Nghe thấy Dương Khoa cam đoan thêm một lần nữa
không so đo chuyện quá khứ, chút khúc mắc còn sót lại trong lòng Đức
cuối cùng cũng biến mất. Anh cười lớn vài tiếng sau đó tiếp tục quay
sang chuyện trò làm quen với những người khác, chuyện công việc chỉ cần
nói đến như vậy thôi là đủ rồi.
Buổi tiệc náo nhiệt cứ như thế
diễn ra cho đến tận khuya mới đi đến hồi kết. Sau khi ai nấy đều đã ăn
uống no say, các chị em phụ giúp Cẩm Tú bê toàn bộ bát đĩa vào gian bếp
rửa dọn trước khi khuân chúng trở lại nhà cô. Về phần các nam thanh niên thì họ cùng với Dương Khoa kê lại đồ đạc gian ngoài căn phòng về vị trí cũ.
“À này chú Khoa, cuối tháng này VNfun tổ chức rồi đấy. Chú
có định mang trò chơi đến quảng bá không?” Khệ nệ bê chiếc ghế sô pha về vị trí ban đầu, Thiếu Hoàng lảo đảo đứng thẳng người lên rồi quay sang
phía Dương Khoa lên tiếng.
“VNfun? Nó là cái gì mà nghe tên hay thế?”
“Lễ hội trò chơi trong nước đó chú, nổi tiếng vậy mà chú không biết à?”
Thiếu Hoàng nghe thấy câu trả lời hồn nhiên của Dương Khoa bèn trợn mắt
lên nhìn hắn, cả người bỗng dưng tỉnh táo trong thoáng chốc. Những người khác đứng bên cạnh cũng lấy làm lạ hệt như anh vậy.
“Em chả biết đâu, bây giờ nghe thấy anh nhắc đến thì mới biết đấy.” Dương Khoa gãi
đầu: “Thế nó có khác gì với hội chợ GamExpo không?”
“Hơi khác một chút. Tổng thể mà nói thì quy mô của VNfun bé hơn GamExpo.” Thấy Dương
Khoa có vẻ thực sự không biết Thiếu Hoàng bèn tóm tắt đại khái: “Không
có tiết mục tranh tài giữa các nhà chế tác trò chơi trong nước, VNfun
chỉ là nơi để các công ty, phòng làm việc lẫn các cá nhân triển lãm và
giới thiệu trò chơi của mình đến với du khách tứ phương mà thôi. Thời
gian cũng không kéo dài đến cả tuần lễ như GamExpo mà thường chỉ gói gọn trong khoảng ba bốn ngày.”
“Tổ chức được tận ba bốn ngày là
hoành tráng rồi. Thế địa điểm tổ chức lễ hội ở đâu hả anh, cả ngày giờ
cụ thể nữa để em cân nhắc.”
“Cụ thể thì VNfun khai mạc vào ngày
thứ năm cuối cùng của tháng tư, nếu anh nhớ không nhầm thì hôm đó là
ngày 24. Địa điểm thì ở trong miền Nam, cụ thể tại đâu thì phải xem công bố trên mạng.”
“Tổ chức ở tận trong Nam á? Sao lại xa xôi thế anh?” Dương Khoa sửng sốt.
“Ừ thì phải phân chia ra như thế để tín đồ ở khắp các vùng miền có cơ hội
đi xem triển lãm trò chơi chứ? Ngoài Bắc này có GamExpo tổ chức vào giữa thu, còn trong Nam có VNfun khai mạc vào giữa xuân, hai hội chợ triển
lãm này là hai hội chợ chính của làng trò chơi điện tử nước mình. Đã
nhắc đến GamExpo thì phải nhắc kèm VNfun, chú rõ chưa?”
“Thì ra
là thế, cơ mà cuối tháng tư thì còn giữa xuân cái gì nữa? Hè nắng cháy
cả *ông lên rồi còn xuân với chả xiếc....” Dương Khoa bĩu môi phản bác.
“Chú Khoa nói chuẩn đấy. Năm kia anh có làm chuyến tàu đi vào đấy để tìm
hiểu xem người ta làm trò chơi như thế nào, công nhận là nắng nóng đến
chảy cả mỡ chứ chẳng đùa.” Tiến lại gần với khay ấm chén trên tay, nghe
thấy hai người thảo luận về lễ hội VNfun Duy Hải thuận miệng góp lời.
“Ồ, anh Hải vào trong đấy tham dự rồi cơ à? Có chuyện gì hay không anh kể đi.”
“Cũng chả có gì hay để mà kể, anh vào mỗi một lần rồi thôi năm sau chả đi
nữa. Khách quan mà nói thì lễ hội trong đấy tổ chức cũng bài bản, du
khách lẫn các nhà sản xuất trò chơi tham dự cũng đông, cơ mà nó không
sánh được với GamExpo ngoài này đâu. GamExpo là hội chợ triển lãm trò
chơi hoành tráng nhất nước mình rồi, có Hiệp hội Trò chơi đứng ngay sau
lưng thế cơ mà.”
“Cơ mà thỉnh thoảng tham dự VNfun đổi gió cũng
tốt đấy chứ. Hải đi năm kia, tức là năm 2023 thì công nhận lễ hội không
mấy đặc sắc vì bối cảnh chung của năm đó hơi ảm đạm. Nhưng mà năm ngoái
thì mọi thứ khởi sắc lên rồi, với cả ban tổ chức trong đó còn đầu tư
thuê mấy em showgirl (đại khái đây là nghề gần như tương tự với nghề
Promotion Girl – người mẫu quảng cáo sản phẩm) chân dài về quảng cáo trò chơi trông đã mắt lắm!”
“( ̄д ̄;) Đại khái đấy mới là yếu tố chính để anh muốn tham dự phải không anh Hoàng? Nhưng mà thôi, em tưởng tổ
chức ở đâu gần thì còn xem xét chứ trong Nam thì xa quá. Từ giờ đến lúc
hội chợ GamExpo diễn ra mình phải tập trung chiến đấu cho xong dự án
“Plants vs Zombies” anh ạ, không có thời gian để lãng phí đâu.”
“... Chậc, chú nói cũng có lý. Tiếc thật, anh muốn vô đó chấm mút mấy bé showgirl quá. ( ̄︿ ̄) “
“Được rồi, năm nay không tham dự được thì thôi để năm khác, lễ hội nó vẫn ở
đấy chứ có chạy đi đâu mất đâu anh Hoàng? Với cả để sau này sự nghiệp
của chúng ta lớn mạnh thì hẵng tiến quân vào trong đó, trước mắt chúng
ta cứ tập trung gây dựng tầm ảnh hưởng ở địa bàn xung quanh đây đã.”
“Với lại VNfun trông vậy thôi nhưng khá là khó để người miền Bắc chúng ta
chen một chân vào.” Ôm rổ bát đũa đi ngang qua, Liễu nghe thấy câu
chuyện của mấy anh em cũng tiến tới góp ý: “Hải hay Hoàng vào đó rồi thì sẽ thấy ngay, trong đó chỉ toàn là những nhà sản xuất trò chơi địa
phương ganh đua với nhau thôi. Công ty ở ngoài này muốn tham gia giới
thiệu sản phẩm thường sẽ gặp rất nhiều khó khăn bất lợi, cho nên trừ
những công ty trò chơi nằm trong top đầu ra còn lại chẳng có mấy người
chịu lặn lội vào tận trong đó quảng bá trò chơi hết.”
“Chị Liễu cũng biết đến VNfun à?”
“Ừ, chị vào trong đó làm việc một hai lần rồi. Quy mô của VNfun mặc dù thua kém GamExpo nhưng chất lượng cũng không đến nỗi nào, chịu khó dạo qua
gian trưng bày trò chơi của những người chế tác trò chơi độc lập thỉnh
thoảng sẽ tìm được một ít sản phẩm có tiềm năng bán chạy.”
“Vậy
thì thôi, năm nay chúng ta bỏ qua VNfun đi. Trong tương lai em sẽ cân
nhắc thêm về việc có nên tham dự hay không sau.” Nhận biết rõ được tình
hình, Dương Khoa nhanh chóng làm ra quyết định.
“Ôi giấc mơ một
lần nắm tay các em showgirl xa vời quá.... À này, trò chơi cắt dây gì đó của chú thế nào rồi, ngày hôm nay bán được nhiều chưa?” Chép miệng than thở một câu cho có, Thiếu Hoàng chuyển sang chủ đề khác.
”Chán lắm anh ạ¸ không được nổi 1000 lượt tải.”
“Thế là tệ hơn “Flappy Bird” rõ ràng rồi còn gì?”
“Đúng vậy.”
“Khà khà, thế là cuối cùng anh cũng hơn chú được một lần nhé.” Chỉ chờ có
thế Thiếu Hoàng lập tức vỗ vai Dương Khoa cười nhăn nhở. Dường như anh
đã đợi giờ phút này quá lâu rồi.
“Ừ thì ngay từ đầu em đã bảo
“Flappy Bird” chắc chắn sẽ hơn đứt “Cut the Rope” cả về danh lẫn lợi rồi còn gì nữa?” Dương Khoa rất muốn nói rằng Thiếu Hoàng đừng có vênh váo, Flappy Bird” cũng phải dựa vào những ý tưởng cốt lõi mà hắn đưa ra thì
mới có thể gây ra động tĩnh lớn đến như thế trên thị trường nhưng rồi
lại thôi. Ngày hôm nay ông anh lập dị này bị hắn chọc quê một lần rồi,
giờ cứ để cho ông anh đắc ý một phen.
“Biết thế, cơ mà ngày đầu tiên không được nổi 1000 lượt tải là bản thân trò
chơi có vấn đề rồi. Lại còn là sản phẩm miễn phí nữa, chú phải xem tình
hình các thứ thế nào đi chứ?”
“Kệ nó thôi anh ạ, dù sao nó cũng
chỉ là trò em dùng để luyện tập thiết kế màn chơi ấy mà. Bao giờ rảnh
rỗi thì em sẽ phát triển tiếp, chứ còn bây giờ thì phải dốc toàn lực vào công việc chế tác “Plants vs Zombies”.” Sau một hồi tán gẫu, Dương Khoa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường rồi lớn tiếng: “Thôi các anh các chị ơi, khuya rồi về nhà nghỉ đi. Đồ đạc còn lại để em dọn nốt cũng
được.”
“Ok, thế bọn anh về đây. Mười một giờ rồi.”
“Chào sếp Khoa nhé, bọn chị cũng về đây.”
“Bye bye mọi người, cuối tuần vui vẻ.”
“Này từ từ, sao đi vội thế?... Ôi trời ạ, chưa gì đã về hết rồi.” Nửa phút
sau, Cẩm Tú không biết từ đâu chạy ra gian ngoài với rổ bát đĩa cuối
cùng trong tay. Trông thấy xung quanh chẳng còn một ai kể cả người bạn
thân nhất, cô chán nản thả rổ bát đĩa xuống bên cạnh một loạt rổ bát đĩa khác nằm la liệt ngoài hiên. Vốn dĩ cô đang định nhờ mấy thanh niên sức dài vai rộng giúp cô khuân đống đồ này về nhà để xếp lại vào chỗ cũ, ai mà ngờ được sau khi nghe thấy câu nói vừa nãy của Dương Khoa ai nấy đều biến mất hút không còn tăm hơi.
“Ô? Chị Tú chưa về à?” Tay ôm
mấy chiếc gối đệm lưng từ trên gác đi xuống Dương Khoa thấy Cẩm Tú đứng
chống nạnh ngoài hiên bèn lên tiếng hỏi thăm.
“Về sao được? Em xem đây này, còn một đống bát đĩa bây giờ làm sao một mình chị khuân về được đây? Gãy tay chị mất!”
“... Này, hình như đống bát đĩa nhà chị trông nhiều hơn lúc mang sang đây hay sao ấy nhỉ? Hay là bát đĩa nhà chị biết sinh con?”
“Thôi đi, chị mệt lắm rồi đấy không đùa đâu. Bây giờ xử lý đống này ra sao đây?”
“Thì cứ bê về dần dần thôi chứ còn xử lý thế nào?” Dương Khoa lắc đầu phì
cười rồi xắn tay áo lên: “Thôi để em giúp chị một tay cho nhanh.”
“Đúng ra em phải giúp chị bê về HẾT ấy! Làm đàn ông thì phải ga lăng chứ?”
“Rồi rồi, thì ga lăng. Mời chị dẫn đường.”
Và thế là, bữa tiệc của Cẩm Tú kết thúc với hình ảnh cô sóng vai đi cùng
với Dương Khoa chạy đi chạy lại trong con ngõ nhỏ phố Cầm năm sáu vòng
liền, thỉnh thoảng tiếng cười đùa chí chóe của hai người lại vang lên
văng vẳng trong đêm.
...
- ---------
Vốn dĩ không
ôm hy vọng gì với “Cut the Rope”, cho nên Dương Khoa cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi thấy trong những ngày tiếp theo tình hình phát hành của nó
vẫn cứ ảm đạm như ngày đầu tiên vậy.
Có điều, trái ngược với
doanh số ế ẩm danh tiếng của trò chơi lại luôn ở mức tốt đẹp. Những lời
bình luận đánh giá, mặc dù khá ít ỏi song chúng lại hoàn toàn nghiêng về một bên khen ngợi tung hô. Khuyết điểm đáng kể duy nhất mà người chơi
“Cut the Rope” có thể tìm ra được là thời lượng của nó quá ngắn.
“Trò cắt dây này có một vài câu đố hóc búa ra phết, có điều thời lượng ngắn quá. Giá mà có thêm nhiều màn chơi hơn nữa thì tốt.”
“Cùng quan điểm, chơi vèo một cái đã hết 75 màn rồi. Mong tác giả sớm bổ sung thêm nội dung.”
“Hy vọng là Ninja Studio sẽ tiếp tục cập nhật phiên bản mới, bé con nhà tôi thích chơi trò này lắm.”
Đối với từng lời khen ngợi kiểu này, Dương Khoa đều tự tay viết lời cảm ơn
đồng thời biểu thị rằng những màn chơi mới của “Cut the Rope” sẽ sớm
xuất hiện trong thời gian ngắn nhất. Mặc dù biết rằng như vậy đồng nghĩa với việc bản thân đang tự mua dây buộc vào mình nhưng hắn vẫn rất vui
vẻ thực hiện.
Không gì khác, chỉ vì hắn thích cái cảm giác thành
quả của mình được người ta công nhận mà thôi. Cùng với đó, hắn cũng muốn tất cả những đứa con tinh thần do hắn sinh ra, cho dù có được người đời đón nhận hay không cũng đều phải có một kết cục trọn vẹn.
Tỷ như “Flappy Bird” vậy. Mặc dù hiện tại số lượng người chơi trong nước phản
đối trò chơi chắc đã lên tới một con số thiên văn, hàng ngày có vô số
những lời lẽ chửi bới được đăng tải ở khắp mọi nơi song hắn vẫn mặc kệ
hết thảy, không vì áp lực dư luận mà phải thu hồi trò chơi như thần
tượng một thời tại thế giới cũ.
Cho đến tình hình của nó tại thị
trường quốc tế, kể từ khi phương án “chữa cháy” của Liễu được đưa vào
thực hiện thì số lượt tải xuống của nó đã có chiều hướng khởi sắc. Có
điều trò chơi vẫn chưa thể tạo nên một cơn bão dư luận giống như nó đã
từng làm được tại thị trường trong nước, thậm chí những cuộc tranh cãi
quy mô nhỏ cũng chưa thấy đâu.
Dương Khoa biết đây là do “Flappy
Bird” thiếu đi sự quan tâm tới từ giới truyền thông chủ lưu. Dù biết là
vậy rồi nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì được, mạng lưới quan hệ của
Ninja Studio vẫn còn đang trong quá trình xây dựng sơ khai và chưa thể
được đưa vào sử dụng một cách có hiệu quả.
“Ai, thôi kệ đi. Chờ
đợi một phép màu xảy ra vậy.” Nhìn số liệu thống kê mới nhất của “Flappy Bird” trên FreeStore, Dương Khoa thở dài một cái rồi quyết định tập
trung trở lại vào hai công việc chính trước mắt: tham gia chế tác
“Plants vs Zombies” cùng đồng đội và tiếp tục theo dõi sát sao tình hình phát hành của “Fruit Ninja”.
Kế hoạch đã được định sẵn là vậy,
thế nhưng sự đời vốn dĩ khó lường. Rất nhanh chóng một bài toán khác bất chợt xuất hiện yêu cầu Dương Khoa phải suy nghĩ tìm ra lời giải: đó là
Ninja Studio lại lọt vào tầm ngắm của những ông lớn cả trong lẫn ngoài
ngành.
Và lần này tình thế phức tạp hơn trước rất nhiều, không
chỉ mỗi phòng làm việc nhận được những lời đề nghị hấp dẫn mà ngay cả
những thành viên trong đó cũng có người muốn đoạt đi.