Không được, ta muốn lên, ta đương nhiên muốn lên. Nếu không tham gia
đấu loại cá nhân thì vòng hai vòng ba gì gì cũng làm gì tới lượt, mẹ nó, thật thật sự là rất uất ức.
Đừng nhìn Tiếu Hồng Trần người bị
thương nặng, lúc này hắn đang hét ầm lên, hai gã đội viên chính thức
chết trận không khiến hắn xúc động bao nhiêu, vốn hắn khó gần, những đội viên này quan hệ tốt được cùng hắn mới là lạ. Nhưng mà hắn không cam
lòng!
Từ trước đến nay, Tiếu Hồng Trần đều được cho là Hồn Đạo Sư đệ nhất thiên tài từ xưa tới nay của Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia,
thiên phú siêu cường khiến hắn không là một Hồn Đạo Sư, mà càng là một
Hồn Sĩ vĩ đại, hơn nữa hai thứ này kết hợp gần như hoàn mỹ cùng một chỗ.
Sở dĩ lúc trước hắn cùng muội muội Mộng Hồng Trần không có xuất chiến, là
lưu lại đòn sát thủ để đối phó học viện Sử Lai Khắc. Nhưng không ngờ lần đầu tiên lên sâu khấu, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người, lại
bị một cái tát thật kêu.
Toàn lực công kích cư nhiên bị một cô
nương tuyệt mĩ chặn đứng, càng không hay ho gì khi còn bị nàng đá bay
lên không trung, cuối cùng trọng thương dưới tay Đái Thược Hành. Tóm lại là chưa kịp xuất quân binh đã chết, hắn có thể không buồn bực sao?
Thân phận của Tiếu Hồng Trần tại chiến đội Nhật Nguyệt là cực kỳ mẫn cảm,
lão sư dẫn đội cũng không dám để cho hắn mạo hiểm! Thấy hắn trọng
thương, lại thêm đã có hai học viên chết trận, lập tức chuẩn bị hủy bỏ
tư cách tham gia thi đấu cá nhân của hắn, thay bằng mội đội viên dự bị.
Như thế Tiếu Hồng Trần còn biết làm sao?
Hắn còn đang tính xoay
chuyển ngăn cơn sóng dữ, còn muốn lập uy trước mặt mười vạn dân chúng
Tinh La, thế mà giờ có thể hình dung hắn chính là khóc không ra nước
mắt!
Cho nên, bất kể như thế nào hắn cũng không chịu bị thay ra,
nhờ một trị liệu Hồn của Tinh La Đế Quốc chữa trị, một mặt phản đối lão
sư dẫn đội, nói gì cũng không muốn bỏ cuộc.
Lão sư dẫn đội trầm giọng nói:
- Tiếu Hồng Trần, ngươi bình tĩnh một chút. Đừng quên ngươi là thế nào
đối với học viện của chúng ta, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện, ngươi
bảo ta làm sao ăn nói cùng Đường Chủ?
Tiếu Hồng Trần cả giận nói:
- Không cần ngươi phải thông báo, không phải muội muội ta ở chỗ này sao?
Nếu ta thật sự chết trận trên sàn đấu, nàng sẽ trở về nói rõ với ông nội ta, dù sao ta mặc kệ, bất cứ giá nào ta cũng phải lên, nếu ngươi không
cho ta xuất chiếm, đừng trách ta tố cáo tội trạng của ngươi trước mặt
ông nội.
Mộng Hồng Trần có chút bất đắc dĩ nói:
- Lão sư, để cho ca ca ta lên đi. Chẳng qua để đủ quân số, ta nghĩ lúc này có sáu người cũng đủ rồi. Nếu không được, thi đấu cá nhân chúng ta nhận thua,
kế tiếp tới 2-2-3 chiến pháp, ta cùng ca ca xuất chiến mới có thể phát
huy thực lực mạnh nhất. Hắn có thể nhân lúc thi đấu cá nhân mà khôi phục thêm chút ít. Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng vừa chết mất hai
vị học trưởng có một vài nguyên nhân ngoài ý muốn.
Lão sư dẫn đội chau mày, thực sự hắn không thể trêu vào hai tiểu tổ tông này a! Đến
khi Thiên Sát Đấu La ở trên đài thúc giục, hắn mới bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi. Nhưng nói trước, thi đấu cá nhân dù chúng ta có thua
ngươi cũng không thể tiến lên. Chỉ cần tại so đấu 2-2-3 đạt hòa là được.
- Được, cứ vậy đi.
Tiếu Hồng Trần thống khoái đáp ứng. Hắn cũng biết tình huống thân thể của
chính mình. Bạch Hổ Phá Diệt Sát khiến hắn tổn thương không nhỏ, nhất
thời khó có thể trị liệu tốt. Có thời gian thi đấu cá nhân trì hoãn, hắn tin tưởng mình ít nhất có thể khôi phục mấy thành thực lực, hơn nữa còn có muội muội hắn, hẳn cũng không vấn đề.
Cứ như vậy, giờ danh sách tham gia dự thi thi đấu cá nhân chiến đội Nhật Nguyệt mới lập xong.
Lúc trước Mã Như Long cũng tiêu hao Hồn Lực rất nhiều, dĩ nhiên không có
khả năng làm người đầu tiên ra thi đấu, người lên sàn đầu tiên cũng là
thành viên chính thức bị thay ra vì anh em Tiếu Hồng Trần, người kế tiếp cũng vậy. Sau hai người đó là Mễ Già, Mộng Hồng Trần, Tiêu Hạ Phong. Mã Như Long và Tiếu Hồng Trần. Sở dĩ Mộng Hồng Trần được xếp ở thứ hạng
gần đầu như vậy cũng có lý do của nó.
Bên phía Sử Lai Khắc vốn đã chuẩn bị sẵn nên không có gì rắc rối. Bạn đang đọc tru
yện được lấy Từ Tam Thạch là người đầu tiên ra thi đấu, kế đến là Bối Bối,
sau là Lăng Lạc Thần, Đái Thược Hành, Mã Tiểu Đào, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo.
Rõ ràng năm người đầu tiên mới là thành viên chủ chốt, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chỉ thêm cho đủ quân số thôi. Hai người một người
ba Hồn Hoàn, một người hai Hồn Hoàn, sở dĩ có thể tham gia trận đấu này
cũng vì để chuẩn bị cho trận đấu 2-2-3. Trước bọn họ có đến hai Hồn Đế,
chỉ cần trong trận đấu thứ ba, đội hình ba người có một Hồn Đế tổ hợp
với hai người bọn họ là quá được. Đừng xem thường tu vi của bọn nhóc, Vũ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt đối không phải vật
trang trí bình thường.
Sở dĩ trong trận đoàn chiến Vương Ngôn
không cho hai người bọn họ ra thi đấu cũng vì cố gắng che giấu thực lực
của cả hai. Nếu không phải vì Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông mãnh liệt yêu
cầu, thậm chí hôm nay Vương Ngôn cũng không định cho hai đứa ra thi đấu
nữa.
Năm năm sau, bọn họ chắc chắn sẽ là trụ cột của học viện Sử
Lai Khắc. bây giờ bọn họ bộc lộ quá nhiều, tương lai lại càng khó khăn
hơn. Hơn nữa, Bản Thể Tông đã chọn trúng Hoắc Vũ Hạo, Vương Ngôn lại
càng không muốn hắn thể hiện quá nhiều nữa.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo và
Vương Đông làm sao có thể cam chịu không thể ra thi đấu? Huống chi với
số người hiện nay của chiến đội Sử Lai Khắc, không cho bọn họ ra thi đấu cũng không được. Cho nên cuối cùng tạm thời sắp xếp như vậy.
-Thi đấu cá nhân, mời thành viên đầu tiên của hai đội lên sàn đấu. Học viện
Sử Lai Khắc, Từ Tam Thạch. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, Ly Diễm.
Từ Tam Thạch căn bản chưa bước đến cầu thang nữa đã tung người nhảy lên sàn đấu.
Giờ phúc này, ngay cả những thành viên của chiến đội Sử Lai Khắc cũng có cảm giác người đồng đội kia như một kẻ xa lạ.
Bình thường, Từ Tam Thạch luôn hi hi ha ha cười đùa ngả ngớn, không quấy rầy Giang Nam Nam cũng cãi nhau với Bối Bối, thỉnh thoảng cũng có chút
nghiêm túc hung dữ nhưng đều không duy trì được mấy giây. Vậy mà lúc
này, từ người anh tỏa ra một khí thế lạnh như băng, hơn nữa cái cảm giác này hoàn toàn không có vẻ gì là giả mạo. Giờ phút này, có thể nói hắn
không còn là một chàng thiếu niên nữa mà đã là một cường giả thực sự với chiến ý ngút trời.
Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, cho dù
anh chưa phóng xuất vũ hồn, nhưng cả người cũng có một dòng khí màu đen
lặng lẽ lượn lờ, thậm chí có cả hơi nước bao phủ lấy anh nữa, dù những
thứ ấy chỉ với mật độ rất nhỏ. Hai tròng mắt của anh trở nên sâu thẳm
nhưng lạnh như băng, cả người như hóa thành một vực sâu không đáy vậy.
Trạng thái lúc này của Từ Tam Thạch không phải còn là một Hồn Sư Huyền Minh
Quy Giáp Thuẫn nữa mà là một Huyền Vũ Thuẫn, một vũ hồn có lực phòng ngự đứng đầu đại lục, vô cùng khủng bố.
Lại nói tiếp, lần này trùng hợp thế nào, đối thủ của Từ Tam Thạch lại là một hồn sư thuộc tính hỏa.
Ly Diễm, vốn là một trong những thành viên chính thức của chiến đội Nhật
Nguyệt, nhưng cuối cùng lại bị thay ra vì hắn đứng vị trí cuối cùng
trong nhóm, vũ hồn thuộc tính hỏa nhưng lại không tinh thuần, có chứa
rất nhiều tạp chất. Nếu tu luyện theo con đường bình thường, hắn sẽ gặp
rất nhiều khó khăn nên cuối cùng mới chọn con đường Hồn Đạo Sư thế này.
Hắn không thể dựa vào Vũ Hồn của mình cung cấp Hồn Lực nhưng lại có thể
dùng ngọn lửa Ly Hỏa của mình, hấp thu phụ thêm hơi thở thuộc tính hỏa
vào Hồn Đạo Khí. Đương nhiên, nếu so với ngọn lửa Phượng Hoàng của Mã
Tiểu Đào thì hắn chẳng đáng nhắc đến. Tuy nhiên, bản thân hắn có thể trở thành Hồn Đạo Sư cấp Năm dĩ nhiên cũng không phải dạng tầm thường.
Hai người vừa lên sàng đấu đã bắt đầu nhìn nhau đầy vẻ hận thù. Chiến đội
Nhật Nguyệt đã mất hai người, bọn họ bình thường cùng chiến đấu với
nhau, là đồng đội của nhau, cứ thế ra đi vĩnh viễn, Ly Diễm làm sao
không tức giận được?
Trận chiến sẽ đi về đâu?
Thiên Sát
Đấu La cũng không nhiều lời, lão ra hiệu bảo hai người lùi về sau, sắc
mặt lão có chút khó coi, tuy nhiên, trận đoàn chiến đầy phức tạp đã kết
túc, lão tin các trận đấu sau mình đủ tỉnh táo cẩn thận bảo vệ từng
thành viện.