Tháng năm mưa nhiều, lời người xưa quả thật không sai, buổi sáng đã lất pha
lất phất dai dẳng không ngừng, đến chạng vạng thì ào ào đổ xuống như
thác lũ. Mưa rào rào đập vào song cửa sổ, phát ra những tiếng sàn sạt,
trong căn phòng cổ kính, già trẻ lớn bé ngồi đầy một phòng, nhưng ai
cũng lẳng lặng không lên tiếng.
Mùi đàn hương thoang thoảng tỏa
ra từ chiếc lư đồng cũng không thể làm cho người ta bình tâm tĩnh trí.
Ai nấy cũng đều có chút bất an, ngồi ở trên ghế chủ mẫu lúc này chính là Lão phu nhân của phủ Sở tướng quân. Bà mười sáu tuổi gả cho Sở tướng
quân, khi đó ông chẳng qua vẫn là một người bình thường, hai người xem
như cũng đã dắt tay đi qua mưa gió hơn nửa đời, ngay cả khi Sở tướng
quân thăng tiến như diều gặp gió, lại có thêm mấy phòng thiếp thất, thì
đối với vị chính thê này, ông vẫn thập phần tôn kính. Cũng vì thái độ
này của ông mà cuộc sống của Lão phu nhân trôi qua khá êm đềm, mấy năm
nay lại càng ngày càng ung dung tự tại. Nhưng hiện tại bà lại bồn chồn
đứng ngồi không yên: “Vương ma ma, mau ra cửa nhìn xem Lão gia đã trở
lại chưa?”
Vương ma ma lập tức lĩnh mệnh ra ngoài.
Mà lúc
này, đi kèm với tiếng sấm nổ rung trời là tiếng vó ngựa từ xa vọng đến,
một nam nhân trung niên, khuôn mặt kiên nghị, mái tóc hoa râm, một thân
khôi giáp oai hùng bất phàm, dừng lại trước cổng phủ Sở tướng quân. Ông
vừa xoay người xuống ngựa, người gác cổng lập tức nghênh đón. Tuy trời
mưa to gió lớn nhưng Lão tướng quân vẫn không dùng đấu lạp*, để mặc cho
nước mưa hắt vào khuôn mặt kiên nghị, rảo bước đi tới hậu viện đèn đuốc
sáng trưng, không chút do dự bước nhanh về phía tam phòng.
*Đấu lạp: là tên thường gọi để chỉ nón tre có dán giấy dầu dùng để đi mưa.
Vương ma ma vừa bẩm báo Lão tướng quân đã trở về, thì đã thấy ông bước vào.
Lão phu nhân vội vàng thu xếp cho Lão tướng quân thay quần áo lau tóc, nếu cứ dầm mưa như vậy rất dễ bị thương hàn.
“Ngũ nha đầu thế nào rồi?”, Lão tướng quân nhíu mi nhìn thê tử hỏi.
Lão phu nhân bèn thở dài, đáp: “Đại phu vẫn đang khám!”
Câu này đồng nghĩa với việc hiện tại bà cũng không biết thân thể Ngũ nha
đầu như thế nào. Trong lúc nhất thời, cả căn phòng lâm vào yên lặng, Sở
lão tướng quân cũng không hỏi nhiều, lẳng lặng ngồi xuống, chờ đợi đại
phu, một nén nhang...... rồi lại một nén nhang...... Ngay khi mọi người
sốt ruột không thôi thì đại phu cuối cùng cũng vén rèm lên đi ra. Mẫu
thân của Ngũ tiểu thư, Lan thị tam phòng tiến lên nghẹn ngào hỏi: “Đại
phu, nữ nhi của ta sao rồi?”.
Lão phu nhân ho khan một tiếng, tam phu nhân liền nhận ra bản thân hơi luống cuống, yên lặng thối lui ra
sau, Sở tướng quân tuy xuất thân bình thường, nhưng mấy năm nay càng
ngày càng cường thịnh nên vô cùng coi trọng quy củ. Lão phu nhân cũng
như thế.
Nhìn vẻ mặt đắn đo của đại phu, Sở tướng quân quyết định thật nhanh: “Ngươi tới thư phòng nói chuyện với ta”. Sau đó liếc mắt
nhìn sang những người khác lên tiếng: “Mọi người đều về hết đi. Các
ngươi ở lại đây, cũng giúp không được Ngũ nha đầu cái gì!”.
Sở
tướng quân nói một không nói hai, đám người bên ngoài cũng không dám
nhiều lời, đồng loạt vâng lời đi ra cửa, Lan thị chần chừ liếc mắt nhìn
vào nội thất, rất muốn xin được ở lại, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của
Lão phu nhân liền không dám mở miệng, theo Tam gia chậm chạp ra ngoài.
Tiểu viện vốn đang náo nhiệt lập tức liền yên ắng lại, càng nghe rõ mồn một
tiếng mưa to bên ngoài cửa sổ, dường như càng ngày càng nặng hạt hơn.
“Xảo Âm, tỷ thấy tiểu thư có thể qua khỏi không?”. Nha hoàn Xảo Nguyệt luống cuống hỏi. Chỉ cần nhìn dung mạo là biết, Xảo Âm phải lớn hơn Xảo
Nguyệt mấy tuổi.
“Cho dù tiểu thư có tốt hay không tốt, chúng ta
đều là nô tỳ. Đi đâu mà chẳng như nhau !”. Giọng nói của Xảo Âm rất bình tĩnh, so sánh với Xảo Nguyệt tất nhiên hiểu chuyện hơn nhiều, sau đó
nàng ta cắn môi, nói tiếp: “Muội đừng nói linh tinh nữa, tiểu thư nhất
định sẽ tốt! Nhất định sẽ khỏe lại!”.
Xảo Âm liếc mắt nhìn Xảo Nguyệt, lên tiếng: “Chúng ta đi ra ngoài đứng canh, để tiểu thư yên tĩnh ngủ một lát.”
Xảo Nguyệt nghe xong, gật đầu nghe theo.
Hai nha hoàn lập tức rón ra rón rén đi bên ngoài canh chừng, trong nháy mắt cửa vừa khép lại, nữ tử gầy yếu đang nằm ở trên giường liền mở mắt ra.
Nàng mở mắt thật to, xuất thần nhìn chằm chằm màn trướng bằng sa mỏng phất
phơ bên giường vừa tươi mát lại rất khác biệt. Cũng không biết đã qua
bao lâu, nàng khẽ nghiêng đầu, nội thất đơn giản thanh thoát, khắp nơi
tràn ngập hơi thở thiếu nữ, trên chiếc kệ trong góc phòng, phủ một chiếc khăn trắng toát vô cùng thanh nhã.
Nếu như nói có cái gì không
ổn, thì đó chính là bầu không khí bên trong, ngay cả đã đốt hương liệu
nồng nặc, nhưng cũng vẫn không giấu được mùi máu tươi thoang thoảng.
Nữ tử thong thả vươn tay từ trong chăn ra, nho nhỏ, non mềm lại trắng nõn, vừa thấy liền biết đây là tay của thiên kim tiểu thư mười ngón không
dính nước. Nàng cứ thế lật đi lật lại tay mình không biết đang nghĩ cái
gì.
Rốt cuộc cũng đã xem đủ cánh tay nhỏ bé trắng nõn, nữ tử gian nan ngồi dậy, mái tóc dài đen sẫm đổ xuống như thác nước, phân tán trên vai, không để ý đến sức khỏe suy yếu, lập tức xốc màn lên, vịn vào mặt
tủ, bước đến trước bàn trang điểm chậm rãi ngồi xuống, sau khi an vị,
nàng bèn thở dốc vài tiếng, theo phản xạ liền cho tay vào trong ngực móc khăn ra, nhưng tay vừa chạm đến vạt áo, lập tức khựng lại.
Quên mất, hiện tại nàng chưa bị ho ra máu thì làm sao có khăn mà lấy?
Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, nhìn mặt mình trong gương, quả nhiên diễm lệ vô
song, da mặt trắng nõn mềm mại, mắt to lóng lánh, đôi môi anh đào nhỏ
nhắn vì đang bị bệnh nên hơi nhợt nhạt, nhưng chỉ thế thôi đã quá xinh
đẹp rồi.
Nếu nói diễm lệ, thì trong diễm lệ lại lộ ra vẻ hồn
nhiên ngây thơ; Nếu nói ngây thơ, lại cảm thấy không thể bỏ qua vẻ kinh
diễm tuyệt sắc trên người nàng.
Nữ tử lẳng lặng nhìn mặt mình,
ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai gò má, tựa như không thể tin nỉ non:
“Mười hai tuổi! Hóa ra, mình cũng từng xinh đẹp như vậy!”. Nói xong,
chậm rãi mỉm cười, nụ cười kia càng lúc càng lớn, có vẻ không được bình
thường cho lắm.
Nghe thấy âm thanh bên trong phòng truyền ra, hai nha hoàn vội vàng đi vào, tiểu thư nhà họ vốn yên ổn nằm trên giường
hiện tại lại đang ngồi ở trước gương, cười mãi không ngừng, dường như
gặp phải chuyện gì đó cực kỳ buồn cười. Hai người lắp bắp kinh hãi, vội
vàng dìu người đến trên giường.
Người nào đó ngồi ở bên giường, vẫn không nhịn được cười, phân phó: “Các ngươi lui xuống đi, ta muốn yên lặng suy nghĩ một lát“.
Giọng nói thanh thúy, chẳng khác nào hoàng anh xuất cốc.
Xảo Âm, Xảo Nguyệt lo lắng kohong dám nhúc nhích, nhưng lại bị tầm mắt lạnh như băng bắn tới: “Ta muốn một mình!”.
Tầm mắt sắc bén kia khiến cho người ta không rét mà run, nhưng vừa nhìn lại liền cảm thấy tiểu thư nhà mình vẫn là một người đơn thuần ngây thơ, có lẽ bọn họ đã nhìn nhầm.
Ngẫm nghĩ một lát, Xảo Âm mới đáp: “Tiểu thư, hai nô tỳ ở gian ngoài, nếu như người cần gì, cứ lên tiếng sai bảo!”
Nữ tử nghe thấy thế liền mỉm cười ngọt ngào ừm một tiếng.
Hai nha hoàn vừa ra ngoài, nàng lại bắt đầu đùa nghịch chính mình, mái tóc
dài phân tán trên vai, cười hì hì ngồi ở bên giường lắc lư chân.
Mỗi người đều nói thế sự khó liệu, vốn không muốn chấp nhận, nhưng ai có
thể ngờ bản thân lại bị chính mẫu thân của tự tay độc chết, có thể sống lại một lần nữa, giống như đóa hoa xán lạn ở tuổi mười hai, độ tuổi tốt nhất để làm lại từ đầu.
Mười hai tuổi, nàng trúng độc, mười ba
năm sau, năm nàng hai mươi lăm tuổi, lại trúng độc lần nữa. Trong nháy
mắt đó, nàng từng nghĩ, bản thân nên chết đi ở lần đầu độc đầu tiên ấy
có khi lại là kết cục tốt nhất? Nhưng chưa tìm được đáp án, nàng đã lên
chầu trời, lúc này nghĩ lại, hóa ra sự thật không phải như thế!
Trong khoảnh khắc sống lại một lần nữa, Hòa Linh đột nhiên liền hiểu được,
kết cục tốt nhất không phải bị độc chết, mà là...... Sở Hòa Linh phe
phẩy mái tóc cười khanh khách, kết cục tốt nhất chính là, nhìn người
khác sống không bằng chết......
Nhiều người hại nàng thảm thương như vậy, đời này, nàng sẽ không nương tay với bất kỳ kẻ nào. Nên bắt đầu từ đâu đây?
Đúng vậy! Hòa Linh nằm ngẩn ngơ trên giường, bắt tay vào việc trả thù, người đầu tiên đáng chết, chính là tên đại phu hiện tại vẫn đang đứng trước
mặt Tổ phụ nàng nói hươu nói vượn.
Ai ai cũng đều biết, Ngũ tiểu
thư phủ Sở tướng quân bởi vì bị trúng độc năm mười hai tuổi mà hao hết
tâm huyết sống không quá 10 năm, đồng thời, thân thể gầy yếu không bao
giờ có thể sinh con được nữa...... Nhưng có ai biết được, nàng quả thật
trúng độc, nhưng không hề nghiêm trọng đến mức ấy, chính thứ thuốc trị
liệu kia mới tấm bùa đòi mạng tiếp theo...