Trương Tam Phong xuất hiện là việc không ai có thể tưởng tượng được chỉ
là Trương Tam Phong hiện nay cho Vô Song một cảm giác không hề đúng, bản thân Trường Sinh Chân Nhân luôn cho hắn một thứ cảm giác khác lạ thậm
chí không giống với con người bình thường.
Vô Song không biết sau ngũ đế cảnh giới là cái gì thậm chí tại cái thế giới này nếu có người
nói sau ngũ đế cảnh giới là tiên nhân thì Vô Song hắn cũng tin. Đương
nhiên nếu trên đời có tiên nhân tồn tại thì người đó chắc chắn phải là
Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong giống hệt Trương Quân Bảo từ
đầu đến cuối, bất kể là khí thế, khuôn mặt, hình dáng, giọng nói, đến cả trang phục cũng giống hệt nhau, thứ duy nhất khác nhau giữa hai người
chỉ là chút cái vị là lạ kia, cái vị là lạ mà Vô Song cảm nhận được.
Trương Tam Phong mắt nhìn Vô Song, trong mắt toát lên từng vầng hào quang của
trí tuệ sau đó ông ta bước lùi lại một bước, một bước bước ra liền lập
tức xuất hiện bên cạnh Vô Song.
Nếu nhìn từ bên ngoài mà nói, bản thân Vô Song cùng Trương Tam Phong hoàn toàn có thể coi là người cùng
thế hệ nhưng ai biết được nam tử trẻ tuổi kia lại sống quá 200 năm?.
Trương Tam Phong lại gần Vô Song, cho dù trên người ông ta không có bất cứ một áp lực nào nhưng lại làm cho Vô Song không cách nào cử động nổi, đây
tuyệt đối không phải là từ khí thế của Trương Tam Phong, cơ thể Trương
Tam Phong như một tờ giấy trắng, sự tồn tại của Trương Tam Phong như hòa cùng thiên địa, tuyệt đối không cách nào cảm nhận được bất cứ khí thế
nào của ông ta thậm chí... nếu Vô Song nhắm lại chỉ sợ sự tồn tại của
Trương Tam Phong cũng bị xóa đi.
Đây rốt cuộc là người nào?... có lẽ dùng từ ‘người’ với Trương Tam Phong cũng chẳng còn đúng nữa, đây là lần đầu tiên Vô Song có cái suy nghĩ này.
Trương Tam Phong rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ.
“Cái này gọi là Uy, khí thế bản thân là do bản thân cố gắng tạo ra ảnh hưởng đến kẻ khác nhưng uy lại khác, uy không cần tạo ra, uy không nằm trong
thân thể mà uy nằm trong ánh mắt đối phương nhìn mình, thiên trên trời,
thiên cao không thể chạm tới chính vì vậy thiên có thiên uy, chính vì
vậy con người triều bái thiên”.
“Khí thế có thể khóa chặt đối thủ làm đối thủ run sợ nhưng uy có thể làm đối thủ kính nể, dọa sợ một
người thì dễ nhưng để người khác kính nể liền khó vô cùng, đây là uy”.
“Trên đời này mỗi người đều có uy của mình, uy mạnh yếu không nằm ở bản thân
mà là ở cách nhìn người khác, ngươi cảm thấy ta cao cao tại thượng,
ngươi liền sợ ta, vì sợ mới kính, vì kính mới có uy “.
Trương Tam Phong rốt cuộc thở ra một hơi, sau đó bất kể là Vô Song hay sinh vật
thần bí kia đều có thể cử động trở lại, uy là một thứ vô hình vô sắc
nhưng lại là một thứ cực kỳ đáng sợ.
Thứ này hiện nay Vô Song
không nhận ra cũng chẳng cảm nhận được nhưng hắn rốt cuộc cũng đã biết
một mặt của thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Uy biến mất, sinh vật thần
bí kia lao tới, nó vẫn mang theo sát khí kinh người kia chỉ là so với
một Trương Tam Phong bình chân như vại lại khiến Vô Song có cảm giác con quái vật kia trở nên quá mức bình thường.
Trương Tam Phong thản
nhiên đưa tay ra, trong bàn tay ông ta gần như không có chút lực lượng
nào nhưng lại có thể dễ dàng ngăn cản con quái vật kia tấn công, cổ tay
nhẹ xoay liền có thể hất văng nó xuống đất, trong mắt Trương Tam Phong
thứ trước mặt không tính là quái vật, chỉ có thể tình là một đầu tiểu
cẩu không hơn.
“Thứ này được gọi là sinh vật thâm uyên, muốn giết sinh vật này chỉ có thể dùng 3 cách, đầu tiên là cực dương, thứ hai là
cực âm cuối cùng là cực đạo’.
“Lão phu cả đời đi theo một chữ đạo liền dùng cực đạo giết nó đi “.
“Đời người dài đằng đẵng, thế gian muôn vạn biến đổi, người khác nhau thì
đạo khác nhau, cho dù cùng một người thì cũng không phải chỉ có một đạo, thế gian muôn vạn người thì có nghìn vạn loại đạo, đạo là thiên biến là vạn hóa, người có đạo, cỏ cây cũng có đạo, đạo ở trong tâm “.
“Đạo vốn vô lực nhưng nếu có thể làm đạo có lực liền gọi là đạo lực, đây là
đạo lực của lão phu, lão phu được thế nhân gọi là Trường Sinh Chân Nhân
bởi lão phu tu ra Trường Sinh Khí, đạo lực của lão phu là Trường Sinh”.
Một chưởng của Trương Tam Phong vỗ xuống mang theo kinh người trường sinh
khí tức, nếu coi sinh vật kia đại diện cho ma khí, đại diện cho tử khí
thì Trương Tam Phong lại đang đại diện cho sinh khí, sinh cùng tử là hai mặt của đạo cũng giống như âm cùng dương, tận sinh chính là tử mà tận
tử liền là sinh, sinh tử vốn đối nghịch.
Con quái vật kia thua
đơn giản chỉ vì, tử khí của nó không cách nào sánh nổi với sinh khí của
Trương Tam Phong mà thôi, căn bản không tồn tại mạnh yếu, thua là vì tài không bằng người chứ không phải đạo không bằng người.
Ma khí của sinh vật kia gặp phải trường sinh khí của Trương Tam Phong liền rất
nhanh bị đánh bại, khi lớp ma khí toàn bộ bị hút ra ngoài, thân thể sinh vật kia cũng từ từ trở thành khô héo, từ từ biến trở về với cát bụi.
Sinh vật thần bí từ nơi thâm uyên chạy đến, nó có thể gây ra khó khăn cho
Kim Hộ Pháp nhưng khi đối mặt với Trường Sinh Chân Nhân, nó liền không
có giá trị tồn tại.
Nhìn toàn bộ cảnh tượng kia, Vô Song chỉ sững sờ đứng đó, hắn đương nhiên cảm thấy những đạo lý mà Trường Sinh Chân
Nhân nói thực sự rất có lý chỉ là hắn một chữ cũng không hiểu, hắn cùng
nam nhân kia vốn không cùng một đẳng cấp, ít nhất là hiện nay.
Sau đó Vô Song thấy Trương Tam Phong quay đầu lại với hắn.
“Ngươi có hiểu lão phu đang nói gì không?”.
Vô Song đương nhiên ăn ngay nói thật, hắn lập tức lắc đầu.
“Vãn bối không hiểu, bất quá vãn bối cảm thấy người nói rất có lý”.
Vô Song nói dứt lời, đáp lại hắn là tiếng cười của Trương Tam Phong.
“Nga, ta cũng cảm thấy những lời đó rất có lý, bất quá ta cũng không hiểu”.
Vô Song triệt để không biết nói gì nữa với nam tử trước mặt, đạo lý mà
chính mình cũng không hiểu còn muốn diễn thuyết cho người khác?.
Trương Tam Phong như hiểu suy nghĩ của Vô Song, ông thản nhiên lắc đầu, cũng không vì Vô Song giải thích.
“Hôm nay ta có chút việc nghĩ không thông, ngươi đi cùng ta một đoạn được không?”.
Ngữ khí của Trương Tam Phong bắt đầu thay đổi, sau câu nói đùa vừa rồi dĩ
nhiên không tiếp tục dùng cái giọng trưởng bối đối với Vô Song thậm chí
bắt đầu trở thành ngang hàng phải lứa, điều này làm Vô Song một lần nữa
kinh ngạc không thôi.
Tất nhiên Trương Tam Phong đã mở lời, Vô
Song liền không thể từ chối, hắn cùng với vị Trường Sinh Chân Nhân này
bắt đầu đi về phía trước, hai người bước đi rất chậm rất chậm.
Trương Tam Phong không có nói câu nào, vì ông ta không nói nên Vô Song cũng
không có cách nào lên tiếng, trong bóng đêm vô tận trong xà lộ, không
khí liền trở nên có chút yên tĩnh.
Sự yên tĩnh chỉ được phá hủy
khi Trương Tam Phong dừng lại, ông ta tìm một tảng đá tương đối lớn ngồi xuống, sau đó chỉ chỉ Vô Song.
“Ngồi đi”.
Vô Song như một cái máy ngồi xuống bên cạnh Trường Sinh Chân Nhân, đến tận bây giờ Vô
Song vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng, không hiểu cái gì xảy ra cho đến khi
Trương Tam Phong tiếp tục mở miệng, một câu nói này khiến Vô Song lạnh
toát mồ hôi.
“Thế giới cũ của ngươi thế nào?”.
Một câu nói này với người khác có lẽ sẽ thấy mơ hồ không hiểu thậm chí còn mất công suy nghĩ dụng ý trong lời ông ta bất quá với một người xuyên không như
Vô Song mà nói thì rất rất khác, tất nhiên Vô Song sẽ không dễ dàng lên
tiếng, đối với hắn hai từ ‘xuyên không’ này quá mức khó nói.
Ai
cũng bảo nếu nói với người khác bản thân mình là kẻ ‘xuyên không’ mà đến thì sẽ không ai tin thậm chí còn coi bản thân mình là kẻ bị điên, tuyệt đối sẽ thành một trò cười, đến chính Vô Song cũng là nghĩ như vậy.
Chỉ đến hôm nay Vô Song mới cảm nhận được cái câu nói đó vốn là lừa mình
dối người, ngay cả khi có người nguyện ý tin tưởng ngươi là kẻ xuyên
không thì ngươi có dám nói ra hay không?, đây chính là tình cảnh của Vô
Song hiện nay.
Hắn thực sự không mở miệng nổi.
Đối với câu hỏi của Trương Tam Phong, Vô Song chỉ khẽ cắn răng.
“Tiền bối... nói gì vãn bối không hiểu”.
Trương Tam Phong hình như đối với Vô Song trả lời cũng không lấy làm ngạc
nhiên, ông ta dùng hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ vào mắt Vô
Song.
“Trên đời này bất cứ ai cũng có mệnh cách, loại người duy
nhất không có mệnh cách là người chết... tuy nhiên vẫn còn một trường
hợp ngoại lệ”.
“Ngươi không có mệnh cách, ngươi cũng không phải
là người chết vậy chỉ có một câu giải thích duy nhất, ngươi không phải
là người thế giới này”.
“Lão phu... giống như ngươi, lão phu cũng không phải là người thế giới này”.
Câu nói của Trương Tam Phong như sấm chớp nổ vang trong đại não của Vô
Song, hắn quả thực không thể tin tưởng được trên đời lại có người xuyên
không giống mình?, thế giới này còn có việc như vậy?.
“Ngươi... ngươi cũng là người xuyên không?”.
Vô Song hiện tại còn chẳng quan tâm tiền bối ngắn tiền bối dài, hắn hoàn toàn bị câu nói của Trương Tam Phong đánh bại.
Trương Tam Phong nhìn Vô Song, khuôn mặt hiện ra một tia khó hiểu.
“Xuyên không là gì?, ta không hiểu, chỉ là nếu ngươi thật sự là người thế giới khác, ta cũng có chút vui vẻ bởi ít nhất còn có người tương đối giống
ta trong thế giới này”.
Thứ mà Trương Tam Phong muốn nói cho Vô Song hiện nay thật ra... vốn chỉ là sự cô độc.
Trương Tam Phong ở trên đỉnh cao của thế giới này nhưng chính ông ta cũng là người cô đơn nhất.
Không thân không thích, không cha không mẹ cũng chẳng có gia tộc, chẳng có
nơi để về, đây chính là quá khứ cùng tương lai của Trương Tam Phong.
Trương Quân Bảo là Trương Tam Phong, Trương Tam Phong cũng là Trương Quân Bảo chỉ là hai người không cùng một thế giới mà thôi.
Không ai biết... Trương Tam Phong từng thủ hộ Nga Mi Phái không biết bao
nhiêu năm, đứng trên Nga Mi Sơn ngắm nhìn sự đời, nhìn thế sự.
Không ai biết Trương Tam Phong sáng tạo ra Trường Sinh Quyết, ngộ ra Trường Sinh khí ở trên Nga Mi Sơn.
Không ai biết Trương Tam Phong đi đến tận ngày hôm nay không vì trường sinh
cũng chẳng vì vô địch, ông ta chỉ muốn nhìn thấy lại nụ cười kia, một
lần nữa nắm lấy bàn tay kia, đây chính là tâm nguyện cả đời của Trương
Tam Phong.
Cuộc đời của Trương Tam Phong có thể coi là truyền kỳ, ngàn năm trước không ai sánh bằng, ngàn năm sau cũng không ai so nổi
chỉ là đối với một nam nhân mà nói, chưa chắc Trương Tam Phong đã cảm
thấy vui vẻ.
Người không phải là cá sao biết niềm vui của cá?, không phải Trương Tam Phong sai biết Trương Tam Phong nghĩ gì?.
Trương Tam Phong một đời đạt đến thành tựu vô địch trong giang hồ, võ công của ông ta rất cao, cao không thể tả nổi chỉ là... Trương Tam Phong không
con không cái.
Trương Tam Phong không phải là nhân vật chính
trong Kim Dung, ông ta không phải là Quách Tĩnh, Dương Quá, Trương Vô
Kỵ, ông ta là một nhân vật phụ nhưng lại là một nhân vật phụ có thể đi
đến cuối cùng.
Độ cao của Trương Tam Phong vượt qua cả Quách
Tĩnh, Dương Quá, Vô Kỵ hay bất cứ nhân vật chính nào khác trong Kim
Dung, ảnh hưởng của Trương Tam Phong bao trùm thiên hạ chỉ là cuộc đời
Trương Tam Phong cũng chẳng yên ả.
Người được Trương Tam Phong coi như cha – Giác Viễn Đại Sư vì bảo vệ Trương Tam Phong mà chết.
Nữ nhân Trương Tam Phong yêu thương nhất cũng không yêu hắn, nàng chỉ chạy theo một bóng hình mà nàng không cách nào nắm bắt để rồi nàng cùng hắn
mãi mãi chỉ có duyên mà chẳng có phận.
Nếu năm đó Quách Tương
không lập ra Nga Mi Phái, nếu năm đó Quách Tương cùng Trương Quân Bảo có thể trở thành một đơi thần tiên quyến lữ như Dương Quá cùng Tiểu Long
Nữ đã làm thì thế gian này liệu có Nga Mi?, liệu có Võ Đang?.
Đáng tiếc trên đời này không có chữ nếu.
Quách Tương vẫn trở thành tổ sư Nga Mi còn Trương Tam Phong... vẫn trở thành tổ sư Võ Đang.
.........
Điều duy nhất đáng nói ở đây, là thế giới này, là ông trời vẫn cho Trương Tam Phong một cơ hội làm lại.
Cái ngày Trương Tam Phong sáng tạo ra Thái Cực Quyền cùng Thái Cực KIếm,
không biết tại sao trời sinh dị tượng, sau đó... Trương Tam Phong liền
xuyên không sang thế giới này.
Trương Tam Phong quả thực không ngờ mình xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn mới... nhưng chính cái thế giới này lại có chút cũ.
Khi Trương Tam Phong xuyên không là 200 năm trước, thời kỳ Trương Tam Phong sinh sống là thời đại của Đại Minh Hoàng Đế - Minh Mục Tông – Chu Tái
Hậu.
Trương Tam Phong không hiểu việc gì xảy ra bởi thời đại của
ông ta cũng không có nhà Minh, thời đại của Trương Tam Phong vốn là
những năm cuối nhà Tống chuyển giao sang nhà Nguyên.
Tiếp theo
cũng như Vô Song, chỉ khác là thực lực của Trương Tam Phong khi đó đã
đến trình độ vô địch thiên hạ bởi khi ông ta xuyên việt đến thế giới
này, Trương Tam Phong vừa mới sáng tạo ra Võ Đang Phái.
Trương
Tam Phong sau đó cố gắng đi tìm sử ký ghi lại chỉ là ông giật mình phát
hiện, trong thế giới này... chưa từng tồn tại nhà Nguyên, chỉ tồn tại
Đại Tống.
Đại Tống suy tàn sau đó khởi nghĩa nông dân nổ ra ở
khắp nơi, sự kết thúc của Đại Tống không phải là do người Mông Cổ mà là
do chính người Hán, nhà Tống suy tàn mở ra thời kỳ nhà Minh.
Trương Tam Phong cũng như Vô Song ngày đó, hoàn toàn không hiểu gì ở cái thế
giới xa lạ này, đây không phải là thời đại của ông ta, lại càng không
phải thế giới mà Trương Tam Phong được biết chính vì vậy Trương Tam
Phong chỉ có thể từng bước từng bước tìm hiểu.
Hai trăm năm trước khi Trương Tam Phong xuyên không, Đạt Ma Tổ Sư đi đến Thiếu Lâm Tự, Đạt Ma Tổ Sư mang phật giáo từ Thiên Trúc truyền tới Trung Thổ đồng thời đó cũng là lúc khởi đầu cho sự thành lập của Thiếu Lâm Tự.
Ở thế
giới của Trương Tam Phong ông đương nhiên nghe đến Đạt Ma Tổ Sư, dù sao
Trương Tam Phong cũng đi ra từ Thiếu Lâm Tự chỉ là Thiếu Lâm Tự này
trong mắt Thiếu Lâm Tự mà Trương Tam Phong mong đợi lại quá yếu.
Cũng có thể năm đó độ cao mà Trương Tam Phong đứng mà ông ta cảm thấy Thiếu
Lâm ngày đó quá mức yếu đuối, căn bản không có phong phạm của Thiếu Lâm
đệ nhất môn phái, thực sự giống một cái đại chùa miếu hơn.
Bằng
vào thực lực của Trương Tam Phong năm đó, ông ta dễ dàng tiến vào tàng
kinh các của Thiếu Lâm Tự, bản thân Trương Tam Phong có thể quét ngang
tàng kinh các, chỉ cần ông muốn liền có thể học xong toàn bộ 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm đồng thời mang đi hết toàn bộ tuyệt học mà Đạt Ma Tổ Sư để
lại, chỉ là Trương Tam Phong khinh thường làm vậy.
Trương Tam
Phong kính con đường tiền nhân đã đi nhưng với một người đã bước ra con
đường mới của chính mình, ông căn bản coi thường mượn đường của tiền
nhân, Trương Tam Phong khi đó đã có phong phạm tổ sư, phong phạm của
Trương chân nhân, có thể tự sáng tạo con đường riêng cho mình vì cớ gì
phải đi theo con đường tiền nhân?.
Trương Tam Phong chỉ có hứng thú duy nhất với Lăng Già Kinh bởi bên trong cất giữ Cửu Dương Chân Kinh.
Trương Tam Phong đương nhiên không đam mê Cửu Dương Chân Kinh, cũng chẳng muốn học Cửu Dương Chân Kinh, thứ Trương Tam Phong muốn chỉ là sự tò mò.
Trương Tam Phong không rõ trong tàng kinh các có Lăng Già Kinh hay không... nhưng rốt cuộc ông cũng tìm ra.
Lăng Già Kinh vốn là một quyển kinh phật bình thường không thể bình thường
hơn tuy nhiên ẩn bên trong Lăng Già Kinh là bí mật của Cửu Dương Chân
Kinh, tuy nhiên Cửu Dương Chân Kinh không phải là tất cả.
Khi cầm trong tay Lăng Già Kinh, đôi mắt của Trương Tam Phong xuất hiện hai
hàng lệ, ông nhìn thấy Cửu Dương Chân Kinh vẫn chưa bị mất... ông có thể nhìn thấy cả bút tích của Đạt Ma Tổ Sư để lại.
Điều này nói lên
cái gì?, Cửu Dương Chân Kinh chưa mất, Cửu Dương Chân Kinh chưa ai đọc
qua có nghĩa là Giác Viễn... chư có tìm thấy Lăng Già Kinh, chưa khám
phá ra bí mật của Lăng Già Kinh.
Trương Tam Phong khi đó chậm rãi đặt lại Lăng Già kinh vào vị trí của nó, lằng lặng rời khỏi Thiếu Lâm
Tự, ngày hôm đó ông ở trên đỉnh Thiếu Thất Sơn nhắm mắt tĩnh tu ba ngày
ba đêm, sau đó ông rời đi, từ đầu đến cuối không ai biết.
Nếu nói trên đời này ai ảnh hưởng nhất đến Trương Tam Phong thì người đó chỉ có thể là Giác Viễn đại sư, ông vừa là thầy vừa là cha của Trương Tam
Phong vậy, bản thân Trương Tam Phong từ đó liền ở lại Thiếu Lâm Tự.
Trương Tam Phong không ra nhập Thiếu Lâm, Thiếu Lâm đối với ông không cùng một đường hơn nữa trong Thiếu Lâm có quá nhiều kỷ niệm mà ông muốn quên đi, Trương Tam Phong khi đó chỉ là một lão tiều phu đốn củi trên Thiếu Thất Sơn.
Một đường ở Thiếu Lâm 30 năm, Trương Tam Phong vẫn chưa gặp được sư phụ, chút... ước vọng cuối cùng của Trương Tam Phong liền trở
nên mơ hồ hơn bao giờ hết.
Thế giới này không phải thế giới mà
ông sống vì vậy Trương Tam Phong có một suy nghĩ, nếu thế giới này đã có Đạt Ma Tổ Sư vậy... liệu có thể có lại sư phụ không?.
Nếu Lăng
Già Kinh chưa bị mở ra, nếu bí mật về Cửu Dương Chân Kinh chưa bị phát
hiện liệu có phải... sư phụ chưa xuất hiện hay không?.
Đáng tiếc Trương Tam Phong vẫn là không tìm được, ông không đợi được sư phụ.
Khi Trương Tam Phong đến thế giới này, ông mang theo hình hài một nam tử tóc đen 18 – 19 tuổi.
Khi Trương Tam Phong rời khỏi Thiếu Thất Sơn, năm đó ông đã gần 50.
Nếu thế giới này không phải thế giới của ông, nếu thế giới này không có Võ
Đang, Trương Tam Phong liền muốn tạo dựng nên Võ Đang Phái.
Ở
tiền kiếp Trương Tam Phong thu 7 cái đệ tử được gọi là Võ Đang Thất
Hiệp, đây là căn cơ của Võ Đang Phái đáng tiếc ở kiếp này ông không rõ 7 đứa trẻ kia... có tồn tại hay không.
Trương Tam Phong một đường đi, cũng chẳng biết đi đâu về đâu, ông còn chẳng có nhà để về.
Một thân thực lực thiên hạ vô địch thì sao?, rốt cuộc vẫn là lục bình không rễ.
Trương Tam Phong rốt cuộc... đi đến một ngọn núi cao... rất cao.
Ngọn núi này... Trương Tam Phong cảm thấy quen thuộc vô cùng, đây là một
ngọn núi vô danh nhưng ông ta nhìn bất kể thế nào cũng cảm thấy giống
hệt Võ Đang Sơn của chính mình kiếp trước.
Trên núi có rất ít hộ
dân, Trương Tam Phong khi lên núi gặp được một đôi cha con tiều phu,
người cha khoảng hơn 40 tuổi còn đứa con chỉ vèn vẹn 7 tuổi.
Đây là lần đầu tiên Trương Tam Phong gặp Trương Thiên, cũng là lúc Trương Tam Phong lần đầu tiên thu đệ tử.
Trương Tam Phong lại cảm thấy cái thế giới này võ học không hề phát triển, cái gọi là giang hồ ở nơi đây thua xa giang hồ của chính ông chỉ là Trương
Tam Phong cũng cảm nhận được mình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn,
mạnh đến mức chính ông cũng không biết giới hạn của mình ở đâu, võ học
của thể giới này có uy lực vượt xa võ học của thế giới trước.
Cùng là Thái Cực Quyền nhưng Thái Cực Quyền ở nơi đây mạnh hơn xa Thái Cực
Quyền của ông ở tiền kiếp, vì vậy Trương Tam Phong bắt đầu dựa vào kiến
thức của bản thân ở tiền kiếp cùng với những thứ mình thấy ở thế giới
này sáng tạo ra một bộ tổng cương tu luyện võ học.
Trương Tam
Phong mất 10 năm hoàn thành quyển tổng cương võ học của chính mình, đây
cũng là lúc Trương Tam Phong gặp Trương Địa, cũng là lúc ông thu đứa đệ
tử thứ 2 của mình.
Sau khi có tổng cương võ học, Trương Tam Phong dùng vàng bạc tích góp mang thứ này lưu truyền khắp thiên hạ có điều từ đầu đến cuối, Trương Tam Phong không đề danh bản thân mà chỉ nói đây là bút ký của Đạt Ma Tổ Sư.
Tổng cương võ học... thần kỳ được tìm thấy.... ở Thiếu Lâm Tự, cũng thần kỳ lan ra toàn bộ thiên hạ.
Trương Tam Phong lấy ngũ tuyệt làm mốc bởi Trương Tam Phong năm đó hâm mộ nhất là ngũ tuyệt sau đó dừng thực lực của ngũ tuyệt kiếp trước so sánh,
phân chia, nhận định về cảnh giới võ học... rồi chính ông cũng viết ra
cảnh giới ngũ đế bởi ông biết cực hạn của thế giới trước không cách nào
có thể so sánh nổi với cực hạn của thế giới này.
Thiếu Lâm Tự nhờ Trương Tam Phong mà trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái, không còn
giống một cái đại chùa chiền mà bắt đầu có khí khái của Tung Sơn Thiếu
Lâm Tự trong ký ức của Trương Tam Phong.
Lại qua tiếp 10 năm, khi Trương Tam Phong đi du lịch giang hồ, ông nhận Trương Nhân làm đệ tử
thứ 3 đồng thời sáng lập ra Võ Đang Phái nằm trên Võ Đang Sơn.
Trương Tam Phong thành lập Võ Đang Phái năm 70 tuổi.
Khi Trương Tam Phong đến thế giới này còn là mái tóc đen ngắn cũn nhưng
hiện tại đã là một đời tông sư, cả đời cô độc cống hiến cho võ học, việc ông làm không ai hiểu mà cũng chẳng ai biết, đây là phong thái của
Trương chân nhân.
Ở kiếp trước ông không thể so sánh cùng Đạt Ma Tổ Sư, ít nhất trong tiềm thức Trương Tam Phong là vậy tuy nhiên ở kiếp này, Đạt Ma Tổ Sư sao có thể so sánh cùng Trường Sinh Chân Nhân?.
Trương Tam Phong xây dựng Võ Đang Phái chỉ là Võ Đang Phái năm đó như bao môn
phái bình thường khác, cũng chẳng có hành động gì kinh người, Trương Tam Phong chỉ tận tâm nghiên cứu võ học, ông coi Võ Đang Phái làm nơi...
yên nghỉ.
Đây có lẽ là kết thúc của một đời tông sư... chỉ là đến một ngày Trương Tam Phong kinh hoàng phát hiện ra một sự kiện, thế giới này có chút kỳ lạ.
Trương Tam Phong đã sớm coi thường sinh tử, coi thường công danh lợi lộc nhưng có nhiều thứ ông không buông bỏ được.
Thảo nguyên không biết tại sao xuất hai quốc gia hùng mạnh, Mông Cổ cùng Mãn Châu.
Thời kỳ của Trương Tam Phong nào biết đến hai từ Mãn Châu vì vậy ông cũng
không để ý lắm, thứ làm Trương Tam Phong giật mình là hai từ ‘Mông Cổ’.
Mông Cổ vốn là những dân tộc du mục nhỏ lẻ ở thảo nguyên tây bắc kết hợp lại, Đại Hãn năm đó gọi là Dã Tốc Cai.
Nếu người khác nghe thấy cái tên này liền cảm thấy rất bình thường nhưng Trương Tam Phong thì không.
Năm đó Trương Tam Phong sống trong thời kỳ hậu Tống tiền Nguyên.
Năm đó Trương Tam Phong đi ra giang hồ thì Tương Dương Thành đã bị phá, vợ
chồng Quách Tĩnh – Hoàng Dung trong đêm thành phá cũng liền tuẫn tiết.
Năm đó Trương Tam Phong cũng biết sự xuất hiện của một đại nhân vật, một
đầu hùng ưng bay lượn trên cửu thiên – Mông Cổ Đại Hãn – Thiết Mộc Chân.
Trương Tam Phong dù gì cũng sống cùng thời đại với Thiết Mộc Chân, ông cũng phải hiểu về đế quốc Mông Cổ.
Mông Cổ vốn không có đại hãn, Mông Cổ được thành lập là nhờ Đại Khả Hãn –
Thiết Mộc Chân thống nhất toàn bộ các bộ tộc lớn trên đại thảo nguyên.
Thiết Mộc Chân chưa xuất hiện, sao lại có cái tên Mông Cổ?, hơn nữa... Trương Tam Phong vừa vặn biết một việc, phụ thân của Thiết Mộc Chân gọi là Dã
Tốc Cai.
Trong đầu Trương Tam Phong khi đó nổ vang, ông có thể cảm nhận được... thế giới này có lẽ có rất nhiều thứ ông còn chưa biết.
Nếu.... Dã Tốc Cai xuất hiện vậy Thiết Mộc Chân có xuất hiện không?, nếu Thiết
Mộc Chân xuất hiện liệu... Quách Đại Hiệp có xuất hiện không?, trên
hết... liệu Quách Tương có xuất hiện hay không?.
Trương Tam Phong ngay lập tức muốn đi đến một nơi... ông tiến về Thiếu Lâm Tự.
Thiếu Lâm Tự năm đó đã xuất hiện không ít cao thủ nhưng để làm đối thủ của
Trương Tam Phong thì còn thua xa lắm, ông vẫn có thể tới lui tự nhiên để rồi Trương Tam Phong phát hiện, trong Thiếu Lâm Tự có một chú tiểu...
một chú tiểu có chút ngô nghê... một chú tiểu thích đọc kinh phật... chú tiểu gọi là Giác Viễn.
Kể từ giây phút đó, thế giới quan cùng
nhân sinh quan của Trương Tam Phong thay đổi, ông ta có thể nhìn thấy sư phụ... ông ta đến thế giới này sớm hơn gần 100 năm.
Trương Tam
Phong sau đó dùng bàn tay nhăn nheo chạm vài mái tóc bạc trắng của mình, ông chỉ có thể cười đắng chát... ông dùng bộ dạng gì đến nhìn sư phụ
đây?, dùng bộ dạng gì đến nhìn Tương nhi đây?.
Trương Tam Phong cũng không có trở về Võ Đang, ông đi đến Nga Mi Sơn.
Nga Mi Sơn lúc này không có tên là Nga Mi, nơi này gọi là Tố Vân Sơn chỉ là từ địa thế của Võ Đang Phái mà suy ra, nơi này tương lai rất có thể là
Nga Mi Sơn.
Trương Tam Phong ngồi trên đỉnh Nga Mi Sơn suy nghĩ,
ông từng nghe nói thế gian có một loại thần công gọi là Khô Mộc Phùng
Xuân Công.... một loại chú nhan thuật của Tiêu Dao Phái.
Trong
thời đại của Trương Tam Phong cái gọi là Tiêu Dao Phái chỉ có trong
truyền thuyết, nếu không phải năm đó Trương Tam Phong từng có cơ may gặp được Nam Đế - Đoàn Trí Hưng.
Năm đó Trương Tam Phong chỉ là một
tiểu tử hơi hơi lộ ra tài năng còn Nam Đế đã là một trong những cường
giả vô địch thiên hạ, cho dù Thần Điêu Hiệp – Dương Quá cũng chưa chắc
đã sánh nổi với Nam Đế.
Năm đó Nam Đế có kể cho Trương Tam Phong
nghe về Đại Lý Hoàng Đế - Đoàn Chính Nghiêm thì ông cũng chưa chắc đã
biết được truyền thuyết về Tiêu Dao Phái.
Đoàn Chính Nghiêm... còn được biết đến với cái tên khác là Đoàn Dự.
........
Trương Tam Phong ngồi trên Nga Mi Sơn, Trương Tam Phong chỉ muốn... gặp lại
Quách Tương chỉ là ông khuôn muốn gặp Quách Tương trong tình trạng một
lão nhân gần đất xa trời, Trương Tam Phong cũng biết ông liệu có thể
sống được thêm bao nhiêu năm nữa?.
Mười năm?, hai mươi năm? hay nhiều hơn?, ông không biết.
Trương Tam Phong muốn sống, sống không phải để trở thành vô địch bởi thế gian này ông đã sớm vô địch.
Trương Tam Phong muốn sống... chỉ vì muốn bảo vệ sư phụ như năm đó sư phụ bảo vệ bản thân.
Trương Tam Phong muốn sống... chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười kia.
Năm đó ông mượn đạo lý âm dương sáng tạo ra Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm.
Năm đó ông mượn 3 phần Cửu Dương Chân Kinh sáng tạo ra Võ Đang Cửu Dương Công.
Năm đó khi đến thế giới này, khi viết xong võ học tổng quyết, Trương Tam
Phong ở Võ Đang Sơn sáng tạo ra Thái Cực Quyền Cực Ý cùng Thái Cực Kiếm
Cực Ý.
Lúc này... ông ở trên Nga Mi Sơn, mượn hàm nghĩa của sinh
tử, mượn khát vọng cầu sinh cùng cảm ngộ võ học cả đời, sáng tạo ra
Trường Sinh Quyết.
Trường Sinh Quyết vừa ra tạo thành thiên địa dị tương khiếp thiên hạ.
Trường Sinh Quyết vừa ra tóc trắng rụng hết lộ ra màu tóc đen đầy sức sống.
Trường Sinh Quyết vừa ra làm một lão nhân gần 100 tuổi trở thành một nam tử 16- 17 tuổi.
Cũng vì dị tượng của Trường Sinh Quyết, cũng vì Trường Sinh Khí lần đầu tiên hiện thân trong thế gian dẫn tới vô số cao thủ thời kỳ đó đến Nga Mi
Sơn, vô số người nhìn thấy Trương Tam Phong khoanh chân ngồi đó ngắm
nhìn thiên hạ.
Ở Nga Mi Sơn cũng là lần đầu tiên Trương Tam Phong hiển lộ thực lực của bản thân.
Trương Tam Phong lấy lực một người, đánh bại toàn bộ cao thủ trong thiên hạ,
không một ai có tư cách đuổi theo bước chân của vị thần nhân này.
Sau đó rất nhiều người kinh hãi phát hiện, người sáng lập ra Võ Đang Phái
chính là thiếu niên tóc đen kia, hắn gọi là Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong sống trăm năm tại thế giới này, ông chưa bao giờ muốn đề danh nhưng làm người sao có thể không đề danh?, người như Trương Tam Phong
làm gì cũng phải để lại một chút dấu tích.
Rất nhiều người kinh hãi nhận ra, thanh niên tóc đen kia... đã sống gần trăm năm.
Đây cũng là lúc danh hiệu Trường Sinh Chân Nhân được phong tặng cho Trương
Tam Phong, cũng là lúc Võ Đang vươn lên thành siêu cấp quái vật.
Nếu Thiếu Lâm có ‘danh tiếng’ thì Võ Đang lại có thực lực.
Tất nhiên trước sức ép của Võ Đang, nơi luôn tự cho mình là thánh địa võ
học như Thiếu Lâm liền không mấy vui vẻ bất quá Trương Tam Phong còn đó
Thiếu Lâm có thể làm gì được Võ Đang? đồng thời vô hình chung dưới sức
ép của Võ Đang, thế hệ sau của Thiếu Lâm lại mạnh hơn thế hệ trước,
Thiếu Lâm cũng càng ngày càng có phong phạm Võ Lâm Chí Tôn.
Đây là một trăm năm đầu tiên, Trương Tam Phong đặt chân đến thế giới này.
Trăm năm cô độc, trăm năm vô địch, trăm năm truyền kỳ.
Võ công của ông cao lắm, cao không bút nào tả xiết.
Thành tựu của ông cao lắm, ngàn năm trước không ai bằng, ngàng năm sau cũng không ai bằng.
........
P/S 1:
Cửu Dương Chân Kinh được ghi lại bên trong mép cuốn Lăng Già Kinh, được
Giác Viễn thiền sư - một người gác Tàng kinh các trong Thiếu Lâm tự -
phát hiện. Lăng Già Kinh là một quyển kinh Phật được viết bằng chữ Phạn
của Đạt Ma sư tổ nên Giác Viễn cho rằng Cửu Dương Chân Kinh là của Đạt
Ma sư tổ để lại.
Trong những bản sửa đổi mới nhất của Kim Dung
về Ỷ Thiên Đồ Long ký thì tác giả có nêu nguồn gốc của Cửu Dương Chân
Kinh: "Vô Kỵ đem bốn quyển kinh thư từ đầu đến cuối đọc lại một lần, đọc xong quyển cuối cùng chàng thấy tác giả chân kinh tự thuật lại quá
trình viết chân kinh. Y không nói tính danh, xuất thân, chỉ nói chính y
không biết theo nho theo đạo hay theo tăng. Một hôm ở Tung Sơn đấu rượu
thắng tổ sư phái Toàn Chân Vương Trùng Dương, được mượn đọc Cửu Âm Chân
Kinh, mặc dù bội phục võ công tinh diệu trong kinh thư nhưng một mặt tôn sùng Lão Tử học, lại xem kinh thư chỉ thiên về lấy nhu thắng cương, lấy âm thắng dương, không bằng âm dương hòa hợp, vì thế ở bên lề bốn cuốn
kinh Lăng Già lấy chữ Hán viết nên bộ Cửu Dương Chân Kinh do chính mình
sáng chế, cảm thấy so với Cửu Âm Chân Kinh thuần âm thì có âm dương điều hòa, cương nhu trung hòa, hỗ trợ nhau. Trương Vô Kỵ bội phục sát đất
đạo lí võ học không thiên lệch, nghĩ thầm bộ kinh này phải gọi là Âm
Dương Hỗ Tế Kinh, nếu chỉ gọi là Cửu Dương Chân Kinh thì vẫn không khỏi
thiên lệch."