Tuy nói Vân Thù cảm thấy Tạ Hoài Ẩn là con thỏ trắng lớn, nhưng đây rốt
cuộc có phải là con thỏ trắng lớn hay không thật sự đúng là một chút
cũng không thể nói, ai biết người này có phải là sói đội lốt thỏ không.
Dĩ nhiên, rất dễ nhận thấy, hôm nay con hình thỏ này hiện giờ cảm thấy hết sức hứng thú với nàng, Vân Thù tất nhiên không cho rằng hắn thật sự có
cảm giác hứng thú gì với nàng, hắn đây rõ ràng có hứng thú với ý kiến
nàng đề ra.
“Tiểu nha đầu, ngươi nói như vậy, ngược lại có mấy
phần bất mãn sao?” Tạ Hoài Ẩn nhìn Vân Thù nói, một thành lợi thật sự
không tính là quá nhiều, nhưng phải biết rằng nàng có thể có được nhưng
các Hoàng tử khác cũng không thể có được, những Hoàng huynh và Hoàng tỷ
của hắn cũng biết được sự tồn tại của nhà máy xi măng, nhưng đừng mong
thò một chân vào, cho dù một chút xíu da lông cũng đụng không tới, bây
giờ nhìn tiểu nha đầu này được nghĩ tới chuyện người khác không thể suy
nghĩ lại vẫn còn có mấy phần bất mãn.
Lông cừu này mọc trên thân
cừu, nàng có gì đáng giá để cao hứng, giai đoạn chuẩn bị lúc trước muốn
nàng ra trí tuệ, giai đoạn phát triển phía sau còn muốn nàng ra trí lực, nơi này làm gì có chuyện tốt như vậy, đây còn không bằng trực tiếp giao cả nhà máy xi măng để cho nàng làm còn không phải tốt hơn, dù sao đều
muốn nàng lao tâm lao lực, vậy toàn bọ phần làm đều do nàng chiếm, bọn
họ chỉ có phần nhìn, hiện giờ nàng vì người khác làm xiêm áo không công, dịch vụ hậu mãi cũng không chu đáo như vậy.
Những lời bất kính
này Vân Thù dĩ nhiên không dám nói với Tạ Hoài Ẩn, hắn nhìn không giống
như một người trong Hoàng thất, nhưng trong cốt nhục người này cuối cùng vẫn chảy cái gọi là huyết mạch trong Hoàng thất.
Bạch Trạch
Tuyên nhìn trao đổi giữa Tạ Hoài Ẩn và Vân Thù, giữa hai người này ngược lại giống như có mấy phần ý vị trêu ghẹo lẫn nhau, Bạch Trạch Tuyên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Hoài Ẩn có thể dùng giọng điệu nói chuyện
quen thuộc như vậy với “Người ngoài”, có lẽ tiểu nha đầu trước mắt không biết, nhưng đối với Bạch Trạch Tuyên mà nói, rất biết gốc tích của
người cùng lớn lên từ nhỏ, nhìn hắn ai cũng có thể nói chuyện đến cùng
một chỗ, nhưng trên thực tế trong xương cốt lại là một người vô cùng
lạnh lẽo, trong ngày thường tuy nói chuyện với những người kia một chút
đầu mối cũng không lộ, nhưng trong dáng vẻ đều nói kiểu hiển hiện rõ
“Mỗi một câu một chữ của ta đều đang ứng phó ngươi”.
Nhưng bây
giờ nhìn dáng vẻ hắn không hề cố kỵ chút nào trêu ghẹo cô gái này, Bạch
Trạch Tuyên cũng hiểu, Tạ Hoài Ẩn không hề có một chút ứng phó.
Bạch Trạch Tuyên nhìn cảm thấy thú vị, hắn quy quy củ củ ngồi sống lưng quá
mức thẳng tắp, giống như khi hành quân đánh giặc hắn giục ngựa ngồi trên lưng ngựa đối mặt với tướng địch, hắn bưng cái tách nhìn dáng vẻ có mấy phần quái dị đặt ở trước mặt mình lên, sau khi uống một ngụm, hắn khẽ
cau mày một cái, hắn không thích vị ngọt ngào như vậy lắm.
Vân Thù nhìn về phía Bạch Trạch Tuyên vẫn ngồi ở bên kia không hề nói chuyện, từ lần trước nghe cách Tạ Hoài Ẩn gọi Bạch Trạch Tuyên, nàng đã hiểu được quan hệ hai người này xem như vô cùng
mật thiết, Tạ Hoài Ẩn xuất hiện trước mặt nàng xem như hết sức bình
thường, nhưng Bạch Trạch Tuyên này là sao?
Vân Thù quan sát người khẽ cau mày này, nàng nói: “Trà sữa này dường như thích hợp với nữ tử,
khi nam tử uống hơn phân nửa đều không thích ứng kịp, chỉ có điều hôm
nay Tấn Vương tới thời gian thật sự rất không đúng dịp, trong phòng bếp
thần nữ đây tuy rằng đã có, nhưng chính là chỉ có những món đồ dành cho
nữ tử, ngược lại uất ức Bạch Tướng quân rồi.”
Bạch Trạch Tuyên
nghe lời này của Vân Thù, tuy rằng nàng đang giải thích nghe giống như
đang xin lỗi, nhưng trên thực tế trong sắc mặt không hề mang một chút ý
tứ xin lỗi nào, chỉ có điều nhìn vẻ mặt mang theo nụ cười yếu ớt này,
nhìn như thế nào cảm thấy rất không sai, nhưng áy náy này đã cảm thấy
hết sức giả dối.
Vân Thù chẳng qua chỉ trên miệng nói như thế
thôi, nàng thật sự không hề có một chút ý tứ thật lòng xin lỗi nào, cho
nên chẳng qua trên miệng chỉ nói giỡn như vậy mà thôi, trên thực chất
chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, ai nghiêm túc người đó liền thua.
Tạ Hoài Ẩn giơ quyển sách trên tay lên, hắn nói với Vân Thù: “Đây chính là sách in ấn mà ngươi nói?”
Tạ Hoài Ẩn nhìn trong thứ vốn là giá sách này, một ngày trước lúc hắn tới
trên này vẫn rỗng tuếch, nhưng mà chỉ trong thời gian nháy mắt, hôm nay
phía trên này đã xếp lên không ít sách vở, thật sự có mấy phần cảm giác
giống như Vân Thù nói, khi sách xếp chồng chất chỉnh tề, chỉ nhìn đã có
mấy phần hơi thở thư hương, hơn nữa nơi này cũng không tính là quá ồn
ào, quanh đây chẳng qua chỉ là một vài cửa tiệm mà thôi cũng không có
nơi huyên náo, cho nên khung cảnh vẫn coi như yên tĩnh, nơi này chắc là
nơi các học giả thích đến.
Như vậy tinh
tế xem ra, thật ra thì lượng sách cất giữ ở Liễu gia tuy nói không lớn
như trong Hoàng cung, nhưng không tính là nhỏ, nhưng đối với người tương đối tầm thường mà nói, lượng sách cất giữ như vậy cũng có thể xem như
không nhỏ.
“Ngài xem thấy thế nào?” Vân Thù không chút để ý nói,
sau khi nàng vào Liễu gia đã bắt đầu chuẩn bị chuyện sách này, in ấn ra
ngoài cũng xem như không tệ, dĩ nhiên điều kiện đầu tiên chính là không
thể đủ để đánh đồng với kỹ thuật in ấn của hiện đại, ở hiện đại, Vân Thù cảm thấy có thể làm in ấn như vậy cũng xem như không tệ.
“Cực tốt.” Tạ Hoài Ẩn một chút cũng không keo kiệt nói, điểm này hắn bàn luận một chút cũng không trái với lương tâm.
Tạ Hoài Ẩn đưa quyển sách trên tay cho Bạch Trạch Tuyên ngồi bên cạnh, ý
bảo hắn nhìn quyển sách được in ấn ra, Bạch Trạch Tuyên mở ra nhìn kỹ,
chính là cảm thấy thể chữ in ấn sách này hết sức tinh tế, trang giấy này vẫn coi như hết sức mềm mại, một chút cũng không có cảm giác cứng rắn
hoặc thô ráp kia.
“Cô nương cực kỳ huệ chất lan tâm, ta thật sự
không biết sách cũng có thể in ấn.” Khi Bạch Trạch Tuyên nhìn Vân Thù
cũng chính là cảm thấy hết sức khâm phục, bắt đầu từ lúc trước khi nhìn
thấy đường xi măng, Bạch Trạch Tuyên đã xem như có một vẻ kính nể, mới
vừa rồi khi Vân Thù thử người hắn cũng nhìn thật cẩn thận, cách làm như
vậy ngược lại hoàn toàn không giống như khí độ của một nữ tử ở tuổi này
nên có, thủ đoạn của nàng gần như khiến cho người ta cảm phục.
Cũng thật sự gánh được bốn chữ huệ chất lan tâm này rồi.
“Chuyện này có gì mà không tưởng tượng tới được, rất nhiều chuyện chỉ cần chịu
làm, tự nhiên sẽ có chuyện không thể tưởng tượng được, nếu không làm,
sao biết được mình nhất định làm không thành?”
Khi Vân Thù nói một câu này, dáng vẻ hết sức thản nhiên,
thật sự bởi vì cô xuyên qua cho nên biết rất nhiều chuyện người bình
thường không biết được, nhưng ở cổ đại, không phải bởi vì cô biết hơn
người khác nhiều thì nhất định có thể thành công, khi ở hiện đại có
không ít dụng cụ khoa học hiện đại, nhưng ở nơi này hơn phân nửa đều
không có gì cả, như vậy cũng khiến cho cô muốn làm cái gì đều phải bỏ ra công sức nhiều hơn khi ở hiện đại. Giống như khi ở hiện đại, những thứ
phấn lót son môi đường phố đều có, đủ loại nhãn hiệu đều có, mà ở nơi
này cần hoàn thành một phần phần lót phấn nền cũng tốn không ít hơi sức
của cô, giống như in ấn cổ xưa này cũng vậy, cô chỉ có thể miêu tả ra
hình dáng đại khái, về phần chế tạo thành thành phẩm như thế nào, cũng
cầm đám thợ thủ công đi hoàn thành, chỉ dựa vào bản vẽ của cô sao có thể đủ để biến ra.
Bạch Trạch Tuyên cũng hết sức ủng hộ cách nói như vậy của Vân Thù, hắn cũng cảm thấy thật sự như thế, chỉ cần chịu nghĩ
chịu làm cuối cùng vẫn có thể thành công, nhưng trong lòng Bạch Trạch
Tuyên dù sao vẫn tồn tại một băn khoăn, vì sao trong đám người như vậy,
nàng lại chỉ yêu cầu riêng hắn làm chuyện này, nhưng một chút hoài nghi
này đến bên miệng hắn lại cái gì cũng nói không ra lời rồi, chỉ có cảm
giác mình lờ mà lờ mờ đi hỏi Vân Thù vấn đề này dường như có phần không
được thỏa đáng lắm.
Tạ Hoài Ẩn thật sự đã đến chỗ tiệm sách kia
của Vân Thù ngồi xuống, thấy cách in ấn này trong tiệm sách, hắn cũng
hết sức có lòng tin với chuyện hợp tác với Vân Thù mở thư cục, hắn đã
sớm xem như hết sức tin tưởng Vân Thù, nhưng bây giờ khi thấy sách thật, hắn cảm thấy càng thêm tràn đầy tự tin, người khác đã in ấn quyển sách
đặt vào trước mặt hắn, nếu đến thời điểm này còn có mấy phần do dự, vậy
thật sự xem như hắn không có phần tự tin kia.
Hôm nay Vân Thù tới đây cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ có chuyện thử người này,
cho nên sau khi xong cũng có thể coi như hết sức thanh nhàn, hiện giờ
Cẩm Sắt này nàng càng yên tâm giao cho nàng ấy huấn luyện, tuy nói rằng
giao cho nàng ấy chuyện huấn luyện người cũng thật sự xem như khổ cực
nàng ấy một phen, nhưng đến cuối tháng Cẩm Sắc chắc sẽ cảm thấy hết sức
cao hứng, bởi vì tiền tháng sẽ vô cùng không tệ.