Bộ may an ninh của Đại Việt vận chuyển, liên tiếp mấy ngày lực lượng
cảnh sát tại các cửa ngõ thành phố, cảng thị trực tiếp tăng lên gấp đôi, đội tuần tra bờ biển và đường sông cũng chia quân ra dò xét bất kỳ tàu
thuyền nào mà bọn họ gặp phải. Bộ thông tin thông qua Thăng Long nhật
báo ra sức tuyên truyền người dân phải cảnh giác với những giáo sĩ ngoại quốc, nếu như phát hiện bọn hắn tàng trữ thứ bột cấm lập tức đi bẩm báo quan phủ, người tố giác sẽ được nhận thưởng.
Kết quả, không đến
ba ngày đội tuần tra bờ biển đã phát hiện đến ba thương thuyền vận
chuyển thuốc phiện, khối lượng lên đến hai trăm ký. Thập chí có một số
thương thuyền đã lọt được vào bên trong nội địa bị đội tuần tra đường
sông bắt gặp được, tổng thu thuốc phiện cũng lên đến một trăm ký, tuy
nhiên kết quả Bộ quốc an cũng không dám chắc rằng có còn thuốc phiện nữa hay không, bởi chính Opisna và Leno cũng không rõ ràng số thuốc phiện
được vận đến là bao nhiêu, tất cả đều là từ Thần điện bên kia chuyển
đến.
Đối ngoại, người phát ngôn Bộ ngoại giao Đại Việt – Bạch
Liêu tuyên bố Đại Việt cấm thứ “Thần dược” của Thần giáo, Đại Việt tuy
tự do tôn giáo, có thể cho phép Thần giáo đến truyền bá nhưng phải tuân
thủ pháp luật của Đại Việt, không được phép mang thứ “Thần dược” này
đến. Đại Việt cũng tuyên bố cấm cửa với các thương đoàn vận chuyển thuốc phiện vào bên trong lãnh thổ Đại Việt, nếu bắt được toàn bộ hàng hóa sẽ bị tịch thu và đuổi về nước. Đây có thể xem là động thái tuyên bố cứng
rắn thứ hai của Đại Việt từ khi lập quốc sau lời tuyên chiến với quần
đảo Sắt. Lúc này các tiểu quốc Bắc Hải cũng lập tức nổi dậy hưởng ứng,
bọn hắn không có sức mạnh của Bravia hay Gemanic, phải nhún nhường với
Thần giáo, không biết bao nhiêu dân chúng của bọn hắn bị Thần giáo đầu
độc bằng thứ “Thần dược” này. Sau đó Bravia cũng lên tiếng ủng hộ động
thái của Đại Việt, phê phán Thần giáo lợi dụng độc dược để mê hoặc dân
chúng. Gemanic tuy không ưa Đại Việt nhưng lại càng không ưa Thần giáo,
nhân lúc này cũng lên tiếng dẫm một cước, danh tiếng của Thần giáo tại
Bắc Hải triệt để bị bôi đen.
Giữa lúc đó Hội Chữ Thập Đỏ Đại Việt đưa ra đề nghị giúp đỡ các nước Bắc Hải có dân chúng bị nghiện ngập.
Gói tài trợ bao gồm năm trăm ngàn quan, cùng với hàng ngàn nhân viên của Hội Chữ Thập Đỏ xây dựng các trại cai nghiện, hỗ trợ cho các gia đình
có người bị nghiện ngập, tỏ vẻ sẽ giúp bọn hắn hòa nhập lại với xã hội.
Về phía triều đình Đại Việt không lên tiếng ủng hộ động thái này của Hội Chữ Thập Đỏ hay không nhưng cũng tỏ ý sẽ trợ giúp các tiểu quốc nếu bị
Thần giáo ức hiếp. Chỉ trong vòng chưa đến nửa tháng danh vọng Đại Việt
tại Bắc Hải đã bay lên thật cao, thậm chí đã lấn áp cả Bravia và
Gemanic.
Nhưng đó là chuyện của sau này. Lúc bây giờ sau ngày Lý Anh Tú tuyên bố khởi động chiến dịch bài trừ thuốc phiện thì hắn đã có
mặt tại bến tàu Lục Giang, nơi đóng quân của Lữ đoàn Thần Sách. Có mặt ở đây không chỉ là Thiếu tá Phạm Cự Lượng, còn có cả Thứ trưởng Bộ quốc
an Ngô Tuấn cùng hai trăm Thiên Long vệ, ngoài ra còn có cả mười tên
giáo sĩ Thiên Chúa giáo.
Mới buổi sáng Lý Anh Tú đã đến gặp mặt
sứ thần của Bồ Đào Nha để nhận lấy mười tên giáo sĩ này. Dù sao cũng là
hàng khuyến mãi, không lấy cũng uổng. Sứ thần Bồ Đào Nha đương nhiên mặt tươi như một bông hoa cúc trao tặng tận tay Lý Anh Tú mười tên cha sứ
này, như thể để lại bọn hắn chỉ tổ tốn cơm, cầu Lý Anh Tú rước bọn hắn
đi thật nhanh.
Lý Anh Tú dẫn bọn hắn ra tận bến tàu nói với tên giáo sĩ dần đầu.
- Lần này đi sang dị địa vô cùng hung hiểm. Tuy nhiên Trẫm tin tưởng Chúa sẽ che chở cho các ngươi.
Giọng nói vô cùng ôn nhu như một người vợ đưa tiễn chồng ra chiến trường làm
cho người ta không tự chủ nổi da gà. Nói rồi liền trao cho hắn một chiếc rương nói.
- Trên đường đi vất vả, Trẫm không giúp được gì cho
các ngươi. Chỉ có số tiền này cho các ngươi làm lộ phí, hi vọng các
ngươi không cần tự bạc đãi chính mình.
Tên giáo sĩ mở rương ra
lập tức từng dãy Dinar vàng chói mắt phát ra ánh sáng lấp lánh. Hắn lập
tức thu vào nhanh đến mức mắt Lý Anh Tú cũng không nhìn theo kịp. Tên
giáo sĩ xúc động mắt rươm rướm lệ nói.
- Bệ hạ không cần quá lo
lắng, chúng ta lần này ra đi mong muốn đem các con chiên dại khờ trở về
vòng tay của Chúa. Chúa sẽ che chở cho chúng ta, cũng sẽ che chở cho bệ
hạ. Amen.
Nói rồi tên giáo sĩ làm một vòng thánh giá. Lý Anh Tú cũng học theo nói.
- Cầu Chúa ban phước lành cho các ngươi.
Xong hắn đưa tiễn mười tên giáo sĩ lên tàu, khuôn mặt tươi cười lập tức thu
lại. Che chở con chim. Diễn làm ta muốn đơ cả quai hàm. Lý Anh Tú quay
sang nói với Ngô Tuấn.
- Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?
Ngô Tuấn gật đầu đáp.
- Bẩm bệ hạ, hai trăm Thiên Long vệ đã sẵn sàng, sau khi được chở đến An
Bang bọn hắn sẽ chia nhau lẫn vào các thương thuyền của các Thần quốc để sang bên đó.
Kế hoạch của Lý Anh Tú ngoại trừ dùng Thiên Long vệ thực hiện nhiệm vụ khủng bố ra thì mười tên giáo sĩ cũng là một lực
lượng quấy rối. Tiên hạ thủ vi cường, trước khi Thần giáo muốn hỏi tội
Đại Việt thì hắn muốn Thần giáo gà chó không yên trước, tranh thủ thời
gian cho Đại Việt. Đừng xem thường mười tên giáo sĩ này, Thiên Chúa giáo giỏi cái gì Lý Anh Tú không biết nhưng phá hoại ngược lại là nhất lưu,
không kém Hồi giáo là mấy. Bọn hắn đối với các tôn giáo khác cực kỳ bài
xích, nếu để mười tên giáo sĩ lọt vào được bên trong các Thần quốc Lý
Anh Tú tin tưởng các Thần quốc sẽ sản sinh chia rẽ một cách trầm trọng.
Lúc đó hắn chỉ cần cầm một gói hạt dưa cắn xem kịch thôi. Lịch sử Việt
quốc đã chứng minh không nên xem thường lực lượng tôn giáo nào.
Lý Anh Tú lại nói tiếp.
- Dặn dò các binh sĩ lần này đi Thần quốc lấy việc phá hoại, khủng bố làm chủ, đồng thời phải thu thập cho Trẫm hạt giống của cây thuốc phiện.
Trẫm cần nó. Trước hết xây dựng căn cứ bên đó, qua một thời gian sẽ có
Ám bộ đi qua tiếp quản.
Ngô Tuấn gật đầu nói.
- Bệ hạ yên tâm, bây giờ thần lập tức đi dặn dò bọn hắn.
Lần này Ngô Tuấn không đi, dù sao nhiệm vụ quá mức nguy hiểm, hắn còn mang
trọng trách bên người, không thể dễ dàng rời Đại Việt như vậy, hắn chỉ
đưa tiễn các binh sĩ đến An Bang sau đó sẽ quay về.
Một tháng sau Hội Phật giáo Đại Việt chính thức thành lập. Khuôn Việt đại sư chính
thức truyền lại chức trụ trì của Khai quốc tự cho Ma Ha đại sư. Hội Phật giáo tuyên bố từ này sẽ mở rộng việc truyền giáo ra nước ngoài để chúng sinh được Phật tổ phổ độ. Khuôn Việt để Pháp Thuận và Sùng Phạm hai vị
đại sư bắt đầu xuất ngoại đi đến các tiểu quốc Bắc Hải bắt đầu truyền
giáo. Triều đình Đại Việt không lên tiếng nhưng âm thầm phái một nhóm
Thiên Long vệ đi theo để bảo vệ hai vị đại sư cùng các Phật tử đi cùng.
Đại sứ quan Đại Việt tại các nước cũng đón tiếp hai vị đại sư vô cùng
long trọng.
Đối với các tiểu quốc Bắc Hải bị Thần giáo tàn phá mà nói Phật giáo chẳng khác nào một hồi cam lâm. Thần giáo chỉ biết chăm
chăm bóc lột bọn họ, Phật giáo lại nhẹ nhàng cảm hóa, làm cho họ từ từ
la liềm vết thương, các nhà sư thường đi đến các nơi có dân nghèo phát
lương thượng, dạy cho bọn hắn cách sống lành mạnh, tu thân, dưỡng tính.
Không mất quá nhiều thời gian Phật giáo đã tạo được một sự ảnh hưởng
không hề nhỏ tại các nước Bắc Hải, theo thống kê từ Ám bộ, trong vòng ba tháng, bảy nước Bắc Hải thì đã có ba nước có nhiều hơn bốn tòa chùa
chiền, sư sãi tại đây lên đến hàng ngàn, Phật tử có thể tính đến hàng
vạn. Bởi vậy Đại Việt bây giờ tựa như có thêm một hoạt động mới: Xuất
khẩu nhà sư.
Khai quốc tự vẫn hằng ngày có các vị sư được triệu
hoán đến đều nằm trong sự quản lý của Hội Phật giáo Đại Việt. Theo việc
thăng cấp thời đại số nhà sư được triệu hoán ra cũng tăng cao dần dần
trở nên gánh nặng cho các chùa, bởi vì Đại Việt quy định ngoại trừ Khai
quốc tự có một số ít ruộng đất thì các chùa khác không được nắm giữ
ruộng đất, do đó các chùa có số lượng sư quá đông không nuôi nổi. Khuôn
Việt nắm giữ số lượng này bắt đầu bổ nhiệm các nhà sư đến các chùa chiền hoặc các vùng cần truyền giáo. Trong vòng một tháng Đại Việt đã đưa ra
ngoài đến hơn ba trăm nhà sư. Đương nhiên truyền giáo cũng là cần tiền,
Bộ trưởng Bộ văn hóa Lê Văn Hưu xin phép thủ tướng phê chuẩn một bút
tiền đến hai trăm ngàn quan trợ cấp cho các hoạt động truyền bá Phật
giáo này, bao gồm việc đi lại của các nhà sư, việc in kinh sách, việc
cứu tế,... Lập tức được phê duyệt.
Theo chiều ngược lại các nước Bắc Hải cũng hoan nghênh Phật giáo. Bởi trước mắt bọn hắn chưa thấy
Phật giáo có uy hiếp gì đến bọn hắn, ngược lại các hoạt động nhân đạo
của Phật giáo cũng giúp bọn hắn ổn định xã hội trong nước hơn không ít.
Do đó đối với hai vị đại sư Sùng Phạm và Pháp Thuận đến cũng trọng vọng
có thừa, tạo điều kiện hết mực cho Phật giáo phát triển.
=======================++
Ở đây ta cũng xin thanh minh ta không có ý xúc phạm tôn giáo nào dù là
Phật giáo hay Thiên Chúa giáo. Theo ta tôn giáo nào cũng tốt, cũng giáo
hóa con người hướng đến việc thiện. Chỉ có con người lợi dụng tôn giáo
đề làm điều xấu là điều đáng phê phán, bài trừ.