Vào ban đêm Vân Li vừa định cởi y phục nghỉ ngơi, ai ngờ nàng còn chưa kịp cởi áo ngoài
thì yêu nghiệt kia lại xuất hiện lần nữa, đôi mắt phượng hơi ngấn nước
mắt nhưng mà vẻ mặt lại vẫn mị hoặc nhìn nàng: “Như thế nào, nàng không
muốn ta tới đây sao?”
Vân Li nhếch môi cười, không chút khách sáo nói: “Có vẻ ngươi cũng tự hiểu rồi đấy.”
“Nàng yên tâm, người trong phủ này sẽ không phát hiện ra ta, hơn nữa ta sẽ
nhanh chóng xuất hiện bên cạnh nàng với một thân phận khác.…” Lời nói
của Cung Kính mơ hồ không rõ, bộ xiêm y đỏ như lửa bây bổng dưới ánh
nến, rất có không khí mê hoặc.
Vân Li cũng lười nói chuyện với
hắn, mà trong khoảng thời gian này nàng cũng quen với việc cùng chung
chăn gối với tên yêu nghiệt này rồi, ngựa quen đường cũ liền cởi bỏ xiêm y, nàng biết dù mình có đuổi thế nào nào Cung Kính cũng không đi, vậy
chỉ có thể làm như hắn mong muốn……
Khoảng thời gian này Vân Li
liền ở lại Hộ Quốc tướng quân phủ, trong lúc đó người của phủ Thừa tướng từng tới ngỏ ý đón Vân Li trở về mấy lần nhưng đều bị dì Hồng chặn lại, ngay cả gặp mặt một lần cũng chưa từng.
Mà dược thiện đường do Vân Li và tiểu Bàn Tử phát triển cũng đã chính thức khai trương……
Ngày hôm đó người một nhà mới vừa dùng đồ ăn sáng xong thì dì Hồng đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên liền nói: “Đúng rồi, Minh nhi, con có nghe nói gì chưa? Gần đây nơi này có một dược thiện đường tên là Li Thiện Đường,
con mau đưa Li nhi đến đó thử đi, xem coi khuôn mặt nhỏ nhắn của Li nhi
thế nào, đồ bổ gì cũng đã uống mà sao vẫn cứ như vậy, đúng là làm người
ta quá đau lòng mà, có lẽ Li Thiện Đường sẽ có biện pháp gì đó.”
“Khụ khụ!” Vân Li nhịn không được ho khan thành tiếng, nàng như vậy hoàn
toàn là do thuốc bột đắp lên, xem ra cũng đã đến lúc bỏ lớp thuốc bột
này rồi.
Huyền Minh buông đũa xuống, hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn
Vân Li có chút sủng nịch: “Được, đợi lát nữa ta liền dẫn muội đi xem,
cũng thuận tiện giải sầu, khoảng thời gian này có lẽ muội đã buồn muốn
chết rồi.”
Dùng xong bữa sáng Huyền Minh liền cho người đi chuẩn
bị cỗ kiệu nhưng lại bị Vân Li ngăn lại, so với ngồi kiệu thì nàng vẫn
thích tự mình đi hơn.
Li Thiện Đường vừa mới khai trương không
lâu nhưng đã kín người hết chỗ, nhưng tiểu Bàn Tử chỉ cần liếc mắt một
cái, xuyên qua đám người đã thấy được Vân Li đi vào, hắn vốn định đi đến chào hỏi, nhưng mà Vân Li lại âm thầm lắc đầu với hắn.
Lời nói
tới bên miệng rồi lại vội vàng nuốt vào, tiểu Bàn Tử không đi đến chỗ
Vân Li nữa mà tiếp tục tươi cười tiếp đón khách trong tiệm.
“Nghe nói Li Thiện Đường này bán đủ loại dược thiện, chẳng những có thể giúp
nữ tử giảm béo trở nên xinh đẹp mà còn có công hiệu bồi bổ thân thể,
càng có trợ lực rất lớn đối với các võ giả, thật không biết là thiên tài dạng gì mới có thể phát minh ra dược thiện như vậy.”
Huyền Minh
nhếch khóe miệng nở nụ cười anh tuấn, da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh cực kỳ lóa mắt dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu hổ phách nhìn Vân Li, nói:
“Nếu có cơ hội thật sự muốn gặp chủ nhân đứng sau Li Thiện Đường này.”
Vân Li nhún vai, hơi mỉm cười nhưng cũng không trả lời Huyền Minh.
“Hai vị.” Tiểu Bàn Tử chạy đến trước mặt hai người, mặt đầy tươi cười nói:
“Không biết hai vị tới Li Thiện Đường này của ta có nhu cầu gì?”
“Ừ, là như vậy, tiểu muội này của ta có hơi thiếu dinh dưỡng cho nên ta muốn điều trị cho nàng.”
Thiếu dinh dưỡng sao? Tiểu Bàn Tử liếc mắt nhìn về phía Vân Li, bộ dạng của
nàng mà là thiếu dinh dưỡng sao? Nhưng tiểu Bàn Tử vẫn không nghĩ nhiều, nàng làm như vậy nhất định có dụng ý của mình.
“Được, xin hai vị chờ một lát.”
Lúc Tiểu Bàn Tử đi dặn dò người đóng gói dược thiện thì Vân Li nhân cơ hội
này đánh giá tiểu nhị Li Thiện Đường, trong số đó có một người bất giác
thu hút sự chú ý của nàng.
“Nội công cao thủ?”
Một người
đường đường là nội công cao thủ sao lại tới Li Thiện Đường này làm công? Người này nhất định có vấn đề, so với việc đặt một nhân vật nguy hiểm
như vậy ở Li Thiện Đường thì không bằng đặt ở bên người, hôm nào đó nàng sẽ nói tiểu Bàn Tử đưa người này cho nàng.
Vân Li híp mắt nhìn lướt qua nam nhân tuấn mỹ kia, sau khi cầm lấy dược thiện tiểu Bàn Tử thì liền rời đi cùng Huyền Minh.
Có lẽ hắn ta cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng nên hơi ngẩng đầu nhìn
lại, hắn cũng không muốn như vậy, nhưng mà Cung chủ ra lệnh cho hắn đi
bảo vệ phu nhân tương lai, nhưng nàng lại cố tình không ra cửa khỏi cửa
nên cuối cùng chỉ có thể đi vào nơi này.
Mà có ai ngờ được lão
bản ở phía sau Li Thiện Đường lại là đại tiểu thư bị người đời sỉ nhục
của phủ Thừa tướng chứ. Hy vọng hắn có thể khiến cho phu nhân chú ý, sau đó để hắn đi theo bên người ……
Ở một góc đường cách Li Thiện
Đường không xa, một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Vân Li, nghiến
răng nghiến lợi nói: “Chính là nàng ta, các ngươi thấy rõ chưa? Đây là
tiền đặt cọc, sau khi mọi chuyện xong xuôi thì ta sẽ đưa chỗ ngân phiếu
còn lại cho các ngươi.”
Vân Li, đây đều do ngươi tự tìm, ai kêu
ngươi đoạt nam nhân của ta! Loại ma lem giống ngươi sao có thể xứng với
Tứ hoàng tử? Chuyện tiếp theo đang chờ đợi ngươi, đó là một cơn ác
mộng……
Khóe miệng Vân Nguyệt Thanh nhếch lên nụ cười lạnh, đôi mắt xẹt qua một chút ý không cam lòng.
Mấy nam nhân đứng bên cạnh nàng nở nụ cười đáng khinh, trong đó một tên mặt có vết sẹo lớn do đao chém cầm lấy ngân phiếu trên tay Vân Nguyệt
Thanh, nói: “Vân tiểu thư, ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ đưa
nàng ta đến tầng cao nhất của nhà thổ, ha ha, nhưng trước đó để huynh đệ chúng ta đùa bỡn một phen cái đã, tuy rằng khuôn mặt nữ nhân kia chẳng
ra gì, nhưng dáng người trông cũng không tệ lắm.”
Tên nam nhân
mặt có sẹo liếm láp khóe miệng, cười càng đáng khinh, đã lâu rồi hắn
không đùa bỡn nữ nhân, lần này chẳng những có được một vụ làm ăn tốt mà
còn có được một nữ nhân miễn phí.
“Tùy các ngươi, chỉ cần không giết chết nàng ta là được rồi.”
Chết? Đối với nàng mà nói, chết là quá dễ dàng, nàng sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết!
Nhưng công lực của mấy tên du côn này vẫn quá thấp, mới vừa đi theo không
được bao nhiêu bước thì đã bị Vân Li và Huyền Minh phát giác, nhưng mà
hai người đều không có bất cứ hành động gì, bởi vì trước khi ra cửa dì
Hồng đã phái hai người đi theo bảo hộ Vân Li nên tất nhiên sẽ có người
ra tay, bọn họ cũng nhẹ nhàng.
“Này, hai người các ngươi cản đường ông là muốn nhào vào trong ngực ông đây sao?”
Ở một chỗ không xa, tên nam nhân đáng khinh mặt có vết sẹo nhìn hai mỹ
nhân nũng nịu trước mặt, trong lòng lập tức cảm thấy ngứa ngáy, hai
người này mỗi người một vẻ, một người thì mặt lạnh như băng, người còn
lại thì nhu nhược như nước, thoạt nhìn không có bất cứ lực uy hiếp gì.
“Tuyết Nguyệt tỷ tỷ, những người này theo dõi thiếu gia và tiểu thư, chúng ta
nên làm thế nào?” Kiều mỹ nhân nhu nhược mỉm cười mở miệng, giọng nói
đều dịu dàng như mặt nước khiến xương cốt người nghe mềm nhũn ra.
“Vũ Nguyệt, ngươi quên phu nhân dặn dò gì rồi sao?” Ánh mắt lạnh như băng
của Tuyết Nguyệt nhìn đám người kia, sát ý bắt đầu tỏa ra, giọng nói
lạnh lùng:, “Nói, vì sao các ngươi theo dõi thiếu gia và tiểu thư chúng
ta? Nói ra ta tha chết cho các ngươi!”
“Ha ha, chỉ bằng các
ngươi?” Tên nam nhân mặt có vết sẹo ngửa đầu cười to, phất phất tay:
“Các huynh đệ, chúng ta lên, bắt hai ả đàn bà này lại sau đó từng người
tới nếm thử mùi vị bọn họ, từ trước tới nay ta chưa được hưởng thụ qua
mỹ nhân như vậy.”
Nghe vậy, nụ cười của Vũ Nguyệt càng đậm, nàng
vung bàn tay lên, khi miếng vải bố bắn về phía bọn họ chỉ phát ra bốn
tiếng trầm đục, bốn người kia đã ngã xuống trên mặt đất, ngạc nhiên nhìn dung nhan xinh đẹp của Vũ Nguyệt.
“Không chịu nổi một đòn.” Vũ
Nguyệt vỗ tay, chân đạp lên mặt tên nam nhân mặt sẹo, dùng sức xoay vài
cái: “Nói, vì sao các ngươi lại theo dõi tiểu thư và thiếu gia?”
Tên nam nhân mặt sẹo không ngờ hai nữ tử này lại có thân thủ như vậy, đáy
lòng bất giác có chút sợ hãi: “Là…… Là Vân gia Vân Nguyệt Thanh tiểu
thư, nàng cho chúng ta bạc, kêu chúng ta bán nữ nhân kia vô nhà thổ,
chúng ta cũng chỉ nhận bạc mới làm chuyện này, cầu xin ngươi thả chúng
ta đi.”
“Thả các ngươi? Chuyện này hơi khó, Tuyết Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta mỗi người hai tên, dẫn bọn chúng đi gặp phu nhân đi.”
Nói xong, cũng không màng đến bọn họ đang phản đối, hai người nhấc bọn họ lên rồi rời khỏi nơi này……
Hộ Quốc tướng quân phủ, lúc Tuyết Nguyệt và Vũ Nguyệt nói hết âm mưu
củaVân Nguyệt Thanh cho dì Hồng nghe thì dì Hồng lập tức giận tím mặt,
hận không thể lập tức phóng đến phủ Thừa tướng giải quyết nữ nhân ghê
tởm Vân Nguyệt Thanh kia!
May mà Huyền Sát vội vàng ngăn cản dì Hồng, nếu không bà đã đến phủ Thừa tướng tìm Vân Nguyệt Thanh tính sổ rồi.
“Tuyết Nguyệt, Vũ Nguyệt, từ nay về sau các ngươi đi theo phía sau Li nhi để
bảo hộ nàng, với thực lực của các ngươi người có thể đánh thắng các
ngươi rất ít cho nên các ngươi không được rời khỏi nàng dù chỉ một
phút.”
“Dạ, phu nhân.”
Tuyết Nguyệt Và Vũ Nguyệt đồng loạt hành lễ, cung kính nói.
“Còn Vân Nguyệt Thanh……”
“Nương, Vân Nguyệt Thanh tự ta giải quyết.” Huyền Minh mở miệng quyết định giùm dì Hồng, đôi mắt màu hổ phách trở nên lạnh lẽo: “Nếu nàng ta đã làm ra
chuyện này thì ta sẽ bắt nàng ta phải trả giá đắt!”
Dì Hồng sửng sốt rồi hỏi: “Con tính làm thế nào?”
“Lấy độc trị độc!”
“Được, vậy việc này giao cho con, con nhất định phải xả giận cho Li nhi!” Dì
Hồng gật đầu, giao chuyện này cho nhi tử nhà mình thì bà tương đối yên
tâm, lần này kết cục của Vân Nguyệt Thanh tuyệt đối không tốt đẹp gì.
Đáng tiếc Vân Nguyệt Thanh còn không biết đại họa sắp giáng xuống đầu nên vẫn cứ mơ mộng Vân Li bị đưa vào nhà thổ……
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào phòng, ánh nến trên bàn leo lắt không ngừng,
Vân Nguyệt Thanh nắm chặt bàn tay, nôn nóng đi qua đi lại, đôi mắt nàng
ta dưới ánh trăng không còn vẻ trong trẻo như lúc trước nữa.
Đã
đến giờ này rồi, không biết bọn họ có thành công hay không, có lẽ đã
xong chuyện rồi cũng không chừng, nhưng mà không thể giữ lại những người đó, để tránh để tướng quân phủ biết chuyện mình làm.
Đáy mắt Vân Nguyệt Thanh hiện lên sát khí, lúc xoay người thì phía sau bỗng nhiên xuất hiện thêm mấy người.
“Là…… Là các ngươi?” Vân Nguyệt Thanh trừng lớn đôi mắt, nàng không hề nghĩ
rằng bọn họ sẽ xuất hiện ở chỗ này: “Sao các ngươi lại tới đây? Tối rồi
còn tới đây là muốn làm gì?”
“Ha ha, ngươi nói các huynh đệ bọn
ta tới nơi này làm gì?” Nam nhân mặt sẹo nở nụ cười, bước từng bước về
phía Vân Nguyệt Thanh: “Vân nhị tiểu thư, không hổ là mỹ nhân nổi tiếng
xa gần, các huynh đệ bọn ta còn chưa từng hưởng thụ qua nữ tử tuyệt mỹ
như vậy, tin đồn Vân nhị tiểu thư có lòng tốt lan xa ngàn dặm, vậy thì
hãy thỏa mãn nguyện vọng của chúng ta đi, có được không?”
Khi nói chuyện nam nhân mặt sẹo đã tính nhào lên.
Vân Nguyệt Thanh bỗng kinh sợ, vội vàng lắc mình tránh thoát, hoảng sợ nói: “Ta nói cho các ngươi biết, ta là nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, nếu các
ngươi dám làm gì với ta, cha mẹ ta nhất định sẽ không buông tha cho các
ngươi!”
“Ha ha, Vân nhị tiểu thư, ngươi kêu chúng ta bán đại tiểu thư vào nhà thổ, chúng ta cũng làm, ngươi nói nếu chúng ta truyền việc
này ra ngòa thì sẽ như thế nào? Vậy đại tiểu thư là trắc phi tương lai
của Tứ hoàng tử, con dâu Hoàng gia, chúng ta không thoát khỏi tội chết
mà ngươi lại có thể sống tốt sao, dù Hoàng gia không trừng phạt tướng
quân phủ thì cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu Vân nhị tiểu thư thật
sự không sợ chết thì có thể đi cáo trạng.”
Nam nhân mặt sẹo đi về phía trước vài bước, khóe miệng nở nụ cười đáng khinh……