Đãi ngộ tại Ninja Studio có thật sự tốt hay không thì chúng ta không thể có câu trả lời chắc chắn, nhưng có một điều chắc chắn là môi trường làm việc tại Ninja Studio thật sự thoải mái vô cùng.
Chỉ cần đảm bảo hiệu suất làm việc luôn ở mức cao cộng thêm sống chan hoà với mọi
người xung quanh, không chủ động đi tìm phiền phức thì bất kỳ ai cũng sẽ có cho mình một cuộc sống dễ chịu tại công ty của Dương Khoa. Điều này
đã được chứng thực bởi vô số nhân viên từ trên xuống dưới, từ nam đến
nữ, từ nòng cốt đến râu ria, chỉ không có từ già đến trẻ vì nơi đây độ
tuổi bình quân còn không vượt qua nổi con số 30. Thuần một nhóm người
trẻ tuổi bốc đồng như vậy mà không có lấy một thanh âm phàn nàn về môi
trường làm việc, chứng tỏ Ninja Studio chả khác gì thiên đường hết.
Trong đó, có cảm nhận sâu sắc nhất về cái sự thoải mái ấy phải kể đến những
“khai quốc công thần” – những người đã gắn bó với công ty từ thưở lập
nghiệp ban đầu, khi nó mới chỉ là một văn phòng nhỏ hẹp vài chục mét
vuông.
“Từ từ thôi Lâm, mày lái kiểu gì mà như đi ăn cướp vậy? Mới có tám giờ, còn sớm chán!”
“Thôi anh ơi, muộn rồi đấy chứ không sớm sủa gì nữa đâu. Hồi ngày xưa giờ này là anh em mình đã ngồi sẵn sàng làm việc với nhau rồi…. Mà em đã bảo
anh hôm qua về sớm nghỉ sớm đi mà anh cứ cố ngồi lại chơi cả tối làm hôm nay lại dậy muộn, em cũng chịu anh luôn đó anh Hoàng.”
“Ờ thì ai
mà biết được chơi cái tộc Briton nó lại hay thế cơ chứ. Đám Longbowman
(Lính bắn cung dài đặc trưng của dân tộc Anh thời Trung cổ) nâng max
công đúng bá đạo! Anh thề với mày anh bị nghiện chơi cái đám cung đó
rồi!”
“Thôi anh, đừng nói to thế người đi đường nghe thấy bây giờ. Với cả anh đừng thần thánh Longbowman lên quá, trông nó vậy thôi chứ
tốc độ bắn chậm lắm. Gặp đội hình khắc chế nó tát cho vêu mồm.”
“Anh mày chả thấy khắc chế gì sất. Làm dăm chục con đứng bắn piu piu piu
thằng nào chả vác *** chạy tám hướng? Mày thử kể đội hình khắc chế ra
xem nào?”
“Cung Việt Nam.”
“… *** tính, quân khác.”
“Ném lao tuyển Việt Nam.”
“… Trừ Việt Nam ra. Mà mày cũng bị cuồng Việt Nam “mé se” vãi, hơn gì anh mày đâu mà chê?”
“Huskarl tộc Goths, pháo, Paladin, thậm chí micro mà tốt thì kể cả xe bắn đá
thông thường cũng ăn được. Nhiều lắm, kể không xuể…. Thôi đến rồi, xuống đi anh lát nữa nói chuyện tiếp.”
“Được.”
Trèo xuống xe,
chàng thanh niên đầu tóc quần áo nhuộm vàng màu nắng thuận tiện cầm hộ
túi đồ cho chàng thanh niên béo tròn đánh xe đi gửi. Kế đó người này rảo bước tiến về phía cửa thang máy gần đó, vừa đứng đợi vừa mỉm cười chào
hỏi người quen qua lại.
À quên.
Chào mọi người. Xin tự giới
thiệu mình là Trương Thiếu Hoàng, thanh niên 27 tuổi đến từ mảnh đất
thần thoại nơi ai ai cũng là con Rồng cháu Tiên. Hiện tại mình đang công tác tại mảnh đất lắm người nhiều ma Ninja Studio và đương nhiên rồi,
mình mặc định là thành viên đẹp trai và tài hoa bậc nhất ở đây. Không
một ai có thể sánh bằng.
… Được rồi, có thể không tài hoa bậc nhất vì luôn bị xếp sau ông chủ doanh nghiệp trẻ tuổi trong khoản tư duy trò chơi. Bất quá luận về đẹp trai thì tại hạ không thua ai! Cam đoan!
Kể từ khi làm ra lựa chọn đúng đắn là về nơi đây chung tay xây dựng cơ đồ
cùng mấy người anh em xã hội chí thiết, cuộc đời mình cứ thế phất lên
chẳng khác gì diều gặp gió. Khỏi phải nói, với những thành công nối tiếp thành công mình nghiễm nhiên trở thành hình mẫu tiêu biểu của một người đàn ông thành đạt trong mắt mọi người xung quanh. Có điều, mặc dù sở
hữu hàng đống “chiến tích” lẫy lừng như vậy thế nhưng đôi lúc mình vẫn
cứ có cảm giác là lạ rằng bản thân bị xem nhẹ sao sao đó.
Giống như kiểu mình chỉ là nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết mạng vô danh vớ vẩn thôi vậy...
... Mà thôi kệ.
Nhân vật phụ thì nhân vật phụ chứ việc gì phải ngại? Chắc gì nhân vật phụ
thì đã không có số hưởng như nhân vật chính? Cứ sống hết mình là được,
lăn tăn làm chi cho mệt đầu.
“Lẩm bẩm gì đấy anh Hoàng ơi. Vào thang máy đi kìa.”
“Đây đây.” Gật đầu đáp lại, Thiếu Hoàng ném cho người em họ túi đồ trong tay rồi cùng nhau tiến vào thang máy. Lên đến tầng làm việc, đẩy cửa tiến
vào anh quét mắt nhìn khắp xung quanh một lượt sau đó lướt tới quầy lễ
tân như một thói quen.
“Chào em! Anh đứng ở đây từ chiều….”
“Thôi đi anh ơi, câu đó anh dùng để tán cái Ngân mãi rồi mà không thấy chán
hả?” Cô gái ngồi sau quầy lễ tân che miệng cười khúc khích ngắt lời: “Mà hôm nay trông anh Hoàng rực rỡ hơn hẳn mọi khi đấy nhỉ?”
“Quá khen. Hôm nay trông em cũng xinh lắm luôn ấy. Tan tầm có rỗi không anh em cùng đi uống cafe?”
“(Bĩu môi) Thôi đi anh Hoàng, cưa cẩm em không thể chớp nhoáng như vậy được đâu. Mau về phòng đi anh, sếp trẻ đến rồi đấy.”
“Không sao, sếp chúng ta thoải mái ấy mà. Thế ý em là gì, thích anh từ từ chậm rãi hơn là nhanh gọn lẹ hả?”
Nán lại tán tỉnh cô nhân viên lễ tân thêm vài câu nữa, Thiếu Hoàng mới quay người tiến về căn phòng làm việc quen thuộc. Chào hỏi anh em đồng
nghiệp cùng bộ môn xong, anh khởi động hệ thống máy móc rồi vớ lấy chiếc máy tính bảng gần đó lướt web trong lúc chờ đợi. Vẫn là những thói quen hàng ngày để lên dây cót tinh thần trước khi làm việc hăng say.
“… Thứ hạng sản phẩm mới nhất vẫn không có dấu hiệu khởi sắc sau nửa tháng phát hành? Tốt lắm, đáng đời cái lũ thiển cận khi xưa đuổi anh em ông
đi.” Đọc hết bài báo đưa tin về sản phẩm mới nhất của TLC cùng tin nhắn
mật “chân rết” vừa gửi tới, Thiếu Hoàng ngửa người ra ghế nở nụ cười
khoái chí. Thật tốt khi thấy cái công ty vô tình năm xưa sau từng ấy
thời gian vẫn chưa thể khá lên được. Chỉ cần rời xa thể loại an toàn một cái thì kiểu gì cũng ngã sấp mặt, cứ việc lịch trình phát hành đã né
tránh rất nhiều đối thủ cạnh tranh hùng mạnh như loạt bom tấn nhập vai
đổ bộ thị trường hồi đầu năm.
Đồng thời Thiếu Hoàng còn lấy làm
mừng khi thấy đến tận bây giờ nội bộ bên đó vẫn cứ lục đục như cũ, đấu
đá nhau tưng bừng chả kém mấy bộ phim tâm lý tội phạm ăn khách là bao.
Tốt xấu gì lúc mới rời đi trong lòng anh vẫn còn đọng lại chút ít hụt
hẫng xen lẫn hoài niệm, thế nhưng hiện tại thì cái cảm xúc ấy đã tan
thành mây khói từ lâu rồi. Sớm nhận biết vũng bùn để mà chuồn đi cho
nhanh đắc ý còn chả kịp nữa là.
“Anh Hoàng ui, danh sách lỗi đồ hoạ phòng Game Tester vừa gửi sang đây. Anh xem thế nào rồi chỉ đạo anh em chỉnh sửa luôn nhé.”
Vốn định thuận tiện đọc thêm một vài bài báo mạng khác, nhưng rồi một người nhân viên dưới trướng chợt tìm đến Thiếu Hoàng với một mẩu giấy trong
tay. Thế là anh lập tức chuyển dời sự chú ý của mình sang nội dung trên
đó:
“… Xì, có tý tẹo lỗi vặt như này thì đơn giản! Để anh xử lý hết! Chú cứ yên tâm bảo anh em thế.”
“Đại ca Hoàng muôn năm!”
Bỏ lại mẩu giấy cùng một câu tung hô lấy lệ, người nhân viên biến mất bất
thình lình như khi xuất hiện. Về phần Thiếu Hoàng, anh thu hồi lại nét
cười trên khuôn mặt sau đó ngồi thẳng dậy sắp chuột sắp bàn phím sẵn
sàng, bắt đầu một ngày làm việc mới của bản thân.
…
Giờ ăn trưa.
“Có tin chính thức rồi anh Hoàng ạ. “Plants vs Zombies” không vào được danh sách đề cử cuối cùng của trang báo NGI, bị “Inborn” giành mất suất.”
Ngồi tụ tập cùng đám nhân viên thân cận tại căng tin, Thiếu Hoàng vừa
thưởng thức các món ăn khoái khẩu vừa tham gia bàn tán về đủ mọi thứ
chuyện diễn ra hàng ngày. Tất nhiên là trừ những chuyện có liên quan đến công việc ra, vì anh không muốn bữa cơm của mình mất ngon.
Nghe
thấy tin tức không lấy gì làm vui vẻ Thiếu Hoàng nhíu mày rõ sâu: “Lại
cạnh tranh thua? Năm ngoái thua VGA (Video Game Awards) và GotY (Game of the Year – Trò chơi của năm) đã đành, giờ đến cả danh sách bị trì hoãn
tới mấy tháng trời của bọn lá cải NGI chúng ta cũng thua? Mà thua trò gì chứ thua toàn trò anh đây chưa nghe nói bao giờ là sao?”
“Ầy, nói thua thì cũng hơi quá anh ạ…. Thôi cứ coi như mình đen đi anh, mà lại
mấy cái thứ danh hão ấy không có cũng được. Em thấy không được họ vinh
danh trò chơi nhà mình bán vẫn chạy mà.”
“Không được, mấy thứ danh tiếng ấy quan trọng ra phết chứ không đùa đâu. Tóm lại các chú cứ làm
lâu đi rồi sẽ hiểu.” Thiếu Hoàng bực dọc xắn miếng thịt trong đĩa ra làm đôi rồi đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm như để trút giận.
“À anh
Hoàng này, hôm nay bảng xếp hạng trò chơi nội địa ăn khách cập nhật thứ
hạng đấy. Trò “Trường học ma pháp” của Hoasgame vẫn xếp trên “Angry
Birds” chúng ta, doanh số phát hành công khai trên báo chí cũng rất ấn
tượng. Xem ra nó thoát nạn thật anh ạ” Ngồi đối diện Thiếu Hoàng Định
lên tiếng thay đổi chủ đề.
“(Gật đầu) Anh có xem qua cái bảng đấy
rồi. Coi như tụi nó gặp may, biết đường chịu nhục như chó áp dụng hệ
thống ý tưởng sếp Khoa nhà mình vào trò chơi để làm tăng giá trị chơi
lại. Kể cũng tiếc, giá như lúc trước sếp Khoa bỏ mặc trò chơi đó đừng đề cập tới thì các chú sẽ được chứng kiến tận mắt một ví dụ điển hình của
việc thành công tại GamExpo nhưng lại thất bại ê chề tại thị trường đại
chúng.”
“Tựa như trò “Pompom” của anh ngày xưa phải không anh?”
Ngồi phía xa Hưng chen vào góp lời, khuôn mặt chàng thanh niên trẻ tuổi
cười vui hớn hở. Vết thương lòng bị động chạm, Thiếu Hoàng không chút do dự giơ tay tuyên bố:
“Hưng ạ, kể từ giờ phút này hai anh em ta chính thức tuyệt giao.”
“ (⊙д⊙) Sao lại thế?”
“Vì lời cà khịa của em vừa rồi làm anh cảm thấy không thoải mái, không tuyệt giao với em anh sẽ không khá lên được.”
Hưng: ( ´ д ` )
“Thôi nào ông bạn tôi ơi anh Hoàng đùa đấy mà, nhìn mặt cười gian thế kia là
biết.... Ấy, suýt quên! Anh Hoàng ơi em có tin này hay lắm.” Một thành
viên khác trong nhóm chợt làm ra vẻ thần bí nhỏ giọng: “Em vừa nghe dân
trong nghề kháo nhau rằng SmileIndie và BFG chuẩn bị đập nhau một trận
lớn đấy anh ạ.”
“Hử, tin đó mà cũng gọi là hay? Hai công ty này thù hằn lẫn nhau từ xưa rồi mà, lúc nào mà chả đập nhau tơi bời khói lửa?”
“Em biết, cơ mà lần này khác lắm anh ơi. Nghe nói hè năm nay hai bên sẽ
cạnh tranh lẫn nhau gay gắt cực kỳ, một bên tung ra trò chơi mới còn bên kia tung ra bản cập nhật lớn cho trò chơi cũ. Ngày ra mắt giống y hệt
nhau, chắc là để xem xem cộng đồng người chơi sẽ bị sản phẩm nào hấp dẫn tìm đến nhiều hơn.”
“Bên nào làm trò chơi mới?”
“SmileIndie. Còn BFG tung ra bản cập nhật cho “Toy smashes”, một trò chơi từa tựa
“Plants vs Zombies” của chúng ta. SmileIndie có lợi thế sản phẩm mới mẻ, nhưng đi kèm với đó là nguy cơ tiềm ẩn chứ không được an toàn như BFG,
vì danh tiếng của “Toy smashes” trong quần thể người chơi thời điểm hiện tại là không hề tệ.”
“Hừm, tức là lại đi theo sau chúng ta nhặt
nhạnh thành quả…. Tin tức này thú vị đấy, khi nào rảnh rỗi anh sẽ đem ra thảo luận với mấy thành viên cốt cán bên kia. Dù sao thì hai công ty
này đều có dây mơ rễ má lằng nhằng với sếp của chúng ta.” Đoạn Thiếu
Hoàng ngước mắt nhìn đồng hồ sau đó tiêu diệt suất cơm thật nhanh: “Thôi tập trung ăn nhanh đi, xong rồi lát nữa tranh thủ tạt qua phòng Game
Tester làm một “kèo máu” với đội bên đó.”
“Khiếp, anh Hoàng sung thế không nghỉ trưa luôn!”
“Được anh ơi, đánh 4-4 đi cho em một slot.” Các thành viên nhao nhao bày tỏ ý kiến khác nhau.
“Tất nhiên là 4-4 rồi. Vì là “kèo máu” chứ không for fun (chơi lấy vui) nên
trưa nay ai chơi kém chịu khó đứng ngoài cổ vũ nhé. Hôm nay anh sẽ cho
đám game thủ bên đó biết thế nào là nỗi sợ hãi mang tên Longbowman!”
“Chơi random chủng tộc mà anh Hoàng, khả năng vào tộc Briton không được 10%
sao chưa gì đã nói chắc thế?” Trọng Lâm tỏ vẻ băn khoăn.
“Ừ thì
random, xong rồi đứa nào cầm Briton thì đứng dậy đổi lại máy cho anh.
Còn không thằng nào cầm Briton thì giả vờ tắt máy tắt mạng các kiểu xong kêu disconnect (mất kết nối) đánh lại. Đơn giản vậy mà không nghĩ ra hả Lâm? Mày đúng kém!”