Cẩm y vệ khác Kim ngô vệ chính là bọn hắn là những người có học thức cơ
bản khá cao. Làm việc cũng có đầu óc hơn. Mỗi võ úy thống lĩnh một trăm
người đều có những học thức nhất định, đi ra từ Giảng võ trường mới có
thể đảm nhận. Có bọn hắn giám sát kết hợp với Ám bộ trong bóng tối lực
lượng gián điệp của nước ngoài không lật lên được sóng gió gì.
- Hộ bộ chuẩn bị một chút thu mua lương thực từ trong dân gian, tính toán một chút tiền hỗ trợ cho dân chúng gặp thiên tai.
Thạch Tiến nghe Lý Anh Tú noi liền tỏ vẻ khó khăn nói.
- Bẩm bệ hạ, Hộ bộ hiện tại quả thực không có bao nhiêu tiền. Lương thực
có thể lấy từ kho dự trữ ra nhưng lại thêm tiền hỗ trợ Hộ bộ chỉ sợ
chống không nổi. Dù sao việc an dân đã ngốn hết của Hộ bộ không ít tiền. Lại thêm những công trình khác Hộ bộ thực sự đem ra không nổi nhiều
tiền đến vậy.
Lại là tiền. Lý Anh Tú quả thực hiểu được cảm giác
của các vị quân vương trước kia là như thế nào. Người ta nói mọi thứ
trong thiên hạ đều là của vua, thế nhưng thực sự nhà vua chính là người
nghèo nhất đây. Hiện tại nguồn thu của Đại Việt chủ yếu đến từ việc thu
thuế và từ tập đoàn thương mại quốc doanh Đại Việt, số vàng khai thác
được Lý Anh Tú một phần dùng để đổi đồng Dinar lấy ngoại tệ, còn phần
lớn đều chảy vào trong hệ thống, vì vậy Lý Anh Tú thực sự rất nghèo.
Chính vì vậy Lý Anh Tú càng mong muốn tư bản nhà nước được thực hiện. Lý Anh Tú có thể để Đại Việt phát triển theo hướng tư bản chủ nghĩa, thế
nhưng tuyệt đối phải nằm dưới sự điều phối của nhà nước, tư bản nhà nước phải mạnh mẽ, khi đó ngân khố mới càng đa dạng nguồn thu.
- Ý khanh là Hộ bộ không thể lấy ra được tiền nữa?
Lý Anh Tú muốn lần nữa xác nhận, Thạch Tiến chỉ có thể gật đầu nói.
- Đúng vậy bệ hạ, hiện tại Hộ bộ nhiều nhất chỉ có thể trích ra được năm trăm quan.
Năm trăm quan, so với thiệt hại mà nói càng như muối bỏ bể. Lúc này Bách hộ bên ngoài đi vào bẩm báo.
- Bẩm bệ hạ, Thái hậu đến.
Lý Anh Tú kỳ quái, Thái hậu sẽ không đột nhiên đến tìm hắn, dù sao sau mỗi ngày khi xong việc hắn luôn đến điện Minh Nguyệt vấn an Thái hậu đây.
Lý Anh Tú nói.
- Mời Thái hậu vào đây.
Viên Bách hộ đi ra Ỷ Lan lập tức đi vào. Bình thường Ỷ Lan ăn vận cũng rất giản dị, chỉ có
đi đến điện Càn Nguyên và điện Long An thì mới ăn mặc phượng y. Ỷ Lan đi vào Lý Anh Tú lập tức hỏi.
- Thái hậu tìm Trẫm không biết có việc gì?
Ỷ Lan nhìn vẻ mặt sầu lo của Thạch Tiến liền rõ ràng có việc gì, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Anh Tú nói.
- Ai gia nghe nói An Bang bị thiên tai liền đến hỏi bệ hạ một chút xem có thể giúp được gì không?
Lý Anh Tú cười khổ cũng không giấu diếm nói.
- Thực sự cũng có khó khăn, Hộ bộ không thể bỏ ra được tiền để hỗ trợ dân chúng. Lần này tổng thiệt hại ước chừng trăm ngàn quan, còn có thể tăng lên đây.
Ỷ Lan chợt mỉm cười nói.
- Bệ hạ không cần quá lo lắng. Lần này hỗ trợ dân chúng thiên tai đương nhiên hội chữ thập đỏ sẽ tham gia.
- Đúng, làm sao Trẫm lại quên mất đây.
Hội chữ thập đỏ vốn là do Lý Anh Tú lập ra trao toàn bộ quyền hành cho Thái hậu, vừa để nàng giải buồn, vừa có thể trợ giúp dân chúng khó khăn.
Tính ra hội chữ thập đỏ đã có đến gần hai năm phát triển đi, hắn cũng
không hỏi đến liền quên đi. Lý Anh Tú hỏi.
- Không biết hội chữ thập đỏ có thể bỏ ra bao nhiêu tiền đây?
Ỷ Lan đưa ra năm ngón tay nói.
- Hội chữ thập đỏ hiện tại có thể móc ra được năm mươi ngàn quan. Nếu cho Ai gia một tháng thời gian hẳn có thể tăng thêm mười ngàn quan.
- Nhiều như vậy!
Lý Anh Tú cùng quần thần không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Lý Anh Tú không biết gần hai năm quan hội chữ thập đỏ dưới sự chỉ đạo của Ỷ Lan đã phát triển ra toàn quốc, nhận được quyên góp từ dân chúng và các thương nhân đã tích lũy được một số vốn khá lớn. Đại Việt quanh năm ấm no, hội chữ
thập đỏ cũng ít đụng đến, chỉ có chính sách an dân là có trợ giúp một
chút. Lý Anh Tú càng không biết rằng Ỷ Lan không những phát triển hội
chữ thập đỏ trong nước mà còn ra cả một số quốc gia duyên hải, hội này
cơ hồ muốn trở thành một tổ chức quốc tế. Nhìn hội chữ thập đỏ có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy, lại nhìn quốc khố chỉ có thể ném ra năm trăm
quan, Lý Anh Tú thật có cảm giác mất mặt.
- Bẩm bệ hạ, Trần nghi quan cầu kiến.
Lúc này viên Bách hội lại thông báo An Tư cầu kiến, Lý Anh Tú cũng đồng thuận cho vào. An Tư hành lễ với hắn xong liền nói.
- Bẩm bệ hạ, thần nghe nói An Bang bị thiên tai, xưởng rượu và xưởng nước hoa bên này cũng xin góp một chút lực, toàn bộ hai mươi ngàn quan quyên vào quốc khố.
Lý Anh Tú tặc lưỡi, xưởng rượu và nước hoa Lý Anh
Tú giao cho An Tư, bình thường hắn đều không quản lấy, không ngờ lại có
nhiều tiền đến vậy, đến mức Lý Anh Tú thực sự muốn đỏ mắt. Mặc dù xưởng
rượu và nước hoa là do hắn lập nhưng bình thường chỉ rút lấy một phần
thu vào quốc khố, hai phần tiền thuế, còn lại bảy phần giao cho An Tư.
Hắn không biết rằng An Tư dùng để quay vòng vốn, mở rộng xưởng, hiện tại riêng xưởng rượu đã có đến ngàn công nhân, độc chiếm toàn bộ thị trường nội địa. Lý Anh Tú bất tri bất giác nhìn lại hóa ra hắn có nhiều nguồn
thu hơn hắn tưởng, chỉ là hắn quên đi mà thôi. Thế nhưng hắn cũng không
thể mặt dày lại thu hồi lại những cổ phần này nha. Nhất là hội chữ thập
đỏ, hắn không thể đụng đến.
- Bệ hạ, Ai gia ngày mai muốn đích thân đi đến An Bang một chuyến, mong bệ hạ phê chuẩn.
Tuy Lý Anh Tú không gò bó sự tự do của Ỷ Lan, nhưng dù sao nàng cũng là
hoàng tộc, không thể tự tiện đi ra ngoài được. Lý Anh Tú nghĩ đến địa vị của nàng liền nói.
- Trẫm chuẩn tấu, hơn nữa ba ngày sau Trẫm
cũng muốn đích thân đi đến An Bang để thăm dân chúng một chút. Cũng rất
lâu rồi Trẫm chưa trở lại.
Quả thực từ khi đến và gặp Elina lần
đó Lý Anh Tú cũng chưa từng trở lại. Lần này quần thần cũng không phản
đối. Bệ hạ đi xuống thăm dân chúng gặp thiên tai quả thực là việc tốt,
thu mua lòng dân.
- Vậy Ai gia liền trở về chuẩn bị một chút.
Việc tiền bạc được giải quyết mọi người đều thoải mái. Tuy chưa thể đủ để
đền bù thiệt hại, nhưng vấn đề cấp bách trước mắt cũng đã được giải
quyết. Lần này Lý Anh Tú cũng không có ý định lại quyên góp. Đại Việt
quanh năm chiến tranh đã hao tổn không ít, dân chúng lại thắt lưng buộc
bụng quyên góp sẽ ảnh hưởng đến sức mua, kinh tế sẽ bị ảnh hưởng.
Ngày hôm sau Đinh Lễ đã dẫn theo một ngàn Cẩm y vệ lập tức đi về phía An
Bang, lần này nhiệm vụ của bọn hắn không chỉ là hỗ trợ An Bang giữ an
ninh mà còn là đi tiền trạm. Quốc vương đến thăm dân công tác an ninh
sao có thể khinh thường.
Tinh Thiều bên này nghe nói triều đình
đã có đủ tiền, lương thực đang đưa đến cũng dễ dàng hơn không ít. Trận
bão này quả thực quá bất ngờ, hắn đều phản ứng không kịp. Thành An Bang
lại nằm sát biển đương nhiên bị thiệt hại nặng nề. Bị thiệt hại nhiều
nhất không thể nghi ngờ là thương nhân các nước, bọn hắn đưa hàng lên bờ xong thuyền cũng neo đậu trên bến cảng, bão đến thuyền bị sóng đánh
chìm. Dù sao An Bang không phải là Giác Long, không có một cái vịnh lớn
như vậy. An Bang chỉ thuần túy là một cái cảng nước sâu, bình thường
sóng yên biển lặng, thế nhưng bão tố đến liền lập tức lãnh đủ. Tinh
Thiều ngay sau khi bão qua lập tức phái nhân thủ đi dò la khắp vùng,
nông thôn chủ yếu là cây cối, hoa màu bị gió quật ngã, một số nơi bị sạc lỡ, may mắn An Bang dân số thưa thớt nên cũng không có thiệt hại về
người, thế nhưng những nông dân cũng cần phải hỗ trợ, nhất là dựng lại
nhà cửa. Nhân thủ của Tinh Thiều thực sự có hạng, thành quản đại đội bất quá trăm người, nha dịch cũng không bao nhiêu, bọn hắn không đủ khả
năng vừa bảo vệ, vừa hỗ trợ xây dựng An Bang. Tình trạng bất ổn bắt đầu
xảy ra ở một số nơi, tuy không lớn nhưng rõ ràng đây là một dấu hiệu
không tốt.
May mắn chính là sáu ngày sau khi bão qua một ngàn Cẩm y vệ đến được An Bang, áp lực của Tinh Thiều lập tức giảm xuống không
ít. Lúc này từ ngoài cảng biển An Bang vậy mà xuất hiện một đội tàu năm
chiếc tiếp cận đến, bên trên cờ của bọn hắn in hình một bông hoa hồng
màu đen.