Trông thấy nội dung tấm biển treo trên cửa phòng Xuân Quế gãi đầu tỏ vẻ chưng hửng. Nguyên bản nghe thấy đồng nghiệp kháo nhau rằng sếp lớn vừa trả
lời phỏng vấn báo chí xong anh còn đang định nhân lúc sếp chưa về tìm
đến trình bày ý tưởng mới lạ mà bản thân vừa nghĩ ra. Nào ngờ sếp lớn
lại chơi chiêu bài đóng cửa không tiếp thế này, đúng là người tính không bằng... sếp tính.
“Sao lại đứng trước cửa phòng sếp gãi đầu gãi tai thế Quế?” Mang theo túi xách đi ngang qua, trông thấy dáng vẻ bồn
chồn của Xuân Quế Hiền bèn dừng lại lên tiếng hỏi thăm.
“À không
có gì đâu anh Hiền, chỉ là em vừa nảy sinh ý tưởng mới muốn trình bày
cho sếp Khoa nghe mà thôi. Cơ mà đến nơi thì lại thấy tấm biển này.” Vừa nói Xuân Quế vừa hất đầu về phía tấm biển.
“… Đang tìm tòi ý
tưởng? Sếp Khoa đúng là chăm chỉ thật đấy, tan ca từ lâu rồi mà vẫn còn ở lại làm việc.” Liếc mắt đọc qua tấm biển Hiền gật gù lên tiếng khen
ngợi: “Mà cũng không biết lần này sếp Khoa sẽ cho ra đời ý tưởng mới lạ
nào nữa, hóng quá.”
“Bình thường sếp Khoa lúc nào cũng một mình
khai phá những ý tưởng trò chơi mới như thế này hả anh Hiền?” Nghe thấy
Hiền nói vậy Xuân Quế bèn thuận miệng hỏi chuyện.
“Ừm. Bao giờ
sếp cũng chủ động đứng ra xây dựng bản thảo sơ bộ trước, hoặc là lên kế
hoạch bổ sung thêm thắt nội dung mới vào những trò chơi đang phát hành
rồi sau đó mới thảo luận cùng các anh em xem liệu nó có ổn không. Hai dự án “Flappy Bird” với “Plants vs Zombies” đều là như thế, nghe đâu cả
“Fruit Ninja” từ hồi công ty mới thành lập cũng vậy. Sếp Khoa đưa bản
thảo chế tác trò chơi cho mấy anh em Thiếu Hoàng xem, họ thích quá thế
là bỏ công ăn việc làm về hết đây “chiến đấu” cùng với sếp luôn. (cười)”
“Uầy, bỏ công ăn việc làm á? Mấy anh em hồi đó dũng cảm phết đấy nhỉ, là em
thì chắc còn lâu em mới bỏ được việc như vậy…. Cơ mà em cứ tưởng chuyện
xây dựng bản thảo sơ bộ cho các trò chơi thì sếp Khoa và mọi người sẽ
ngồi họp bàn với nhau ngay từ đầu chứ? Để có gì còn góp ý lẫn nhau ấy.
Chuyện thêm thắt nội dung thì không nói.”
“Thì đấy, thế cho nên
bọn anh mới thường hay kháo nhau rằng sếp Khoa là khởi nguồn của mọi dự
án mà. Lúc nào cũng xung phong đi đầu thực hiện công việc khó nhằn, còn
bọn anh chỉ đi sau sửa đổi bổ sung một số chi tiết râu ria rồi cứ y theo bản thảo tiến hành thôi. Nhiều lúc thấy sếp nhà mình tài giỏi vậy cũng
chán lắm Quế ạ, mình không có cơ hội để mà thi triển tài năng luôn.
╮( ̄~ ̄)╭ “
“Chà, nghe cũng… hơi hơi chán thật anh ạ.” Tưởng Hiền
nói thật Xuân Quế bèn tìm lời động viên: “Nhưng thôi không sao, anh em
ta cứ cố gắng dần dần. Rồi sau này kiểu gì cũng sẽ có ngày ta san sẻ
được gánh nặng giúp sếp Khoa thôi.”
“Chỉ mong thế đi. Cơ mà thôi, sếp đang tập trung thế này thì để khi khác trình bày ý tưởng mới cũng
được Quế ạ. Với cả bây giờ cũng muộn rồi, về nghỉ ngơi đi lấy sức mai
còn làm việc tiếp.”
“Anh Hiền cứ về trước đi, em cố gắng chờ sếp
thêm một lúc nữa. Với lại bây giờ về em cũng chỉ ăn cơm xong nằm ườn một chỗ thôi, ở đây làm việc thích hơn anh ạ.”
“Ái chà chà kinh nha, thế này tức là đội ngũ thiết kế trò chơi công ty mình lại có thêm một
thành viên cuồng công việc rồi. Không ngờ Ninja Studio bé nhỏ vậy mà
toàn người ghê gớm, ai ai cũng là quái nhân hết.”
“Nhỏ bé gì nữa
anh, bây giờ công ty mình có tiếng ra phết rồi đấy! Công khai tuyên
chiến với một đống thế lực cùng lúc luôn, bá đạo chả khác gì mấy công ty lớn hết!”
“Ùi, ai lại lấy mấy bài trả lời phỏng vấn đao to búa
lớn ấy của sếp làm thước đo hả Quế? Khoảng cách giữa công ty mình với
mấy ông lớn trong ngành vẫn còn xa lắm.”
“Kệ, em thấy riêng về
mặt tinh thần Ninja Studio mình đã chả thua kém ai rồi…. Mà thôi không
nhắc đến chuyện nhạy cảm ấy nữa, anh Hiền này không biết lúc tìm tòi
sáng ý trông sếp Khoa sẽ như thế nào nhỉ?” Xuân Quế vừa dứt lời, một
thanh âm từ đằng sau cánh cửa bất chợt vang lên rõ to để trả lời thay
Hiền câu hỏi đó:
“CÓ THẾ CHỨ! HUYỀN THOẠI “WORMS” PHIÊN BẢN TRỰC TUYẾN! QUẢ NÀY ÔNG ĐÂY KIẾM BỘN RỒI MUAHAHAHAHAAA!!! (`∀´)Ψ ”
Xuân Quế: “…”Hiền: “ ( ̄▽ ̄) Cái đấy thì anh cũng không biết đâu. Cơ mà theo như cái giọng
điệu sung sướng trong kia thì anh đoán chắc là vừa múa bút viết ý tưởng
nảy sinh trong đầu ra vừa cười một cách điên loạn. Thiên tài mà, làm sao có thể hình dung bọn họ theo lối tư duy thông thường được?”
“… Sụp đổ hết hình tượng người sếp bình tĩnh tự tin nắm chắc mọi thứ trong tay của em rồi anh Hiền ạ. (mếu)”
“Hì hì, theo anh thực ra có như vậy mới là bình thường. Sếp Khoa nhà mình
tuổi mới chỉ đôi mươi thì làm sao có thể suốt ngày điềm đạm ôn tồn giống mấy lão già được? Kể cả có là trưởng thành sớm đi chăng nữa thì cũng
phải có lúc bốc đồng như mấy thanh niên tuổi teen chứ?”
“Cơ mà
thôi, nghe giọng sếp Khoa sung sướng thế thì chắc lại vừa nghĩ ý tưởng
hay ho nào đó rồi. Những lúc thế này mình không nên quấy rầy thì hơn.
Quế nghe anh, về nhà hay về phòng làm việc đi đừng đứng đây nữa, không
có anh em trong công ty qua lại người ta trông thấy lại hiểu nhầm.”
“… Vâng, thôi sếp đang khoái trá thế em cũng sợ ý tưởng mới này của em làm sếp mất vui lắm. Để mai rồi tính vậy.” Xuân Quế cân nhắc lời khuyên bảo của Hiền một lúc rồi quyết định nghe theo. Hai người nhanh chóng rời
khỏi căn phòng treo tấm biển kỳ cục dạo bước dọc theo hành lang.
“Mà này, thế rốt cuộc Quế nghĩ ra ý tưởng gì mà phải chạy ngay đến gặp sếp
vậy?” Vừa đi Hiền vừa chủ động nối lại câu chuyện dang dở.
“À, nó là về trò chơi “Angry Birds” mà em với Hải đang làm anh ạ. Em có ý định muốn đưa con “chim xệ cánh” trong “Flappy Bird” vào với tư cách khách
mời để trò chơi thêm phần thú vị. Cơ mà cái này thì phải xin phép sếp
trước, không có đến lúc sếp thấy con chim yêu quý của sếp tự dưng nhảy
tưng tưng trong trò chơi mới lại phiền phức ra….”
…
“Hừm, hình như vừa nãy có ai đó đứng ở bên ngoài thì phải?”
Thoáng thấy bóng người bên ngoài căn phòng, Dương Khoa hơi nhướn người dậy đảo mắt nhìn về phía cánh cửa. Nhưng rồi không thấy động tĩnh gì rất nhanh
chóng sự chú ý của hắn quay trở lại với chiếc Btop. Nguyên bản hắn định
xem 12000 điểm danh vọng liệu sẽ đổi về được thứ gì rồi tắt máy về nhà
nghỉ ngơi cho lại sức, bất quá khi cái tên trò chơi hiện lên trên màn
hình hắn lập tức quên hết thảy ý định vừa nảy sinh không được một phút
trước đó.
“Quá tuyệt, cuối cùng cũng mở ra được một trò chơi trực tuyến đúng nghĩa chứ không phải minigame như “Slither”. Còn là hàng
ngon nữa chứ, trò chơi này thì không sợ không có thị trường.” Vừa lẩm
nhẩm đầy phấn khích Dương Khoa vừa vội vàng nhấn chuột vào biểu tượng
trò chơi để chuẩn bị thử mở khóa. Hiển nhiên cái tên “GunBound” không hề xa lạ gì đối với hắn, cũng như đối với cộng đồng người chơi trò chơi
trực tuyến nước Việt thời kỳ đầu – cái thời mà internet chỉ vừa mới phổ
cập tại dải đất hình chữ S.
Phát triển dựa trên những yếu tố cốt
lõi làm nên thành công của loạt trò chơi turn-based artillery (nôm na là bắn pháo theo lượt) “Worms” nổi tiếng, thế nhưng “GunBound” vẫn chiếm
được cảm tình của đông đảo fan hâm mộ bằng sự cách tân đột phá, phù hợp
với thể loại trò chơi trực tuyến. Khi đến với trò chơi, người chơi sẽ
được chia ra thành hai phe để “bắn giết” lẫn nhau thông qua những cỗ xe
chiến đấu gọi chung là “mobile”. Có khá nhiều chủng loại mobile trong
trò chơi, mỗi mobile lại sở hữu cho mình ba loại đạn đặc trưng là đạn 1, đạn 2 và đạn “đặc biệt”. Phối hợp với những món đồ phụ trợ đi kèm và
những món trang phục gia tăng sức mạnh bán trong cửa hàng, chúng giúp
cho “GunBound” có được sự thú vị và sôi động cần thiết để khiến cho
người chơi cảm thấy thích thú ngay từ những giây phút đầu tiên.
“Hãy chiến thắng chế độ Score 4 vs 4 với toàn bộ số mobile có trong trò
chơi, mỗi mobile một ván. (Mobile, đồ phụ trợ, trang phục, bản đồ và vị
trí khởi điểm sẽ được lựa chọn ngẫu nhiên, những mobile nào đã thắng
xong một ván đấu sẽ bị gạt ra khỏi danh sách mobile cho ván đấu tiếp
theo.”
“Bắn Score? Chế độ này thì đúng tủ của mình rồi, cơ mà
chiến thắng bằng toàn bộ số mobile thì hơi khó. Có mấy con như Boomer
hay Nak niếc các thứ mình đếch biết chơi.... Thôi kệ, trước cứ thử một
lần xem sao.” Nắm được nhiệm vụ cần hoàn thành để mở khóa trò chơi,
Dương Khoa tắt đi bảng thông báo rồi ung dung tiến vào chiến trường 2D.
Bản đồ cầu treo Adiumroot khá là dễ chơi, giờ chỉ còn xem nhân vật của
mình được hệ thống chọn cho như thế nào thôi.”
“Được đấy, Aduka
luôn. Mobile vừa dễ chơi vừa snowball khỏe, mỗi tội đầu game hơi yếu
tý.... Đồ đạc không phù hợp cho lắm, cơ mà có con chim lửa trên đầu thế
này thì chắc đang mặc trang phục “full công” rồi. Thôi thế là chuẩn bị
xong một con!” Xem xét nhân vật một hồi Dương Khoa biểu thị chiến thắng
ván đấu này hoàn toàn không có gì khó khăn hết. Cứ việc đồ phụ trợ và vị trí đứng khởi điểm không tốt đẹp cho lắm, song với mobile thuận tay và
trang phục thuộc hàng “khủng” trên người hắn cảm thấy có thừa khả năng
tiêu diệt mọi địch thủ trước mặt, chỉ cần đồng đội đừng bắn vào đầu mình là ok.
Chỉ là Btop lại có một quan điểm khác hẳn Dương Khoa. Bên cạnh việc xếp hắn ở lượt bắn sau cùng, hệ thống còn rất nghiêm túc
trong việc tăng độ khó của ván đấu lên bằng cách biến mobile Aduka duy
nhất trên sân thi đấu thành bia ngắm cho hết thảy mọi viên đạn đến từ
phe đối thủ. Hệ quả là chỉ sau bốn loạt đạn đủ mọi thể loại, cỗ xe được
nhân cách hóa của Dương Khoa đã bốc khói và làm điệu bộ khó nhọc – dấu
hiệu của việc sắp đi đời nhà ma.
“Chắc là tụi mày đang ĐÙA?! Gì
mà cứ dí hết vào đầu tao mà bắn vậy? Bắn mấy thằng kia đi chứ?” Vừa cằn
nhằn Dương Khoa vừa sử dụng băng dán để hồi lại chút máu. Kế đó hắn căn
chỉnh góc bắn nhắm thẳng vào giữa mặt đối thủ trực diện thật nhanh rồi
cầm chuột kéo căng thanh lực.
Loạt đạn 2 của Aduka được phóng ra, và chúng rất nhanh tìm đến mục tiêu. Chỉ là sát thương gây ra tương đối thấp, cơ hồ chỉ kéo được một phần năm lượng máu của mobile đối phương
xuống.
“Má, đầu game đua không lại bọn này rồi.... F***!” Cằn nhằn chưa hết câu,
đối thủ trực diện Dương Khoa đã đáp lễ bằng một phát đạn A.Sate đặc biệt khiến con Aduka của hắn toi mạng. Bực tức, hắn chửi bới thành tiếng rồi vội vã chọn điểm hồi sinh nơi tận cùng bản đồ. Trong chế độ Score của
“GunBound” thì mỗi phe có một số mạng nhất định để hồi sinh, số mạng này được các thành viên cùng phe chung nhau sử dụng và phe nào sử dụng hết
trước thì phe đó sẽ thua cuộc. Việc người chơi có cơ hội làm lại này
khiến cho chế độ Score được yêu thích hơn hẳn các chế độ khác, nhưng
đồng thời cũng gây ra khá nhiều tranh cãi xung quanh chuyện vô tình
“cướp mạng của nhau”.
“Cứ tưởng mọi chuyện suôn sẻ, ai ngờ đến
lúc vào cuộc lại gian nan vãi ***.” Nhìn bảy mobile còn lại trên sân đấu lần lượt nã đạn vào nhau trong lúc chờ hồi sinh, đột nhiên Dương Khoa
có cảm giác không lành về lần thử mở khóa trò chơi đầu tiên này. ** nó,
đúng là từ hồi tăng độ khó đến giờ chẳng có trò nào dễ dàng đến tay cả.
Sao mà mình ngây thơ thế cơ chứ lị.
…
“Đấy thấy chưa, nhìn tấm biển kìa sếp đang bận rồi mình về thôi Thuỷ. Muộn lắm rồi đấy!”
Trông thấy tấm biển “đuổi khách” trên cửa phòng Dương Khoa Minh Hà ra
sức khuyên bảo cô bạn đồng nghiệp thân thiết tạm gác lại công việc để
mai tính tiếp.
“… Nhưng mà tờ báo cáo này quan trọng lắm, chị
Liễu bảo phải trình sếp biết luôn cơ. Để đến mai không được đâu.” Lệ
Thuỷ đáp lại bằng giọng điệu băn khoăn, mơ hồ có chút sợ sệt.
“Vậy thì cứ gõ cửa đi vào luôn đi. Ngại gì, việc khẩn cấp mà?”
“Không được, sếp đang tập trung tinh lực sáng tác mình làm ngắt quãng một cái là chết đấy! Sếp Khoa bực mình trông đáng sợ lắm!”
“… Ôi trời ạ, thế thì Thuỷ cậu định đứng đợi đây sếp đến hết ngày à?” Minh Hà dang hai tay tỏ vẻ không còn gì để nói. Đúng lúc này thì cấp trên
của cả hai – Liễu không biết từ đâu đi tới bên cạnh lên tiếng truy vấn:
“Sao Thuỷ vẫn còn đứng đây thế? Chị chờ em mãi. Đã tìm thấy sếp Khoa chưa?”
“Sếp ở trong phòng cơ mà Thuỷ không dám vào gặp chị Liễu ạ. Có tấm biển miễn làm phiền bên ngoài thế là Thuỷ nó đang sợ run đây.” Minh Hà lên tiếng
trả lời thay.
“(Ngước mắt) Tìm tòi sáng ý? Vừa nãy còn thấy kêu
mệt mỏi vất vả lắm cơ mà nhỉ, sao bây giờ đã lại làm việc rồi?... Mà
thôi, Thủy em cứ gõ cửa vào trình báo cáo cho sếp biết đi. Việc cần kíp
nên chắc là không sao đâu, sếp nhà mình hiểu chuyện mà.”
“Chị
Liễu nói đúng đấy. Với cả làm gì có chuyện sếp Khoa bực mình chứ hả
Thuỷ? Cứ sợ bóng sợ gió, từ hồi làm việc ở đây đến giờ mình đã nghe thấy sếp Khoa quát nạt ai bao giờ đâu?” Minh Hà vừa mới dứt lời, thanh âm từ đằng sau cánh cửa lại vang lên vọng vào tai mọi người. Chỉ khác là lần
này nó không còn mang theo sự sung sướng ban đầu nữa mà thay vào đó là
sự tức giận tột cùng:
“*** *** CHỊ NÓ CHỨ LĂN BI ĐIÊU *** THỂ
CHỊU ĐƯỢC Ạ! CÒN CÁI THẰNG DỒN DUAL VÀO ĐẦU BỐ KIA NỮA NHÁ! ĐỢI BỐ HỒI
SINH XONG BỐ BẮN CHẾT *** HAI ĐỨA BAY!!! ( `д´*) “
Minh Hà: (⊙_⊙)
Lệ Thủy: (Q﹏Q)
Liễu: “ ( ̄- ̄) Thôi chị nghĩ lại rồi. Thuỷ đâu, đưa tờ báo cáo ấy đây chị mang xuống phòng anh Đức nhờ anh ấy scan rồi gửi sếp cho. Về nghỉ ngơi đi
hai đứa.”
“Vâng ạ! x2 “ Được lời như cởi tấm lòng, Lệ Thuỷ cùng
Minh Hà lập tức chạy biến đi mất, chỉ để lại cho Liễu tờ báo cáo chưa
kịp giao cho Dương Khoa. Quay đầu nhìn lại cánh cửa cùng tấm biển, cô
chép miệng một cái rồi mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi nốt. Cũng
không biết là giờ phút này cô đang suy nghĩ gì nữa.