Không đáp lại lời của Trịnh Tài Bảo. Thiếu Kiệt chỉ nhún vai một cái tỏ
vẻ những chuyện này diễn ra không phải hắn muốn mà tự nhiên nó kéo đến.
Thiếu Kiệt làm cho Trịnh Tài Bảo cũng không hiểu được thế giới quan mà
hắn với Thiếu Kiệt trải qua có gì đó giống như một trò chơi của tạo hóa.
Nhưng chỉ trong phút chốc thứ giản với chính người bạn của mình Thiếu Kiệt trở lại với dáng vẻ nghiêm túc nói.
- mày với vợ mày biết chuyện này được rồi đấy. Đừng để người khác dây
vào! Việc lần này nguy hiểm khá lớn không đùa được đâu. Nó liên quan tới tính mạng không phải một người là tao hay mày mà kéo theo rất nhiều
người vào chuyện này.
Sự nghiêm túc của Thiếu Kiệt khiến cho
Trịnh Tài Bảo hiểu được hắn không được hé lộ một điều gì từ những thông
tin mà mình mới biết được. Cũng như đây là một bí mật của tất cả mọi
người trên chiếc xe này.
- Vậy sắp tới mày định như thế nào. Tự
nhiên ôm vào mình nhiệm vụ như vậy. Nhưng tao thấy khá thú vị đúng là
mày lúc nào cũng có thể làm ra tiền được hơn nữa còn làm ra rất nhiều
tiền. Nuốt được cả tencent không phải là chuyện tao có thể muốn hay
không.
Trịnh Tài Bảo sau khi hiểu được những việc của Thiếu Kiệt
đã trải qua nhưng đối diện với những thứ nguy hiểm trước mắt. hắn thật
sự không biết Thiếu Kiệt sẽ làm ra hành động như thế nào. Hắn muốn hiểu
rõ hơn những bước tiếp theo để có thể trợ giúp Thiếu Kiệt một các tốt
nhất.
- Cũng không hẳn là quá nguy hiểm với chính mình nhưng có
những thứ tao vẫn chưa dự đoán được tổng thể nhưng ở một khía cạnh khác
tao muốn hỏi mày. Mày chỉ muốn phát triển đến như thế thôi sao. Hồng
Thanh Bang lúc nào cũng là một thế lực hắc đạo không có tiếng nói trong
mắt người khác à.
Thiếu Kiệt nhìn về Trịnh Tài Bảo nói ra ý kiến
của mình khiến cho hắn trầm mặt không ít. Dù nhiều lần muốn có thể bước
ra ánh sáng của chính giới hắc đạo nhưng đến giờ Trịnh Tài Bảo vẫn còn
nằm trong vòng tròn đó không thoát ra được.
Nếu ở một nơi khác
hắn có thể làm nhiều thứ để bước chân từ bóng tối ra ánh sáng nhưng ở
đây. Nơi cái thành phố khó khăn cho những dịch vụ du lịch là những thứ
mà giới hắc đạo vẫn làm để tẩy trắng quá khứ của mình Trịnh Tài Bảo đến
giờ vẫn chưa tìm được lối thoát.
- Không phải không muốn mà chúng tôi thật sự làm không được. Trước đây Hồng Thanh Bang chỉ dựa vào những con người xa xứ đến đây lập nghiệp không ít người ở Hồng Thanh Bang vốn chỉ là những công nhân ở các công trình. Họ đến nơi này để làm việc.
Sau khi công trình xong thì cũng không nơi nào để đi. Làm công ty xây
dựng không ít rủi ro và nguồn tài chính không hề nhỏ. Nên việc này dường như vô vọng.
Tử Nguyệt bây giờ mới đáp lại lời Thiếu Kiệt thay
cho Trịnh Tài Bảo bởi hiểu rõ việc Hồng Thanh Bang muốn bước ra bên
ngoài hay không cô là người hiểu rõ nhất. Đối với những việc khác cô
không quan tâm đến nhưng đây lại là ý nguyện của bố cô khi giao lại Hồng Thanh Bang cho Trịnh Tài Bảo.
- Vậy thì tại sao. Hồng Thanh Bang bây giờ lại kinh doanh những thứ kia được. Không phải theo như lời cô
nói thì những người của Hồng Thanh Bang đều không biết gì về công nghệ
hay linh kiện sao?
Thiếu Kiệt bây giờ muốn thật sự hiểu rõ làm
cách nào mà Trịnh Tài Bảo lại trở thanh một người cầm đầu đường dây làm
nhái linh kiện điện tử của các thương hiệu lớn. Nếu như theo như những
gì Tử Nguyệt nói tất cả những thứ Trịnh Tài Bảo đang làm rất xa với
những gì mà cô đã nói.
- Đúng vậy! Có những thứ mà chúng ta hoàn toàn không thể hiểu nổi khi mà cách cửa này đóng lại sẽ có cách cửa
khác mở ra. Thị trường xây dựng không còn nhưng lại mở ra một thị trường khác là nhu cầu bảo an và canh gác cho những công ty nằm trong những
công trình này. Cứ như thế bố tôi mở ra công ty bảo an. Đi nhận bảo vệ
các công trình nhà máy cần thiết trong toàn bộ Thẩm Quyến này. Vì không
ai có đầy đủ người để làm với những công ty ở đây. Chỉ có những công
nhân được đổi vị trí đổi một bộ đồng phục khác thôi.
Tử Nguyệt
nói ra sự hình thanh nên cả toàn bộ bố cục mà bố cô đã làm ra và đạt
được khi cô chính là người chứng kiến. Thiếu Kiệt bây giờ mới gật đầu.
Nhìn từ những vấn đề này hắn đã đoán được đường đi nước bước cần thiết.
Mở rộng thị trường bảo an. Để nhân viên Bảo an lấy được thứ cần thiết ra ngoài. Từ đó dựa theo vật mẫu làm ra những bản sao chép là một vấn đề
đơn giản.
- Xem ra bố cô cũng có tầm nhìn rất lớn chứ không phải
không nhỉ. Tôi nghĩ cả quá trình đó khó khăn không ít đi. Nếu như không
thì Hồng Thanh Bang cũng không tồn tại đến lượt Trịnh Tài Bảo đâu.
- Điều này thì tôi xác nhận thật sự. Những ngày đó mỗi ngày bố tôi đều
chìm trong cảnh đánh đấm với những thế lực khác. Nhất là những người
thấy được cơ hội làm ăn từ những công ty đang ở tại Thẩm Quyến này.
Trịnh Tài Bảo im lặng để cho Tử Nguyệt đối đáp với Thiếu Kiệt hắn không nói
gì cho đến đi Tử Nguyệt dứt lời. Vì việc Thiếu Kiệt đề cập đến sự phát
triển mà hắn đang thật sự muốn nhắm đến. Hắc bang thì vẫn chỉ là một thế lực không ai chấp nhận.
Nấm đấm có lớn tiền có nhiều, nhưng với việc ra mặt đối với những thứ không nằm trong quyền hạn của mình hắc
bang sẽ không có tiếng nói nào để người khác chấp nhận.
- Mày nói đến việc tao có muốn triển Hồng Thanh Bang hay không thì chắc mày cũng
đã có cách thức làm việc này đi. Nếu không mày sẽ chẳng nhắc đến như thế đúng không.
- Cũng không hẳn. Vốn tao không nghĩ là mình sẽ nhảy vào cái việc này nhưng nếu có nguồn lực mà không dùng thì tao thấy có
lỗi với bản thân hơi bị nhiều. Với lại mày cũng không phải người khác
đưa cho mày không can thiệp cũng ổn thôi.
Tuy không biết Thiếu
Kiệt đang suy nghĩ điều gì trong đầu nhưng qua lời nói của hắn. Trịnh
Tài Bảo với Tử Nguyệt đều có một đáp án cho mình. Thiếu Kiệt đã có cách
để hắn và Hồng Thanh Bang đi lên một con đường chính quy.
Hiện
tại dù Hồng Thanh Bang có một võ bọc là công ty cung cấp nhân viên bảo
an đi nữa nhưng người trong giới đều hiểu đây chỉ là được hình thức bên
ngoài để che mắt người khác. Bên trong vẫn là một tổ chức hắc đạo không
dám lộ diện với thế lực có tiếng nói.
- Mày nói đi nếu thật sự
có cách tốt tao nghĩ mình đã tìm ra được từ lâu rồi mới đúng. Ở quốc gia này nước sâu lắm. Nếu muốn cai biến từ một bang phái giang hồ thành một công ty không dính dáng gì đến quá khứ nó tương đối khá khó.
Trịnh Tài Bảo nói ra suy nghĩ của mình. Hắn không phải là không nghĩ đến vấn
đề này. Cả hắn và Tử Nguyệt đều thấy không có được con đường nào chỉ
ngoài việc dùng linh kiện nhai làm ra những sản phẩm không đủ chất lượng đem ra thế giới bên ngoài việc này đem lại lợi nhuận nhưng nó cũng
không chính thống. Mọi thứ buôn bán đều là bí mật vận chuyển bí mật giao hàng.
Nếu bị phát hiện ra ít nhất phải bỏ toàn bộ hàng hóa để
cứu lấy người vì tiền phạt phải chịu hắn và cả Hồng Thanh Bang thật sự
chịu không nổi.
- Mày có đường nhưng chưa nghĩ đến. Đúng vậy con
đường này không khó mà cũng không dễ. Chỉ là thật sự mày muốn hay không
thôi. Nếu một ngày Hồng Thanh Bang bị người khác đụng tới lôi ra những
tội trạng này mày nghĩ chịu được hay không? Đừng nói với tao là việc mày buôn bán đó những người kia không biết. Chỉ là họ ngó lơ vì không được
lợi gì của mấy công ty lớn kia thôi. Nếu như những công ty kia thật sự
mang lại lợi ích cho họ. Mày là người bị đám người có chức quyền đụng
tới đầu tiên.
Lời của Thiếu Kiệt Trịnh Tài Bảo không thể phản
bác. Hồng Thanh Bang kinh doanh điều gì thì không ít người biết. Giới
hắc đạo càng không phải là chuyện mới lạ gì. Nhưng Hồng Thanh Bang không đụng tới đường phát tài của họ để tránh đối mặt với tranh chấp họ cũng
không làm gì đến Hồng Thanh Bang.
Nhưng nếu chuyện này theo
chiều hướng có người cạnh tranh mà không phải thế lực chỉ đánh đấm cho
có tạo thế để trốn đi như tô gia thì Hồng Thanh Bang đã là con cá nằm
trên thớt.
- Điều này thì tao thừa nhận. Nhưng mày nói xem con
đường đó là gì? Mày phải vẽ ra được bố cục cần thiết tao mới suy nghĩ
được mình làm được hay không chứ.
- Cái này tương đối dễ. Hợp
thức hóa mọi thứ của mày thành một công ty tư nhân đúng nghĩa. Hiện tại
người của mày đã nắm giữ cách lấy được công nghệ và sản phẩm của mấy
công ty kia. Vậy tại sao mày không dùng tiền kiếm được ra đăng kí một
thương hiệu đi. Sử dụng chính những thứ người khác phát minh. Đem về làm lại dưới cái tên thương hiệu của mày. Người mày đã sao chép được các
thứ cần thiết vậy làm nó thành chính quy không phải tốt hơn sao?
Thiếu Kiệt cười cười nhìn chính Trịnh Tài Bảo đang ngẩn người không hiểu việc muốn hắn làm thành chính quy có ý nghĩ gì. Vì hắn có lấy được sản phẩm
có đăng ký kinh doanh chính thức thì vẫn là một sản phẩm không đúng với
chất lượng thật của nó.
- Chuyện này không dễ thực hiện đâu.
Chưa nói đến làm được hay không nhưng mà mày nghĩ sao đám linh kiện của
mấy công ty đó chuyển qua chổ tao lại thành sản phẩm của chính công ty
tao. Người ta không kiện đã là may rồi còn ở đó làm chính quy.
-
Mày đừng quên. họ không kiện mày trước đây là thật. Nhưng hiện tại lại
khác. Trên bàn cờ của ai người đó làm chủ. Mày đang là anh em với một
thằng con ông cháu cha có tiếng nói đấy. Mày nghĩ nếu các công ty nước
ngoài kia kiện. Họ đứng về phía tao hay là đám người nước ngoài kia. Có
quan hệ mà không sử dụng là thằng ngốc mày không biết à.
Chỉ vào
chính mình như muốn nhắc nhở cho Trịnh Tài Bảo rằng trước kia hắn làm
không được việc này nhưng giờ hắn có thể làm được bởi vì hắn là anh em
kết nghĩa với chính Thiếu Kiệt hắn.