Thiếu Kiệt không trả lời chỉ nhìn về nơi phía
cuối con đường lúc này không ít những chiếc xe đang hướng về phía nhóm
người Hồng Thanh Bang và hắn.
Người quân nhân thấy Thiếu Kiệt
không đáp lại cũng im lặng. Việc hắn thấy sao nói vậy với mấy người như
Thiếu Kiệt hắn cũng không tiện can thiệp vào việc nhà người khác.
Nhanh chóng không ít xe dừng lại ở sườn dốc. Dừng trước mặt Thiếu Kiệt với
Trịnh Tài Bảo là một chiếc xe ô tô bảy chỗ. Hiện Tại dù đang thắc mắc
không biết việc tại sao người quân nhân kia lại dễ dàng bỏ qua cho người của mình chỉ với một lời nói là huynh đệ kết nghĩa của Thiếu Kiệt.
Trong đầu của Trịnh Tài Bảo thật sự bức rức với sự tò mò của chính mình. Hắn
biết Thiếu Kiệt trước đó nhưng thế nào. Nhưng hiện tại lại trở thành một con ông cháu cha đủ để người quân đội phải dè chừng thì có chút lạ lẫm.
Tử Nguyệt đưa tay mở cánh cửa xe đang đậu trước mặt họ để cho Trịnh Tài
Bảo bước lên cùng với Thiếu Kiệt. Blake bới Jackson cũng theo sau những
thành viên của Vô Ảnh thì lên một chiếc xe cạnh đó. Trịnh Tài Bảo lúc
này mới nói với người lái xe của mình.
- Cậu để cho hai người này lái xe đi. Tử Nguyệt em chỉ đường cho họ. Anh có chút chuyện nói với cậu ấy.
Người lái xe lúc này cũng bước xuống nhường chỗ của mình cho Blake. Tử Nguyệt cũng ngồi vào tay lại phụ bên cạnh. Cách cửa đóng lại Trịnh Tài Bảo
không đợi được đến lúc Blake đưa xe nổ máy đã hỏi.
- Ê! Chuyện
này là sao? Tự nhiên mày nhận là Tống Long lại còn có tiếng nói với đám
người quân đội kia nữa. Như vậy làm tao thấy thật sự khó hiểu đấy không
phải mày tên là Thiếu Kiệt sao? Ở đâu ra cái tên Tống Long thế?
Thấy Trịnh Tài Bảo không ngừng hỏi lấy những vấn đề mà hắn thắc mắc im lặng
nãy giờ Thiếu Kiệt chỉ thở dài một hơi. Đối với việc giải thích làm sao
cho Trịnh Tài Bảo hiểu Thiếu Kiệt còn không biết bắt đầu từ đâu. Bởi vì
có quá nhiều thứ đã thay đổi.
Hắn không còn là cậu nhóc chạy
dòng dòng quanh xóm thích lo chuyện bao đồng. Hay tụ tập một đám nhóc
phá làng phá xóm. Suy nghĩ của Thiếu Kiệt hiện tại là của hai con người
dung hòa vào nhau bởi số tuổi ít ỏi đang thấy. Hắn trầm ngầm một chút
mới có thể đưa ra một vài lời nói.
- việc này sao? Nói ra thì dài lắm tao cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Như vậy đi mày kể rõ
những gì mày đã trải qua rồi làm sao được như thế này thì tao sẽ kể
chuyện của tao cho mày biết. Như thế ghép nối lại dễ hơn. Bắt đầu từ lúc tao với mẹ tao rời khỏi nhà đi. Mày đã làm gì để chạy đến cái đất nước
này.
Thiếu Kiệt muốn chỉnh lại những thứ cần thiết để có thể đưa ra câu trả lời cho Trịnh Tài Bảo tốt nhất trong thời gian hiểu được
những gì Trịnh Tài Bảo đã trải qua và cơ duyên nào khiến hắn trở thành
một bang chủ của một thanh phần hắc đạo không hề nhỏ ở Thẩm Quyến này.
- Chuyện của tao à! Đúng là nó có nhiều tình tiết đến giờ tao không nghĩ
là mình trải qua được nhiều như thế. Mày cũng biết đó trước còn có mày
làm việc cùng kiếm tiền có cuộc sống cũng không phải tốt nhưng có nơi để sống.
Trịnh Tài Bảo vừa nhớ lại những gì mình đã trải qua cuộc
sông của chính mình. Ánh mắt hắn nhìn xa xăm về phía bầu trời đang bị
trôi qua như dòng thời gian của quá khứ. Từng cảnh vật chạy qua liên tục sau ô cửa kính giống như một đoạn phim chiếu chậm của một cuộc đời con
người.
- Ngày mày với mẹ mày đi! tao cũng không thấy có gì không đúng. Phải đến một tuần sau đó mọi thứ thay đổi nhanh lắm. Tiền công
hàng ngay của tao cũng bị cắt đứt. Bà già đó không trả tiền tao như mỗi
ngày mày hay đi đòi bã nữa. Tao thấy thế nên cũng không thiết ở lại nơi
đó. Dựa theo số tiền của mày với tao kiếm được. Tao rời đi trong buổi
tối hôm đó. Lang thang nơi này đến nơi khác. Đi từ chuyên xe này đến
chuyến xe khác. Đến một ngày tao đến tận biên giới.
Thiếu Kiệt
nhìn ra được Trịnh Tài Bảo nói ra những chuyện này nhẹ nhàng nhưng trong đó chắc chắn sẽ không thể nào bình yên. Số tiền của Thiếu Kiệt và Trịnh Tài Bảo lúc đó cũng không nhiều. Để một thằng nhóc như Trịnh Tài Bảo đi tới đi lui các nơi như thế là không thể nào.
- Mày làm sao làm được! Đoạn đường dài như thế lúc tuổi của mày làm sao có thể đi được!
- Có gì đâu mà không được! tao đem tiền của tao với mày có đem ra lãnh vé số bán. Cứ mỗi ngày tao đi một ít lấy vé số của một đại lý gần nhất.
Chỉ nhắm vừa đủ để sống một ngày là được. Chiều thì bán vé dò số dọc
đường quốc lộ. Con đường đó người đông lại kiếm được khá nhiều. Cứ thế
mà đi thôi tôi vào chợ ngủ sáng dậy sớm khi chợ bắt đầu. ở Chợ xin khuân vác kiếm bữa sáng. Vì tao nhở nên tiền cũng bị ăn chặn không ít. Nhưng
cuộc sống mà lúc đó mình lệ thuộc người khác đâu thể nào muốn gì cũng
được.
Thiếu Kiệt cũng im lặng với một người như Trịnh Tài Bảo
sống được với những mánh lới nhỏ nhặt của chính mình đã làm ra cho Trịnh Tài Bảo xem. Lại có thể kéo dài một mạng sống. Kéo dài cuộc sống của
một con người dù khổ cực nhưng vẫn có thể tồn tại trên cuộc đời này.
Tử Nguyệt ngồi trên tay lại phụ nhìn qua kính chiếu hậu của xe lên tiếng nói với Thiếu Kiệt.
- Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy kể về quá khứ của mình trước khi
qua biên giới. Thì ra tất cả những nhìn nhận về cuộc sống con người đều
từ những thời gian khổ cực đó mà ra. Nhưng lúc gặp Tài Bảo. Bên người
anh đã không ít người. Nói như vậy là anh ấy trên con đường này đã tạo
lập một vị thế cho riêng mình rồi. Bấy giờ bố tôi mới thu nạp anh ấy sau những trận tranh chấp địa bạn của Tài bảo với mấy thế lực nhỏ khác.
Thiếu Kiệt gật đầu nhìn Trịnh Tài Bảo. Việc hiện tại hắn trở thành Bang chủ
của Hồng thanh Bang như thế nào thì Thiếu Kiệt có thể đoán được năm mươi phần trăm. Đối với việc này không quá khó đoán. Đôi lúc những người hắc đạo vẫn tuyển chọn người kế thừa mình từ trong những kẻ nổi bật của
bang hội.
Trịnh Tài Bảo đã sống được thời thiếu niên như vậy đã
không còn là kẻ tầm thường ánh mắt hạn hẹp trong xã hồi chưa biết mùi vị khắc nghiệt của cuộc sống là gì.
- Lúc đó cũng vì tình huống bất đắt dĩ mà thôi. Nếu như muốn sống giữa lựa chọn cố thủ giữ lấy mình thì chỉ có cách chủ động đem nó đánh tan. Mà đơn độc không làm được việc
gì. Cố gắng cũng chỉ một mình mình làm được một việc. Nên trên đường du
hành của mình tao lôi kéo mấy tên bụi đời như tao. Cứ như thế có người
đến kẻ đi. Không nhất định sẽ trung thành. Nhưng có thể giúp tao có chỗ
đứng cần thiết không phải lo đến mình bị ức hiếp vì đơn độc.
Tử
Nguyệt im lặng gật đầu thừa nhận. Với việc một mình Trịnh Tài Bảo muốn
một mình làm mọi việc kiếm tiền dù hắn không đụng chạm đến ai nhưng
không có nghĩa là người khác không kiếm chuyện với hắn. Thân cô thế cô
cách để thoát khỏi việc này là bên cạnh hắn cần có người số lượng người
lớn hay nhỏ cũng gọi là thế lực để người muốn đối phó hắn phải dè chừng
mà không dám động thủ.
- Cứ thế tao đến đâu chiếm địa bàn ở một
số chỗ thu phí bảo kê đến khi cảnh sát để ý thì rút đi. Tiền thu được
chia đều cho toàn bộ mọi người. Tao thì để dành cùng với những người
muốn đi với mình tiếp tục chặn đường du hành. Còn ai muốn dừng chân thì
bọn tao cũng không nói gì. Cho đến khi tao lên vùng biên giới. Nơi đó có một công việc với người của mình tao thấy đây là điều thích hợp. Chiếm
núi làm vương tao thu tiền vận chuyển của đám cữu vạn ăn tiền từ người
cần dỡ hàng. Rồi sau này mới gặp bố của Tử Nguyệt. Còn mày chuyện của
tao như thế là xong rồi đó. Giờ tới mày.
Trịnh Tài Bào sau khi
kể lại những gì trong qua khứ của mình cho mọi người nghe tâm trạng trở
lại bình thường nhìn Thiếu Kiệt tươi cười châm chọc như chưa có chuyện
gì xảy ra.
- Xem ra cuộc sống mày khổ thì có khổ nhưng mà đã
được hồi báo rồi đúng không. Tao thì cuộc sống không đặc sắc như mày. Có nhiều thứ không đầy chiến tích huy hoàng như mày đâu. Cuộc sống của tao nó bình thường lắm.
Thiếu Kiệt vừa cười vừa đáp lại lời nói của Trịnh Tài Bảo. Hắn bắt đầu kể lại những gì mình đã trải qua từng giai
đoạn một giống như những gì Trịnh Tài Bảo đã kể cho chính Thiếu Kiệt
nghe về cuộc sống của mình khi cả hai tách ra.
Cứ nghe Thiếu
Kiệt nói cuộc sống bình thường không có gì đặt biệt. Nhưng Trịnh Tài Bảo thật sự không ngậm được mồm. Hắn đi theo những gì Thiếu Kiệt thuật lại
mà mắt trợn trừng nhìn Thiếu Kiệt chằm chằm không thốt lên được một lời
nào.
Tử Nguyệt trước còn thấy cuộc sống của Trịnh Tài Bảo trước
khi gặp mình đã là một ly kỳ khúc chiết giờ nghe đến những gì Thiếu Kiệt đã trải qua, Cô cũng không ngậm được miệng của mình bắt buộc quay xuống nhìn cho rõ người anh em kết nghĩa với Trịnh Tài Bảo như thế nào. Bởi
vì những gì cả hai trải qua đều không phải bất cứ người thường hay một
đoạn video nào có thể diễn tả hết cuộc sống đầy những tình tiết của hai
người. Cô nhịn không được cho đến khi Thiếu Kiệt kết thúc chuyện của
mình gần năm phút cô mới thốt lên một câu.
- hai người đúng là
anh em mà! Chuyện như vậy mà cũng để hai người làm ra cho được. Không
thể nào tinh được một người với một người trải qua những chuyện hoàn
toàn vượt sức tưởng tưởng của tôi.
Không chỉ riêng Tử Nguyệt, Trịnh Tài Bảo khi bị lời nói của Tử Nguyệt kéo lại hoàn hồn thì nhìn Thiếu Kiệt trợn trừng mắt mắng.
- Con mẹ nó chuyện như vậy mà cũng làm ra được! Mày liều quá rồi đó.
Chuyện này của mày mà đem làm phim sợ rằng còn đặc sắc hơn phim hành
động mỹ. Móa nó ly kỳ, Mày thoát chết lần này là lần thứ bao nhiêu rồi.
Đúng không phải người mà.