Lời trung niên nhân vừa nói ra liền được toàn trường gật đầu ủng hộ. Quả thực bọn hắn chính là không có lí do gì mà phải chịu thẩm tra như vậy.
Người ta chính là bằng hữu từ nhỏ nha. Hơn nữa ở nơi này, quá mức nhiều
người, ai cũng có thể là hung thủ giết người đấy.
Lão nhân lúc
này nghe hắn nói cũng có lý, hai hàng lông mày màu trắng hơi nhíu nhíu
lại. Mấy nếp nhăn trên mặt có chút giật giật. Đương nhiên là lão đang
giận mà chưa có chỗ phát tiết rồi.
- Ta chưa có nói qua các ngươi là hung thủ, ta chỉ nói muốn biết các ngươi làm gì vào nửa tiếng đồng
hồ trước? Các ngươi nên nói ra để tỏ rõ thái độ bản thân vô can hoặc các ngươi có thể không nói, thế nhưng không nói chính là ngoan cố, tỉ lệ là hung thủ cực kì cao!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi lúc này cười lạnh lớn
tiếng mà nói. Tiếng nói của hắn làm toàn trường đang bàn tán xôn xao bất giác yên tĩnh lại. Rất nhanh lời nói của hắn chiếm được người khác đồng ý.
- Đúng rồi a, chính là sao không dám nói đây, chẳng lẽ có tật giật mình!
- Nói rất hay, ta thật mong chờ hắn tìm ra hung thủ a!
Trước sự bàn tán nghị luận của toàn trường, chính là lão nhân kia càng là hai mắt phát sáng hung tàn nhìn tới, rốt cuộc bốn người này cũng phải đồng
thời khai báo.
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi ở một bên vừa nghe bọn hắn nói
vừa chú ý quan sát vẻ mặt từng người. Rốt cuộc một lát sau hắn liền vẫy
tay gọi:
- Hoàng Minh, Hư Trúc, Lập Phi, tới giúp ta một chút!
Hoàng Minh ngẩn ra, Hư Trúc cùng Lập Phi cũng nhìn nhau ý vị một lát rồi đi
tới. Thư Đồ Sư Lĩnh chi cũng không một chút khách khí nói vào tai ba
người mấy câu. Hoàng Minh gật đầu, Hư Trúc cũng là gật đầu, Lập Phi thì
liền rời đi, không rõ là đi đâu.
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi lại bước đi hai bước qua cửa phòng, cúi đầu xem xét một chút bậc ra vào tại cửa.
Hắn loay hoay một hồi như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Mỗi hành động của hắn đều khiến không ít người hiếu kì nhìn theo.
- Ngươi tìm gì thế?
Hư Trúc vốn rất ít nói lúc này cũng không nhịn được hiếu kì mà hỏi.
- Mỗi chi tiết nhỏ lại là một dấu vết quan trọng, nếu ta đoán không nhầm, chắc chắn ở đây sẽ có nó!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi liền không nhìn Hư Trúc, chậm rãi bò lồm cồm trên đất mà quan sát từng góc cạnh một.
- Thấy rồi, chính là nó!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi chính vào lúc này hai con mắt sáng lên, khoé miệng lộ ra nét tiếu ý. Ánh mắt hắn quay về hướng bốn người kìa, nụ cười tràn đầy ý vị:
- Chính là hắn, hung thủ là một trong bốn người kia!
Hoàng Minh quan sát Thư Đồ Sư Lĩnh Chi từ đầu đến giờ. Hắn vẫn ngờ ngợ con
hàng này có chút quen thuộc vô cùng, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không có ra. Chính là lúc này nhìn nụ cười thâm thuý của hắn rốt cuộc bừng tỉnh. Hắn lúc này liền nhận ra, tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
Đến từ cái tên của hắn thôi cũng đã có vấn đề rồi.
- Kudo shinichi, thế giới này cũng thật thú vị!
Hoàng Minh nhếch môi cười cười, hắn rốt cuộc hiểu ra, tên Thư Đồ Sư Lĩnh Chi
này cũng với Kudo Shinchi ngày xưa hắn đọc truyện không khác là bao.
Thậm chí hiện tại Hoàng Minh còn nghi ngờ, liệu tên Thư Đồ Sư Lĩnh Chi
này cùng tên Kudo Shinichi tại địa cầu có mối liên hệ nào hay không nữa.
- Đại nhân, xin người giúp ta chuản bị một chút!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi đi đến trước người của Lão nhân nhẹ nhàng nói nhỏ vào
tai lão nhân áo xám kia. Lão nhân lúc đầu còn nghi hoặc bán tính bán
nghi, thế nhưng nghe hắn nói xong thì hai mắt bắn ra tinh quang sáng
quắc, lão gật đầu mà nói:
- Tiểu tử, cứ thoả tay mà làm, ta nhớ rồi!
Lão Nhân nói xong liền quay ra trước cả ngàn người mà nói:
- Toàn trường lui lại cho ta mười bước, lập tức!
Lời nói của lão nhân vô cùng có uy vọng. Lập tức hơn ngàn người không ai
bảo ai tự nhiên lùi lại tạo ra một khoảng trống. Ở khoảng trống này chỉ
còn có bốn người ba nam một nữ kia. Hoàng Minh, Hư Trúc, Thư Đồ Sư Lĩnh
Chi, Lão nhân áo xám cùng hai người hộ vệ của lão.
- Đại nhân, chẳng lẽ vị tiểu huynh đệ này đã tìm được hung thủ rồi!
- Đại nhân, chúng ta thật muốn xem phá án a!
- Thật là nhanh a, mới qua thời gian uống hai chung trà mà thôi, vậy mà tìm ra hung thủ rồi sao?
Tiếng bàn tán không ngớt vang lên, Hoàng Minh cũng thật trông ngóng. Ánh mắt
của hắn rơi vào Thư Đồ Sư Lĩnh Chi đnag đứng tại hiện trường kia. Hắn
lúc này mái tóc không gió mà lay động lộ ra vầng trán hơi cao đầy trí
tuệ. Hai con ngươi sáng linh động, khoé miệng nhàn nhạt ý cười.
- Thật muốn xem ngươi phá án ra sao a, Conan của dị giới!
Hoàng Minh lẩm bẩm, ánh mắt lại hướng về phía bốn người đồng bạn của trung
niên đã chết kia. Bốn người này lúc này đều vẻ mặt lo âu, khuôn mặt có
chút tái nhợt đi. Nhất là mĩ phụ kia, dẫu đã là thượng vị thần rồi mà
lúc này vẫn toát mồ hôi hột, quả là kì lạ rồi!