hơn chút xíu!
Melos nghe mà đau như xé ngực, mắt đăm đăm ngó bóng
mặt trời đỏ ối: “Đâu, mặt trời chưa lặn mà. Chỉ có cách chạy đến thôi!”.
- Xin đừng, đừng
chạy! Chuyện cần bây giờ là phải bảo trọng tính mạng của ngài. Thầy
ấy đã rất tin ở ngài. Lúc bị lôi đi xử, thầy ấy vẫn thản nhiên. Nhà
vua chế nhạo lắm lần, nhưng thủy chung thầy ấy vẫn bảo Melos nhất định sẽ đến,
vẫn rất tin tưởng vào ngài.
- Vậy thì phải chạy
cho mau, ông ấy đã tin thì lại càng phải chạy. Kịp hay không kịp chả thành
vấn đề, tính mạng ra sao chẳng cần lo, tôi phải chạy đến vì những điều lớn lao
hơn, đáng sợ hơn cả chuyện mất mạng nữa kia. Chạy theo tôi mau đi!
- Ôi chao, ngài mê rồi
chăng? Vậy ngài cứ chạy đi, biết đâu cũng không đến nỗi trễ, ngài cứ chạy
đi!
Melos thu hết tàn lực chạy ngay, trên kia mặt trời
vẫn chưa lặn. Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn hơi sức đâu để
suy nghĩ, cứ cắm đầu chạy phăng phăng như bị một ma lực phi thường lôi kéo.
Nhưng mặt trời cũng dần dần chìm xuống chân trời, tia nắng le lói cuối cùng
đang sửa soạn lịm tắt. Đúng ngay lúc đó, anh lao vụt vào hiện trường như
một cơn lốc: Melos đến kịp thời!
Anh định la lớn: “Khoan, không được giết, Melos
đây! Melos đúng hẹn, đã về đây!”. Nhưng cổ anh khô đặc lại, giọng đứt
hơi nên chẳng ai nghe, quần chúng cũng không để ý tới kẻ vừa chạy đến. Cây
thập giá đã đứng sừng sững chờ sẵn ở đó, Seli đang từ từ bị kéo lên. Melos
xô vẹt đám đông tiến tới, hùng hổ như lúc đã vẫy vùng để thoát ngọn cuồng
lưu. Anh khao hết cả giọng nhưng còn ráng hết sức la lên: “Các
ngươi, có ta đây! Có giết, thì giết ta đi! Kẻ đưa người này làm con
tin, chính là ta, Melos đây!”.
Rồi anh nhảy luôn lên đài xử, dang tay ôm cứng đôi
chân của bạn mình. Lập tức, bốn bên quần chúng reo hò vang dội: Hoan hô!
Tha, tha, tha!
Seli được tháo xuống ngay. Melos rưng rưng nước
mắt: “Seli ơi, đấm vào mặt tôi đi, đấm hết sức đi! Đã có lúc giữa
đường tôi mơ thấy điều ác, nếu không đấm vào mặt tôi, tôi không dám ôm bạn
được, bạn đánh đi!”. Seli chăm chú nhìn, có vẻ như hiểu hết được mọi sự.
Anh tống một quả trời giáng vào mặt Melos, chừng đâu khắp cả bốn phía ai
cũng nghe được tiếng vang. Xong xuôi, anh mỉm cười, từ tốn nói:
“Melos ơi, đấm tôi đi! Đấm thực mạnh như vừa rồi đi! Trong ba ngày
qua, chỉ một lần thôi, nhưng tôi đã nghi ngờ bạn. Đây là lần đầu tôi nghi
bạn. Nếu không đánh, tôi sẽ không mặt mũi nào mà ôm bạn được!”. Melos cho
ngay một quả thôi sơn vào mặt ông bạn hiền. Cả hai đồng thanh nói:
“Thực cám ơn bạn!”, rồi vui mừng ôm chặt lấy nhau, khóc oà lên.
Quần chúng thảy đều cảm động, có người bật
khóc. Vua Dyonis đứng sau đám đông lặng lẽ quan sát từ lâu, bỗng nhẹ gật
đầu, rồi bước ra cạnh hai người, ngượng ngập mở lời: “Điều hai ông mong
ước đã thành. Hai ông đã chinh phục được ta, đã xác chứng được rằng lòng
tin cậy lẫn nhau không phải là điều huyễn tưởng. Ta muốn được làm bạn với
hai ông. Cho ta xin được làm một người bạn”.
Quần chúng nghe vậy đồng hô to: “Hoàng thượng
vạn tuế, vạn vạn tuế!”. Từ trong đám đông, một cô gái trẻ tiến ra trao cho
Melos chiếc áo choàng màu đỏ. Thấy Melos ngơ ngác, Seli giải thích: “Này
Melos, ngươi đang trần truồng như nhộng đó, mau choàng lên đi! Cô bé xinh xắn
này, thấy ngươi trần truồng trước mặt cả thiên hạ, người ta không nỡ, ái ngại
giùm cho ngươi đó!”
Melos thấy hơi nóng vụt bốc lên má, mặt đỏ bừng.
(Viết theo
một truyền thuyết cổ, và bài thơ của Schiller)