Cầm một tảng viễn thạch lớn cỡ quả bóng bầu dục mà hắn tìm được trong
góc, nhìn qua nhìn lại, sờ sờ một lúc lâu cho tới khi cảm giác không sai biệt lắm thì mới ném vào lò lửa.
Sở dĩ làm như vậy là Dương Tuấn Vũ muốn tự thân cảm nhận sự khác biệt của từng loại nguyên vật liệu.
Hắn mặc dù có Triệu Cơ nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa là cái gì
Triệu Cơ cũng biết. Sau này nếu có ra ngoài tinh không, hắn khẳng định
còn quá nhiều thứ Triệu Cơ không cách nào biết được, bởi vì dù sao cô
cũng là sản phẩm do con người tạo ra, trong khi thứ ở tinh không ngoài
kia còn rất xa lạ với nhân loại. Nếu không tự thân cảm nhận, đánh giá
được thì có khi là đồ tốt cũng chẳng biết cách mà thu lấy, như vậy sẽ
quá lãng phí rồi.
Càng lớn mạnh, Dương Tuấn Vũ càng cảm nhận loài người kiến thức còn quá nhiều điểm hạn chế, cũng vì lẽ đó nên các viện
nghiên cứu càng ngày càng được coi trọng là có ý nghĩa của nó cả. Xã hội này muốn mạnh mẽ chỉ có không ngừng tìm tòi, sáng tạo.
Nhìn tảng viễn thạch bị nung đỏ không sai biệt lắm, hắn liền dùng chiếc kìm vừa dài vừa lớn gắp ra khu đe và búa.
Chiếc búa rất lớn và nặng này khiến hắn phải dùng không ít sức mới nâng lên
được qua đầu, sau đấy cơ bắp, gân guốc nổi đầy lên, hắn gồng lực nện
xuống tảng đá.
- Đinh! … Đang! … Đang! …
Những tiếng búa
được nện xuống từng nhát, từng cú rất mạnh mẽ và đầy uy lực, nhưng không phải chỉ nện bừa bãi mà nó có nhịp độ và tiết tấu cả. Thứ này là hắn
được Triệu Cơ đưa cho, nó là kết hợp một phương pháp luyện kim cao cấp
của một gia tộc luyện khí ở Hà Bắc Trung Quốc từ thời nhà Tần, sau đó
qua bao nhiêu năm được Tần gia phát triển và đúc kết lại, cuối cùng còn
kết hợp với kiến thức khoa học hiện đại của thế kỷ 22 chắt lọc, củng cố
thêm. Đây được Triệu Cơ giới thiệu là phương pháp luyện kim thủ công
xuất sắc nhất.
Điều này Dương Tuấn Vũ không hề hoài nghi, cũng
không hề ngạc nhiên khi cái tên Trung Quốc được nêu ra. Đất nước bọn họ
có nguồn kim loại dồi dào nhất thế giới, nền văn hóa cũng là vô cùng lâu đời, việc có một gia tộc luyện kim xuyên suốt cả mấy ngàn năm lịch sử
không có gì quá lạ.
Mà luyện kim thủ công cũng là cái thần của
luyện kim, còn máy móc thực ra chỉ là thứ hộ trợ và sao chép lại công
nghệ từ các luyện kim sư mà thôi. Sở dĩ như vậy bởi vì nếu không có
thành phẩm thủ công thì người ta cũng không biết dựa vào cái gì để sản
xuất ra quy trình máy móc.
Chưa kể máy móc là cố định còn trí tuệ con người là luôn luôn biến ảo, sáng tạo. Một chiếc máy sản xuất cả đời cũng chỉ ra được 1 loại thành phẩm cái nào cũng gần như y hệt nhau. Còn con người, tuy không phải sản phẩm nào cũng tốt, có cái còn cực tệ
nhưng cũng sẽ có những cái lại có phẩm chất hơn bản mẫu ban đầu rất
nhiều. Đó là sự sáng tạo. Đó là sự tiến hóa.
Từng nhát búa theo quy luật được Dương Tuấn Vũ nện ra rất thành thục.
Tên phương pháp luyện kim này có cái tên khá khí phách: Cuồng Long Chuy Pháp.
Đúng như tên gọi, các nhát búa gõ xuống đều vừa điên cuồng dữ dội, vừa mạnh
mẽ uy lực, nhưng lại không mất đi thần thái uy vũ, khí và phách đều hội
tụ đầy đủ.
Bộ Chuy Pháp này được một thiên tài Tần gia người đã
tạo ra thanh tuyệt thế bảo kiếm của Tần Thủy Hoàng, chém sắt như chém
bùn, để hàng ngàn năm vẫn còn hình dáng như xưa, nếu có khác thì có chút phai mờ theo năm tháng mà thôi, độ sắc bén vẫn không thể nghi ngờ.
Theo điển cố của Tần gia ghi lại, thiên tài kinh diễm này trong một tuần
liên tục đều mơ thấy hình ảnh một con Kim Long (rồng vàng) đang điên
cuồng chiến đấu với một con Bạch Long khác, kết quả con Kim Long sau một thời gian dài đã thắng trận. Cái này nếu rơi vào một người khác thì có
khi chỉ làm một giấc mơ ly kỳ thôi, nhưng nó lại được người này quan sát kỹ lưỡng, khắc sâu từng khung cảnh chiến đấu rung chuyển trời đất đó,
và từ đó sáng tạo ra một kỹ thuật rèn thượng thừa.
Để tưởng nhớ công lao ấy, hắn liền đặt cho bộ kỹ thuật rèn này cái tên: Cuồng Long Chuy Pháp.
Tảng viễn thạch dưới từng nhát búa của Dương Tuấn Vũ liền từng chút từng
chút nhỏ đi một vòng, kèm với đó là những tạm chất được tách ra dưới
dạng những đốm lửa như pháo bông.
Hình ảnh chàng trai khôi ngô,
tuấn tú, ngũ quan tinh xảo tới cực phẩm, cơ bắp cuồn cuộn, mồ hôi nhễ
nhại làm khuôn hình rắn chắc sáng bóng lên, kèm với đó là uy lực từng
nhát bùa nện ra, chắc chắn sẽ làm cho các chị em trong mắt đầy xuân
tình.
Sau nhiều lần nện búa hắn lại cho miếng viễn thạch vào lò
nung, rồi lại đem ra rèn. Công đoạn trải qua vài lần thì từ một quả bóng bầu dục nó đã được tinh lọc chỉ còn lại một mẩu kim loại bằng quả trứng gà.
Nhìn chút kim loại còn sót lại, Dương Tuấn Vũ hỏi:
- Đây là Sudan sao?
- Đúng vậy. Là Sudan nguyên chất. Chỉ riêng khối này thôi nếu bán ra
ngoài ở thế kỷ 22 cũng là rất hiếm có. Còn nếu tính công dụng ở thời
điểm này thì chỉ sợ cũng bằng tài sản hiện nay anh đang có.
Dương Tuấn Vũ cũng không nghĩ cô gái này lừa mình. Đừng nhìn nó chỉ có một
mẩu, nhưng nếu tận dụng được hết nó có thể gia cố hoàn toàn cho 20-30
chiếc áo giáp. Còn nếu chỉ cần che chắn những vị trí hiểm yếu thì có thể tăng gấp 3 lần số lượng.
Nhưng nguyên liệu quý giá này không thể dễ dàng đem cho vào mấy chiếc áo giáp bình thường được, như vậy quá lãng phí.
Như đã biết, Sudan rất đàn hồi nhưng đồng thời cũng rất cứng rắn, nó có khả năng chống được sức xuyên phá cực mạnh của cả súng ngắm Baretta M99 hay một vụ nổ của lựu đạn mà không hề hấn gì. Còn người được trang bị chiếc áo giáp có Sudan sẽ vận động rất linh hoạt và dễ dàng. Đây chính là ưu
điểm cực biến thái của loại vật liệu này.
Tuy vậy, Sudan nếu được kết hợp với một viên đá năng lượng cấp A, thậm chí là cấp S thì biết
đâu lại có thể cho ra đời một chiếc Khải giáp cấp Chiến tướng cũng không phải là không có khả năng.
Chính vì lẽ đó, Dương Tuấn Vũ không
muốn lãng phí loại vật liệu cực hiếm này vào làm mấy chiếc áo giáp đơn
giản. Số nguyên liệu còn thừa này hắn sẽ tinh lọc toàn bộ, sau đấy sẽ
dùng áo giáp thành phẩm để trao đổi.
Sau khi tinh lọc toàn bộ
những tảng viễn thạch, hắn thu được thêm một loạt những mẩu Sudan nho
nhỏ. Tăng nhiệt độ lên cao nhất, ném toàn bộ phần Sudan thừa vào rồi cho chảy ra vào bể cát đã tạo sẵn một cái hố hình vuông để không bị thất
lạc các mẩu Sudan dù là nhỏ nhất.
Tạm cho Sudan tự nguội và đóng
thành khối để sau khi làm xong giáp sẽ mang đi. Hắn quay sang chế tạo
“siêu vật liệu” mà ngày trước từng thấy trên chiếc áo giáp mà Leo thu
được trong cuộc chiến với lũ ma cà rồng ở Đức.
Một sợi của loại
“siêu vật liệu” này có độ bền chắc gấp 5 lần thép carbon, và khi kết hợp chúng lại với nhau thì còn bền chắc hơn thép 200 lần, đồng thời cũng
khá đàn hồi. Siêu vật liệu này được tạo ra từ cách sắp xếp theo quy luật giữa hai loại sợi: hydrogel và sợi thủy tinh.
Tính chất tổng
hợp khá giống với Sudan nhưng xét về mọi phương diện đều kém hơn Sudan
không chỉ mấy trăm lần. Chưa kể Sudan còn có tác dụng phân tán lực tác
động, điều này vô cùng quan trọng.
Nếu một viên đạn bắn không
xuyên qua áo giáp nhưng nó lại lập tức chuyển hóa từ động năng cực lớn
sang sóng cơ học gây ra lực phá hủy cơ quan bên sau áo giáp. Điều này sẽ dẫn tới làn chấn thương, giập nát các phủ tạng. Nên nếu áo giáp chỉ có
thể bền chắc thì cũng không thật sự tốt, người mặc nó vẫn có thể mất
mạng vì áp lực do đầu đạn gây ra.
Tuy khả năng đàn hồi cũng làm
giảm phần nào lực sang chấn đó nhưng không quá tốt. Khi đó, Sudan lại
bộc lộ ưu thế vượt trội. Không hẳn là toàn bộ lực công phá sẽ bị triệt
tiêu nhưng phần lớn cũng sẽ biến mất, điều này giúp người lính có thể
sống sót được khi trúng đạn có sức xuyên phá lớn (động năng lớn).
Nếu không nhờ siêu vật liệu thì chắc Dương Tuấn Vũ sẽ cần dùng một lượng
không nhỏ Sudan để chế tạo áo giáp, nhưng giờ có siêu vật liệu, việc
“cắt xén” Sudan liền được thuận lợi hơn.
Hắn cũng không cảm thấy
có gì sai cả, muốn lấy của hắn 20 bộ áo giáp loại xịn hàng đầu thế giới
thì không thể không phải trả thù lao được.
Công đoạn chế tạo sợi
thủy tinh Dương Tuấn Vũ đã rất thành thạo rồi, việc làm ra kính VR cũng
sử dụng một ít kỹ thuật tương tự, nên hắn không mất nhiều thời gian làm
ra sợi thủy tinh. Chỉ có sợi hydrogel là mất gần 6 tiếng mới làm xong đủ số lượng.
Sắp xếp các loại sợi theo một trật tự, hắn cho vào bộ
phận máy trộn và trộn đều lên, gia tăng nhiệt lên độ cao thích hợp để
chúng liên kết với nhau, rồi rải bột kim loại Sudan theo một tỷ lệ nào
đó rồi đột ngột hạ thấp nhiệt độ để nó cố định hoàn toàn với nhau.
Đem ra dùng máy cắt lưỡi kim cương nhưng cũng phải mất hơn 1 giờ mới cắt
xong và may vải quân dụng thành một cái áo là đủ biết độ biến thái của
loại áo giáp này.
Nhìn chiến áo vừa chắc chắn lại vừa đàn hồi
tốt, Dương Tuấn Vũ dùng dao, kiếm, búa, … cắt qua nhưng cùng lắm chỉ để
lại vết mờ thì vô cùng hài lòng. Phải biết lực hắn xuất ra cũng được căn chỉnh không thua kém đầu đạn do M99 và bom gây ra. Đây cũng là bất đắc
dĩ, vì trong này không có súng hay bom để hắn thử, bởi vì khu thử thành
phẩm là một khu riêng, chẳng qua hắn nôn nóng đánh giá thành quả nên mới làm vậy thôi.
Rất hài lòng với chiếc áo đầu tiên này, hắn tiếp
tục cắt, khâu, may, vá. Tới lúc hoàn thành chiếc áo thứ 23 thì mới dừng
lại. Hai chiếc thừa ra này hắn muốn mang đi tặng cho hai người phụ nữ
của mình, ừm, và cả em gái hắn cũng không thể thiếu.
Để cho chắc ăn hắn còn làm hoàn toàn dựa trên khuôn người của bọn họ, đảm bảo chỉ mình họ mặc mới là thoải mái nhất.
“Quân Đoàn nhiều khả năng cũng sẽ không keo kiệt đi?” Hắn cười cười mặc lại
quần áo treo trên móc rồi mang theo 23 bộ áo cùng một khối Sudan to bằng quả dưa hấu mang ra ngoài.