Trương Hạo nghe thấy Thiếu Kiệt nói vậy cũng cười cười nhìn hai người Sở Ninh với Doanh Doanh nói.
- Hai người đi chung một chỗ bên ngày vừa đủ một thang máy tám người con
số này hình như số hên nên chắc sẽ không có việc gì mấy người cũng không ngại đâu chứ.
Sở Ninh bây giờ làm gì có thể nói chữ ngại hay
không ngại. Hắn biết rằng ở đây bây giờ hắn nhìn như quan trọng nhưng
đối với bối cảnh sau lưng của người thiếu niên kia nếu như Thiếu Kiệt bị việc gì chưa biết chừng hắn cũng mang họa theo.
- Không sao
việc này cũng chỉ là đi thang máy thôi mà đâu có gì lớn. Thôi thang tới
rồi tôi với Doanh Doanh lên mọi người cùng lên theo nhé. Bấm thang lầu
sáu là được.
Nói rồi Sở Ninh bước vào trong thang máy vừa mới
được mở ra. Doanh Doanh cũng im lặng đi theo hắn dù không muốn nhưng
người dưới mái hiên bắt buộc phải cúi đầu nhất là với tình hình hiện
trạng cô đi một mình chủ yếu muốn cho thấy thành ý đàm phán của cô.
Thiếu Kiệt với nhóm người của Trương Hạo cũng không đợi lâu cái buồng thang
máy của nhóm người Thiếu Kiệt cũng mở ra. Khi bước vào bên trong đưa tay nhấn tầng số sáu Thiếu Kiệt đợi cho mọi người vào hết rồi nhanh chóng
nhấn nút đóng thang lại.
Bên trong thang máy bây giờ chỉ toàn là người một nhà Thiếu Kiệt mới lên tiếng nói với Trương Hạo.
- Sở Ninh này không đáng để hợp tác kế hoạch hủy bỏ. Hắn con người không ổn.
Trương Hạo với mọi người khá bất ngờ với quyết định này của Thiếu Kiệt. Bởi vì không hiểu sao ban đầu Thiếu Kiệt còn muốn để cho Sở Ninh chiếm một
chút lợi ít từ mình. Giờ chỉ mới trong phút chốc lại thay đổi một trăm
tám mươi độ. Nhưng vẻ ngoài dường như không có điều gì xảy ra.
Khá tò mò với quyết định của Thiếu Kiệt Trương Hạo mới đập vào vai hắn hỏi.
- Gì kỳ vậy mày. Mới đó chuyển một trăm tám mươi độ là sao. Tao thấy hắn cũng được mà đâu đến nỗi nào.
- Việc làm sao thì chút về nhà tao nói. Hiện tại cứ qua loa cho xong
chuyện là được mình hứa với hắn ra sao thì cũng chỉ giúp đỡ được tới
phần nào. Quan trọng vẫn là do hắn thôi còn mấy thứ còn lại không bàn
tới.
Khi Thiếu Kiệt nói dứt lời thì thang máy đã dừng lại và vừa
mở cửa ra. Blake bây giờ cũng chuyển đổi vị trí đứng trước mặt Thiếu
Kiệt. Đối với hành động này của Blake Thiếu Kiệt không thấy làm lạ vì sự an toàn của hắn.
Đối với việc đến một nơi xa lạ nhiệm vụ bảo vệ quan sát tình hình chung của toàn bộ khu vực là điều cần thiết. Sở Ninh đứng ngoài thấy thế dù không hài lòng những vẫn lên tiếng.
- Không cần đâu tôi bảo đảm ở đây sẽ không có việc gì xảy ra. Nếu không thì nhà hàng của tôi chắc không cần mở nữa rồi.
Thiếu Kiệt cùng với mọi người bước ra khỏi thang máy cũng chỉ đáp lại vài lời với Sở Ninh.
- Ông Chủ Ninh đừng trách đây là việc của họ. Đối với sự an toàn của tôi
có thể ông sẽ không hiểu. Nhưng chỉ nói với ông rằng họ lúc nào cũng là
người thân cận bên cạnh tội. Nhìn như không có gì nhưng thật sự phòng
ngừa vẫn tốt hơn. Ông không biết chứ trước khi đến đây tôi bị ám sát vài lần. Theo ông nghĩ những người của tôi lo lắng không phải tốt hơn sao.
Ngồi nói chuyện bàn việc cũng an tâm hơn.
Doanh Doanh bây giờ
khi nghe Thiếu Kiệt nói đến vấn đề bị ám sát cũng nhìn hắn chằm chằm đối với hành động này của Doanh Doanh Thiếu Kiệt nhìn lướt qua xem như
không để ý lắm. Còn về phần Sở Ninh thì đôi mắt hiện rõ vẽ lo lắng.
- Ấy tôi không biết việc này. Không sao tôi bảo đảm ở phòng này không có ai có thể làm hại cậu chắc chắn điều đó mời cậu vào.
Vừa nói Sở Ninh nhanh chóng bước tới ngay một cánh cửa của hành lan mở ra.
Blake bây giờ cũng đi trước vào trong căn phòng. Sở Ninh giờ lại không ý kiến gì với việc Blake làm. Hắn thấy đối phương vì sự an toàn của chủ
mình mà làm việc cũng không muốn so đo thiệt hơn.
Thiếu Kiệt
đứng bên ngoài với Doanh Doanh cho đến khi Blake quay ra gật đầu một cái như ra hiệu ở trong không gian của căn phòng không có gì nguy hiểm.
Thiếu Kiệt cùng với mọi người thêm vào cả Doanh Doanh. Những người đi theo
bảo vệ Thiếu Kiệt thì chia nhau ra đứng ở mấy góc phòng cần thiết. Cả
cửa sổ đang mở cũng được họ đóng lại.
Thiếu Kiệt ngồi vào bàn ở
một bên là Trương Hạo. Doanh Doanh nhanh chóng vòng qua phía đối diện
ngồi xuống. Căn phòng được bài trí theo dạng một phòng ăn của thời trung hoa xa xưa. Bên cạnh tường những chiếc bình sứ cỡ lớn và những vật
trang trí phòng được đặt trên một cái kệ được sơn đỏ.
Giữa phòng đặt một cái bàn tròn trên bàn hiện tại cũng không có vật gì ngoài chén bát đã được chuẩn bị sẵn.
Sở Ninh thấy mọi người đã ngồi xuống bàn cũng tươi cười nói với Thiếu Kiệt.
- Để tôi đi nói cho nhân viên dọn tiệc lên chúng ta vừa dùng tiệc vừa nói chuyện luôn.
- Ông cứ làm việc cần thiết là được tôi tới đây để được ăn ké một bữa mà,
Trương Hạo đáp lại lời của Sở Ninh nhưng cũng tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì. Thật chất với việc để đi gọi nhân viên của Sở Ninh thì Thiếu Kiệt
không mấy tin tưởng. Dù cho hắn có là ông chủ của nhà hàng khách sạn này hay không thi muốn làm tiệc ít nhất cũng phải báo trước.
Điều
này Thiếu Kiệt quá quen thuộc khi tiếp khác quan trọng không thể nào làm những món qua loa cho xong chuyện. Bắt buộc người bếp chính phải đứng
ra làm những món ăn đó và hình thức cũng cầu kỳ không kém.
Doanh Doanh đợi cho Sở Ninh vừa đi khỏi liên nhìn Thiếu Kiệt lên tiếng nói.
- Hiện tại tôi nên gọi cậu như thế nào mới đúng đây? Nãy giờ tôi suy nghĩ không biết nên gọi cậu là Tống Long hay là Thiếu Kiệt nên vẫn không nói ra. Cậu có lẽ sẽ cho tôi biết đi đúng không.
- Việc này đơn
giản thôi, Ở tại đây cô có thể gọi tôi là Tống Long còn lý do bên trong
thì cô không cần biết. Nhưng chắc những người phía sau Mã Hóa Đằng đã
nói cho cô rồi. Giờ đi vào việc chính đi không lại mất thời gian của đôi bên.
Thiếu Kiệt khá trực tiếp trong việc này đơn giản vì Sở Ninh đi đã là tranh thủ thời gian để cho Doanh Doanh thương lượng riêng với
Thiếu Kiệt. Nếu đã như thế thì hắn chỉ đứng ở một nơi nào đó quan sát
tình hình đợi lúc thích hợp cho người mang lên đồ ăn là xong.
-
Vậy thì tôi cũng sẽ đi vào việc chính. Cậu nghĩ sao lại làm như thế. Nên nhớ cậu vẫn còn một số tiền khá lớn ở cổ phân Trương Hạo đang đứng tên. Nếu Tencent thiệt hại cậu cũng thiệt hại vậy thì tại sao cậu lại ngay
trong thời điểm đó lại để cho Tencent ra như hiện nay.
- Tôi
nghĩ gì sao. Đơn giản tôi rất muốn tencent được phân phôi và điều hành
dưới quyền của mình. Không ngại nói đâu xa việc Mã Hóa Đằng phát triển
đến hiện tại là con đường đúng nhưng hắn đang đi lệch hướng. Nếu như
Tencent hiện tại cứ theo một lối mòn mà không mở ra cho mình một con
đường mới sớm hay muộn nó cũng đi vào vết xe đổ của KingSoft. Đừng nói
là tôi nói chuyện giật gân. Mã Hóa Đằng là người thế nào cô hiểu rõ hơn
ai hết hắn cho dù có thấy sai nhưng có chịu sửa hay không thì tôi sẽ
không cần nói.
Doanh Doanh bị lời nói của Thiếu Kiệt làm cho
trầm mặc vì những gì hắn nó có phần đúng và có phần không hiện thực lắm. Trước tình trạng nhưng nhà cung cấp đưa đến các trò chơi trực tuyến do
họ phát triển. Hâu hết đều đi theo chiều hướng thiên về tiểu thuyết võ
hiệp hoặc kiếm hiệp được hình tượng hóa. Có thêm vào là những truyền
thuyết của châu âu hay những thể loại dàn trận không thu hút người chơi
là mấy.
- Đúng là thị trường trò chơi đang dần đồng hóa nhưng
chưa chắc vì thế mà cậu lại phán rằng nếu Tencent trong tay Mã Hóa Đằng
lại đi vào vết xe đổ của KingSoft cậu nên nhớ chúng tôi có người chống
lưng và không ai muốn thấy chúng tôi ngã. Tôi nghĩ người gặp cậu nói
chuyện chắc cũng tiết lộ phần nào đi.
Doanh Doanh lại không cho
những điều Thiếu Kiệt nói là đúng cố đưa ra lý luận của mình. Dựa trên
những gì cô thấy được từ Mã Hóa Đằng để lại cho cô khi bắt đầu tiến hành cuộc gặp này. Nhưng điều này đối với Thiếu Kiệt lại không phải giống
như hắn vừa nói.
- Vấn đề này sao. Cô nói chống lưng theo dạng
nào. Đổ tiền vào để cho họ thấy một cái xác rỗng để mọi người nhận ra
hay là ủng hộ chính sách để Tencent đứng vững. Tất cả những thứ này nếu
không có được bước phát triển công ty nào cũng giống công ty nào thì
Tencent có ngã họ vẫn có thể ủng hộ một công ty khác. Nói trắng ra tôi
coi trọng cái cốt lõi của Tencent mà không phải là cái tên công ty.
Cảm nhận thấy Doanh Doanh đang hiểu sai về sự đầu tư của mình Thiếu Kiệt
đưa ra bát bỏ và nói cho cô biết hắn không nhắm vào một người nào trong
Tencent mà hắn coi trọng tập thể công ty. Đối với việc Mã Hóa Đằng điều
hành hay là người khác điều hành hắn không chú trọng đến.
- Nói
như vậy nếu như người nắm giữ công ty không phải là Mã Hóa Đằng cậu cũng tập trung mua lại nó. Nhưng tại sao cậu ngay thời điểm Mã Hóa Đằng đưa
ra điều chỉnh lại làm cho cổ phiếu rớt giá như vậy. Đây không phải đi
ngược lại với những gì cậu muốn sao.
- Không. Tôi muốn là như
thế nhưng thực tế không ai muốn mình bị cản chân kế hoạch của mình.
Chính Mã Hóa Đằng hắn tự tin có thể nắm chắc phần thắng mà không suy
nghĩ đền những gì của công ty đang trải qua. Hắn quá tự tin vào bản thân mình sẽ thằng Bách Quân trên bàn cờ chính trị. Nếu đã như thế thì bàn
cờ này do tôi không chế cứ không phải là hắn.
Doanh Doanh đến lúc buộc phải nhìn chằm chằm vào Thiếu Kiệt bằng ánh mắt khác. Cô biết phía sau Thiếu Kiệt không phải không có người nếu nói việc làm của hắn ngoài tiền tài vật chất mà không có đối tượng chống lưng thì người bị bắt hôm nay không phải là Mã Hóa Đằng. So Sánh giữa hai thế lực thì có vẻ như
họ nghiên về phần Thiếu Kiệt nhiều hơn là Mã Hóa Đằng.