Tử Phong sững sờ nhìn Lâm Tử Hàm, không phải, lúc này nên gọi nàng là
Dương Tử Hàm, mặc dù hắn đã ngờ ngợ đoán ra được sự lựa chọn của nàng,
nhưng hắn không ngờ nàng lại dùng cách này để biểu lộ rõ quyết tâm của
mình. Nàng đang muốn nói rằng, người đứng trước mặt hắn lúc này, không
phải trưởng lão Lăng Hư Cung, không phải tộc nhân Lâm gia, không phải đệ tử của gia chủ Lâm gia, cũng không phải là Lâm Tử Hàm. Nàng là Dương Tử Hàm, là giáo quan của hắn, là nữ nhân yêu hắn còn hơn mạng sống của
chính mình, vẫn luôn là như vậy, chưa từng đổi thay!
Đột nhiên Tử
Phong cảm thấy những khúc mắc của mình với Dương Tử Hàm lúc trước thật
là ngớ ngẩn, nếu không muốn nói là ngu ngốc. Kiếp trước Dương Tử Hàm vì
sao lại chết, chẳng phải hắn biết ngay từ khi gặp lại nàng hay sao, nàng chính là một nữ nhân điên cuồng tới mức đồng quy vu tận với tổ chức chỉ vì trả thù cho hắn, như vậy mà hắn còn nghi ngờ tình cảm của nàng khi
gặp lại, nếu đấy không phải là ngu xuẩn thì như thế nào mới gọi là ngu
xuẩn?
Nghĩ thông suốt, Tử Phong không còn cảm thấy ngạc nhiên
trước việc Dương Tử Hàm có thể nhẫn tâm từ bỏ Lâm gia gắn bó với nàng
trăm năm vì hắn nữa. Nghiêm khắc mà nói, kiếp trước Tử Phong là một tên
điên chính hiệu, mặc dù thường ngày tỏ ra bình thường, nhưng chỉ cần là
một người sở hữu trí tuệ trên mức trung bình đều có thể khẳng định hắn
là một nhân vật nguy hiểm.
Trong tình trạng như vậy mà Dương Tử
Hàm vẫn có thể bầu bạn bên cạnh hắn hơn mười năm, lại còn đem lòng yêu
thương hắn, hơn nữa nàng vốn dĩ xuất thân từ cái tổ chức biến thái kia,
tâm lí của nàng có điểm nào bình thường mới là lạ.
Thực tế thì
đúng là như vậy, đừng nhìn Dương Tử Hàm ngoại trừ thân phận xuyên việt
giả và vẻ ngoài xinh đẹp ra thì không khác người là bao, nhưng bên trong nàng cũng vặn vẹo không kém Tử Phong, chỉ là nàng che giấu rất tốt mà
thôi. Nàng là một nữ nhân điên thà rằng đồng quy vu tận với kẻ thù vì Tử Phong còn hơn là tiếp tục sống, khi biết bản thân xuyên việt, sẽ không
bao giờ gặp lại Tử Phong nữa, nàng mới áp chế tâm lí vặn vẹo của mình để bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng việc gặp lại Tử Phong đã phá vỡ
tất cả, phần tình cảm được áp chế tận sâu thẳm trong nội tâm của nàng
một lần nữa trỗi dậy, nàng thề rằng vận mệnh đã cho nàng một cơ hội nữa
được sánh vai cất bước bên cạnh Tử Phong, lần này nàng sẽ không buông
tay, dù có phải trả bất cứ cái giá nào. Đó cũng là lí do mà tại sao một
nữ nhân mang theo tư tưởng hiện đại như nàng, khi biết được Tử Phong ở
kiếp này đã có nữ nhân bên mình, hơn nữa không phải chỉ là một người lại vẫn cố chấp muốn được ở bên hắn, bởi vì nàng cũng chỉ cần như vậy là đã thỏa mãn rồi.
Không thể không nói nữ nhân một khi đã yêu thì lí
trí liền trực tiếp biến thành con số không tròn trĩnh, đừng nói là một
nữ nhân điên như Dương Tử Hàm, chỉ là một Lâm gia mà thôi, cha mẹ nàng ở kiếp này đã qua đời từ mấy chục năm trước, ơn dưỡng dục của Lâm gia
đáng giá không? Xin lỗi nhưng so sánh với nam nhân trước mắt nàng lúc
này, cái ơn huệ đó chẳng đáng đến một xu!
Nói nàng là nữ nhân mù
mắt vì tình lang cũng được, vong ơn bội nghĩa cũng được, không có tình
người cũng được, Dương Tử Hàm nàng kiếp trước chết vì Tử Phong, kiếp này nàng cũng sống vì hắn và chỉ một mình hắn mà thôi, luân lí đạo đức đi
chết hết đi! Nàng đã mất đi một lần, tuyệt đối nàng sẽ không để mất phần tình cảm này lần thứ hai.
Mỹ nhân ơn trọng, Tử Phong vui vì Dương Tử Hàm lựa chọn hắn chứ không phải Lâm gia, biết làm sao được, hắn là
một nam nhân ích kỷ như vậy đấy, hắn cũng chưa từng che giấu sự ích kỷ
của mình, hắn không hề hoàn hảo a. Cơ mà vui thì vui, Tử Phong vẫn cảm
thấy bờ vai của mình lại trở nên nặng hơn bởi một thứ gọi là trách
nhiệm, đừng hiểu lầm, hắn không hề ghét nó, cũng không có ý định trốn
tránh thứ gọi là trách nhiệm này, hắn chỉ cảm thấy đáng tiếc, bởi vì có
lẽ một ngày không xa hắn sẽ khiến nàng đau khổ, thời gian của hắn không
còn lại nhiều nữa.
“Tử Hàm, nhìn vào mắt ta.” Tử Phong nắm lấy bàn tay có chút lạnh giá của Dương Tử Hàm, giọng nói ôn nhu như nước.
Dương Tử Hàm mặc kệ Tử Phong nắm lấy tay mình, nàng vẫn luôn muốn thân cận
với hắn, sao có thể từ chối hành động nhỏ nhoi này, nghe thấy Tử Phong
nói vậy, nàng liền nghe lời ngước lên nhìn hắn, chỉ là ngay sau đó, đồng tử của nàng tan rã, ánh mắt trở nên vô thần, cả người mềm nhũn ngã vào
trong lòng hắn.
Tử Phong ôm lấy Dương Tử Hàm, miệng khẽ lẩm bẩm
“Ta biết rõ sự quyết tâm của nàng, cũng biết rằng một khi nàng đưa ra lựa
chọn như vậy thì nàng đã từ bỏ Lâm gia. Tử Hàm à, ta không thể vì nàng
mà bỏ qua thù hận trong lòng mình, nhưng ít nhất ta có thể để nàng không phải tận mắt chứng kiến những gì ta sắp làm, đó là điều duy nhất mà ta
làm được cho nàng, mong nàng hãy tha thứ cho ta….”
Bóng tối bao
phủ khắp không gian đột nhiên rút đi, tất cả mọi người không hề nhận ra
bất kỳ điều gì khác thường cả, căn bản không hề có màn đêm xuất hiện, ý
thức của mỗi người đều dừng lại tại thời điểm Lâm Tử Hàm và Lâm Nguyệt
Đồng xuất hiện.
Ngay khi bóng đêm biến mất, Lâm Nguyệt Đồng hai
mắt bỗng trở nên trắng dã ngã xuống đất không rõ sống chết, Dương Tử Hàm thì bất tỉnh trong vòng tay của Tử Phong, sự việc xảy ra bất ngờ khiến
ai nấy đều không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Cơ mà có một sự
thay đổi mà người nào cũng nhận ra, đó là những tiếng rên rỉ đau đớn
thống khổ ngập trời của mấy vạn tộc nhân Lâm gia bị hành hạ kia đã im
bặt, lúc này trên mặt đất kéo dài từ bên trong sơn cốc ra phía ngoài là
mấy vạn cỗ thi thể bị lột da đầm đìa máu tươi, mùi tanh nồng bốc lên
khắp không gian, mặt đất bị nhuộm đỏ trong huyết dịch nhầy nhụa.
Dùng không gian chi lực đưa Dương Tử Hàm cho Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan đón
lấy, Tử Phong lắc mình một cái liền xuất hiện bên cạnh Trác Thanh Phàm,
khóe miệng hắn lại xuất hiện một nụ cười quỷ dị giống như ác ma.
“Ta tin rằng đây chính là con trai cả của ngươi đúng chứ?”
Theo sau lời của Tử Phong, một trung niên nam tử bị bóng đen bao phủ khống
chế kéo ra ngoài, lơ lửng trước mặt Trác Thanh Phàm và Tử Phong chỉ cách có vài mét tả hữu.
“Ma đầu nhà ngươi muốn chém muốn giết thì làm
đi, nếu ta nhíu mày một cái thì tên của ta không phải là Lâm Khuyết!!”
Trung niên nam tử tuy bị phong tỏa hành động, nhưng cái mồm thì vẫn có
thể mở ra, hắn biết chắc mình sẽ chết, vậy nên sợ hãi không nằm trong từ điển của hắn.
“Ồ, rất có cốt khí, ta thích! Cơ mà ta đâu có quan
tâm đến ý kiến của ngươi, ta đây là muốn biểu diễn cho phụ thân của
ngươi xem thôi!”
Lâm Khuyết đang định há miệng ra chửi bới thì đột ngột cái bóng đen xung quanh người hắn biến đổi, hóa thành hai bàn tay
khổng lồ nắm lấy phần thân trên và phần thân dưới của hắn.
“Crắc!!!!!”
Hàng loạt tiếng vang giòn rụm cất lên, hai cự thủ khổng lồ một trên một dưới kia bỗng xoay tròn 180 độ, trực tiếp đem hai nửa cơ thể trên dưới của
Lâm Khuyết vặn ngược lại với nhau, xương cốt cùng với huyết nhục của hắn ngay lập tức bị cự lực xé nát vỡ vụn, máu tươi bắn phụt ra khỏi khe hỡ
giữa hai cái cự thủ kia.
“Crốp!!!”
Hai cự thủ tiếp tục xoay
ngược lại 180 độ nữa, phát ra từng tiếng vỡ vụn ghê người, sau đó chậm
rãi tách rời hai nửa thân trên dưới của Lâm Khuyết ra theo chiều dọc,
lòng ruột nội tạng bên trong ổ bụng của hắn dần dần lộ ra khi hai mảnh
cơ thể tách rời, cũng là thứ duy nhất nối liền hai nửa cơ thể của hắn
với nhau lúc này.
“Arrrrhhhhh!!!” Lâm Khuyết cất lên tiếng hét thê thảm đến cực điểm, cường giả như hắn sinh mệnh lực cường đại, không đơn giản có thể chết ngay được, hơn nữa cảm tri của võ giả bậc này vô cùng
tinh tường, nỗi thống khổ khi bị cưỡng ép xé đôi người một cách chậm rãi hắn có thể cảm nhận được tất cả, hơn nữa còn vô cùng khủng khiếp.
Cự thủ đem nửa thân trên của Lâm Khuyết kéo lên trên cao mười mấy mét, sau đó cứ như vậy giữ hắn lơ lửng trên không trung, tạo thành một hình ảnh
kinh khủng khiến người khác cảm thấy lạnh ngắt tâm can. Chỉ thấy nửa
người trên của Lâm Khuyết bị treo trên không, xương cột sống bị vặn gãy ở gốc lộ ra, một đám lòng ruột giống như dây thừng rủ xuống giữ lấy nửa
thân dưới vẫn còn đang co giật lủng lẳng đung đưa qua lại, sinh mệnh lực cường đại của võ giả khiến hắn vẫn sống, nhưng mà là sống không bằng
chết.
Sắc mặt Trác Thanh Phàm có bao nhiêu khó coi liền có bấy
nhiêu khó coi, khóe miệng lão ứa ra máu tươi, cổ họng mấp mô liên tục
nhưng không thể phát ra tiếng nói, chỉ có thể ú ớ những âm thanh vô
nghĩa, hai mắt trợn lên như muốn nhảy ra khỏi tròng.
Tử Phong nhìn Trác Thanh Phàm đang thống khổ như muốn mạng kia mà không khỏi nở một
nụ cười ma tính ngập trời, khuôn mặt hắn lúc này mang theo vẻ lạnh lẽo
điên loạn đến mức khiến người khác cảm thấy hàn khí lan tràn khắp toàn
thân, da đầu tê dại, linh hồn run rẩy.
Cơ mà từng này vẫn chưa
khiến hắn thỏa mãn, hận thù trong lòng hắn tựa như băng tuyết vĩnh cửu
nơi cực địa, dù thế giới đi đến điểm kết thúc cũng không bao giờ hòa
tan, hành hạ mấy vạn tộc nhân Lâm gia chỉ là món khai vị, tra tấn con
trai Trác Thanh Phàm trước mặt lão đơn giản là sự khởi đầu, chấp niệm
hàng vạn năm của Tử Phong chẳng thể dễ dàng biến mất như vậy được.
Vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên mặt, Tử Phong liếc mắt một cái, hai cặp nam nữ từ bên trong đám người tiếp tục bị cái bóng của hắn nhấc lên lôi ra
ngoài. Trác Thanh Phàm lúc này hối hận đến mức ruột cũng phát xanh, lão
nghìn tính vạn tính cũng không thể ngờ được rằng một cái quyết định đơn
giản của mình năm xưa có thể dẫn đến tình cảnh như thế này, nếu trên đời có thuốc hối hận thì dù có táng gia bại sản lão cũng sẽ điên cuồng mà
đoạt lấy cho bằng được. Trông thấy tiếp tục có người bị đưa ra, không
cần phải suy nghĩ lão cũng có thể đoán được tiếp theo sẽ có chuyện gì
xảy ra.
Chỉ thấy một tràng cảnh khiến người khác lãnh cả sống lưng liền diễn ra, cái bóng đen bên dưới hóa thành một làn khói xông vào
trong miệng, lỗ mũi cùng với tai mắt của hai nam nhân đang bị khống chế
kia, mặc kệ cả hai giãy dụa một cách kịch liệt, trên gương mặt mang theo thần sắc hoảng sợ đến mức cùng cực.
“Xoẹt…..rắc!!!”
Hai nam nhân bị thả xuống mặt đất, lảo đảo đứng không vững, huyết nhục bên dưới làn da căng phồng lên sau đó xẹp xuống, cơ bắp ngọ nguậy giống như một
đám giòi bọ đang di chuyển, gương mặt vặn vẹo thống khổ, gân xanh nổi
lên khắp người, thất khiếu đổ máu giàn dụa, hai mắt như muốn rời khỏi
tròng mà rớt ra ngoài.
Cả hai đồng thời ngửa mặt lên trời, cơ thể
co giật mất tự chủ, sau đó từ bên trong cái miệng đang há ra của bọn hắn xuất hiện hai bàn tay vươn ra ngoài. Hai bàn tay đen ngòm dính lấy máu
tươi sền sệt ngoặt sang hai bên, nắm lấy hai phần hàm trên hàm dưới của
mỗi người.
“Xoạt!!”
Một tiếng vang giòn giã giống như xé vải vang lên, cơ thể của bọn họ bị hai bàn tay kia dụng lực xé rách từ bên
trong, đầu tiên là hai bên má dưới cự lực mà nứt toạc ra, để lộ khoang
miệng bên trong cùng với cuống họng, ngay sau đó, những cánh tay kia
tiếp tục tách ra, đem cơ thể của cả hai người sinh sinh xé thành hai
mảnh từ trên xuống dưới, lồng ngực bị tẽ ra khiến nội tạng bên trong
phóng xuất ra bên ngoài như cái túi da bị thủng, hai người vốn là võ giả nên chẳng thể chết ngay, chỉ có thể cảm nhận nỗi thống khổ to lớn khi
toàn bộ phần thân trước bị lôi xuống khỏi thân thể.
Nhưng cơn ác
mộng vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, chỉ thấy cái bóng dưới chân hai nữ
nhân kia phóng ra, huyễn hóa thành hai chiếc cưa xích đang chạy hết công suất, phát ra từng liếng lạch cạch đanh thép nghe mà rợn người. Tử
Phong có thể điều khiển cái bóng của mình hóa thành đủ loại hình thái,
vậy hắn muốn nó hóa thành hai cái cưa xích có vấn đề gì không? Hẳn là
không có a.
Những người xung quanh tuy không biết đồ vật kia là
cái gì, nhưng thanh âm lộc cộc do bọn chúng phát ra mang theo một loại
áp lực khó tả khiến người ta phải rùng mình, hiển nhiên không phải thứ
gì tốt đẹp.