Gió bắc gào thét, trời đất chìm trong một mảnh trắng xóa mịt mù, mấy ngày
qua tuyết rơi không ngớt rốt cuộc cũng đã có dấu hiệu dừng lại, nhưng vì gió bắc bất ngờ tràn về nên càng thêm rét buốt.
Trong căn phòng yên tĩnh, nữ tử không ngừng ho khan, nha hoàn thấy thế, vội vàng đốt thêm địa long để sưởi ấm.
Nữ tử kia vẫn không ngước lên, ngồi ở trước bàn đọc sách viết viết tính
tính. Nàng chính là Ngũ tiểu thư tam phòng của phủ Sở tướng quân, khuê
danh Hòa Linh, năm nay đã hai mươi lăm. Sắc mặt Hòa Linh hiện tại tái
nhợt, không hề có một tia huyết sắc, toàn thân gầy yếu như cành liễu
phất phơ trước gió chỉ cần thổi một cái liền ngã xuống không dậy nổi.
Lại nhìn dung nhan của nàng, có lẽ do sức khỏe không tốt nên trông cực
kỳ tiều tụy. Nếu nói nàng đã hơn ba mươi có lẽ cũng có người tin .
Trong viện truyền đến tiếng bước chân, nha hoàn Xảo Nguyệt vội vàng bước ra
nghênh đón, tuyết rơi dày đặc cho dù đã quét dọn nhưng đi lại vẫn phát
ra tiếng lạo xạo, vì thế rất dễ phát hiện có người đang tới đây.
Người tới là Tam phu nhân Lan thị, cũng chính là mẫu thân của Hòa Linh. Lan
thị năm nay đã bốn mươi, nhưng do bảo dưỡng chu đáo nên khuôn mặt vẫn
tinh xảo, ngay cả một nếp nhăn cũng không có, dáng người tuy đẫy đà
nhưng vẫn vô cùng thướt tha. Đi theo phía sau là Triệu thị nương tử của
đệ đệ Trí Ninh, nữ nhân này vốn rất thông minh lanh lợi, chỉ mỉm cười
không nói lời nào.
Lan thị thấy Hòa Linh lại viết cái đó, trong
mắt thoáng qua tia buồn bực, nhưng ngay sau đó lại tươi cười, giả vờ
trách cứ: “Đã bảo con phải giữ gìn sức khỏe, thế mà lại không nghe!”
Lúc này Hòa Linh mới buông bút xuống, mỉm cười, đáp: “Thân thể con mấy ngày nay không tốt lắm, nên muốn giải quyết những chuyện còn lại cho xong,
sợ lại quên cái gì đó. Khụ khụ!”
Chưa nói dứt câu, liền không ngừng
ho khan, nàng lấy khăn che miệng, sau đó lặng yên vo viên chiếc khăn
nhuộm đỏ vào lòng bàn tay.
Lan thị vẫn chưa phát hiện động tác
nhỏ của nàng, thân thiết nói: “Đứa nhỏ này, sao cứ không nghe lời như
thế chứ. Việc trên triều đã có phụ thân và đệ đệ của con gánh vác, tội
gì phải nhọc lòng, không thèm quý trọng sức khỏe của mình chút nào!”.
Nói xong, liền khoát khoát tay áo ra hiệu, nha hoàn phía sau vội vàng
dâng một chiếc bát nhỏ lên.
Triệu thị thấy thế cũng vội vàng mở
miệng: “Gia tỷ, mẫu thân nói gần đây thời tiết không tốt, e thân thể của tỷ khó chịu, tối hôm qua liền bảo phòng bếp dùng nhân sâm ngàn năm hầm
với gà ác, đại phu nói nấu như vậy là bổ nhất, rất tốt cho xương cốt!”.
Hòa Linh gật đầu, tiếp nhận cái chén cười khẽ, nói: “Đa tạ mẫu thân, chỉ có mẫu thân hiểu rõ nữ nhi nhất!”.
Lan thị thoáng ngập ngừng, có chút mất tự nhiên, nhưng sau đó vẫn mở miệng
lên tiếng: “Thể chất của con quá yếu, ngay cả bản thân cũng không biết
thương tiếc. Nếu Nương cũng không quan tâm thì còn có ai thương nữa
chứ!”
Hòa Linh le lưỡi một cái, nàng hơi hé miệng chén, ngay lập
tức mùi thơm của canh gà hầm nhân sâm ngàn năm tỏa ra bốn phía. Mười mấy năm qua thể chất của nàng vẫn luôn không tốt, dùng thuốc bổ đã nên
không hề chần chừ lập tức uống một hớp.
Thấy Hòa Linh đã uống một ngụm canh, sắc mặt Lan thị liền biến chuyển, khóe miệng thoáng do dự
ngập ngừng, cuối cùng cắn môi nói: “Ăn, ăn thêm vài miếng thịt nữa đi.
Mẫu thân hầm mềm lắm!”. Lời vừa dứt, Lan thị nhịn không được mà rơi lệ.
Hòa Linh biết bản thân ốm đau triền miên làm cho Lan thị lo lắng nhiều năm, lại nghĩ tới trước kia, nhu thuận ăn một miếng: “Ừm!”.
Không
biết sao, Hòa Linh đột nhiên cảm thấy trong bụng đau đớn vô cùng, bát
trên tay lập tức rơi xuống, toàn thân nhũn ra, nàng kinh ngạc nhìn về
phía Lan thị, hai mắt mở to không thể tin.
“Nương, mẫu thân......?”
Hòa Linh cứ thế ngã xuống, Lan thị lập tức khóc ra tiếng, bà ta không dám
tiến lên, cứ thế vừa khóc vừa nói:“Nữ nhi của ta, Hòa Linh của ta, con,
con đi đi. Con đi cũng xem như đã được giải thoát!”.
Hòa Linh
thống khổ nhìn Lan thị, gắt gao cắn chặt môi, run run hỏi: “Vì cớ gì, vì cớ gì lại muốn giết con? Nương, vì sao lại muốn giết con?”.
Ngay cả khi dùng sức cắn môi nhẫn nhịn, thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Thấy Hòa Linh thống khổ như vậy, Lan thị rất muốn tiến lên, lại bị Triệu thị cuống quít kéo lại, sau đó nhìn Hòa Linh nói:
“Gia tỷ, tỷ đừng trách chúng ta. Muốn trách, muốn trách thì phải trách chính bản thân tỷ. Gia tỷ, chúng ta không đấu lại phủ Thừa tướng, nhưng từ
trước đến nay vì bản thân mình mà tỷ vẫn luôn đối đầu với bọn họ. Như
thế chỉ có hại cho phủ tướng quân của chúng ta mà thôi. Nếu tỷ
chết...... nếu tỷ chết thì Trí Ninh có thể một bước lên mây. Gia tỷ, tỷ
đừng trách chúng ta, thật sự đừng trách chúng ta...... Dù sao, dù sao
bệnh tình của tỷ đã nguy kịch , dùng cái chết của tỷ đổi lấy tiền đồ cho Trí Ninh, thì ắt hẳn tỷ sẽ nguyện ý đúng không? Tỷ chắc hẳn sẽ nguyện ý chứ?”
Người vốn ôn nhu hiền thục chừng ấy sao lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm đả thương người khác đến mức này.
“Khụ khụ!”, Hòa Linh không ngừng ho khan, máu theo từng cơn ho cứ thế trào
ra, chiếc váy màu xanh nhạt dính đầy máu tươi, thực ghê người.
“Phủ Thừa tướng...... Phủ Thừa tướng đã cho các người cái gì! Các người, các ngưới sao có thể bán đứng ta!”. Hòa Linh ho mãi không ngừng nhưng cho
dù như thế, vẫn cứ thê lương lên án: “Ta là, ta là... người thân của các người cơ mà! Ta, ta lúc nào cũng đều suy nghĩ cho các người, ta......
Kết quả lại như thế này, lại có kết quả như thế này sao? Mấy người sao
có thể nhẫn tâm đến vậy, mấy người các ngươi khiến ta thật thất vọng!”.
“Tạ công tử không cần tỷ, mà tỷ lại mang tiền đồ của phủ Tướng quân để đổi
lấy thống khoái của bản thân, người mơ mơ hồ hồ chính là tỷ mới đúng!”.
Triệu thị giữ chặt Lan thị, nói tiếp: “Nương, chúng ta không hề làm sai, hết thảy đều là vì muốn tốt cho phủ Tướng quân, vì tốt cho Trí Ninh.
Chúng ta làm đúng, chúng ta đã làm đúng ... ...”
Hai người họ tựa vào nhau, như muốn tăng thêm can đảm cho đối phương, mấy nha hoàn cũng
bị tình hình trước mắt chấn trụ, kinh sợ không dám nhúc nhích.
“Phụ thân, phụ thân với Trí Ninh đều biết cả sao?”. Hòa Linh lại ho ra một
búng máu, dùng hết khí lực toàn thân hỏi câu này, trong mắt của nàng đã
không còn tia sáng, chẳng khác nào đèn đã cạn dầu, leo lét trước gió,
ngay cả Lan thị cũng cảm nhận được điều đó.
Rốt cuộc cũng là nữ
nhi của mình, bà ta bỏ tay Triệu thị ra, quỳ gối bên người Hòa Linh, bắt lấy tay nàng, nghẹn ngào nói: “Con có oán, thì cứ oán mẫu thân là được
rồi. Nếu như có kiếp sau, nương nguyện ý làm trâu làm ngựa cho con. Hòa
Linh, kiếp này, con hãy chết vì chúng ta!”.
Hòa Linh đã hoàn toàn không còn sức lực để rút tay ra, chỉ yếu ớt hỏi lại: “Phụ thân, phụ
thân với Trí Ninh có biết không?” Nàng chấp nhất phải hỏi cho rõ ràng,
xem xem có phải cả cái nhà này đều vứt bỏ mình hay không?
Triệu thị liền đáp:“Tất nhiên là biết.”
“Biết, ha ha, biết sao......”, Hòa Linh nằm trên đất, đột nhiên cười đầy thê
lương, sau đó lại hoảng hốt thì thầm:“Vì chuyện của bản thân. Các người
... ... các ngươi cứ chờ mà xem ... ... Sở gia, xong rồi...... Ha ha,
thật tốt, Sở gia, đều chết hết đi, các ngươi cũng chôn cùng.....”
Lan thị nghe thế liền biến sắc, nói: “Hòa Linh, sao con có thể ác độc như
vậy, sao có thể nguyền rủa Sở gia, con...... Hòa Linh, Hòa Linh......”
Nha hoàn cả gan tiến lên xem xét, sau đó sợ tới mức lùi lại đằng sau vài
bước: “Khởi bẩm phu nhân, Ngũ tiểu thư, đã tắt thở ... ...”