“Một đường ở đây.... Một đường ở đây nữa.... Đường này đem xóa.... Và... xong!”
Ngắm nhìn tạo hình nhân vật trên màn hình thêm một lần nữa, cảm thấy ưng ý
Thiếu Hoàng nhanh chóng đem nó lưu lại trên hệ thống. Kế đó anh buông
con chuột trong tay ra rồi ngửa người dựa vào thành ghế thở dài khoan
khoái. Vậy là toàn bộ số lỗi liên quan đến mảng đồ họa “Age of Empires”
mà bộ môn Game Tester vừa phản hồi sáng nay đã được một tay anh giải
quyết xong xuôi.
Cứ việc số lỗi mới phát sinh này thực ra cũng khá ít và vụn vặt, thế nhưng phải thừa nhận một điều rằng tốc độ làm việc
của Thiếu Hoàng nhanh một cách khủng khiếp. Đồng thời tính hiệu quả
trong công việc cũng ở mức cao chót vót, cơ hồ dẫn đầu đội nhóm phụ
trách mảng đồ hoạ thuộc bộ môn thiết kế trò chơi.
Khỏi phải nói
cũng biết ngày hôm nay cảm xúc của Thiếu Hoàng lại thăng hoa. Và nguyên
do không gì khác chính là anh vừa được nếm trải hương vị chiến thắng.
Bằng đủ mọi thể loại tiểu xảo mà một người chơi ma mãnh có thể nghĩ ra, cuối cùng người thanh niên lập dị nhất Ninja Studio cũng được như nguyện cầm chủng tộc Briton trong “kèo máu” giữa hai bộ môn diễn ra hồi ban trưa.
Đương nhiên, phe thiết kế trò chơi là bên giành lấy chiến thắng sau cùng với chiến lược tập trung “vỗ béo” quân đội Anh Quốc. Lượng tài nguyên
dư ra từ việc khai thác đều được dồn hết cho Thiếu Hoàng tiêu xài, ba
người đồng đội còn lại chỉ tạo quân vừa đủ để cầm cự trước các đợt tấn
công của phe địch mà thôi.
Được tạo điều kiện phát triển tốt nhất
có thể, trong lúc phe địch ngụp lặn tại đời 3 và chủ lực đang tìm cách
gom góp tài nguyên lên đời 4 thì Thiếu Hoàng đã nâng cấp hết sạch các
công nghệ cần thiết cho quân cung thủ yêu thích của mình. Số phận “kèo
máu” khi ấy cũng đã được định đoạt, những con Elite Longbowman – phiên
bản cao cấp của Longbowman nhanh chóng làm gỏi toàn bộ kẻ địch trên
chiến trường và không gặp bất cứ trở ngại nào trong việc tiến lên đánh
úp căn cứ chính của đối phương.
Bất lực nhìn đội quân cung thủ Anh Quốc thoải mái bắn cháy nhà cháy ruộng với một đống lính lác rẻ tiền
đứng bảo kê vòng trong vòng ngoài, phe Game Tester không còn lựa chọn
nào khác ngoài việc chấp nhận thua cuộc. Và rồi ngay sau đó, một bản báo cáo đề nghị nerf (giảm sức mạnh) khẩn cấp quân Anh Quốc mà cụ thể là
binh chủng Longbowman đã được gửi thẳng tới phòng làm việc của Dương
Khoa. Không thông qua bộ môn thiết kế trò chơi, bởi vì nội dung hạch tâm của “Age of Empires” là do sếp lớn của bọn họ đứng ra phụ trách. Các
thành viên khác chỉ việc y theo bản thảo mà làm cùng phản ánh thực trạng xem có cần chỉnh sửa cho phù hợp hay không là được.
Có điều Thiếu Hoàng vẫn nghe ngóng được nội dung của bản báo cáo khẩn cấp ấy. Không
ngoài dự đoán, tầm bắn 6+6 phi nhân loại của Longbowman đã bị đề xuất
đưa lên thớt. Phải biết rằng theo thiết lập trong “Age of Empires”, xe
bắn đá Mangonel các loại chỉ có tầm bắn vào khoảng 8 đến 9, còn các công trình thành chòi phòng thủ thông thường tầm bắn giỏi lắm thì lên được
8+3. Theo phép tính toán mà suy thì khả năng bắn xa của một Longbowman
“đỉnh” hơn cả máy móc lẫn người bắn từ trên cao, không phải phi nhân
loại thì là gì?
Thứ bị đề xuất đưa lên thớt tiếp theo là xác suất
bắn tên trúng mục tiêu đứng yên hơi thấp của Longbowman, vốn dĩ là nhược điểm khi mà chủng tộc Briton không có công nghệ Thumb Ring. Thế nhưng
chỉ cần người chơi sở hữu đội quân Longbowman đông đúc cỡ vài chục một
trăm đơn vị thì nó lại quay ngoắt 180 độ biến thành ưu điểm. Khi đó tên
do đội quân này bắn ra sẽ thành một chùm gây sát thương diện rộng chứ
không tụ lại vào một chỗ như những đội quân cung thủ khác, khiến cho
công kích của Longbowman lợi hại không thua gì các cỗ máy chiến tranh
bắn lan.
Tóm lại là hết thảy điểm mạnh của binh chủng đặc trưng xứ sở sương mù đều bị đội ngũ Game Tester đề xuất nerf thẳng tay. Khi biết được tin này đương nhiên là người cá tính mạnh như Thiếu Hoàng đã hung
hăng chửi bới một phen. Đúng là thua kèo có khác, không cho người ta tận hưởng niềm vui chiến thắng cho trọn vẹn luôn!
Nerf nerf nerf, cái gì cũng nerf thế thì nerf tuốt luôn đi! Chủng tộc nào cũng nerf hết cho cùi bắp cả thể mà chơi!
Lúc mới biết tin Thiếu Hoàng đương nhiên là bực bội cực kỳ, nhưng rồi rất
nhanh chóng anh đã lấy lại được sự bình tĩnh để không làm ảnh hưởng đến
công tác thường ngày. Dù sao thì bản thân anh cũng chẳng có quyền quyết
định trong việc cân bằng lối chơi sau cùng, thế nên tốt nhất là đừng bận tâm làm gì cho nhẹ đầu. Với cả Thiếu Hoàng cũng có lòng tin là khi sự
tình chuyển biến xấu anh sẽ có thằng em họ thân yêu đứng lên biện hộ
thay. Hình như Trọng Lâm nó biết nhiều yếu điểm của Longbowman lắm, một
khi ném ra là đội Game Tester bên kia im hết!
… Cơ mà tốt nhất là
tý nữa nên bảo nó kín miệng chút, đừng nói mấy thứ cao siêu ấy ra vội để mình đi bán hành cho sướng cái đã. ** kiếp, bọn cung thủ Anh Quốc này
chơi đúng nghiện!
“Anh Hoàng ơi, qua xem trailer bọn em vừa mới hoàn thành sơ bộ anh.”
Giữa lúc Thiếu Hoàng đang suy nghĩ mông lung thì người nhân viên ban sáng
lại bất thình lình xuất hiện báo tin. Làm anh giật mình đánh thót một
cái, quả tim trong lồng ngực thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài.
“Khiếp quá, đùa chứ chú cứ rình rập làm anh đây hết cả hồn…. Xem cái gì cơ?”
“Trailer, “Age of Empires” đó anh. Ba đứa bọn em vừa mới dựng thành clip thô
xong. Anh qua xem rồi cho bọn em xin ít ý kiến thì tốt quá.”
“Được, gì chứ đánh giá là nghề của chàng rồi.” Thiếu Hoàng gật đầu đứng dậy.
Hai người nhanh chóng tụ tập cùng với hai thành viên còn lại trong nhóm
làm trailer “Age of Empires” – hạng mục được sếp yêu cầu triển khai hồi
đầu năm.
“… Cảm giác có bốn năm đoạn bị ngắt quãng khá khó hiểu.
Các chú định chèn gì vào đấy à?” Sau khi xem qua đoạn trailer thô sơ
trên máy tính Thiếu Hoàng vân vê cằm tỏ vẻ băn khoăn.
“Vâng. Trong trailer bọn em sẽ ngắt một vài chỗ để chèn một số câu giới thiệu “bá cháy” vào. Anh Hoàng thấy sao?”
“Ý kiến hay. Các chú mau nghĩ content rồi chèn vào để anh còn đưa ra đánh
giá sau cùng. À mà tốt nhất là các chú lôi thằng Lâm nhà anh vào cuộc
đi, nó văn hay chữ tốt lắm.”
“Ok anh. Để cuối giờ em qua hỏi Lâm, tầm này sợ là Lâm nó đang bận làm campaign.”
Một thành viên trong nhóm gật đầu biểu thị ghi nhớ lời dặn của Thiếu Hoàng. Kế tiếp, anh đi sâu vào đánh giá nội dung chi tiết thành quả mới nhất
của đội nhóm. Thực lòng mà nói thì vì là sản phẩm “cây nhà lá vườn” nên
đoạn clip trông tương đối thô sơ, cộng thêm thời lượng hơi bị ngắn so
với trailer trò chơi thông thường. Thế nhưng anh vẫn dành nhiều lời khen ngợi tích cực vì biết rằng với tình cảnh hiện tại Ninja Studio khó có
thể cho ra đời một sản phẩm có chất lượng tốt hơn.
”Công nhận hai
chú dựng đoạn pháo nổ trông đã mắt thật đấy, cố gắng làm nổi bật thêm tý nữa đảm bảo người xem ai cũng phải trầm trồ xuýt xoa…. Cả quả đám kỵ
binh đột kích làng mạc nữa, đoạn đấy đợi có âm thanh vào chắc phê lòi!”
“Anh Hoàng quá khen. Bọn em cảm thấy clip này chưa được tốt lắm đâu, anh
thấy chỗ nào có vấn đề hay thiếu sót gì cứ nói thẳng đừng ngại anh ạ.”
Thành viên “thoắt ẩn thoắt hiện” trong ấn tượng của Thiếu Hoàng lên
tiếng.
“À tất nhiên rồi. Đây ngừng ngừng ngừng, đoạn cuối này anh
chưa ưng này.” Thiếu Hoàng phất tay ra hiệu tạm dừng sau đó phân tích:
“Cảnh tượng kết thúc bao giờ nó cũng phải có một sự hoành tráng nhất
định để người xem đọng lại ấn tượng trong đầu. Cơ mà các chú xem, phía
trước đoạn clip có cả đống cuộc chiến tơi bời khói lửa nổ ra mà các chú
lại đi kết thúc bằng việc để một người lính từ từ quay đầu về phía người xem sau đó cắt cảnh. Bối cảnh khác anh không nói, nhưng với bối cảnh
chiến tranh thì hình tượng này hoàn toàn không làm bật lên được cái sự
hào hùng sục sôi cần có.”
“Không bằng ta kết thúc clip bằng cảnh
tượng hai người anh hùng của hai phe lao tới vung vũ khí chuẩn bị chém
vào mặt nhau, như thế sẽ ấn tượng hơn rất nhiều.”
“Chính xác! Và
để thêm phần thuyết phục ta sẽ sử dụng kèm hiệu ứng slow motion (chuyển
động chậm). Tốt nhất….” Lời mới nói được một nửa, chợt nhận ra thanh âm
vừa rồi không đến từ phía đội nhóm làm trailer Thiếu Hoàng quay đầu sang bên cạnh sau đó giật mình hô lớn: “Úi giời ôi chú Khoa! Chú cứ làm anh
giật hết cả lùi! Sao tự dưng lại có mặt ở đây thế?”
“Ừ thì nghe
mấy anh em kháo nhau trailer vừa ra lò nên tò mò sang đây xem thế nào ấy mà.” Chỉ thấy ở bên cạnh Thiếu Hoàng không biết từ bao giờ một thanh
niên trẻ tuổi đã đứng sẵn ở đó, dáng dấp có phần thích thú với đoạn clip trên màn hình máy tính.
Đúng sếp lớn của Ninja Studio có khác, đi đứng chuyện trò chả khác gì ninja thật. Chuyên môn khiến cho người ta
phải hoảng hồn, có tấm gương như vậy bảo sao nhân viên dưới trướng ai
cũng bắt chước!
À quên, các bạn độc giả vẫn còn ở đây đấy chứ? Xin giới thiệu với mọi người người này chính là ông chủ của Ninja Studio
tên Dương Khoa – một thanh niên trẻ tuổi cùng quốc tịch và là thiên tài
đứng trên mình về khoản tư duy trò chơi như mình đã nhắc đến ở chương
trước.
Nghe ghê gớm ra phết phải không? Nâu nâu nâu, thế còn chưa
ghê gớm bằng xuất thân của người ta đâu. Danh gia vọng tộc đấy, tầm cự
phú nhà mình còn lâu mới có cửa so bì. Bất quá không hiểu lên cơn gì mà
một người như thế lại chạy ra ngoài xã hội lập nghiệp từ sớm, thay vì
làm cậu ấm hưởng thụ cuộc sống vàng son nhung lụa.
Phải mình thì mình đã chọn vế sau không một chút phân vân!
Nhưng thôi, có lẽ đại khái cũng vì thế mà mình mới có cảm giác bị xem nhẹ với cả nhân vật phụ gì gì đó đi. Với lại không có người ta thì còn lâu mình mới được thơm lây như bây giờ. Đi bất kỳ đâu chỉ cần nói rằng mình là
thành viên hạch tâm của Ninja Studio kiểu gì cũng được tín đồ thế giới
ảo ngưỡng mộ, đắc ý thực sự!
“Này, anh Hoàng lẩm bẩm gì đấy? Không chào đón em à? (cười)”
“Chú cứ quá lời, có nhân viên nào không chào đón sếp lớn chứ?” Dứt lời Thiếu Hoàng mời Dương Khoa lại bàn uống nước ngồi chuyện trò cho thoải mái:
“Trailer có rồi nhưng chỉ là phiên bản thô sơ thôi, cần thêm ít ngày nữa để hoàn thiện âm thanh content giới thiệu các thứ. Nếu chú vẫn muốn xem thì lát anh sẽ cho đăng tải lên hệ thống luôn, cơ mà dặn trước thế để
cho chú đỡ kỳ vọng.”
“Cứ tải lên hệ thống đi cho mọi người cùng xem anh Hoàng. Có gì còn góp ý hỉnh sửa như vừa nãy đấy.”
“Ừm. Có điều dạo này công việc đội ngũ thiết kế đồ hoạ phải đảm đương hơi bị nhiều đấy chú ạ. Làm trò chơi xong rồi lại quay ra làm clip chả mấy khi được ngơi tay.”
“Trời ui chịu khó đi anh, tầm này thì bên nào
cũng vất vả hết á.” Nghe thấy Thiếu Hoàng than thở Dương Khoa lập tức
phản bác: “Chưa kể nếu so với mấy đội ngũ thiết kế còn lại thì đội của
anh nhàn hạ chán. Em còn đang muốn mấy hôm tới anh bỏ chút thời gian qua giúp anh Hưng xây dựng kịch bản cho AI kia kìa.”
“Cái đó thì anh
chịu.” Thiếu Hoàng lắc đầu ngay tắp lự: “Nói mãi rồi mà Hưng nó không
nghe. Trên mạng có sẵn thư viện kịch bản AI đấy, đề xuất với phòng kế
toán chi tiền mua bản quyền về mà tham khảo thì không chịu, cứ muốn tự
mình thử sức cơ.”
“Ờ thì chắc là không phù hợp hay không đáng tin
cậy sao đó. Tóm lại anh Hoàng thỉnh thoảng để mắt tới chỗ anh Hưng một
chút, nhắc nhở góp ý vài câu thôi cũng được. Nhé?”
“… Nói trước là anh không cam đoan giúp đỡ tận tình được đâu. Với cả chú phải xem xét
trả cát-sê làm thêm giờ cho anh thế nào đi chứ? Tối nào anh cũng oằn
lưng ra làm việc mà chả thấy chú động viên khen thưởng gì sất. Chán!
( ̄ヘ ̄) “
“Phét lác, em vừa nghe anh Lâm kể hôm qua anh ngồi nghịch
Longbow Anh Cuốc đến tận đêm xong. Còn cả trưa nay nữa, bản đề xuất nerf Longbow vì anh đùa nghịch quá tay vẫn còn đang ở trên bàn làm việc của
em kia kìa.”
“Ờ thì… có mỗi tối hôm qua anh chơi đùa giải trí một
tý thôi.” Bị lật tẩy Thiếu Hoàng chống chế: “Các tối khác oằn lưng ra
làm thật! Cam đoan!”
“Được được, nói vậy thôi chứ mấy anh em cứ
yên chí là sẽ có “thưởng nóng” sau khi phi vụ này thành công mỹ mãn. Còn trước mắt chỉ có cát-sê hiện vật để lên tinh thần tạm thôi nhé.”
“Hiện vật? Là cái gì thế.”
“Một trăm thùng xá xị Vitality, phiên bản độc nhất vô nhị.” Đoạn Dương Khoa
rút ra từ trong túi quần một lon nước đặt lên bàn. Ngạc nhiên, Thiếu
Hoàng cầm lấy ngắm nghía:
“Chú lại có ý đồ xấu gì đấy? Xá xị là
cái của nợ gì? Lại còn một trăm thùng…. Ây da, con chim vàng trong trò
chơi của Quế đây mà! Chú kiếm lon nước này ở đâu hay thế?”
“Hàng
mẫu công ty mẹ em vừa gửi tới. Gia đình em nhảy vào hợp tác với Ninja
Studio để kinh doanh sản phẩm ăn theo trò chơi rồi, hôm nay thuận tiện
em qua đây báo tin cho mọi người nắm được. Còn xá xị là gì thì anh cứ
uống thử đi sẽ biết, chỉ hy vọng là anh sẽ không bị nghiện. ┐( ̄~ ̄)┌ ”
“… Ààà, vậy là chú bắt đầu để mắt tới lĩnh vực sản phẩm ăn theo rồi đấy
hả. Nước cờ khôn ngoan đấy.” Dứt lời Thiếu Hoàng hồn nhiên bật nắp lon
nước tu một ngụm lớn. Vị ngọt mát đặc trưng nhanh chóng tràn ngập khoang miệng khiến anh trợn to mắt ngạc nhiên. Nuốt ực một cái, tận hưởng dư
vị còn đọng lại anh hạ lon xuống lớn tiếng khen: “Ngon!”
“Chả ngon. Sản phẩm chủ lực của công ty mẹ em không ngon mới lạ.”
“Trăm thùng hơi ít. Chú nên đánh về công ty thêm trăm thùng nữa, riêng anh và thằng Lâm mỗi người lấy 50 thùng. Vị giác của anh em nhà anh giống nhau nên anh thích chắc nó cũng thích thôi. Tiền nong không thành vấn đề,
chú cứ báo giá anh trả luôn.”
“Gớm quá, chưa gì đã nghiện đến mức tích trữ rồi.” Dương Khoa phì cười rồi chuyển sang chủ đề khác: “Thôi
được, chuyện nước non tạm thời cứ biết thế đã. Giờ em muốn trao đổi với
anh chút chuyện liên quan đến trailer đội bọn anh đang làm.”
“Ok, chú không nói thì anh cũng định nhắc đến luôn đây.” Thiếu Hoàng rất ăn ý phối hợp chuyện trò. Hai người cứ thế ngồi bàn tính với nhau về hạng
mục công việc trước mắt, thỉnh thoảng anh lại đưa lon nước lên miệng
thưởng thức trước vẻ mặt đầy ẩn ý của Dương Khoa.
…
Giờ tan tầm.
“Má, sao hội chị em phụ nữ trong công ty chạy nhanh thế chứ lị. Lại vỡ kế hoạch rồi.”
Một thân quần áo đầu tóc chải vuốt sáng loáng Thiếu Hoàng vừa đứng chống
nạnh giữa hành lang mờ ảo ánh đèn vừa buồn bực lẩm bẩm. Cũng giống như
mọi ngày làm việc nhàn hạ khác, hôm nay rảnh rỗi anh lại tạt qua khắp
các phòng ban một lượt hòng kiếm tìm cho mình một cơ hội kết giao giai
nhân. Đương nhiên là để gia tăng xác suất mời mọc đối tượng thành công
anh đã cho cái bóng đèn Trọng Lâm đi về trước, còn lại một mình mình tha hồ thi triển tài ăn nói của bản thân không sợ bị ai bóc mẽ.
Chỉ
là kết quả cũng không khác mấy so với mọi ngày. Người thì viện cớ bận
rộn khéo léo từ chối, người thì lại “bốc hơi” không còn tăm tích tự bao
giờ. Tóm lại là, thêm một lần nữa Thiếu Hoàng nhọc công vô ích.
“… Quá chán!” Thở hắt ra một hơi, Thiếu Hoàng buông tay lầm lũi cất bước
dọc hành lang, trong lòng thầm oán ông trời đúng là bất công trong
chuyện yêu đương. Kẻ khổ cực theo đuổi nó như anh mà quanh năm suốt
tháng vẫn chẳng có thu hoạch gì, trong khi có những người như sếp trẻ
của anh chả làm gì cũng có giai nhân tự ngã vào lòng. Cay!
Mị 27 tuổi rồi ông trời ơi! Mị không muốn độc thân nữa, Mị muốn có người yêu a!
“Hôm nay trông anh Hoàng cứ thẩn thơ kiểu gì ấy nhỉ? Hai lần rồi đấy, đang tương tư à?”
Giọng nói quen thuộc lại vang lên bên cạnh Thiếu Hoàng, kèm theo đó là một
cái vỗ vai động viên. Ổn định lại tâm tình anh nhẹ giọng trả lời: “Đang
suy nghĩ chút chuyện vặt vãnh thôi. Hôm nay chú Khoa chưa về hả?”
“À, hôm nay em có hẹn “giao lưu” với mấy anh em bộ môn Game Tester.” Dương
Khoa nhún vai mời mọc: “Bây giờ làm một hai trận “Age of Empires” rồi
khoảng bảy tám giờ sang nhà hàng đối diện nhậu một bữa. Tại cũng lâu rồi em chưa ngồi với mấy người bên đó để tăng tình đoàn kết.”
“Ừ hừ.”
“Anh Hoàng đi cùng cho vui chứ, nếu không bận gì?”
Quanh đi quẩn lại cuối cùng lại về với chơi game?...
… Thôi cũng được.
Ít ra chơi game vẫn cứ đem lại những phút giây vui vẻ như thường. Trong
cuộc đời này chỉ có trò chơi điện tử là không giờ khiến bạn cảm thấy
thất vọng, mấy thanh niên nghiện game dạy cấm có sai.
Con tim vui
trở lại Thiếu Hoàng gật đầu nhận lời: “Rất sẵn lòng. Thế nhưng chú phải
cho anh chung phe với chú thì anh mới chơi được. Tại trưa nay anh vừa
bán hành cho bên Tester xong, đoán chừng bên đó vẫn còn cay cú lắm nên
chắc sẽ không cho anh nhập bọn đâu.”
“Ui dào anh cứ lo hão! Đội bên đó vô tư ấy mà, ai chả hoan nghênh?”
“Hề hề, thì anh cứ lo xa thế.” Thế rồi hai người họ đồng hành với nhau đi
tới bộ môn Media kiêm Game Tester. Được vài bước Thiếu Hoàng buột miệng
cảm khái: “Công nhận ở đây thích thật, mỗi một ngày là một ngày vui. Khi xưa chọn về gây dựng sự nghiệp cùng chú quả là quyết định đúng đắn nhất đời anh.”
“Sao tự nhiên anh lại nói thế? Có tâm sự gì phải không?”
“… Cũng có thể coi như vậy. Ban sáng anh có đọc tin liên quan đến công ty
cũ. Nơi đó vẫn cứ loạn lạc rối rắm như canh hẹ chả thấy tốt lên tý nào,
nghĩ cũng tội nhưng thôi mặc kệ. Tự mình làm khổ mình thì ai thương cho
nổi? Lại nói, cũng nhờ cái đám bất nhân ấy mà hiện tại anh mới có một
nơi làm việc thoải mái như nơi đây đấy chú ạ.”
“Ha ha, em cũng
biết ơn cái công ty TLC ấy của anh lắm. Không có anh về đây giúp đỡ chắc em còn phải khốn khổ nhiều…. Cơ mà thoải mái ít thôi chuẩn bị sẵn sàng
tinh thần dần đi anh ạ, vì đợt tới chúng ta sẽ cực kỳ bận rộn đấy.”
“Ui xời tưởng gì! Chú hơi bị coi thường anh rồi đấy, thanh niên đẹp trai
tài hoa bậc nhất Ninja Studio như anh lúc nào cũng sẵn sàng hết nhé.
Khỏi dặn!” Hành động vỗ ngực kiêu ngạo tuyên bố của Thiếu Hoàng khiến
cho Dương Khoa không thể không bĩu môi tỏ ý coi thường, và cứ thế hai
người vừa đi vừa trêu chọc lẫn nhau thẳng đến lúc bước vào phòng Game
Tester mới chịu ngừng.