Vả lại sau khi nói những chuyện này với Tạ Hoài Ẩn và Bạch Trạch Tuyên,
Vân Thù cũng không nán lại trong tiệm bao lâu mà trở về Liễu gia, hiện
giờ Liễu gia cũng có thể coi như hết sức yên tĩnh, tất cả những tôi tớ
này đều ai có chức nấy quy củ làm việc.
Vân Thù vừa mới trở về
viện của mình, Vạn Thục Tuệ đã tới rồi, hiện giờ bụng của nàng cũng đã
hơi lộ ra, trong phủ ít nhiều cũng có mấy người nói chuyện linh tinh, dĩ nhiên kẻ nhiều chuyện dẫn đầu chính là Phó ma ma bị đánh hiện giờ vẫn
còn nằm trên giường dưỡng thương.
Nói đến Phó ma ma người này,
Vân Thù thật sự cảm thấy có mấy phần kính nể, người này vốn là người nhớ ăn không nhớ đánh, vết thương trên người còn chưa lành hết đâu, bà ta
đã bắt đầu, miệng này hoàn toàn là thứ không giữ cửa, chỉ nghe đã khiến
người ta cảm thấy có vài phần chán ghét, nhưng âm thanh này chính là chỉ truyền trong đám người làm trong phủ mà thôi, khi hướng về phía Vân Thù và Vạn Thục Tuệ lại một chút cũng không lộ ra.
Phản ứng của Liễu quản gia cũng được coi như có mấy phần kịch liệt trong số những người
này rồi, nghĩ đến Vân Thù cũng có thể hiểu được, nghĩ đến ý nghĩ trong
lòng những người này không ngoài chính là cảm thấy nàng một đứa con
riêng vào cửa thì thôi, như thế nào cũng không nghĩ đến trong bụng còn
có một đứa con riêng. Phản ứng còn kịch liệt hơn Liễu quản gia chính là
cô nãi nãi của Liễu gia Liễu Ý Tuyền rồi, nàng ta luôn luôn đến Liễu gia vòng một vòng, mặc dù không phải đến tống tiền, nhưng đối với chuyện
của Liễu gia luôn có vài phần khoa tay múa chân, lúc trước khi nhìn thấy bụng Vạn Thục Tuệ hơi nhô lên, trong ánh mắt của Liễu Ý Nghiên giống
như nhìn thấy quỷ, sau đó lại vọt vào trong thư phòng của Liễu Bác Ích
ầm ĩ một trận, Liễu Ý Tuyền vốn được coi như hết sức đoan trang nhã
nhặn, mọt lần kia hoàn toàn triệt để xé toang thể diện, điên cuồng đến
cách viện còn có thể nghe được rành mạch, lời nói kia kịch liệt lại tràn đầy ý tứ chửi bới.
Cũng từ sau một lần kia, số lần cô nãi nãi
này tới Liễu gia dần dần giảm bớt, từ cách năm ngày ba bữa dần biến
thành non nửa tháng mới đến một lần, mỗi một lần đến đều ở trong viện
của Liễu Vân Hiên, ai cũng không gặp.
Vân Thù vốn để ý nhất chính là phản ứng của Vạn Thục Tuệ, nàng vốn còn
tưởng rằng Vạn Thục Tuệ có phần không chịu nổi, nhưng sự thật chứng minh tình thương của mẹ quả thật tốt nhất trên thế giới, Vạn Thục Tuệ hoàn
toàn coi như mình không nghe thấy lời đồn đại linh tinh ở sau lưng của
mấy người kia, thậm chí khi không cẩn thận gặp phải Liễu Tính Tuyền đến
Liễu gia, bà cũng có thể coi như hết sức tôn kính tiểu cô này, cũng có
thể coi như có phong phạm của người ở trên cương vị đương gia chủ mẫu
nên có, tương đối mà nói, Liễu Tính Tuyền có vẻ có vài phần kém cỏi, bây giờ nàng ta giống như Liễu Vân Hiên hoàn toàn coi Vạn Thục Tuệ là một
người trong suốt, ánh mắt này trước sau đều trợn trừng, nói chuyện trước sau đều dùng hừ.
Đối mặt với dáng vẻ như vậy của Liễu Tính
Tuyền, Vân Thù nhìn có lúc cũng cảm thấy có mấy phần tức giận, ngược lại Vạn Thục Tuệ liền hoàn toàn coi như không có chuyện như vậy, khi ở
trong phòng chính là làm chút quần áo cho đứa bé, sau đó đi dạo ở trong
viện, vẻ trấn định này khiến cho Vân Thù cũng có mấy phần ngoài ý muốn,
chỉ cảm thấy Vạn Thục Tuệ bây giờ giống như thay đổi thành một người
khác, nếu như là lúc trước, chỉ sợ bà đã sớm khóc đến trời đất mù mịt.
Hôm nay Vạn Thục Tuệ tới thứ nhất là vì nhìn nữ nhi cả ngày không có nhà,
thấy dáng vẻ hơi mệt mỏi của Vân Thù, trong lòng Vạn Thục Tuệ đã sớm đau đến cực điểm, nghĩ thầm nhất định phải dặn dò nhà bếp bồi bổi một chút
cho nữ nhi, tuổi nho nhỏ như vậy đã vất vả như thế, lui về sau không
biết phải như thế nào cho phải.
Vân Thù nghe xong lời nói nhàm
tai của Vạn Thục Tuệ, nàng chính là không có cách nào với Vạn Thục Tuệ,
cũng chính là người mẫu thân này của nàng biết nếu cầu xin nàng đừng mở
cửa tiệm đó là hoàn toàn không có khả năng, chỉ sợ chính là muốn mạnh mẽ cầu xin nàng đóng tất cả cửa tiệm lại cũng không thể, nhưng chính là
bởi vì như vậy, từ ngày hôm đó bà khiến phòng bếp hầm chút canh bổ dưỡng muốn nàng uống, khiến cho nàng bây giờ vừa nhìn thấy Vạn Thục Tuệ, giữa hơi thở chính là tràn đầy mùi vị canh này, nhưng sau khi thấy Chương ma ma ở sau lưng bưng chén canh kia, trực giác của nàng chính là muốn ói.
“Mẫu thân, con biết tự chiếu cố mình, chính là thời gian mấy ngày nay trước
mắt hơi bận chút, lui về sau sự tình cũng thanh nhàn, con chính là có
thể có thời gian rảnh rỗi với mẫu thân rồi, người đừng cứ nhắc đi nhắc
lại như vậy, lui về sau khi đệ đệ hoặc muội muội của con sinh ra, thành
một đứa bé càu nhàu, nương đừng hối hận!” Vân Thù cười cười, nàng thuận
theo ý tứ của Vạn Thục Tuệ, cau mày uống hai ngụm canh rồi không muốn
uống nữa, nàng nhìn Vạn Thục Tuệ nói, “Mẫu thân còn có chuyện gì sao?”
Sau khi Vân Thù nhắc nhở như vậy, Vạn Thục Tuệ mới nhớ tới mình không chỉ
tới để đưa chén canh bổ cho Vân Thù, còn có chuyện khác phải nói.
Bà nói: “Phụ thân con nói, ba ngày sau trong
cung đình mở tiệc rượu, tất cả đại thần có thể mang theo mệnh phụ và con trai con gái vào cung cùng nhau ăn tiệc rượu, chuyện này nương chính là muốn nói với con, con xem chuyện này, chúng ta có cần nói một chút cho
phụ thân con không, xem có cách nào để cho ông ấy từ chối không?”
Trong giọng nói của Vạn Thục Tuệ có mấy phần chần chừ, thật ra thì bà cũng đã sớm nghĩ ra kết quả của chuyện này sẽ là như thế nào rồi, tiệc rượu ăn
uống trong cung, hơn nữa còn là theo lời miệng vàng lời ngọc của Nguyên
Hi Đế, người có chút danh vọng đều vót đầu cho nhọn muốn đi vào trong
cung ăn một lần, nào giống như bà còn định không đi, nhưng không đi
chính là không cho Nguyên Hi Đế mặt mũi, đến lúc đó chính là có nhược
điểm, chỉ sợ khi đó bà sẽ mang đến chỗ xấu cho người trong nhà, cho nên
chần chừ như vậy.
(*) Vót đầu cho nhọn: hình dung người trang điểm, tô son trát phấn, liều mình luồn cúi (mang nghĩa xấu)
Vạn Thục Tuệ thấy Vân Thù không nói, bà vội vàng nói: “Cũng không phải
nương không muốn đi hay không biết cân nhắc chuyện này, chỉ có điều con
cũng biết hiện giờ nương như vậy, phụ thân con tất nhiên không có gì,
nhưng người ca ca kia của con thái độ cũng hết sức rõ ràng, trên đời này nếu nhìn thấy sẽ có ý tưởng như thế nào, nương tình nguyện gánh chịu
những tiếng xấu và xỉ nhục này thay cha con, cũng không bằng lòng để cho các con đi theo cùng nhau gánh chịu.”
Vạn
Thục Tuệ nói như vậy, trong giọng nói càng thêm kiên định, “Nương cũng
không có biện pháp thông minh gì cũng không nói ra được đạo nghĩa lớn
gì, nhưng một chút này đều là suy nghĩ trong lòng nương, ở trong nhà
mình, cho dù dưới tình huống như thế nào, nương đây bình thường không
sao cả, dù sao trong nhà này xấu xí không thể truyền ra ngoài. Nhưng ra
ngoài, những người đó thấy như thế nào nghĩ như thế nào đều cùng một
nhịp thở với các con, nếu nương đây không suy nghĩ vì mình cũng phải suy nghĩ vì mọi người, cho nên nương thấy bữa tiệc này tất nhiên không thể
đi, sau khi đi còn không biết có bao nhiêu rắc rối đây.”
Bà nói
kích động, Vân Thù thật sự cũng không nghĩ đến hiện giờ Vạn Thục Tuệ là
người bắt đầu có suy tính, trong lòng nàng có vài phần cảm động, Vân Thù suy nghĩ một chút nói: “Cung yến này do bệ hạ tự mình chủ trì, mẫu thân cho dù như thế nào cũng vẫn phải đi, cũng không thể giả bộ như bị bệnh
đi? Còn nữa, tuy rằng mẫu thân có băn khoăn như vậy, bây giờ đã như thế, suy nghĩ một chút về sau, đợi đến sau khi đứa bé ra đời cũng không thể
nhốt ở trong nhà một chút không cho ra cửa, là lui về sau bị người nói
huyên thuyên hay bây giờ bị người nói huyên thuyên cũng không có gì khác nhau.”
Vân Thù cảm thấy ý tưởng của Vạn Thục Tuệ không tệ, nhưng rốt cuộc vẫn không quá sâu xa, nàng nói: “Miệng này sinh trưởng trên
người người ta, nếu bọn họ nói chúng ta cũng không kiềm chế được, chúng
ta cứ sống tốt cho mình là được, nếu cha nói chuyện này cho nương, cũng
chính là cha hoàn toàn không để ý đến chuyện này, mẫu thân cần gì phải
giấu đầu lòi đuôi, ngược lại khiến cho người khác cảm thấy bản thân mẫu
thân kiêng kỵ, chúng ta không bằng rộng rãi đi, để cho bọn họ nhìn bọn
họ nói là được.”
Vạn Thục Tuệ rối rắm một lúc, bà vuốt ve bụng
của mình, trong lòng giống như hạ quyết tâm, bà gật đầu một cái nói:
“Được, vậy chúng ta đi, mặc kệ bọn họ nói đi!”