Vân Nguyệt Thanh còn chưa nói
xong đã bị một bàn tay to thô ráp đã bịt kín miệng, nàng mở hai mắt đẫm
lệ, vẻ mặt cầu xin nhìn mấy nam tử trước mặt, đáng tiếc biểu cảm này chỉ càng làm gia tăng thú tính của bọn họ.
Một tiếng “Xoẹt” vang
lên, quần áo bị xé toang ra, để lộ da thịt trắng như tuyết, tay nam nhân mặt xẹo xoa nắn, cười đáng khinh nói: “Vân nhị tiểu thư, ngươi vẫn nên
ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta thì tốt hơn, đêm nay chúng ta nhất
định làm cho ngươi muốn quên cũng không quên được, nếu ngươi muốn phản
kháng vậy sẽ khó tránh được phải chịu chút đau khổ.”
Tiếng cười
dâm đãng vang lên, nam nhân mặt mặt xẹo dần dần hướng tới gần Vân Nguyệt Thanh, nụ cười trên mặt càng thêm đáng khinh.
Nhìn nhóm người
đang áp sát vào mình, thân thể mềm mại của Vân Nguyệt Thanh run lên nhè
nhẹ, trong đôi mắt đẹp đầy tuyệt vọng. Qua đêm nay, nàng và Tứ hoàng tử
sẽ càng thêm vô duyên phận.
Trong phòng, ánh nến leo lắt, Vân
Nguyệt Thanh bị bọn họ ấn ngã xuống đất, những động tác thô cuồng không
hề thương hương tiếc ngọc, mặc cho mỹ nhân dùng hai mắt đẫm lệ tuyệt
vọng nhìn bọn họ……
Ánh trăng như nước, trong cơn gió đêm, nam tử
đứng trên cây, lạnh nhạt nhìn màn trình diễn trong phòng, đôi mắt màu hổ phách đầy vẻ lạnh lùng, thân thể chợt lóe lên, biến mất trong màn đêm
màu đen.
Mấy nam nhân này tinh lực tràn đầy, chơi đùa với Vân
Nguyệt Thanh hai canh giờ rồi mới rời đi, đến khi những người này đi rồi nàng mới ôm quần áo ngây người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
“Tiểu thư, nơi này xảy ra chuyện gì?”
Khi những người đó đi không lâu thì ngoài cửa vang lên giọng nói của một nha hoàn.
Nàng nghe ra đây là giọng của nha hoàn Hỉ Thước bên cạnh mình, trong lòng
bất giác nổi lên một ngọn lửa giận, nha đầu lười này
không biết chạy đi đâu lười biếng, nếu không phải nàng rời đi thì nói
không chừng những người này không có lá gan làm ra chuyện này, xem ra
nên kêu cha đổi nha đầu này đi.
Thật ra lần này Hỉ Thước rất oan
uổng, nàng cũng không biết sao mình lại té xỉu bên rừng cây, sau khi
tỉnh lại hình như nghe thấy tiếng khóc của tiểu thư nên mới vội vàng lại đây hỏi thăm.
Nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, Vân Nguyệt
Thanh liền chặn cơn tức giận lại, dùng hết sức lựng khiến giọng nói bình tĩnh lại: “Ta không sao, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, hôm nay không
cần gác đêm.”
Hỉ Thước sửng sốt, sao lần này tiểu thư lại đối xử với nàng tốt như vậy?
Nhưng cũng nhờ giọng nói của Hỉ Thước mới khiến Vân Nguyệt Thanh hồi phục
tinh thần lại từ cảm giác bị sỉ nhục, dù thế nào nàng cũng không nghĩ
tới những người này không dễ dàng để mình khống chế, kẻ duy nhất vui
mừng chính là tiện nhân bị bán vào kỹ viện kia, hiện giờ điều nàng muốn
chính là phải làm thế nào mới có thể khiến cho người khác không biết
chuyện đêm nay.
Ánh mắt Vân Nguyệt Thanh sáng lên, hiện tại cũng
chỉ có biện pháp này. Vài ngày nữa là sinh thần của Thái Hậu, nàng cần
phải nắm chắc cơ hội lần này, nếu thất bại, như vậy……
Vân Nguyệt Thanh nắm chặt hai tay, trong long quyết tâm, lần này chỉ có thể thành công, không cho phép thất bại!
“Tiểu thư, không ngờ dược thiện kia thực sự có hiệu quả, hiện giờ tiểu thư
chính là một đại mỹ nhân, so với tiện nữ nhân Vân Nguyệt Thanh còn đẹp
nhiều, không biết lần này vào ngày sinh thần của Thái Hậu sẽ có bao
nhiêu công tử bị tiểu thư mê hoặc.”
Vũ Nguyệt gài trâm Phỉ Thúy lên tóc Vân Li, tươi cười nhìn mỹ nhân trong gương.
Chỉ thấy trong gương đồng là một nữ tử như ngọc nữ, một đầu tóc đen như
thác nước, chỉ gài một cây trâm đơn giản, một thân bạch y thanh lịch,
tay áo được viền bằng tơ bạc, thủ công tinh xảo, có thể thấy được công
phu của người may áo.
Làn da nữ tử trắng nõn, lông mi như trăng
rằm, sống mũi cao ngất tinh tế, đôi môi đỏ chậm rãi nhếch lên cười nhạt, dung mạo như thế thật sự là đệ nhất mỹ nữ.
“Tiểu thư,” Tuyết
Nguyệt chậm rãi tiến lên, giúp Vân Li sửa sang lại quần áo rồi nói,
“Thời gian không còn sớm, kiệu của phu nhân đang chờ ngoài cửa, có phải
chúng ta cũng nên xuất phát rồi không?”
“Được.” Vân Li chậm rãi đứng dậy, mỉm cười: “Chúng ta đi thôi.”
Dứt lời nàng khẽ vuốt váy áo, một mình đi ra ngoài cửa.
Người của tướng quân phủ đã sớm chờ ở bên ngoài, Huyền Minh và phụ tử Huyền
Sát ngồi một kiệu, Vân Li bước vào kiệu của dì Hồng, còn những cỗ kiệu
phía sau là chuẩn bị chon ha hoàn của nàng.
Hoàng cung, trong yến hội những màn ca múa đang diễn ra, người có thể tới tham gia sinh thần
của Thái Hậu đều là đại thần trong triều.
Lúc này Hoàng Hậu ngồi
trên ghế phượng kế Long ỷ của đương kim hoàng thượng, nghe nói Hoàng Hậu cũng không phải nữ tử Hoàng Thượng thương yêu, cho nên nhiều năm qua
Hoàng Hậu cũng không được sủng ái, nếu không phải bà ta có hậu phương to lớn thì có lẽ đã sớm bị người khác kéo xuống khỏi bảo tọa Hoàng Hậu
rồi.
Xem tình hình hai người hiện giờ thì đúng là giống như những lời đồn ngoài đường phố.
“Hoàng Thượng, ngày sinh thần của mẫu hậu thật đúng là náo nhiệt.” Hoàng Hậu
che môi cười, khuôn mặt ưu nhã mang theo ý cười nhợt nhạt, trong ánh mắt đầy tình nghĩa: “Đúng rồi, thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng tứ hôn đại
tiểu thư phủ Thừa tướng cho Dận Nhi làm trắc phi?”
“Thế nào, Hoàng Hậu có ý kiến sao?” Hoàng thượng khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía Hoàng Hậu, giọng nói trầm đi vài phần.
Hoàng Hậu cắn môi, rồi lại nở nụ cười lần nữa: “Thần thiếp chỉ hỏi Hoàng Thượng vậy thôi.”
“Hừ, thứ không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi!”
Dưới sự chú ý của nhiều người như vậy, Hoàng Thượng không hề cho bà ta một
chút mặt mũi, việc này khiến Hoàng Hậu hơi đổi sắc mặt, bà ta biết,
nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng vẫn không quên nữ nhân kia, năm đó nếu
không phải suy xét đến việc quân vương không được đoạt thê của thần tử
thì có lẽ ngôi vị Hoàng Hậu đã đổi người.
Cũng may Hoàng Thượng lo cho Dận Nhi, chỉ cho nữ nhân kia làm trắc phi, nếu không……
Đôi mắt bà ta lộ sát khí, Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, chính phi của
hoàng nhi bà ta phải do chính bà ta tuyển chọn, nếu lúc trước Hoàng
Thượng hạ chỉ để nữ nhân kia trở thành chính phi thì hiện tại nàng ta đã biến thành một thi thể.
“Thái Hậu đến.”
Tiếng hô bén nhọn vang lên, mọi người liền thấy Thái Hậu từ bên ngoài đi đến, trên mặt bà có chứa ý cười nhàn nhạt, bà phất tay, ngăn mọi người hành lễ: “Tất cả
mọi người đều thoải mái là được rồi, đêm nay không cần chú trọng nhiều
lễ tiết như vậy, hoàng nhi, mọi người đều đến đông đủ rồi phải không?
Như vậy bắt đầu đi.”
“Mẫu hậu.” Hoàng Thượng đứng lên, quét mắt
nhìn khách đang ngồi, nói: “Còn có người của Hộ Quốc tướng quân phủ và
đại tiểu thư phủ Thừa tướng còn chưa tới, những người khác đều đến đông
đủ rồi.”
Vân Nguyệt Thanh ngồi phía dưới cười lạnh một tiếng,
tiện nhân Vân Li kia sẽ không tới, nàng ta bị những người đó bán vào kỹ
viện. Mấy ngày nay không có tin tức gì có lẽ là người tướng quân phủ
đang lo lắng hoàng tộc hỏi tội cho nên không dám gióng trống khua
chiêng.
Ai ngờ Hoàng Thượng vừa nói xong thì một tiếng cười sang sảng vang lên: “Ha ha, thật ngại quá, bản tướng quân đến chậm.”
Vừa dứt lời, Huyền Sát mặc y phục xanh đi vào, theo sau chính là dì Hồng và Huyền Minh, mà bên cạnh dì Hồng là một vị nữ tử tuyệt mỹ, dù cho chỉ
mặc y phục trắng nhưng cũng không che dấu được vẻ phong hoa tuyệt đại.
Nàng là ai? Vì sao lại đi cùng Hộ Quốc tướng quân phu nhân? Còn thân mật như thế? Chẳng lẽ nàng là con dâu tướng quân phu nhân vừa ý? Nghĩ đến đây
mọi người đều lén lút nhìn về phía Vân Nguyệt Thanh với ánh mắt đồng
tình.
Không ai không biết Vân Nguyệt Thanh
thích Tứ hoàng tử, nhưng mà hiện giờ nàng ta lại là thê tử chưa qua cửa
của Thiếu tướng quân, bởi vậy dưới góc độ nữ nhân, nàng khiến người khác phải thương hại, nhưng càng nhiều người lại tỏ vẻ xem kịch vui.
Nhưng mà khi nhìn thấy Vân Li, Hoàng Thượng không khỏi ngẩn ngơ……
Giống, quá giống, nàng và người đó quả thực như một khuôn đúc ra, điều này
khiến hắn nhớ lại nữ tử của nhiều năm trước. Mà vẻ mặt của hắn đều bị
Hoàng Hậu nhìn thấy hết nên lập tức hận đến thiếu chút nữa nghiến bể cả
răng.
“Rầm!” Vân thừa tướng nhịn không được đứng lên, ngạc nhiên
nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Vân Li: “Ngươi…… Ngươi là Vân Li?”
“Cái gì?”
Mọi người nghe vậy thì đều trợn tròn mắt.
Nữ tử tuyệt mỹ này là Vân Li sao? Sao có thể? Sao nàng có thể đẹp như vậy? Giả, điều này tuyệt đối là giả……
“Không có khả năng!” Vân Nguyệt Thanh hung hăng lắc đầu, thân thể mềm mại hơi run rẩy: “Ngươi không thể là Vân Li……”
Dù có thế nào nàng cũng không muốn tin ma lem kia trưởng thành lại đẹp hơn cả mình, hơn nữa không phải nàng ta bị bán vào kỹ viện rồi sao, sao lại xuất hiện ở yến hội được.
Nhưng lúc này mọi người lại bàn tán xôn xao……
“Không sai, nàng chính là Vân Li, ta đã từng gặp qua mẫu thân nàng, Thanh Vân, hai người quá giống nhau, ngoài mẹ con ra thì sao có ai giống đến như
vậy được?”
“Nghe nói khoảng thời gian trước Vân Li được tướng
quân phu nhân đón về, thật không dám tin, vì sao chỉ có mấy ngày mà lại
có biến hóa lớn như vậy.”
“Điều này còn phải hỏi sao, nương Vân
Li vốn dĩ là mỹ nhân rồi, nữ nhi của nàng sao có thể kém được? Lúc trước nàng chỉ thiếu dinh dưỡng thôi, gần đây được tướng quân phủ điều trị
tốt, đương nhiên cũng sẽ đẹp trở lại.”
“Chậc chậc, thật không dám tin tưởng, Vân thừa tướng lại ngược đãi nữ nhi ruột như vậy, nhiều năm
trước Thừa tướng và nguyên Thừa tướng phu nhân ân ái cỡ nào, nàng mới
chỉ mất gần hai mươi năm mà ngay cả nữ nhi nàng sinh cũng bị ngược đãi
thành như vậy, quả nhiên là có mẹ kế sẽ có cha kế.”
Nghe mọi người nghị luận, Vân Nguyệt Thanh nắm chặt đôi bàn tay đến trắng bệch như phấn, đôi mắt đẹp như sắp phun lửa tới nơi.
Mấy tên khốn đó dám lừa nàng! Nàng tuyệt đối không tha cho bọn họ, nói không chừng đây là kế hoạch của Vân Li!
Lúc này ánh mắt Lạc Dận nhìn Vân Li cũng dần dần thay đổi, dung nhan tuấn
mỹ như thần cũng hơi biến đổi khác thường, ánh mắt trước sau vẫn tập
trung vào Vân Li bỗng nhiên phát hiện dù có phải cưới nàng cũng không có gì không tốt……
“Tứ hoàng huynh, không ngờ Vân Li lớn lên lại đẹp như vậy, vì sao ta lại cảm giác nàng rất quen vyaaj?” Lạc Phong Nguyệt
khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra đã gặp nàng ở đâu.
Có lẽ là gương nào đó có nét tương tự Vân Li nên hắn mới cảm thấy quen thuộc như vậy?
Lạc Dận nâng chén uống cạn một hơi rồi lau khóe miệng, trong đầu bất giác
hồi tưởng lại cảnh tượng ngày ấy, bên môi chậm rãi gợi lên nụ cười nhợt
nhạt: “Ngũ hoàng đệ, ta quyết định sẽ nạp Vân Li làm trắc phi.”
Lạc Phong Nguyệt kinh ngạc há miệng thở dốc, kinh ngạc nhìn Lạc Dận, cuối cùng lại vẫn không nói gì……
Hiện giờ đúng là Vân Li có hòa quang cao bốn trượng, Tứ hoàng huynh có quyết định này cũng không kỳ quái, nhưng Lạc Phong Nguyệt nào biết Lạc Dận có quyết định này là do ngày ấy thoáng nhìn thấy bóng hồng kinh diễm trong đình hóng gió.
Vân Nguyệt Thanh thấy ánh mắt Lạc Dận luôn nhìn
Vân Li thì trong mắt đầy nổi lên ngọn lửa ghen ghét, nàng nắm chặt món
đồ trong tay, có thứ này việc nàng tiến vào phủ Tứ hoàng tử chỉ là
chuyện sớm muộn, với năng lực của nàng còn sợ không đàn áp được Vân Li
sao?