Toàn bộ công kích của hồn đạo khí lúc này đã kết thúc, ánh mắt mỗi người trong chiến đội Nhật Nguyệt đều một màu đỏ. Trận đấu, đây chỉ là một
trận đấu a! Bọn họ đã có hai đội viên tử trận, có thể đại biểu cho Học
Viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đi thi đấu đều là nhân tài ưu tú
nhất của đế quốc Nhật Nguyệt! Cũng là đồng đội, là huynh đệ của bọn họ,
cứ như vậy mà chết đi, trong lòng bọn họ đều bi phẫn đến cực điểm. Nếu
không có Thiên Sát Đấu La chắn trước mặt chỉ sợ bọn họ đã nhào lên liều
mạng với chiến đội Sử Lai Khắc rồi.
Hoàng Tân Tự lạnh lùng nói:
- Hai bên yên lặng. Thắng bại đã phân, nếu ai có hành vi quá khích đừng trách trọng tài ta không khách sáo.
Dưới đài, sắc mặt lão sư của chiến đội Nhật Nguyệt cũng xanh mét, nhưng hắn
còn có thể giữ được bình tĩnh, lớn tiếng trách mắng các đội viên vài câu mới có thể khiến cho đám người Mã Như Long này ngăn được xúc động.
Hoàng Tân Tự hướng về phía Hoàng Thành trầm giọng nói:
- Trận chung kết Hồn Sư cấp cao học viện Đấu Hồn Đại Tái của toàn bộ đại
lục, đoàn chiến, Học Viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chiến thắng.
Hai bên nghỉ ngơi chỉnh đốn một phút đồng hồ sau đó bắt đầu thi đấu đào
thải cá nhân. Hai bên đồng thời chọn ra bảy người tham gia thi đấu, khi
quyết định rồi thì không được thay đổi lại.
Học Viện Sử Lai Khắc thua?
Toàn bộ quảng trường Tinh La bỗng yên lặng hoàn toàn, ngay sau đó lại xao động hẳn lên.
Mặc dù rất nhiều người cũng biết thực lực chỉnh thể của chiến đội Sử Lai
Khắc không bằng chiến đội Nhật Nguyệt, nhưng sau khi chiến đội lịch sử
thua trận đoàn chiến này thì trong lòng dân chúng vẫn tràn đầy vẻ không
thể tin, bọn họ đều đang đợi xem kì tích của Sử Lai Khắc tạo nên nhưng
mà kì tích lại không hề xuất hiện. Đoàn chiến chấm dứt, chiến đội Sử Lai Khắc lại nhận thua. Thậm chí bọn họ lại không hề kiên trì chiến đấu đến cùng. Trong lúc nhất thời, một số người trong dân chúng đã bắt đầu lớn
giọng mắng người, Quảng Trường Tinh La có chút hỗn loạn.
- Yên lặng!
Ngay lúc này một tiếng nói đầy uy nghiêm vang vọng toàn trường.
Toàn bộ tiếng ồn ào của hơn mười vạn người tụ tập trên quãng trường đều bị hắn áp chế xuống.
Người lên tiếng chính là Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo, hắn cầm một hồn đạo khí khuếch đại âm thanh trần giọng nói:
- Đội viên hai bên đã xuất ra toàn lực, thắng bại là chuyện thường của
nhà binh, ai nhục mạ học viên một khi bị phát hiện nghiêm trị không tha.
Bảy người này theo thứ tự là: Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Lăng Lạc Thần, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Đúng vậy, ở trong trận đấy cá nhân, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rốt cục cũng
bị sắp xếp cho thi đấu, mà Từ Tam Thạch cũng bị Lăng Lạc Thần dùng vũ
hồn Nguyên Tố Băng gọi tỉnh dậy.
Từ Tam Thạch tỉnh dậy, câu đầu tiên là
- Tình hình trận đấu thế nào rồi.
Vương Ngôn đi đến phía sau, vỗ vỗ vai hắn trầm giọng nói:
- Chúng ta nhận thua trận đoàn chiến. Tam Thạch, muốn báo thù không?
Từ Tam Thạch đột nhiên xoay người lại:
- Đương nhiên.
- Bởi vì lời nói lên cao quá mức nên thanh âm của hắn cũng có chút thay đổi.
- Vương Ngôn gật gật đầu nói:
- Tốt lắm, ta cho con cơ hội này, thi đấu cá nhân, con là người đầu tiên.
- - Tốt, con sẽ đi ngay bây giờ, giết chết bọn hắn.
- Vừa nói Từ Tam Thạch cũng tiếp nhận hồn đạo khí Bình Sữa từ Vương Ngôn
đưa cho, nhanh chóng nhắm mắt lại khôi phục hồn lực tiêu hao lúc trước.
- Vì trận chung kết này, trong thời gian hai ngày chuẩn bị, Vương Ngôn
lại mua thêm mấy Bình Sữa, bây giờ mỗi người một cái, tất cả đều dùng
tốc độ nhanh nhất để khôi phục hồn lực. Cuộc thi cá nhân đã muốn bắt
đầu.
Vương Ngôn vẫn vô cùng tỉnh táo, sắc mặt hắn có chút tiều tụy nhưng ánh mặt lại kiên định mười phần.
-Đúng vậy, đoàn chiến thất bại vốn cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Trên thực lực toàn thể chiến đội Sử Lai Khắc rõ ràng kém hơn đối thủ rất
nhiều, chiến đội Nhật Nguyệt đều là Hồn Đạo Sư cực mạnh, có Hồn Đạo Khí
đồng cấp tiên tiến nhất. Sức chiến đấu theo đoàn của bọn họ mạnh mẽ
không thể nghi ngờ. Nói cách khác, bọn họ có thể phát ra thực lực mạnh
nhất ở trong đoàn chiến.
Cứng đối cứng, cơ hội chiến thắng của Sử Lai Khác không cao hơn ba thành, dưới tình huống không biết rõ năng lực của huynh muội Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần, Vương Ngôn quyết đoán
thực hiện chiến thuật từ bỏ thắng lợi đoàn chiến.
Chiến thuật của hắn rất đơn giản, trong đoàn chiến, toàn bộ đội viên tận sức bảo vệ
chính mình. Cầm và Hòa Thái Đầu sẽ không thi đấu cá nhân thì phát huy
toàn diện. Mục tiêu của đoàn chiến chỉ có một, vây chết hoặc tận sức gây sát thương với vài tên đội viên, làm cho những người này mất đi khả
năng tiếp tục chiến đấu. Đừng quên, trận chung kết hôm nay là một tiếng
trống cổ vũ tinh thần. Xem như thực lực chiến đội Nhật Nguyệt mạnh mẽ
nhưng trên thực tế Hồn Vương của bọn họ cũng rất có hạn. Như là Tiếu
Mộng Trần, Mộng Hồng Trần, đối với tu vi của huynh muội này đã đạt đến
Hồn Vương, tuy rằng đã vượt qua khỏi phán đoán của Vương Ngôn nhưng
chiến đội Nhật Nguyệt cũng như trước chỉ có chín tên Hồn Vương. Đánh bị
thương một người, đối thủ liền rất có thể thiếu một tên Hồn Vương.
Sự thật chứng minh chiến thuật của Vương Ngôn đã thành công.
Tất nhiên chiến thuật nay xây dựng trên việc ông coi Cầm là 1 phụ trợ hệ
hồn sư. Nếu mà ông biết sự bá đạo của anh chàng thì.. kết quả có lẽ đã
khác.
Nhưng như thế này cũng không tệ. Chí ít Cầm cũng cảm thấy vậy
Dù Lâm Tịch và Trần Phi chết không nằm trong kế hoạch của Vương Ngôn,
nhưng tổng lực của Mã Tiểu Đào cũng thật rất đáng sợ, trong trận thi đấu chung kết vốn không có ai sẽ nương tai, nhưng mà lại ngoài ý muốn giết
chết hai gã Hồn Vương, đồng thời còn tiêu hao mấy cái Vô Địch Hộ Tráo
của đối thủ. Quan trọng hơn là Tiếu Hồng Trần đã trọng thương. Việc này
có thể để cho hắn không thể xuất chiến trong trận đấu kế tiếp. Chín Hồn
Vương, hai chết, một bị thương, đối thủ tham gia dự thi sẽ phải chịu hạn chế, đối với trận thi đấu. đối với thi đấu cá nhân lúc sau càng có lợi
hơn.
Một trận chiến này, công thần lớn nhất không ai khác chính
là Mã Tiểu Đào thực lực cực mạnh, nếu không phải nhờ nàng hoàn toàn bùng nổ sẽ không có kết quả này. Nhưng trong lòng Vương Ngôn, người có công
lao thứ hai không phải Cầm, mà là người gần như không ra tay trong cả
cuộc tranh tài, chỉ ở thời khắc cuối cùng hô lên "Nhận thua" - Bối Bối.
Cái gì gọi là biết nhìn đại cục? Ở thời khắc quan trọng nhất có thể trông
thế cục mà làm ra lựa chọn chính xác nhất, chính là biết nhìn đại cục.
Ở một khắc Bối Bối hô lên nhận thua, tuyệt đối là đúng đắn. Đối thủ còn
thừa bốn người thực lực vẫn mạnh mẽ như cũ, hơn nữa khoảng cách song
phương vẫn còn rất xa, hồn đạo khí còn có thể bảo trì ở trạng thái lớn
nhất. Nói như người bên cạnh Đái Thược Hành, Mã Như Long gọi về con Ma
Viên khát máu cực khó đối phó kia, chắc gì đã có thể giải quyết trong
thời gian ngắn. Không hề nghi ngờ, trận này Sử Lai Khắc chiến đội
không thể chiến thắng. Một khi đã như vậy, đương nhiên cần giữ sức mà
tham gia thi đấu cá nhân.
Hô lên nhận thua hẳn phải là Đái Thược
Hành, nhưng khi đó Đái Thược Hành đã không khống chế được cảm xúc, Bối
Bối có thể hành động như vậy, không khỏi khiến Vương Ngôn càng thêm
thưởng thức.
Trước khi giải đấu loại cá nhân bắt đầu, hai bên cần tự ổn định đội ngũ, sau
đó báo với trọng tài. Điều này mới có thể bảo đảm chắc chắn khả năng
công bình.
Vương Ngôn sớm đem danh sách chuẩn bị xong, trước tiên giao cho Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự. Mà chiến đội Nhật Nguyệt bên
kia lại hai người chết mà xuất hiện biến hóa, khiến lão sư dẫn đội luống cuống tay chân.