Khi Chu Bích Cầm thốt lời này ra khỏi miệng, Cố ma ma cũng đã hiểu lời này của nàng có ý gì,
đại phu nhìn vòng vàng ở trên tay mình, phân lượng vòng vàng này cũng
không phải nhỏ.
“Phu nhân, đây ––”
Chu Bích Cầm sợ nhất chính là người trước mắt không đồng ý, nàng hơi gấp gáp vội vàng nói: “Chuyện này mong đại phu đừng lộ ra ngoài, thầy thuốc tấm lòng phụ mẫu, nếu đại phu không đáp lời ta, ta còn giữ lại tính
mạng có tác dụng gì!”
Chu Bích Cầm nói như vậy, nước mắt của nàng cuồn cuộn lăn xuống, vẻ mặt
kia càng thê khổ sở vô cùng, nàng siết tay đại phu, lực độ này gần như
khiến cho đại phu không nhịn được mà bởi vì đau cau mày lại.
Chu Bích Cầm thấy đại phu chậm chạp không đồng ý, cho rằng đại phu ghét
bỏ nàng cho lợi ích ít, nhưng vòng tay này của nàng đủ lượng, tốn ba
mươi lượng bạc mua được, nhưng khi thấy đại phu có dáng vẻ như vậy, Chu
Bích Cầm lại nói một câu: “Đại phu, đây chỉ là một chút xíu tấm lòng nhỏ của ta, chỉ cần đại phu ngươi đáp ứng, ta nhất định sẽ có chỗ tốt đưa
cho ngươi, ngươi chỉ cần làm một chuyến, bằng không hiện giờ ta liền cắn lưỡi tự sát ở trước mặt ngươi, dù sao cũng sống không nổi.”
Đại phu cân nhắc vòng tay trên tay mình, hôm nay ông được mời tới đây
gặp phải chuyện như vậy cũng không tiện giải quyết, di nương này muốn
sống muốn chết, nếu nàng ta thật sự cắn lưỡi tự sát tại chỗ, ông người
xem bệnh cũng bị xui xẻo cực kỳ, chuyện trong đại viện này vốn dơ bẩn
không chịu nổi, thu được phí bịt miệng như vậy, đại phu cũng không có gì âm thầm lo lắng gì, ngược lại chính là không truyền chuyện này đi mà
thôi, về phần chuyện sau đó chính là không có liên quan gì đến ông rồi.
Đại phu gật đầu một cái.
Chu Bích Cầm vui mừng quá đỗi, lúc này mới lại cảm nhận được đau đớn
kịch liệt, gương mặt cực kỳ tái nhợt, lập tức buông mình ngã xuống
giường, thở hổn hển rên rỉ.
Đại phu cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng kê phương thuốc ra, Cố ma
ma chảy nước mắt, may mà trong phòng này chỉ có mình bà, ba nha hoàn còn lại của Chu gia đã được Cố ma ma chỉ điểm ra ngoài từ sớm khi đại phu
bắt mạch, nói là cô nương gia thấy chuyện như vậy không được tốt, cho
nên chính là để cho bọn họ chờ đợi ở bên ngoài.
Sau khi kê phương thuốc xong, Cố ma ma lập tức sai một nha hoàn đi tiệm
thuốc lấy thuốc, tự nhiên cũng chính là không nói hài tử này không giữ
được, chỉ nói là thuốc dưỡng thai. Lại để cho người khác kêu phòng bếp
nấu một thùng nước nóng lớn, chỉ nói là muốn rửa mặt, chuyện khác cũng
một chút không dám nói ra nhắc đến.
Chu Bích Cầm kêu Cố ma ma cho đại phu không ít bạc bịt miệng, nàng biết
đây không phải là một cách tốt, nhưng bây giờ nàng cũng chỉ có thể nghĩ
tới biện pháp này trước chống đỡ rồi nói, nàng không thể để cho Vân
Hoằng biết mình không còn hài tử, nàng không có cách nào, cho dù đây là
một lời nói dối hoang đường nàng cũng chỉ có thể đi theo, nếu không nàng ngay cả Vân gia cũng không ở được, nàng nào còn nơi nào khác có thể đi!
Giờ phút này trong lòng Chu Bích Cầm hận đến lợi hại, hận này chính là
hận Phương di nương mới vừa rồi vẫn luôn chọc tức mình, còn có càng hận
hơn chính là Vân Thù, nàng cảm thấy nàng không giữ được hài tử cũng đều
là lỗi của Vân Thù, sao mình lại bởi vì tâm tình không ổn khiến cho hiện giờ thai nhi không giữ được, phải biết bây giờ nàng đã qua ba tháng đầu dễ xảy thai nhất rồi, vậy cũng bởi vì Vân Thù, đều bởi vì Vân Thù hại
nàng thành như vậy.
Thuốc phá thai nhanh chóng được bưng vào, Cố ma ma chính là không mượn
tay người khác, chỉ để cho bọn nha hoàn bưng thuốc đến cửa, bà tự nhận
sau đó đi vào bưng tới trước mặt Chu Bích Cầm.
Nước thuốc đen thùi lùi này tỏa ra vị đắng, khi Cố ma ma bưng tới trước mặt Chu Bích Cầm,