Hành động tiếp theo của Tử Phong chứng thực sự lo lắng trong lòng mỗi người, hai chiếc cưa xích vung lên sau đó dí vào bả vai hai nữ nhân, tiếng da
thịt xương cốt ma sát với lưỡi cưa rồi vỡ vụn vang lên khiến tất cả mọi
người tóc gáy dựng đứng, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn như muốn nôn cả mật
xanh mật vàng ra ngoài.
Dao cùn cắt thịt rất đau đớn, nhưng sự
thống khổ đày đọa do một lưỡi cưa xích chậm rãi mổ xẻ huyết nhục tuyệt
đối hơn xa, hai nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia rú lên từng tiếng thảm
thiết đến vỡ tan cả thanh âm, máu tươi cùng với thịt vụn xương vỡ theo
đà di chuyển của hai lưỡi cưa văng lên tung tóe khắp không trung, tựa
như mưa rào mùa hạ đổ xuống mặt đất. Hai nữ nhân kia cứ như vậy mà bị
lưỡi cưa cắt một đường từ trên bả vai, chéo xuống thắt lưng, xuyên qua
lồng ngực cùng khoang bụng rồi chia thành hai nửa, tràng diện máu tanh
cùng tàn nhẫn đến mức rúng động tâm can.
Huyết vụ tẩu tán trên
không trung, bắn lên cả người Tử Phong và Trác Thanh Phàm, dường như
ngửi thấy mùi máu tươi kích thích, Tử Phong cười khùng khục trong cổ
họng một cách hưng phấn, ánh mắt lóe lên từng đạo quang mang yêu dị.
Chúng nữ Nhạc Tư Kỳ nhìn Tử Phong đang cười một cách hưng phấn mà không khỏi
cảm thấy da gà nổi lên khắp người, sống lưng lạnh lẽo, hàn khí bốc lên
thấm vào tận xương tủy, huyết dịch trong người như muốn đông cứng lại,
có là kẻ ngu cũng có thể nhận ra được trạng thái lúc này của Tử Phong
hoàn toàn không bình thường, chẳng có chút nào giống thường ngày.
Không ai cho rằng Tử Phong là người tốt, ngược lại hắn tâm ngoan thủ lạt,
hành động quyết đoán, giết người chưa từng nháy một con mắt, nhưng như
vậy cũng chỉ có thể nói rằng con người hắn ta lòng dạ sắt đá, không mang tư tưởng thánh nhân. Nhưng hiện tại Tử Phong biểu hiện ra một sự bạo
ngược vượt xa tưởng tượng, giống như một đầu ác ma tràn ngập lệ khí và
khát máu, tàn ác đến mức thiên địa phải run rẩy.
Nhớ lại hành động lúc ban đầu của Tử Phong, việc y phục của hắn từ một màu bạch sắc tinh
khiết biến thành màu đen tuyền tựa như thâm uyên không đáy, rồi khí tức
của hắn cũng thay đổi vào lúc đó, kết hợp với những lời đầy ẩn ý lúc
trước của hắn, mọi người không phải là dạng người đần độn, rất nhanh
liền đoán ra được, Tử Phong đây chính là đang buông thả bản thân, để cho bản tính ác đọa của Thiên Ma chiếm cứ lấy lí trí, bằng không thì khó
lòng mà giải thích cho một loạt hành động tứ ngược của hắn.
Chỉ
ngoại trừ Diệp Mị Nhi vẫn không hay biết gì, đúng hơn là nàng vốn chẳng
có suy nghĩ gì nhiều, bởi vì trong tiềm thức của nàng, hình ảnh Tử Phong giống như quỷ vật đến từ địa ngục đã in sâu kể từ lúc ở trong Sinh Hồn
bí cảnh không thể xóa bỏ, với nàng thì Tử Phong như thế này mới là hợp
lí, hoàn toàn không có chút mao bệnh nào cả.
Xác thực chân tướng
cũng không có cách xa suy đoán của mọi người là bao, Tử Phong kể từ khi
từ bỏ cái gọi là nhân tính của mình, bản chất ác liệt của Thiên Ma cũng
trỗi dậy, hơn nữa chính bản thân hắn một thân lệ khí cùng hận thù sôi
sục tựa như dung nham trong lòng núi lửa, càng khiến cái bản tính Thiên
Ma này trở nên tàn độc hơn. Bình thường hắn vẫn có thể giữ được sự tỉnh
táo là vì hắn biến cái bóng của mình trở thành vật chứa cho bản tính cực đoan này, nhưng hiện tại thì khác.
Tử Phong biết được rằng kể cả
với hận thù trong lòng mình, hắn tối đa cũng chỉ đem Lâm gia diệt, dù
sao thì giết người bất quá là đầu rơi xuống đất, có thể phương pháp giết chóc của hắn có chút tàn nhẫn, nhưng còn xa mới đạt đến độ điên loạn
như thế này. Cơ mà chỉ như vậy thì khó mà dẹp yên sự phẫn nộ của hắn,
vậy nên Tử Phong chỉ đơn giản thả “nó” quay trở lại nơi vốn có, đưa sự
cuồng loạn của hắn nâng lên đến mức tận cùng.
Đừng hiểu lầm, không phải là Tử Phong khi làm vậy thì sẽ đánh mất lí trí, biến thành quái
vật khát máu chỉ biết đến đày đọa và giết chóc, ít nhất chỉ có vài phần
là như vậy, hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là trong tâm thức của chính
mình nhiều thêm vô số ma tính mà thôi.
Cảm giác này vô cùng khó
chịu, giống như là Tử Phong hắn tự nhiên xuất hiện hai nhân cách đối lập với nhau, một cái giữ nguyên lí trí và tình cảm, trong khi đó cái còn
lại chỉ là một đầu dã thú điên cuồng muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ trên đời. Muốn kiềm chế bản ngã ác liệt này của Thiên Ma đồng thời giữ vững
tỉnh táo là một việc làm vô cùng khó khăn, nhất là khi hắn vẫn luôn phải phân tâm chịu đựng đau đớn do linh hồn thiêu đốt không ngừng nghỉ, cơ
thể đang trên đà sụp đổ của mình, vậy nên hắn mới nghĩ ra phương án để
cho cái bóng của mình làm vật chứa, trở thành một “sinh vật sống” giữ
lấy bản ngã Thiên Ma.
Trác Thanh Phàm sắc mặt tái xanh, gương mặt
vốn có phần tiên phong đạo cốt, tuy già cả nhưng vẫn tràn ngập phong độ
lúc này suy sụp như một lão cốt đầu gần đất xa trời, tinh khí thần giống như bốc hơi vào trong không khí, chẳng còn lại được mấy phần.
Lão không giãy dụa vô ích nữa, bởi vì lão biết rằng tất cả đều vô dụng,
ngày hôm nay trừ khi có kì tích xảy ra, vậy thì không ai có thể ngăn cản được Lâm gia diệt vong. Trác Thanh Phàm minh bạch Lâm gia chính là nơi
trút giận của Tử Phong, cũng là công cụ để hắn tra tấn bản thân mình, từ đầu tới cuối mục tiêu của hắn vẫn luôn là chính lão, vậy nên nếu lão
càng tỏ ra đau đớn thống khổ thì Tử Phong sẽ càng cảm thấy khoái trá, sẽ tiếp tục cái hành động ác độc khiến nhân thần công phẫn này.
Vì
thế nên Trác Thanh Phàm dù lúc này đang lòng đau như cắt, nước mắt đầm
đìa, nhưng lão vẫn phải cố nén, không mảy may biểu hiện ra ngoài. Lão
không cầu Tử Phong buông tha cho Lâm gia, bởi vì nó không thực tế, lão
chỉ cầu hắn ta cảm thấy hành hạ mình là một kiện sự tình vô nghĩa, mất
đi hứng thú mà kết thúc tất cả một cách nhanh chóng.
Quả nhiên Tử
Phong đang hứng thú dạt dào quan sát nét mặt của Trác Thanh Phàm, thấy
thần thái giống như chết lặng của lão liền cảm thấy chưng hửng, nếu một
loạt hành động của hắn chỉ giống như đang biểu diễn cho một tên thiểu
năng xem thì chẳng có ý nghĩa gì cả, hắn không có thừa hơi để làm như
vậy.
Trác Thanh Phàm vụng trộm trông thấy Tử Phong có chút mất
hứng, trong lòng khấp khởi mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn không có gì
thay đổi, chỉ là ánh mắt có hơi lóe lên một chút xíu. Nhưng dù chỉ là
trong khoảnh khắc, luồng tinh quang đó vẫn không tránh khỏi sự quan sát
của Tử Phong, hắn hơi ngẩn ra nhưng rồi rất nhanh liền nở một nụ cười
lành lạnh, hắn đã hiểu ý đồ của Trác Thanh Phàm.
Nói là như vậy
nhưng Tử Phong cũng không có ý đồ tiếp tục hành động của mình, không
phải hắn cảm thấy như vậy đã đủ để dẹp yên cừu hận trong lòng, mà đơn
giản là vì hắn đang cân nhắc cho chúng nữ đang quan sát. Không như hắn,
một con quái vật đọa đày không nên tồn tại trên đời, chúng nữ chỉ là
người thường, có thất tình lục dục, có cảm xúc cùng với ranh giới nhất
định, hắn dù chẳng hề có ý định che giấu bản chất ghê tởm của mình,
nhưng hắn không muốn những người quan trọng với hắn xuất hiện cảm xúc sợ hãi đối với hắn.
Cơ mà điều đó không có nghĩa là Tử Phong sẽ
buông tha cho đám người còn sống kia, hắn sẽ không đích thân ngược chết
từng người, nhưng hắn vẫn có thể tra tấn tinh thần của Trác Thanh Phàm
một lần cuối cùng. Trác Thanh Phàm bắt gặp nụ cười lạnh lẽo của Tử
Phong, thiếu chút nữa liền phá phòng, trong lòng run rẩy không biết tên
ác ma này lại nảy ra chủ ý gì.
Tử Phong hít một hơi sau đó chậm
rãi thở ra, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên quỷ dị khó nói, cảm
giác giống như đang có vô số bóng ma vô hình lượn lờ trong không trung,
vờn quanh cơ thể mỗi người ở đây.
“Mộng Yểm Lĩnh Vực!!”
Âm
thầm mặc niệm, đôi mắt của Tử Phong đột nhiên lóe lên quang mang tử sắc
đục ngầu, không gian xung quanh xuất hiện từng trận vặn vẹo, ánh mắt của đám người Lâm gia hơi hoảng loạn sau đó chợt biến thành trống rỗng, tất cả liền được gỡ bỏ khống chế, cả phong ấn tu vi cũng được cởi ra.
Chỉ là một màn tiếp theo vô cùng quỷ dị, đám cường giả Lâm gia ngay khi
được thả ra không hề có ý định chạy trốn hay liều chết với Tử Phong,
thay vào đó nhắm thẳng vào những đồng tộc của mình mà tung chiêu, vũ kỹ
lăng lệ tứ ngược khắp nơi, không gian chấn động điên cuồng như muốn sụp
đổ, thần sắc ai nấy đều vặn vẹo tràn ngập nộ hỏa cùng sát khí, ra tay
không chút lưu tình, một mực muốn đưa đồng tộc của mình vào chỗ chết.
Nhất thời tiếng quát tháo, tiếng rống giận vang lên rung trời, sát khí trùng thiên như hóa thành thực chất, từng đạo tiếng kêu thảm thiết cũng dần
xuất hiện. Chỉ là nếu nhìn kỹ, đám cường giả Lâm gia này bề ngoài trông
sinh long hoạt hổ không có vẻ gì như là bị khống chế, từng biểu cảm trên khuôn mặt mười phần tỉnh táo cùng lí trí, nhưng đôi mắt lại mịt mờ một
tầng mê vụ, con ngươi mất đi sự linh động mà đờ đẫn giống như đang chìm
vào trong ảo cảnh.
Kỳ thực lúc này bọn hắn rất sung sướng, rất
thống khoái, trong tầm nhìn của mỗi một tên cường giả Lâm gia, bản thân
mình đột nhiên từ trong sự giận dữ và hận thù mà đốn ngộ, tu vi tăng
mạnh như thề hồ quán đỉnh, toàn thân mang theo lực lượng bàng bạc tựa
như thần minh trên chín tầng trời, trong nháy mắt liền thoát khỏi giam
cầm, sau đó lạnh lùng vô tình ngược sát hành hạ Tử Phong dưới con mắt
tràn ngập thần thái không thể tin được cùng chấn kinh của đối phương.
Mộng Yểm Lĩnh Vực, thực chất không phải là một Lĩnh Vực chân chính, Tử Phong chỉ có hai thứ duy nhất có thể được coi là Lĩnh Vực đó là Sâm La Vạn Tượng và Hư Không Vô Lượng, kỹ năng này nói trắng ra là một chiêu thức, năng lực của Tà Vương Chân Nhãn.
Tà Vương Chân Nhãn ngoại trừ một số khả năng cơ bản ra thì sự lợi hại của nó đến từ năng
lực công kích tinh thần cường đại, Tử Phong có thể biến tinh thần lực
thành lợi khí vô hình, giảo sát thần hồn của đối phương, cũng có thể
dùng Tà Vương Chân Nhãn khuếch đại tầm ảnh hưởng của tinh thần
lực bản thân, xâm chiếm và thôn phệ lấy thức hải của nạn nhân, biến bọn
chúng thành khôi lỗi hoặc là tạo ra ảo giác.
Chênh lệch tinh thần
lực giữa Tử Phong và nạn nhân càng lớn thì càng dễ dàng đắc thủ, thực tế thì Trần Duệ, Nạp Lan Yên Nhiên và Dương Tử Hàm đều bị Tử Phong dùng Tà Vương Chân Nhãn tạm thời chấn áp tâm thức, biến thành khôi lỗi chỉ nghe theo mệnh lệnh
của hắn, đương nhiên Tử Phong không có chân chính mạnh tay, chỉ là khiến bọn họ mất đi ý thức một lát mà thôi.
Còn đám cường giả Lâm gia thì không có may mắn như vậy, Mộng Yểm Lĩnh Vực phóng ra, tinh thần lực cường đại vô biên của Tử Phong trong nháy mắt
liền đàn áp, xâm thực thức hải của bọn hắn, trực tiếp đồng hóa tinh thần mỗi người, chế tạo ảo giác chân thực như thật, đồng thời ám thị tiềm
thức của bọn hắn tin vào cái ảo giác này mà không chút nghi ngờ.
Trác Thanh Phàm may mắn không phải là mục tiêu của Mộng Yểm Lĩnh Vực, nhưng lão thà rằng mình cũng bị mê thất tinh thần còn hơn là phải chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Hậu nhân của mình bị người khác hành hạ giết chết khiến lão rất đau đớn, nhưng còn xa mới sánh được với cảnh phải
nhìn chính đám hậu bối đấy quay sang tàn sát lẫn nhau.
Lão tận mắt chứng kiến con trai út của mình tung chưởng đục thủng ngực thê tử của
mình, bàn tay chui vào trong móc ra trái tim nóng hổi vẫn còn đang đập
thình thịch, sắc mặt mười phần thỏa mãn cùng bạo ngược mà há miệng cắn
lấy trái tim kia, máu tươi tung tóe bắn khắp mặt mũi của hắn trông cực
kỳ dữ tợn. Nhưng cũng chính tên con trai út của lão, còn đang hưởng thụ
dư vị trái tim của thê tử mình, bị chính mẫu thân hắn, cũng là phu nhân
của Trác Thanh Phàm dùng trường tiên quất một cái, trực tiếp xẻ đôi cơ
thể của hắn, máu tươi cùng với mảnh vụn nội tạng bắn lên không trung như mưa rào.
Trác Thanh Phàm hai mắt căng lên, huyết lệ chảy dọc trên gò má nhăn nheo, lão trông thấy chắt của mình, một nam hài chỉ có mười
hai tuổi giống như phát điên mà quên mình lao tới, ôm cổ phụ thân của
mình mà cắn xuống tựa như một con sói đói, đem huyết nhục trên cần cổ
của phụ thân hắn xé ra từng mảng lớn, nhưng một nam hài mười hai tuổi
thì có thể làm được gì chứ, hắn chỉ kịp cắn xé mấy cái, sau đó liền bị
một chưởng vỗ lên thiên linh cái, hộp sọ nổ tung thành mấy chục mảnh,
não tương dính máu sền sệt trắng đục tung tóe dính lên y phục những
người xung quanh.
Cảnh tượng như vậy không chỉ đơn giản là diễn ra một lần, xấp xỉ gần ngàn cường giả Lâm gia, cũng là những tộc nhân sống sót cuối cùng dường như hóa thân thành ác ma, nhảy múa một vũ điệu điên loạn của tử thần mà tàn sát lẫn nhau, bất chấp thương thế của bản thân, bất chấp mục tiêu trước mắt là nam hay nữ, già hay trẻ, gương mặt mỗi
người đều tràn ngập sắc thái thỏa mãn như lữ khách khốn khổ chết khát
trên sa mạc bỗng nhiên được uống một ngụm nước mát lạnh tinh khiết thấu
tận tâm can.
“Ngươi....ngươi là một con ác quỷ!!!” Trác Thanh Phàm sụp đổ, lão không còn kiềm chế nữa mà gào lên từng tiếng thê lương
thống khổ, hai mắt bắn ra huyết lệ nhìn chòng chọc vào Tử Phong mà thét
lên.
Tử Phong nghe thấy vậy cũng không lấy làm phiền lòng, chỉ là
nụ cười trên mặt hắn thu liễm, hắn dí sát vào cặp mắt đỏ quạch tràn ngập sát ý kia, giọng nói âm u rét lạnh giống như truyền tới từ cửu trùng
địa ngục khiến người nghe phải tuyệt vọng chậm rãi vang lên
“Các ngươi chính là người tạo nên con ác quỷ này!”