Nếu Kim Hộ Pháp bất ngờ với Vô Song mười thì nàng bất ngờ với Trương chân nhân cả trăm lần.
Từ đầu đến cuối nàng cung kính có thừa hơn nữa cũng chưa bao giờ dám quan
sát kỹ Trương chân nhân dù sao trước mặt nàng là một lão quái vật cao
cao tại thượng tại giang hồ, một lão nhân đã sống hơn 200 năm, nàng sao
có thể bất kính?.
Chỉ có lúc này nàng mới cảm thấy không ổn,
Trương Quân Bảo rõ ràng không giống như nói dối, ánh mắt của hắn sáng
như sao trời căn bản không có cái gì lừa dối.
Kim Hộ Pháp thậm chí bỏ tay đang cầm tay Vô Song ra, ánh mắt nhìn thẳng về phía Trương Quân Bảo.
“Chân nhân... người... “.
Kim Hộ Pháp muốn mở miệng nhưng cũng không biết mở miệng thế nào, nàng hiện này vẫn chưa thể nào chắc chắn được Trương Quân Bảo rốt cuộc là người
như thế nào.
Trước mặt nàng có phải Trương chân nhân hay không?.
Trương Quân Bảo đương nhiên không cách nào hiểu được Kim Hộ Pháp đang nói gì.
Ở nơi này ngoại trừ Vô Song ra thì cũng chỉ có mỗi hắn, từ hướng mặt Kim
Hộ Pháp quay lại căn bản không thể là Vô Song, Trương Quân Bảo thậm chí
trực tiếp xoay đầu lại nhìn về phía sau xem có ai hay không, khi xác
định người được gọi là chân nhân kia chính là mình, Trương Quân Bảo lại
càng thêm khó hiểu.
“Tiền bối, ta không phải là cái gì chân nhân cả, người gọi ta là Quân Bảo như lúc trước không được sao?”.
Kim Hộ Pháp triệt để sững người, nàng thậm chí gần như chắc chắn người
trước mặt mình không phải là Trương chân nhân nhưng nếu Trương Quân Bảo
không phải là Trương Tam Phong thì rốt cuộc Trương Quân Bảo là ai?.
Đương nhiên cũng có thể hỏi ngược lại, nếu Trương Tam Phong không phải là Trương Quân Bảo vậy Trương Tam Phong rốt cuộc là ai?.
Thời gian để suy nghĩ của Kim Hộ Pháp cũng không dài bởi thứ quái vật kia
thì chẳng để nguyên cho nàng muốn làm gì thì làm, nó rốt cuộc cũng động.
Đây là một sinh vật rất khó để miêu tả bằng lời, một sinh vật bất tử.
Không ai biết lý do tại sao nó bất tử, ít nhất một chiêu của Đao Tôn không
thể giải quyết được nó hơn nữa chỉ cần nhìn thấy khả năng tái tạo của
sinh vật này sau khi bị phanh thây đã đủ nói lên... cho dù nó không bất
tử thì sức sống của nó cũng rất đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên tất
cả những người ở đây nhìn thấy sinh vật này lại càng không hiểu nó mạnh
yếu ra sao tuy nhiên chỉ từ khí tức mà nói, thứ này khiến cho Kim Hộ
Pháp run lên, nó cho Kim Hộ Pháp thứ áp lực không khác gì khi đối mặt
với vị Đao Tôn thần bí kia.
Ở đây chỉ có duy nhất Vô Song, hắn
cảm thấy không có cách nào bình tĩnh được, trong tai Vô Song xuất hiện
những âm thanh mà chính hắn cũng không tin tưởng được, hắn có thể cảm
thấy sinh vật kia đang khóc.
Nó đang gào thét, đang đau đớn, đang cầu xin.
“Giết.... giết... giết... giết... ta”.
Vô Song có thể chắc chắn đây không phải là âm thanh mà tai người có thể nghe được, đây là thứ âm thanh đến từ linh hồn.
Vô Song đủ thông minh để hiểu rất nhiều chuyện.
Từ lúc vết bớt của hắn có thể thôn phệ làn khói đen thần bí để rồi khi
nhìn thấy sinh vật thần bí kia xuất hiện Vô Song thậm chí có một suy
nghĩ điên loạn trong đầu, hắn.... hắn thật sự có thể giải thoát cho sinh vật này.
Không biết tại sao Vô Song cảm thấy cơ thể sinh vật kia đang bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa đen, thứ ngọn lửa đen ở ngay trên
cánh tay Vô Song.
Chỉ cần... chỉ cần đưa tay ra, nuốt lấy ngọn lửa đen kia, Vô Song liền có thể giải thoát cho nó.
Cái cảm giác này càng ngày càng trở nên rõ ràng bất quá từ suy nghĩ đến
việc hành động thật sự là quá khó khăn, cho dù thứ cảm xúc kia rất rõ
ràng nhưng để Vô Song thật sự lại gần sinh vật kia còn chưa đủ.
Sinh vật kia không chỉ kinh khủng về mặt ngoại hình mà thực lực của nó cũng
rất đáng sợ, thân hình của nó lao thẳng về phía Kim Hộ Pháp, móng vuốt
của nó nhọn hoắt như muốn xé nát tất cả, thậm chí bộ móng vuốt trực tiếp tạo ra 5 vết vạch ra bên vách đá nơi Hắc Địa.
Ở Hắc Địa này
không ai nói chuyện với ngươi về kỹ thuật cũng chẳng ai quan tâm ngươi
có bao nhiêu nội lực, ở Hắc Địa chỉ có 3 thứ cần quan tâm.
Thứ
đầu tiên là sức mạnh thân thể, cái thứ hai là tốc độ bản thân còn cuối
cùng là khả năng chịu đựng, đây là yếu tố trở thành cường giả ở Hắc Địa.
Ở trong Hắc Địa tồn tại một thứ gọi là từ trường địa lực, thứ này khiến
bất cứ một cao thủ thiên về tốc độ nào cũng phải tặc lưỡi bất quá khi đã luyện thể đến một mức độ nào đó thì từ trường địa lực không phải là thứ khiến đám cao thủ này quá mức quan tâm.
Từ trường địa lực vừa là một loại tai hại nhưng cũng là một loại lợi thế rất lớn, nếu không có
từ trường địa lực thì Hắc Địa cũng không có cách nào được gọi là thiên
đường của cường giả luyện thể.
Lại nói về cường giả luyện thể,
chỉ cần đạt đến ngũ tuyệt trình độ thì đều có thể bỏ qua từ trường địa
lực, chỉ cần trực tiếp gọi ra giá y liền có thể ngăn cản cơ thể khỏi ảnh hưởng từ trường địa lực bất quá đi kèm với đó thể lực cũng tiêu hao rất nhanh dù sao thể lực cũng là thứ để duy trì giá y của bản thân.
Kim Hộ Pháp ban đầu còn chưa gọi ra giá y của bản thân, bất quá hiện nay có lẽ nàng không gọi không được, thứ trước mặt quá mạnh.
Chỉ thấy
sinh vật kia rung lên hai cánh, tốc độ của nó đáng sợ vô cùng, một cánh
tay to lớn mà dài ngoằng ấn thẳng vào mặt Kim Hộ Pháp, nó quăng cơ thể
nàng ‘rầm’ xuống mặt đất cứng rắn, trực tiếp tạo ra từng vết nứt trên
mặt đất.
Một tay ấn vào mặt Kim Hộ Pháp, một tay đưa lên lộ ra
những móng vuốt sắc nhọn, những móng vuốt này hoàn toàn có khả năng
xuyên thủng lớp giáp hoàng kim của Kim Hộ Pháp, trực tiếp có thể đe dọa
tính mạng nàng.
Cường giả luyện thể chiến đấu cực kỳ trực tiếp,
khi chiến đấu mạnh ra mạnh mà yếu ra yếu, thắng thua chỉ trong một
chiêu, một chiêu liền có thể mất mạng, đám người bọn họ đã rèn luyện cơ
thể mạnh mẽ đến mức mỗi bộ phận trên cơ thể đều là những cỗ máy giết
người riêng biệt.
Kim Hộ Pháp tất nhiên cũng là một cường giả
luyện thể nhưng sinh vật kia thì cũng thế, cánh tay của nó cứng như thép nguội, khi cánh tay kia ấn xuống lại cho Kim Hộ Pháp cảm giác khó thở
vô cùng thậm chí không thể nhúc nhích.
Kim Hộ Pháp cắn chặt hàm răng, sau đó thân thể nàng run lên, giá y của nàng rốt cuộc cũng được gọi ra.
Có giá y trợ giúp, hai cánh tay rất nhanh đưa ra dồn toàn lực đập thẳng
vào phần khuỷu tay của sinh vật kia sau đó trực tiếp bẻ nó làm đôi, thân hình Kim Hộ Pháp mạnh mẽ xoay ngược lại thoát khỏi thế bị đè, đôi cánh
ưng hư ảo sau lưng run lên nhè nhẹ, hai tay chắp lại nện thẳng từ trên
xuống dưới như một cây đại chùy vậy.
Một chùy này của nàng đánh
nát nửa đầu của đầu quái vật phía dưới bất quá Kim Hộ Pháp không hề vui
vẻ gì, nàng có thể cảm nhận được nó chắc chắn chưa chết, trên người nó
tồn tại một loại khí tức mà nàng không cách nào hiểu nổi.
Thứ này... là ma khí.
Một tay bị bẻ gãy gập lại, nửa đầu bị đánh nát khiến sinh vật kia rõ ràng
bị choáng một chút bất quá đôi cánh của nó vẫn rung lên, cả người lướt
về phía trước cách xa Kim Hộ Pháp một đoạn, lao thẳng về hướng Vô Song
cùng Trương Quân Bảo.
Kim Hộ Pháp thấy nó bỏ chạy về phía Vô Song cùng Trương Quân Bảo, nàng lập tức cảm thấy không ổn.
Vô Song trên tay có ma khí, thứ này là gì thì nàng không hiểu bất quá đã
liên quan đến một chữ ‘ma’ thì Vô Song có chết 10 lần vẫn chưa hết tội,
Kim Hộ Pháp sẽ không quan tâm bất quá Trương Quân Bảo thì khác.
Kim Hộ Pháp không cách nào xác định đây có phải là Trương chân nhân hay
không nhưng nàng có thể chắc chắn hai người giống hệt nhau như một khung đúc ra, chỉ bằng diện mạo của hai nói Trương Quân Bảo không liên quan
gì đến Trương Tam Phong là điều không ai tin tưởng.
Nội lực của
Kim Hộ Pháp bành trướng, nàng là cường giả luyện thể nhưng không có
nghĩa nàng không có nội lực, đôi cánh sau lưng nhẹ rung lên, tốc độ lập
tức bạo tăng.
Đi sau mà đến trước, hoàng kim quyền của nàng tiếp
tục đập thẳng vào khuôn mặt sinh vật kia, một quyền nện nó bắn xuống mặt đất bên dưới.
Thân hình nàng lao thẳng xuống dưới như hỏa tiển,
đôi tay đưa ra tóm lấy đầu thứ kia, đầu gối đưa ra huých thẳng vào khuôn mặt của nó, lần này trực tiếp đánh nát phần mặt kinh dị kia để rồi trực tiếp ép sinh vật này ngã xuống đất.
Thân thể Kim Hộ Pháp đè lên
người đối phương, nàng không có một tia thương tình, từng quyền từng
quyền nện xuống mang theo những âm thanh ghê người, sau mỗi quyền của
nàng máu huyết bắn ra, mùi tanh tưởi càng ngày càng nồng bám trên giáp
hoàng kim, nàng vậy mà trực tiếp đánh nát đầu nó thành huyết nhục.
Kim Hộ Pháp rốt cuộc cũng đứng lên thở ra một hơi, nàng thực sự cảm thấy có gì đó không đúng, sinh vật này cho nàng một cảm giác rất mạnh nhưng...
nó thể hiện ra bên ngoài rõ ràng không mạnh mẽ như nàng tưởng tượng, nó
giống như một cái... xác biết đi vậy.
Nếu phải hỏi Kim Hộ Pháp về đối thủ vừa rồi thì nó cho nàng cảm giác, sức mạnh của sinh vật kia
giống một ngọn núi khổng lồ nhưng những thứ nó thể hiện ra chỉ là một
ngọn đồi nhỏ không hơn không kém.
Giải quyết xong sinh vật kia
bản thân Kim Hộ Pháp liền muốn hỏi cho ra lẽ hai người Trương Quân Bảo
cùng Vô Song bất quá nàng còn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy có gì đó
không đúng.
Kim Hộ Pháp chỉ cảm thấy một lực xung kích mạnh kinh
khủng khiếp từ sau lưng oanh kích đến, một trọng quyền này khi va chạm
với hoàng kim giáp của nàng trực tiếp vang lên tiếng ‘răng rắc’.Kim Hộ
Pháp phun ra một ngụm máu, cả người của nàng bị đánh bay đi về phía
Trương Quân Bảo, cơ thể nàng như một quả bóng bay bị xì hơi vậy.
Vô Song cùng Trương Quân Bảo cũng không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy, Vô Song lập tức dậm chân lao thẳng về phía trước, hắn vốn muốn đỡ lấy Kim
Hộ Pháp dù biết sẽ không dễ chịu gì.
Kim Hộ Pháp bản thân bị đánh bay đi, nếu Vô Song ra đỡ nàng thì cơ thể của Vô Song chỉ sợ cũng lập
tức bị đẩy lùi theo, xung kích lực của một đòn kia vẫn còn chưa tan hết, bất cứ ai tiếp lấy Kim Hộ Pháp lúc này đều phải chịu một lực không hề
nhẹ.
Vô Song nhanh nhưng ở đây có một người còn nhanh hơn Vô Song.
Vô Song có thể nhìn ra lực quyền kia chưa tán thì Trương Quân Bảo cũng có
thể nhìn ra, không cần biết Trương Quân Bảo có phải là Trương Tam Phong
hay không nhưng hắn tuyệt đối là một cái siêu cấp thiên tài.
Vô
Song chưa từng thấy Trương Quân Bảo ra tay, chỉ đến lúc này Vô Song mới
trợn tròn mắt lên, chỉ thấy Trương Quân Bảo dùng một tay tóm lấy tay Vô
Song rồi nhẹ nhàng đẩy hắn lại phía sau, một chân chậm rãi bước ra.
Tốc độ không quá nhanh thậm chí rất chậm rãi, năm ngón tay đưa ra đỡ lấy
Kim Hộ Pháp sau đó cổ tay Trương Quân Bảo nhẹ xoay tròn, hắn vậy mà xoay tròn luôn cả cơ thể Kim Hộ Pháp, tiếp theo một tay thu lại, kéo cả
người Kim Hộ Pháp về phía mình, dùng cả hai tay đỡ lấy nàng rồi nhẹ
nhàng lùi lại.
Tất cả động tác đều mềm mại vô cùng, thủ đoạn tá lực đả lực thực sự quá mức kinh khủng.
Trương Quân Bảo không ra tay thì thôi, khi hắn ra tay thì Vô Song mới biết,
nội lực của Trương Quân Bảo chỉ xếp vào hàng nhị lưu cao thủ, nội lực
của hắn rất mỏng, phi thường mỏng nhưng chính vì thế hắn mới lại càng
đáng sợ.
Động tác tá lực đả lực kia chắc chắn không phải là Thái Cực Quyền, nó giống với... Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung Gia hơn.
Tất nhiên nói là giống nhưng không hoàn toàn giống, nó cho Vô Song một cảm
giác ôn hòa hơn Đấu Chuyển Tinh Di rất nhiều,không có mang nặng tính
chất sát phạt như vậy trái lại có chút hơi hướng chậm rãi điềm đạm của
Thái Cực Quyền.
Vô Song cũng không biết Trương Quân Bảo năm đó
từng nhìn thấy Mộ Dung Phục sủ dụng Đấu Chuyển Tinh Di đánh bại các sư
huynh của mình trong Nam Thiếu Lâm, Trương Quân Bảo chỉ mất nửa ngày để
học xuống Đấu Chuyển Tinh Di của Mộ Dung Phục sau đó bắt đầu cố gắng
biến đổi môn võ công này.
Bản thân Trương Quân Bảo cảm thấy...
Đấu Chuyển Tinh Di cực kỳ thần diệu nhưng lại có chút không hợp với mình vì vậy hắn mới thay đổi... không một ai có thể nhìn ra, cái mà Trương
Quân Bảo sử dụng chính là những bước đi sơ khai nhất của Thái Cực Quyền.
Không rõ năm đó Trương Tam Phong làm sao mà ngộ ra Thái Cực Quyền nhưng phiên bản Thái Cực Quyền đầu tiên những ngày sơ khai nhất thì giống hệt thứ
mà Trương Quân Bảo đang sử dụng.
Đương nhiên chỉ bằng Thái Cực Quyền trình độ này, đừng mơ tưởng thắng nổi sinh vật kia.
Sinh vật kia rốt cuộc vẫn là sống lại rồi, hơn nữa... khí tức của nó lại càng mạnh hơn lúc nãy.
Nếu ban đầu sinh vật kia chỉ có thể mang ra ngoài một ngọn đồi thì lúc này
tuyệt đối là một ngọn núi cỡ vừa, một quyền vừa rồi không khác gì một
quyền trực tiếp của cao thủ ngũ tuyệt bình thường.
Nếu lúc trước nó chỉ là đại tông sư hơi mạnh một chút thì hiện tại nó đã là ngũ tuyệt.
Mỗi lần thứ này gục xuống để rồi khi nó đứng lên, thực lực của nó không ngờ có thể dần dần mạnh lên, đây rốt cuộc là sinh vật gì?.
Bản thân nó đã bất tử lại thêm khả năng mạnh lên sau mỗi lần, rốt cuộc làm sao có thể giết chết nó?.
Sinh vật kia dùng đôi mắt đỏ lòm đầy khát máu nhìn Kim Hộ Pháp, lúc này thậm chí những âm thanh ‘răng rắc’ càng ngày càng lớn, lần đầu tiên bộ hoàng kim giáp của nàng vỡ ra từng mảng.
Kim Hộ Pháp bản thân không có một chút lực hấp dẫn nào, một bộ áo giáp biết đi thì có cái gì hấp dẫn? bất quá lúc này thì khác, cơ thể nàng nằm gọn trong lồng ngực của
Trương Quân Bảo dẫn đến việc ngay cả trong bộ hoàng kim giáp nàng cũng
có chút phong thái nữ nhân, chút yếu đuối của nữ nhân.
Kim Hộ
Pháp nhìn vào khuôn mặt kia, không hiểu sao khuôn mặt nàng khẽ đỏ lên,
nhịp tim đập có chút loạn, nàng lập tức cắn răng cố gắng đẩy Trương Quân Bảo ra, nàng không có thời gian suy nghĩ đến mấy việc này, nàng biết
con quái vật kia không để nàng có không gian để suy nghĩ.
Con
quái vật tiếp tục tấn công, tốc độ của nó vẫn không hề thay đổi nhưng
lực quyền của nó lại tăng lên một mảng lớn, hai người quyền đấu quyền,
thân hình của con quái vật kia lập tức bị đánh bay đi bất quá chính Kim
Hộ Pháp cũng lảo đảo lùi lại, đây là nàng trong trạng thái có giá y bảo
vệ, đủ để nói lên sinh vật kia mạnh mẽ đến mức nào.
Kim Hộ Pháp
không rõ tại sao nàng đã đánh nát đầu thứ kia nó vẫn sống lại nhưng nàng hiện nay có một loại cảm giác mơ hồ... nếu nàng đập nát đầu nó một lần
nữa thì nó vẫn sống lại.
Kim Hộ Pháp không biết mình có thể tiếp
tục đánh ngã nó được bao nhiêu lần, không biết nàng có thể đập chết sinh vật này được bao nhiêu lần nữa bất quá nàng lại biết cứ như vậy người
chết sẽ là nàng.
“Chạy, hai người các ngươi lập tức dựa theo ký
hiệu đường của Thanh Đồng mà đi ngược trở lại sau đó mang vật này đến
quân doanh của ta gửi pháo hiệu cầu cứu”.
Kim Hộ Pháp sẽ không
chạy, nếu nàng chạy thì Vô Song cùng Trương Quân Bảo chết chắc, nàng
phải ở lại đây đối đầu cùng thứ kinh dị kia.
Từ trong tay nàng
một tấm hoàng kim lệnh bài bắn thẳng về phía Trương Quân Bảo, đương
nhiên với khả năng của Trương Quân Bảo hắn có thể đón thứ này nhẹ tựa
lông hồng... chỉ là có một cánh tay khác nhanh hơn Trương Quân Bảo một
chút.
Sự xuất hiện của người này quá mức bất ngờ, Kim Hộ Pháp căn bản cũng không hề nhện ra chứ đừng nói là Vô Song hay Trương Quân Bảo.
Trương Quân Bảo cũng không hiểu việc gì xảy ra, hắn chỉ thấy một cánh tay đưa
ra trước mặt mình sau đó cả người hắn liền mơ hồ ngã xuống, Trương Quân
Bảo vậy mà bất tỉnh nhân sự.
Cảnh tượng hiện nay vô cùng kỳ dị... một Trương Quân Bảo khác đi ra từ bóng tối, bàn tay cầm lấy hoàng kim
lệnh bài của Kim Hộ Pháp.
Người này đương nhiên không phải là Trương Quân Bảo nhưng không khác gì Trương Quân Bảo cả.
Trương Tam Phong đến rồi.
Với thực lực của Trương Tam Phong mà nói, ông ta đã đến đây từ lâu rồi.
Cho dù là sinh vật kinh khủng đi ra từ nơi tận cùng của Hắc Địa kia khi
nhìn thấy Trương Tam Phong cũng cảm thấy một thứ vô hình áp lực, nó lập
tức đứng bằng cả hai tay hai chân, đầu cúi thấp xuống mặt đất, thay vì
tiến lên liền chuyển thành gầm gừ.
Trương Tam Phong bước tới như
khiến thế gian này như ngừng lại, từng bước từng bước đi đến chỗ Kim Hộ
Pháp trong sự thẫn thờ của nàng.
Nàng lúc này triệt để không hiểu cái gì xảy ra.
Trương Quân Bảo – Trương Tam Phong... rốt cuộc là thế nào?.
Trương Tam Phong đưa một tay ra, nhẹ vỗ lên vai của Kim Hộ Pháp, giọng nói của ông ta vang lên nhưng bất kể là thanh tâm hay tiết tấu cũng không khác
gì Trương Quân Bảo cả, hai người này thực sự quá mức giống nhau.
“Tuyết Y, ngươi mang hắn ra khỏi Hắc Địa đi, việc này để lão phu giải quyết là được, hơn nữa việc trong Hắc Địa ngày hôm nay, đừng nói với ai”.
Kim Hộ Pháp nghe thấy Trương Tam Phong nói, nghe thấy hai chữ ‘Tuyết Y’
kia, nàng liền biết đây quả thực là Trường Sinh Chân Nhân bằng xương
bằng thịt.
Nàng chậm rãi đi đến chỗ Trương Quân Bảo bất tỉnh, một tay đưa ra nắm lấy thân hình của hắn đưa lên vai, trong ánh mắt hiện
lên sự nghi hoặc không thôi.
Trước khi đi ánh mắt của nàng còn có một tia sát khí đảo qua Vô Song, nàng thậm chí muốn giết chết Vô Song
để đảm bảo cái bí mật này chỉ là cuối cùng nàng vẫn thu tay lại, nàng
biết Trương chân nhân ở đây, nàng chỉ việc làm tốt những điều chân nhân
nói mà thôi.
.......
Kim Hộ Pháp rời đi cùng Trương Quân Bảo, nơi này chỉ còn lại Trương Tam Phong, Vô Song cùng sinh vật thần bí kia.
Trương Tam Phong từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn thứ kia, phần lưng toàn
bộ lộ ra cho nó nhìn thấy, hai tay chắp ở phía sau, ánh mắt chỉ nhìn về
Vô Song hay nói đúng hơn là nhìn vết bớt của Vô Song.
Vô Song
cũng nhìn Trương Tam Phong, hắn hiện nay thậm chí mười phần chắc chắn
người xuất hiện ở đây là Trương Tam Phong, là thiên hạ đệ nhất cao thủ
bất quá khi nhìn người này, Vô Song lại cảm thấy có điều gì đó không
đúng, bản thân Trương Tam Phong chắc chắn có điều gì đó lệch khỏi cái
thế giới này.
Vô Song không biết vì sao nhưng đây là cảm giác của hắn, thứ cảm giác từ sâu thẳm trong linh hồn.