Sau khi Chu di nương
trải qua chuyện xin lỗi, cũng chính là yên tĩnh xuống, cũng không có
động tác gì, ngược lại nghe nói chuyện Chu Bích Cầm động thai khí đang
dưỡng thai ở Vân gia, Vân Thù cảm thấy Chu Bích Cầm yên tâm dưỡng thai
cũng không có chỗ xấu gì.
Chuyện tu sửa một nửa đường xi măng đi Huệ thành sau khi làm tốt rồi
chính là tuyên cáo bắt đầu, vốn người của Công bộ cũng cho rằng chuyện
này là do bọn họ phụ trách, như thế nào cũng không ngờ đợi đến khi ban
bố thánh chỉ ra lại mỗi một người đều mắt choáng váng.
Chuyện này lại dùng phương thức chiêu mộ, hơn nữa từ đầu tới cuối đều
không muốn qua cửa người ngựa Công bộ bọn họ ra tay, tuy trước mặt bệ hạ và Công chúa giám quốc, người của Công bộ không nói ra điều gì, nhưng
trong âm thầm cũng có không ít người có vài chỗ phê bình kín đáo.
Ví dụ như Chung Trọng Thư Thượng thư Công bộ, trong lòng chính là hết
sức có phê bình kín đáo, thậm chí rơi vào dáng vẻ bực tức vô cùng.
“Vương Thừa tướng, từ xưa đến nay chuyện tu sửa đường quan tất cả đều
rơi vào trên đầu Công bộ, điều này cũng xem như quy củ, nhưng hôm nay
đây coi là gì? Một chút cũng không cho phép Công bộ chúng ta nhúng
tay?!”
Chung Trọng Thư nói với Vương Hằng, trong lời nói chính là tức giận như
vậy, Vương Hằng vẫn vẻ mặt bình thản nhìn Chung Trọng Thư không ngừng ồn ào, vẻ mặt lạnh nhạt, “Chung Thượng thư so đo như vậy là sao? Bệ hạ an
bài như thế nào đó chính là chủ trương của bệ hạ, Chung Thượng thư như
bây giờ chính là đang chất vấn quyết định của bệ hạ?”
Chung Trọng Thư nghe Vương Hằng này nói chuyện, hắn cũng không khẩn
trương, một chút cũng không có cảm giác đại nghịch bất đạo vì bàn luận
sau lưng Đương kim thánh thượng như vậy, thậm chí càng thêm nổi giận,
“Vương Thừa tướng, đây là quyết định bệ ra đưa ra, nghĩ ra tâm tư bậc
này cũng không phải là Hoàng thượng mà là do người khác.”
Khi Vương Hằng nghe được Chung Trọng Thư nói như vậy, hắn khẽ nhíu mày
một cái, chỉ rơi xuống một tiếng “Nha”, sau khi Vương Hằng rơi xuống âm
thanh này, Chung Trọng Thư liền bu lại, nhỏ giọng nói: “Nghe người trong cung nói, chủ ý này đều do nha đầu thúi Liễu gia nghĩ ra. Trước kia bệ
hạ tỉnh táo không lâu liền tuyên triệt nha đầu Liễu gia kia đến trong
Hoàng cung, không lâu sau chính là có bệ hạ cung yến, lại đang ở trên
cung yến đưa ra chuyện xây dựng đường xi măng này, bây giờ đang chiêu mộ trong cả nước, chuyện này ở trong lòng Vương Thừa tướng làm khó không
chỉ một bản?”
Vương Hằng đang cầm tách trà trên tay, hắn nhìn thấy trên tay mình chẳng qua là một tách sứ màu trắng nhỏ, thấy tách trà sứ trắng này, trong
lòng Vương Hằng càng thêm tức giận, hiện giờ ở trong Ung đô này hễ là
người có chút địa vị có chút tiền bạc đều sử dụng đồ sứ trong cửa tiệm
Liễu gia sản xuất ra, mà Vương Hằng vốn cũng đặt đơn hàng ở trong cửa
tiệm đó, nhưng giờ không hiểu đã bị hủy.
Vương Hằng tất nhiên không hề quan tâm đến chuyện bồi thường bạc, hắn để ý nhất chính là mặt mũi của mình bị người hạ xuống, tuy nói ngày đó phu nhân của mình đúng là có mấy phần không đúng, nhưng cũng không phải một tiểu nha đầu ở trước mặt hắn kêu gào, chẳng qua chỉ cậy vào mình có mấy cửa tiệm mà thôi liền nghênh ngang như vậy hoàn toàn không để ai vào
trong mắt, về phần chuyện nha đầu này lúc trước vào cung, Vương Hằng
cũng biết, làm quan trong triều sao có thể không có một chút nhân mạch.
Chung Trọng Thư nhìn dáng vẻ Vương Hằng vẫn một mực uống trà, trong
khoảng thời gian ngắn hắn cũng không hiểu nổi Vương Hằng hiện giờ cảm
thấy như thế nào, chỉ có thể trông mong nhìn Vương Hằng, chờ đợi phản
ứng của hắn.
Vương Hằng chậm rãi dùng nắp tách trà gạt bã, lúc này mới ngước mắt lên
nhìn Chung Trọng Thư, thờ ơ nói: “Lời này của Chung Thượng thư, chẳng
qua chính là một nữ tử mà thôi, chuyện trên triều đình nàng ta một người nữ tử làm sao có thể làm chủ được, lời này nói ra ngoài cũng không sợ
bị người chê cười!”
Khi Chung Trọng Thư nghe được Vương Hằng nói như vậy, hắn một chút cũng
không có vẻ mặt sợ hãi, ngược lại hết sức âm hiểm nói: “Đây chỉ là một
nữ tử mà thôi tất nhiên không cần lo lắng, bàn chuyện trong triều đình
dĩ nhiên sẽ không do nàng ta định đoạt, nhưng nếu sau lưng có người sai
sử thì sao? Thừa tướng cũng đã thấy được ban đầu ở trên cung yến nữ tử
kia trả lời cũng không phải dáng vẻ một tiểu hài tử nên có đi, bình tĩnh kia, chỉ sợ đã sớm dự đoán trước.”
Chung Trọng Thư nói như