Bên trong phòng chính là lão giả khuôn người như một con gấu lớn, râu
tóc dựng đứng lên, đã vậy còn mang một màu đỏ rực nhìn càng giống như
một ngọn lửa.
Dương Tuấn Vũ nghiêm giọng, thẳng lưng chào:
- Chào Ngũ tướng quân. Tôi Dương Tuấn Vũ được Doãn tướng quân giới thiệu tới.
Lão Ngũ lúc này mới khẽ mở mí mắt, trong đôi mắt ấy Dương Tuấn Vũ nhận ra
được sự tinh quang nóng rực, không biết bình thường đã vậy hay giờ thấy
hắn mới lóe lên. Nhưng ít nhất người này không có ác ý với mình nên
Dương Tuấn Vũ cũng là một mảnh bình chân như vại, kiên nhẫn đợi người
này lên tiếng.
Sau một hồi đánh giá cậu nhóc trước mặt, Lão Ngũ mới vuốt vuốt chòm râu dài như thác của mình và cười ha hả:
- Tốt tốt tốt. Mau đi theo ta thôi. Để ta xem cậu nhóc như ngươi làm được cái gì àm lão Doãn không tiếc lời bảo vệ ngươi như thế.
Dương
Tuấn Vũ cũng chỉ cười đáp lại rồi đi theo sát vị phong chủ này. Đi được
một quãng đường không ngắn, tới tận trên đỉnh ngọn núi, và khi tận mắt
chứng kiến hắn vẫn không thể tin được, nơi này lại là một ngọn núi lửa
đang âm ỉ hoạt động.
Bầu không khí xung quanh được đám mắc-ma bên dưới đốt nóng tỏa ra xung quanh, dù nơi này đã khá cao nhưng vì có núi
lửa nên nhiệt độ trở lên cực khô, cực nóng.
Lúc này từ phía trước, Lão Ngũ liên lôi ra một cái mặt nạ rồi ném cho hắn, tiện miệng giải thích:
- Đeo vào, khí từ núi lửa có không ít chất độc.
Dương Tuấn Vũ cũng không khách sáo, chiếc mặt nạ nhanh chóng được hắn đeo
lên. Nhưng khi đeo rồi mới nhận ra thứ tưởng như đơn giản này lại thực
sự rất cao cấp. Mặt nạ vừa mỏng lại lọc được gần như tất cả các khí độc, đồng thời nhiệt độ đi qua mặt nạ cũng có bộ phận làm mát khiến người
đeo không bị bỏng phổi vì luồng khi nhiệt độ cao. Từ đó có thể thấy thứ
này cũng tốn không ít chất xám chứ chẳng chơi.
Đi theo lão xuống
sâu thêm 100m nữa, thì hai người bọn họ dừng lại ở một vách núi, trong
vách này có một cái cửa động khá lớn, đủ để hai người đứng gác hai bên
vẫn còn thừa đường đi cho khoảng 10 người nữa cùng nhau tiến vào.
Nhìn sơ qua là biết nơi này được mấy lão ở đây cải tạo để làm thành khu rèn.
Nghĩ tới việc họ lấy khí và lấy nhiệt từ một ngọn núi lửa đang hoạt động thì Dương Tuấn Vũ cũng thực sự nể phục. Tuy vậy, có lẽ cũng vì nguyên nhân
này mà chất lượng vũ khí, trang thiết bị của quân nhân được tăng cường
không ít. Thần Binh cấp Chiến Tướng khả năng cũng từ đó mà ra đi.
Đi qua một quãng ngắn nhưng có không ít lính canh gác, mà những người canh gác này ai cũng toát ra khí thế không thể chối cãi, tất cả đều có khí
thế và sức mạnh vượt trội hơn hắn. Mà cũng vì vậy mà kho vũ khí và nơi
sản xuất vũ khí luôn được bảo mật an toàn.
Lão Ngũ vừa đi vừa nói:
- Ở Quân Đoàn chúng ta, ngọn núi Cự Phủ này chính là nơi tạo ra những vũ
khí, trang thiết bị tốt nhất cả nước. Nhưng có điều hạn chế chính là
việc sản xuất ra phế phẩm cũng là cao nhất cả nước. Sở dĩ như vật bởi để làm ra một thanh vũ khí, một bộ khải giáp không chỉ cần tay nghề điêu
liệu cực cao, còn phụ thuộc vào tỉ lệ phối trộn các loại nguyên liệu,
dung hòa với các loại đá thiên nhiên mang năng lượng.
Nói nghe
thì đơn giản nhưng để tìm được một tỉ lệ vàng là rất khó, nếu chỉ có 2,3 nguyên liệu thì cũng không lãng phí bao nhiêu vật liệu, nhưng nếu phối
trộn từ 3 loại nguyên liệu trở nên thì việc tạo ra một thứ đồ tốt là cực khó.
Chính vì lẽ đó nơi này hàng năm đã tiêu tốn một số lượng
nguyên vật liệu khủng khiếp, điều này dẫn tới khả năng tài chính không
đủ cung cấp, cái thứ hai chính là nhưng nguyên vật liệu này cũng không
phải rau cải trắng ngoài chợ. Nhiều khi có tiền cũng chưa chắc mua được. Mà nếu mua được thì giá cũng bị đội lên mức cắt cổ. Mà chỉ một chút ít
đấy muốn thành công làm ra được một thứ gì đó thì khó lại càng thêm khó.
Dương Tuấn Vũ gật gù, hắn tất nhiên hiểu đạo lý này. Đừng nghĩ hắn chỉ mấy
vài ngày, thậm chí là vài giờ để tạo ra một thứ đồ mới mà nghĩ đơn giản. Việc thành công phối trộn nguyên liệu với các tỉ lệ nhất định thôi đã
có thể mất mấy chục năm của một đội ngũ trăm người nghiên cứu rồi. Mà
mỗi một món đồ phối hợp thành công cũng đủ để người ta dùng để sản xuất, ứng dụng vào hàng trăm loại đồ vật, thu về hàng trăm tỉ, ngàn tỉ là
chuyện có thể hiểu được.
Nhưng cái Dương Tuấn Vũ có chính là
những kiến thức khoa học kỹ thuật tân tiến gần 200 năm, trong quãng thời gian đó khoa học kỹ thuật của loài người đâu chỉ tịnh tiến theo từng
bước mà có thể nói là tăng vù vù như vũ bão.
Do đó, hắn đang sở
hữu rất nhiều bản vẽ, rất nhiều cách phối trộn các nguyên vật liệu, chỉ
có điều hắn không có nguyên liệu và thời gian để làm mà thôi.
Thần Binh? Hắn tất nhiên muốn một thanh, nhưng nghĩ phải liên tục ngồi ngây
ngốc rèn một thanh vũ khí trong suốt 3 tới 5 năm thì hiện tại hắn đích
thực là không có thời gian. Ai mà biết trong quãng thời gian hắn tập
trung làm ra thứ này thì ngoài thế giới đã biến thành cái dạng gì rồi?
Bao nhiêu thế lực nhìn chằm chằm vào hắn, gia đình hắn và Thịnh Thế chắc chắn không ăn chay trong mấy năm liền.
Lão Ngũ cũng không để ý hắn nghe được bao nhiêu, lão lại nói:
- Ở Cự Phủ Sơn cũng được chia ra làm hai khu: Khu 1: Chuyên sản xuất vũ
khí hiện đại hóa. Khu 2: Chuyên sản xuất vũ khí cho cường giả biết sử
dụng Ki.
Dương Tuấn Vũ cũng đoán được đại khái như thế, đội ngũ sản xuất Thần Khí đâu có rảnh để sản xuất mấy thứ đồ chơi khác.
- Tôi dẫn cậu qua khu thường (khu 1) trước. Cậu cũng đừng nghĩ tôi không
cho cậu cơ hội thể hiện nên đưa tới đó. Nếu thực sự đồ cậu làm ra tốt,
vẫn sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Ngoài ra, khu đặc biệt (khu 2)
là sản xuất vũ khí đặc biệt, cậu còn chưa được tín nhiệm vào đó thăm
quan, còn nếu muốn tham gia rèn vũ khí thì cũng phải đợi thêm 1 năm nữa, khi đấy mọi người đã hoàn thành thanh vũ khí này thì mới có thời gian
chỉ dạy cậu. Tất nhiên, cậu phải xuất ra đủ năng lực và tài năng mới có
cơ hội được vào đó.
Nghe lão Ngũ nói như vậy hắn cũng không có dị nghĩ gì, theo như lời Triệu Cơ nói thì đích thị hắn mới chỉ đang sản
xuất mấy thứ Phàm Binh thôi, có đi vào khu 2 cũng chỉ làm vướng chấn
người ta. Khu 1 là đủ dùng rồi.
Hắn thuận miệng hỏi:
- Ngũ tướng quân không bận giúp họ một tay sao?
Lão Ngũ cười cười:
- Ta cũng vừa từ đó đi ra mấy hôm nay, ở trong đó suốt 2 năm rồi, muốn ra thay đổi không khí, thư thái đầu óc chút rồi tháng tới lại đi vào.
Chúng ta cũng cứ thay phiên nhau nghỉ ngơi như vậy để giữ được trạng
thái tốt nhất, từ đó việc sản xuất mới giảm thiểu được sai sót ở mức tối đa.
Dương Tuấn Vũ thầm mắng mấy tên này đúng là có tính kiên
nhẫn cao, suốt 2 năm rèn là cái khái niệm gì? Làm đi làm lại công việc
thiếu muối, nhưng lúc nào cũng căng thẳng tột độ, cẩn thận từng li từng
tí, đúng là rất nhàm chán. Ngảy cả bản thân hắn, nếu không phải vì tổ
chức của mình còn non kém hắn cũng không định tự thân làm thợ rèn.
Lão Ngũ cũng không có ý định dẫn hắn đi thăm quan một vòng mà đưa hắn vào
kho chứa nguyên liệu để hắn chọn lấy mấy món rồi dẫn hắn tới một khu rèn cá nhân.
Dù hắn tò mò không biết ở Quân Đoàn đã và đang sản xuất ra nhưng thứ gì nhưng mọi hành động phải có chừng mực, tất cả dù là thứ nhỏ nhất cũng là bí mật quốc gia, nên không có chuyện hắn được tự do
thăm quan được.
Quan sát một chút về khu rèn cá nhân này, mọi thứ trang bị so với căn cứ trên núi của hắn còn tốt hơn mấy phần, điều này
khiến hắn rất hài lòng. Có những thứ này thời gian làm việc của hắn sẽ
tiết kiệm được không ít.
Lão Ngũ là người trong nghề nên rất hiểu quy củ, sau khi giải thích một chút công dụng các thiết bị thì cũng
không làm phiền hắn, lão đóng cửa lui ra ngoài.
Dương Tuấn Vũ
nhờ Triệu Cơ quét một lượt thì không nhận ra có tín hiệu camera thì hài
lòng gật đầu, sau đó hắn toàn tâm toàn ý tiến hành chế tạo áo giáp.
Lần này hắn rất vui mừng khi Triệu Cơ phát hiện ở kho nguyên liệu của ngọn
Cự Phủ này có nguyên tố Sudan. Hắn khi nãy đã chọn được mấy khối không
nhỏ, kết hợp với các vật liệu khác cũng được một chồng nguyên liệu nho
nhỏ. Chỉ là khi thấy hắn lấy ít vậy, Lão Ngũ liền nói hắn tốt nhất nên
lấy thêm gấp hai hoặc gấp ba.
Tuy lão không phải cao thủ luyện
giáp nhưng cũng biết đại khái lượng thành phẩm cần bao nhiêu nguyên
liệu, mà cái chồng hắn lấy ra lão nghĩ cũng chỉ làm được 1 cái. Nhưng để cho chắc ăn lão cứ khuyên hắn lấy thêm, nếu không dùng hết nguyên liệu
rồi phải tới ngày hôm sau mới được lấy tiếp, đây là quy củ của bọn họ
đặt ra nhằm tiết kiệm tối đa nguyên liệu.
Dương Tuấn Vũ tất nhiên không kiêu căng tự phụ, người ta đã có ý, hắn không thể không tuân
theo. Vì thế từ một chồng nhỏ đã dần thành một cái núi nhỏ, lúc rời đi
cần phải có một chiếc xe nhỏ chở đi.
Cầm trên tay thanh búa, vuốt nhẹ lưỡi cưa máy, cảm nhận chút nhiệt độ từ lò nung, hắn gật gù thỏa
mãn, đồ ở nơi đây tất cả đều là cực phẩm. Nghĩ lại cũng đúng, đây là tài sản quốc gia làm sao có thể tạm bợ qua loa được, nếu không để người
ngoài biết được còn không phải bị cười cho thối mũi.