“Có người gửi anh lời đề nghị công việc?” Nghe thấy Duy Hải thuận miệng
tán chuyện trong giờ nghỉ giải lao Dương Khoa chợt sững sờ quay sang
nhìn anh, chén trà trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống sàn nhà.
“Ừ, là một công ty trò chơi di động tên InMotion. Chẳng phải là công ty
tiếng tăm gì thế nhưng quy mô của nó cũng tàm tạm, so với Ninja Studio
thì đúng là lớn mạnh hơn không ít.”
“Vậy chính xác thì họ nói gì với anh?”
“Hứa hẹn một vị trí trọng yếu trong tổ thiết kế trò chơi cùng với đãi ngộ
lương thưởng tương đối hấp dẫn, đồng thời còn nói thêm rằng chỉ cần anh
gật đầu đồng ý thì họ sẽ đứng ra lo liệu chuyện đàm phán phá vỡ hợp đồng với em.”
“… Và câu trả lời của anh là?”
“Anh thuận miệng nói bừa rằng bản thân đã ký hợp đồng dài hạn ở đây rồi, đồng thời không có ý định chuyển sang làm việc ở một nơi nào khác. Đơn giản vậy thôi.”
Duy Hải nhún vai.
“Vậy mà làm em hết cả hồn, cứ tưởng anh Hải
thông báo chuẩn bị rời khỏi nơi này chứ.” Nghe thấy câu trả lời của Duy
Hải Dương Khoa thở phào nhẹ nhõm.
“Yên tâm, bao giờ chú chán muốn đuổi anh thì anh đi, còn không thì anh cứ ở đây ám quẻ chú cả đời.”
“Vô tư, sợ anh không kiên trì được đến hết đời thôi…. Cơ mà em nghĩ chuyện
người ta chèo kéo thế này đối với anh cũng là một chuyện tốt đấy, xem ra trong mắt họ tài năng của anh đã được khẳng định rồi.”
“Quá
khen, anh đây vẫn còn phải học hỏi mọi người nhiều lắm.” Duy Hải ngừng
lại một lúc rồi nói tiếp: “Ông bạn Hoàng của chúng ta mới gọi là được
người người săn đón. Hôm ăn nhậu cuối tuần trước ông ấy vui miệng kể cho anh biết là từ hồi lên được 3 sao người ta tìm đến ông ấy nhiều lắm,
toàn là những kẻ chuyên săn tìm tài năng trẻ của mấy công ty lớn. Chưa
kể công ty cũ TLC của ông ấy cũng đánh tiếng muốn mời cả hai anh em họ
trở lại chốn cũ làm việc.”
“Lại còn anh Hoàng nữa? Sao không ai nói gì với em thế?”
“Nói để mà làm gì, ông Hoàng đấy cũng giống như anh thôi. Đã có nơi làm việc thoải mái, tha hồ được thi triển tài hoa như chỗ này thì việc gì phải
đi tìm kiếm nơi nào khác? Chưa kể đãi ngộ ở đây cũng chẳng thua kém bất
kỳ nơi nào, anh mới làm được mấy tháng thôi mà tiền kiếm về đã vượt quá
cả tiền công lao động chân tay thời ngày xưa của anh cộng lại rồi.”
“Có mỗi một quả bất ngờ hồi đầu năm anh tính làm gì. Sau này chị Nhung thắt chặt hầu bao rồi, anh em ta không được xơ múi nhiều như đợt đấy nữa
đâu.”
“Không cần thiết, chuyện khen thưởng đấy ngẫm lại anh thấy
chị Nhung nói cũng có lý, bọn anh được em cho như thế là đủ nhiều rồi.
Tóm lại là, Ninja Studio mặc dù nhỏ bé nhưng mà đãi ngộ lương thưởng thì chẳng thua kém ai cả, có khi còn vượt trội hơn hẳn néu so với những
công ty khác cùng cấp. Cho nên anh nghĩ sẽ không có ai ở đây động lòng
trước những lời đề nghị của công ty khác đâu, nhất là ông bạn Hoàng của
chúng ta. Nhà ông ấy vốn đã giàu nứt đố đổ vách rồi, còn lâu ông ấy mới
bị người ta dùng tiền bạc dụ dỗ về làm việc.”
“Ai nhắc gì đến anh đấy?” Cùng lúc đó, mang theo vẻ mặt hớn hở Thiếu Hoàng rảo bước đi
xuống tầng một. Nghe thấy có người nhắc đến tên anh lập tức đi tới chỗ
Dương Khoa.
“Đang ngưỡng mộ gia cảnh giàu có nhà anh Hoàng. Mà anh có tin gì vui mà cười sướng thế?”
“Thôi đi, bằng sao được danh gia vọng tộc như nhà chú? Tin vui thì bí mật
không nói cho chú biết đâu, sợ nói ra chú lại ghen tị thì chết!”
“Chả cần nói em cũng biết, anh mời được chị Thủy đi xem phim cùng với mình cuối tuần này rồi chứ gì?”
“...”
“Chẳng ai tán gái mà lại viết hết dự định của mình lên Facechat như anh đâu
anh Hoàng ạ. Mà thôi, nhân câu chuyện của anh Hải đây vừa mới kể thì em
muốn hỏi anh một chút, dạo này anh nhận được nhiều lời mời làm việc của
những công ty khác lắm hả? Cả TLC cũng muốn mời anh trở lại nữa đúng
không?”
“Ừ, cơ mà chú hỏi để làm gì?” Thiếu Hoàng đáp lại với vẻ cụt hứng trên khuôn mặt.
“Hỏi để biết dự định của anh thế nào để em còn liệu thôi. Thế anh trả lời bọn họ ra sao?”
“Bảo với bọn họ nếu như chấp nhận cấp cho anh lương đúng theo cấp độ cộng
thêm 4% doanh số phát hành trò chơi tương tự như “Fruit Ninja” thì hẵng
nói chuyện tiếp, còn không thì xin mời lượn đi chỗ khác cho nước nó
trong. Riêng TLC thì anh còn yêu cầu thêm điều kiện tống cổ mấy thằng ôn đã từng vào hùa với nhau đuổi anh và thằng Lâm ra khỏi công ty nữa.”
“Trời ơi điều kiện hà khắc như vậy không nơi nào chịu đồng ý đâu anh. (cười)”
“Anh không quan tâm, nói chung là những công ty ấy phải có một yếu tố nào đó đủ hấp dẫn thì anh mới có thể bỏ Ninja Studio về với họ. Còn không thì
quên đi.” Thiếu Hoàng khịt mũi: “Môi trường làm việc không thoải mái
bằng, sếp không tốt tính bằng, đãi ngộ lương thưởng không cao bằng, đến
cả mỹ nữ chất lượng cao như mấy chị em trên gác cũng không có thì anh
gia nhập làm gì?”
“... Nhấn mạnh vào yếu tố cuối cùng quá đấy anh Hoàng. Cơ mà ngoài anh và anh Hải ra còn có ai khác nhận được lời mời
công việc kiểu này không?”
“Không. Mấy anh em Hiền Hưng chưa có
thành tích nổi bật nên không có nơi nào đánh tiếng. Riêng Lâm thì bị cái dớp “Pompom” khủng khiếp quá nên càng chẳng có ai dám nhận.”
“Ui xời, toàn những người tầm nhìn hạn hẹp. Anh Lâm tài hoa có kém gì mấy
anh em còn lại đâu cơ chứ, phải không anh Lâm nhỉ?... Này anh Lâm, anh
đang làm gì mà chăm chú thế?”
“Vẫn đang suy nghĩ viết ra mô tả hài hước cho zombie thôi Khoa.” Nghe thấy gọi đến tên Trọng Lâm trả lời.
“Thế nào, một tháng nay công việc bên anh tiến triển đến đâu rồi?” Cuộc
chuyện trò tạm thời kết thúc, ai lại về chỗ của người nấy tiếp tục làm
việc của mình. Về phần Dương Khoa, hắn thu dọn qua loa cốc chén trên bàn uống nước rồi đi đến góc làm việc của Trọng Lâm để kiểm tra tiến độ
công việc của anh.
“Tàm tạm, hôm qua anh vừa mới hoàn thành xong
phần mô tả của zombie xuất hiện trong hai phần chơi đầu thuộc chế độ cốt truyện. Hôm nay thì anh bước sang những con zombie mới ở phần chơi thứ
ba…. Bản thảo đâu rồi ấy nhỉ?”
Lục lọi một hồi, rốt cuộc Trọng
Lâm cũng lôi ra được một xấp giấy từ chồng tài liệu đặt trước mặt đưa
cho Dương Khoa: “Đây, Khoa xem thử đống bản thảo này của anh xem đã đạt
yêu cầu chưa?”
“Trời ui, sao nhiều thế anh?” Dương Khoa ngạc nhiên tiếp lấy xấp giấy.
“À thì, tiện một công suy nghĩ nên mỗi một con zombie anh làm luôn ba bốn đoạn miêu tả để sau này chắt lọc cho dễ.”
“Mỗi con zombie có ba bốn đoạn miêu tả? Chà chà, anh Lâm làm việc hăng say
quá nha. Đấy các anh xem, anh Lâm viết được mô tả của một phần ba số
lượng zombie trong trò chơi rồi này, trong khi các anh còn chưa hoàn
thành xong hết mẫu năm con zombie của phần chơi đầu tiên nữa.”
“Thôi đi chú, vẽ vời thế này mới cực khổ chứ đánh chữ như Lâm ăn thua gì? Ngày anh đánh được vạn chữ!”
“Nói thế, mỗi cái nó khó một kiểu chứ.” Thế rồi Dương Khoa chăm chú nghiền
ngẫm nội dung của xấp giấy trước mặt. Càng đọc, vẻ mặt của hắn ngày càng trở nên nghiêm nghị. Thế nhưng không phải vì nội dung trên đó quá tệ
hay quá nhàm chán, mà là:
“Quá hay!”
Sau vài phút đồng hồ
say sưa nuốt từng câu từng chữ, cuối cùng Dương Khoa không nhịn được lớn tiếng khen ngợi Trọng Lâm. Những đoạn miêu tả zombie của anh, mặc dù
vẫn dựa theo bộ khung mà hắn cung cấp nhưng chúng vẫn có những nét độc
đáo rất riêng. Thậm chí có những đoạn miêu tả do anh sáng tác còn hay
hơn gấp tỷ lần những đoạn miêu tả gốc của trò chơi.
“Chỗ này toàn đoạn hay thôi anh Lâm ạ, phải để nghiên cứu thêm thì em mới chọn được
đoạn nào hay nhất đưa vào trò chơi sau. Cơ mà phần miêu tả zombie của
hai phần chơi đầu vậy là ổn rồi, anh chuyển sang làm tiếp miêu tả về
những con zombie còn lại đi.”
“Được, những đoạn nào Khoa chốt xong thì thông báo lại cho anh biết nhé.” Trọng Lâm vui vẻ đáp lại.
“Ok.” Cuộn lại tập giấy trong tay Dương Khoa quay sang phía Thiếu Hoàng cười
nói: “Hôm nay em tuyên dương tình thần làm việc của anh Lâm nhé, các anh cố gắng học tập anh ấy tăng tốc làm việc nhanh lên một chút. Chúng ta
chỉ còn sáu tháng nữa để cho ra đời một trò chơi hoàn mỹ thôi đó.”
“Được được, chú khen thằng Lâm làm gì ra đây mà khen anh này.” Thiếu Hoành
vẫy tay gọi Dương Khoa lại gần: “Xem hộ anh animation (hoạt hoạ, chuyển
động của hình ảnh) của con zombie nhảy sào đã đúng ý chú chưa?”
“… Nhìn chung thì đúng ý em rồi.”
“Còn cái nhưng nữa phải không? Nói phứt ra đi.”
“Anh để con zombie này cầm sào một tay thôi, cánh tay trái để thõng xuống.
Đây anh xem em làm mẫu này.” Dứt lời Dương Khoa giơ cuộn giấy trong tay
lên cao làm điệu bộ chạy đà của con zombie nhảy sào trong trí nhớ tại
chỗ cho Thiếu Hoàng xem.
“Chà, trông nó cứ… kỳ quặc thế nào ấy.”
“Kỳ quặc mới đúng anh ạ. Chúng ta đang làm một trò chơi ngộ nghĩnh về
zombie mà, các anh không nên áp hành động chuẩn mực của con người vào
nhân vật trong trò chơi làm gì. Anh Hoàng cứ tin em, con zombie của anh
nếu bỏ một tay cầm sào ra trông sẽ ngầu hơn là cầm hai tay nhiều.”
“Được, anh tin tưởng chú.” Thiếu Hoàng không chút phân vân gật đầu đồng ý, anh bắt tay vào chỉnh sửa ngay hoạt hoạ của con zombie nhảy sào. Trông thấy Thiếu Hoàng nhập tâm trở lại vào công việc, Dương Khoa bèn dạo qua vị
trí của mấy anh em còn lại kiểm tra tiến độ công việc của họ trước khi
quay trở về với công việc dở dang của chính mình.