Giờ học đi vào cỡ
ba phút thì giáo viên cũng tới nơi. Chẳng qua người đến không phải là
giáo viên môn Văn Học, mà đó là cô giáo chủ nhiệm lớp. Mặc dù mọi người
có chút tò mò và tự hỏi nguyên nhân, nhưng không ai bảo ai, tất cả đều
đứng dậy và chào theo hiệu lệnh của lớp trưởng Nguyễn Văn Linh.
Cô giáo Phượng bước vào lớp, ra hiệu cho tất cả học sinh xuống, sau đó mở miệng nói.
- Hiện tại cô đến đây là để giới thiệu với các em về một người bạn
mới. Tên của bạn ấy là Huỳnh Thị La La, vừa mới xin chuyển trường qua
đây.
Cô giáo nói tới đây, liền quay về phía cửa, rồi vẫy tay như muốn gọi ai
đó. La La đứng bên ngoài thấy thế, liền bước vào trong. Cô giáo Phượng
nói tiếp.
- Mặc dù các em đều mới mẻ như nhau, nhưng chắc bạn La sẽ bỡ ngỡ hơn, thế nên cô mong các em hướng dẫn và giúp đỡ bạn ấy.
Cô Phượng nói xong, lại hướng mắt về La La. Nói thật, cô cũng đang rất
tò mò. “Chẳng hiểu một người có thành tích thi cử tốt như thế này, tại
sao lại muốn chuyển về Nguyễn Trãi?” Đối với Phượng, trường nào cũng như trường nấy, cách giáo dục không có bao nhiêu khác biệt, mọi thứ đều
xuất xứ từ học sinh mà thôi. Tuy nhiên học sinh và phụ huynh sẽ không
nghĩ như cô, bởi họ cho rằng, Trần Quý Cáp mới là trường tốt nhất Hội
An. Nghĩ tới đây, Phượng dừng lại, rồi quan sát về khu vực có bàn trống.
- La La, em xuống chỗ bàn thứ năm, dãy thứ hai từ trái sang và ngồi
cùng bàn với bạn Diễm. – Phượng cầm tờ sơ đồ lớp chưa hoàn chỉnh, vừa
nhìn, vừa nói, vừa chỉ tay.
La La nhìn xuống bên dưới, sau đó chuyển sang nhìn chiếc bàn thứ ba,
thuộc dãy bàn đầu tiên, nằm gần cửa sổ. Đại Mạnh đang ngồi phía thấy ánh mắt của La La liền gãi đầu, lắc vai và thở dài. “Khổ rồi đây!”
La la mặc kệ sự buồn bực của Đại Mạnh, nàng quay về phía cô giáo và nói.
- Cô ơi, có thể cho em ngồi cạnh với bạn Mạnh không?
Cô giáo tỏ ra rất bất ngờ trước yêu cầu của La La. Nàng tò mò nhìn về
phía Đại Mạnh, sau đó nhìn cô bạn lớp phó học xinh đẹp với vẻ vô cùng
khó xử.
Ở bên dưới, Thu tỏ ra khá bình tĩnh, không hề giận, cũng chẳng hề vui,
dường như quyết định của nàng là tùy theo sự sắp đặt của cô giáo. Có
trời mới biết rằng, lúc này Thu đang rất tức giận. “Con này láo! Mi làm
cái gì mà dám dành chỗ ngồi của ta.”
Cô giáo, tất cả bạn học trong lớp, kể cả Đại Mạnh không hề biết được điểm này, cho nên tất cả đều nhìn về phía La La.
- Vì sao em lại muốn ngồi cùng với Mạnh?
Cô giáo nói với vẻ vô cùng nghi ngờ. Nếu như Phượng đoán không lầm, thì La La chuyển trường là vì thích người học trò kia.
La La không nhận thấy vẻ nghi ngờ của cô giáo nên hồn nhiên trả lời.
- Nhà của bạn ấy bảo em giúp đỡ bạn ấy học tập, cho nên em muốn ngồi cùng bàn với bạn ấy!
Nghe La La trả lời, Đại Mạnh ở bên dưới khá là ngạc nhiên, vì hắn không
nghĩ là La La sẽ nói láo. Chỉ là Đại Mạnh không biết, La La không hề nói láo, bởi vì ông nội của hắn đã đến gặp La La và nhờ cô bé trông chừng
hắn. Tất nhiên, ông Hai Anh cũng không yêu cầu La La chuyển trường. Thật ra, dù không có nguyên nhân này thì La La cũng bịa nguyên nhân khác.
Bởi ý định của nàng là muốn học chung lớp chung trường với kẻ đáng ghét
kia.
Cô giáo Phương biết mình hiểu lầm La La, cho nên nở một nụ cười hiền
hòa, giống như là muốn xin lỗi cô bé. Hiện tại cô cũng thấy lòng rất nhẹ nhõm, bởi vì không ai muốn học sinh của mình lại lao đầu vào yêu sớm.
- Thu, em có thể chuyển xuống dưới kia không?
Thu nghe cô giáo hỏi, liền nhìn xuống vị trí mà đáng lẽ La La phải ngồi. Vài giây sau đó, Thu lắc đầu và nói.
- Cô, em không thể!
Cả lớp hoàn toàn bất ngờ, kể cả cô giáo cũng nhíu mày bất mãn. Nhưng ngay sau đó, Thu đã lên tiếng thanh minh.
- Thưa cô, mắt em hơi kém, cho nên không thể ngồi ở vị trí quá xa.
“À!” Cô giáo gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Vì lẽ này, cô đành phải nhìn về chỗ Đại Mạnh và suy nghĩ cách sắp xếp.
Trong phòng học có hai dãy sát nhau, mỗi dãy gồm hai hàng, mỗi hàng chứa bảy chiếc bàn. Hiện tại Đại Mạnh đang ngồi ở hàng đầu tiên, sát bên
tường, cạnh lớp phó học tập Thu. Ở bên cạnh Thu là một cặp học sinh nữ
thuộc hàng thứ hai.
- Quỳnh, em có thể nhường chỗ cho Thu không?
- Dạ được, thưa cô!
Quỳnh vô cùng bình thản, vẻ mặt chẳng có một sự giả tạo nào hết. Có lẽ
chuyện này đối với nàng chẳng có gì quan trọng cả. Huống gì bạn nữ ngồi
cùng bạn với nàng vẫn chưa có gì quen thuộc cả. Chỉ là Thu cảm thấy
không được tốt cho lắm. Đổi bàn không lớn, nhưng mặt mũi mới là quan
trọng. “Tại sao cô giáo không sắp xếp La La ngồi chỗ đó, mà lại đuổi cô
đi”. Mặc dù rất bất mãn với giáo viên chủ nhiệm , nhưng Thu cũng không
tỏ rõ ý định trong lòng.
Khi Thu chuyển sang vị trí thứ ba, tính theo hàng ngang từ chỗ của Đại
Mạnh, thì La cũng đi tới chiếc chỗ ngồi. Đúng lúc này, Đại Mạnh đứng
lên, giả vờ nhường chỗ.
La La ngồi xuống vị trí gần xó tường, lòng vô cùng tức tối, nhưng vì cô
giáo và mọi người đang nhìn mình nên nàng không thể giận hờn vu vơ. Đại
Mạnh biết thế, liền cười thầm hắc hắc.
Bây giờ Đại Mạnh đã kẹp giữa hai mỹ nữ, diễm phúc vô cùng. Đáng tiếc,
Đại Mạnh không hề tưởng tượng tới viễn cảnh tình tang. Vào lúc này, hắn
vô cùng buồn bực. “Hà cớ em lại thích ám ảnh anh!”. Nếu không phải hắn
lanh trí thì e rằng đã khỏi ngồi gần với Thu.
Sau khi việc sắp xếp học sinh mới đang xong xuôi, giáo viên chủ nhiệm mở lời chào từ biệt nhằm nhường tiết học cho giáo viên dạy Văn.
Không lâu sau đó, cô giáo bộ môn Văn đi vào. Học sinh nhìn người cô mới
tới, liền cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Bởi trái ngược với sự trẻ trung,
xinh đẹp của cô giáo chủ nhiệm, thì cô giáo dạy văn quá già, tuổi tác
ước chừng cũng năm mươi.
Theo thường lệ, thầy cô ít khi dạy học vào tiết đầu tiên. Cô giáo dạy
văn cũng thế, ở tiết học này, cô giới thiệu bản thân, hỏi thăm cán bộ
lớp, nói cách thức dạy, đồng thời kể những câu chuyện vui vẻ. Từ đây mọi người mới tên cô là Hường, năm nay đã bốn mươi tám. Ngoài ra cô còn
nhắc nhở học sinh rằng: “Cô vô cùng khó tính”.
Sau khi chuông tan tiết vang lên, cả lớp không hề rời chỗ, bởi vì cô
giáo vẫn chưa rời phòng. Điều này là do tiết học thứ hai cũng là môn
Văn, cho nên cô giáo Hường không muốn đi tới đi lui. Bây giờ cô già rồi
nên thân thể không được mạnh mẽ như những thầy cô giáo trẻ khỏe khác.
Tới tiết thứ hai, cô Hường bắt đầu dạy học. Thực chất là tiết học đều
nghiêng về mục lục dạy học và khái quát môn văn học ở lớp mười, cũng như là ở cấp ba.
Thời gian dần trôi qua, môn Văn chán ghét rồi cũng kết thúc, lớp học
liền được giải tỏa mười phút ba trăm giây. Tất nhiên đây là giờ ra chơi
mười lăm phút, chứ khoảng thời gian kết thúc tiết học chỉ được nghỉ đúng ba trăm giây, tính thêm vài trăm giây mà thầy cô xuống phòng nghỉ ngơi
và uống nước thì cũng khoảng chừng mười phút không dư.
Ngay tại lúc bạc học ra khỏi phòng, La La liếc xéo vào mặt của Đại Mạnh và nói.
- Qua đây!
Đại Mạnh giả vờ đứng lên, y như nói rằng: “Em nói gì, anh không nghe
thấy!”. La La biết Đại Mạnh đánh trống lảng nên nhéo vào eo của hắn. Đại Mạnh không đau nhưng cũng phải ngồi xuống, ú ớ tại chỗ.
- Hừ, kêu cái gì mà kêu, nói không nghe, em nhéo cho chết!
Bạn học trong lớp nghe vậy, liền nhìn tới.
Người đầu tiên: “Ồ!”
Nguời thứ hai cũng: “Ồ!”
Người thứ ba: “Ghê thế bây!”
Vài người khác: “Lãng mạn gớm... Ọe ... ọe!”
Mặc dù La La khá quen với những lời bàn tán xung quanh nhưng mặt cũng đỏ choi chói. Riêng Đại Mạnh đâu có bâu giờ quan tâm mấy đứa choi choi.
Hắn ủ rũ làm theo ý của La La.
“Quá khổ vì tình!”
Thu ở bên cạnh không ghen tức gì, nhưng nhìn cái cảnh tò te “anh em” này, nàng cảm thấy rất khó chịu.
- Làm gì thế?
Đại Mạnh quay sang, nở nụ cười thân thiện và kiện cáo.
- Bạn ấy muốn đổi chỗ với mình đó!
“Ự!” La La ở bên cạnh đánh cái bầm vào lưng của Đại Mạnh, sao đó mắng.
- Có qua không thì bảo!
Đại Mạnh cười khổ, nhìn Thu với vẻ méo mó, ý như muốn nói: “Nó là khủng long đấy!”
- Hai người làm gì thế, cô giáo đã điền tên hai người vào sơ đồ lớp, muốn đổi chỗ thì cũng phải xin phép cô giáo.
Thu nói với vẻ rất nghiêm túc, đáng tiếc Đại Mạnh vẫn ngồi ở bên trong.
La La ngồi sát bên Thu, có đôi chút bất mãn nhưng vẫn nói nhẹ nhàng:
“Mình sẽ xin với cô sau”.
Thu nghe vậy liền quát lớn, giống như muốn xả tất cả sự bất mãn: “Xin là xin như thế nào? Bạn mới vào học, không biết quy định của lớp thì mình
nói cho mà nghe. Ở đó mà cãi lại.”
La La biết mình sai, nhưng lại không thích cái điệu bộ khó ưa của Thu.
Chỉ là vì không biết cách phản bác nên đành dùng ánh mắt cầu cứu tên
khốn kiếp kia.
Đại Mạnh cũng không nghĩ Thu giống cô cô mợ mợ và nóng tính như thế. Hắn nhìn La La, y như muốn nói: “Hai là em trở về chỗ cũ đi!”. Thế nhưng
lần này La La không thực thi theo ý định của Đại Mạnh. Nàng ngồi lì một
chỗ như sợ Đại Mạnh sẽ cập kè với con bé Thu. Có lẽ đây cũng là lý do
khiến nàng muốn Đại Mạnh đổi vị trí.
Đại Mạnh thấy La La ngồi ru rú một chỗ đành phải nhìn sang lớp phó học
tập Thu, ánh mắt của hắn như muốn nài nỉ. Thu thấy thế, liền “Hừ” một
tiếng và dùng điệu bộ hăm dọa. Đáng tiếc La La và Đại Mạnh chẳng hề quan tâm tới sự tức giận của Thu.
- Hai người... hai người đổi vị trí cho tôi.
Đại Mạnh và La La liếc mắt đưa tình. Ở trong lớp, vài người thấy vẻ khó
ưa của Thu, liền bàn tán, trong đó có vài kẻ cười ha ha, đôi khi còn nói nhỏ. “Nó không đổi, mi cũng phải câm miêng thôi!”
Thu nhìn về người phát ra câu này. Chỉ là lớp quá đông nên nàng chưa thể xác định là người nào. Thu ấm ức ngồi im một chỗ. Đúng như lời một
người vừa mới nói, Đại Mạnh và La La không đổi thì nàng cũng chẳng biết
làm sao.
Ánh mắt của Thu âm trầm, mặt đỏ bừngvì tức giân. Lòng nàng nghĩ tới phim hoạt hình thỏ và sói, rồi thầm nói: “Nu, pogodi!” (Hãy đợi đấy)
Thế là một sự vận dụng hoàn hảo đã được tạo nên. Trong thời gian này,
Đại Mạnh vận dụng cách thức Khổ Vì Tình một cách tinh tế, đặc biệt là
biện pháp khích tường nhằm thực hiện kỹ xảo Dụ Nữ Truy Nam.
Đáng tiếc cô gái này có hơi hướm bạo động, dường như nàng thường đặt ánh mắt từ vị trí cao cao nhìn xuống.