Tử Phong cả người bị thổi bay, đập thẳng vào chân một ngọn giả sơn gần đó, nhìn lại thì thấy trên ngực hắn bị một thanh trường thương tạo ra từ
lôi điện thuần túy đâm xuyên, trực tiếp đem hắn đóng đinh ở trên vách
đá, lôi điện lực lan truyền khắp cơ thể khiến chân tay hắn co quắp giật
giật liên hồi.
Không biết từ lúc nào, trên không trung xuất hiện
bốn bóng người, phục sức y hệt như nhau, đều là một thân hoàng sam tiêu
sái, ai nấy đều sở hữu dung mạo tựa như một trung niên nam tử trạc tứ
tuần, nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ tang thương không phù hợp tuổi tác
ngoại hình, cá biệt trong đó còn có một vị thục phụ yểu điệu thướt tha
như tiên tử hạ phàm, trên ngực mỗi người gắn huy hiệu đặc thù không rõ ý vị, hiển nhiên đều là người đến từ cùng một phe. Bốn người này rõ ràng
hiện thân ở ngay đó, nhưng cảm giác tồn tại mờ nhạt đến cực điểm, tựa
như đem bản thân dung nạp vào trong thiên địa, chính mình cùng với đại
đạo là một.
"Phụng mệnh Thái Diễn Thánh Địa, tới đấy tru diệt tà
ma nhiễu loạn nhân gian!!" Một người trong đó cất tiếng hô lớn, giọng
nói hữu lực vang vọng khắp không gian, tuy không mang theo chút uy áp
nào nhưng lại khiến người khác chấn động tâm thần, tưởng chừng như mỗi
câu chữ đều mang theo thiên địa chi lực to lớn mà huyền ảo.
Tử
Phong bị một chiêu trấn trụ, tâm tình không chút hoang mang ngược lại
cảm thấy có chút hưng phấn, hắn cuối cùng cũng dụ được cá lớn xuất hiện
rồi! Hắn có chút run rẩy giơ tay lên nắm lấy cán thương đang đâm xuyên
qua người, chậm rãi kéo người về phía trước, cứ như vậy vượt qua cây
thương lôi điện mà thoát ra, trên ngực vẫn còn nguyên một lỗ thủng to
như cái bát, huyết dịch chảy ồ ạt rơi vãi trên mặt đất.
"Hai Nhất
Tọa Linh Đế, một Nhị Tọa Linh Đế, một Tam Tọa Linh Đế, Diễm Quang lão
cẩu thật sự là quá mức coi trọng ta rồi, vốn liếng như thế này mà cũng
dám bỏ ra." Tử Phong phát ra tiếng cười trầm thấp, giống như ma quỷ
trong cõi u minh, miệng nói.
"Câm miệng, thứ ma vật đáng chết nhà
ngươi không được nhục mạ Diễm Quang Chí Tôn!!" Vị phụ nhân kia yêu kiều
quát lên, biểu lộ giận dữ nhưng thanh âm lại mềm mại câu hồn khiến người khác nghe được mà xương cốt không khỏi mềm nhũn, so với hồ ly tinh còn
muốn mị hoặc hơn.
"Diễm Quang Đế Quân.....Diễm Quang Chí Tôn.....
Ha ha ha ha ha!!!!! Một lão cẩu vật đột phá tu vi dựa vào cái chết của
thê tử người khác, sao ta lại không thể nhục mạ?! Hơn nữa lão tử vốn là
ma, sao phải tuân theo lễ giáo của đám chó chết các ngươi!!" Tử Phong
lẩm bẩm sau đó cười lên một cách cuồng loạn, tiếng nói rít lên qua từng
kẽ răng nghe cực kỳ gai người.
Đúng như Tử Phong dự đoán, Lăng Hư
Cung bày ra Hồng Môn Yến như thế này sao có thể không thông tri cho Diễm Quang lão cẩu vật biết, hắn đoán được đối phương hẳn là sẽ cắt cử thêm
cường giả của Thánh Địa tới mai phục, nhưng không ngờ thực lực của địch
nhân lại vượt quá tiên đoán của hắn.
Hai trung niên nam tử tu vi
Nhất Tọa Linh Đế, dung mạo giống hệt nhau, không khó để nhìn ra đây là
một cặp song sinh, vị phụ nhân kia là Nhị Tọa Linh Đế, còn lại một nam
nhân trông có vẻ già hơn một chút so với những người còn lại vẫn luôn âm trầm yên lặng không nói gì thì càng khoa trương hơn, tu vi đã đạt đến
Tam Tọa Linh Đế. Đội hình này kể cả xông đến Triệu gia đánh lộn cũng có
thể quấy cho long trời lở đất, đừng nói là vây công một tên Thiên Ma
cách đây vài năm mới chỉ có tu vi Thánh Hoàng, không khác gì dùng hồng y đại pháo đem bắn chuột, nói đại tài tiểu dụng còn là nói nhẹ.
"Nhạc sư muội không cần phải nhiều lời, trừ ma vệ đạo chính là nhiệm vụ của
chúng ta, hơn nữa Diễm Quang Chí Tôn đã đích thân ra chỉ lệnh, dùng bất
cứ giá nào cũng không thể để ma vật này trốn thoát, phải giết chết tại
chỗ!" Trung niên Tam Tọa Linh Đế nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói
không hề che giấu sát ý đối với Tử Phong.
"Ngọc Lân sư huynh nói
phải, nhanh chóng thu thập con kiến trước mắt sau đó hồi Thánh Địa thôi, ta không muốn ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này thêm một phút nào nữa."
Nhạc Vô Dạ cười khanh khách nói, hoàn toàn không kiềm chế mị ý của mình, hiển nhiên là một cường giả tu luyện mị công.
Hai huynh đệ song
sinh kia cũng gật đầu nói phải, khí thế trên người dần dần tỏa ra, uy áp của Nhất Tọa Linh Đế phủ xuống khiến một đám Thánh Giai cường giả quan
chiến bị ép đến hộc máu, vội vàng chạy tít ra xa không dám lại gần.
Tử Phong nghe qua đối thoại của mấy tên trước mắt, kết hợp với biểu hiện
của Diễm Quang lão cẩu lúc trước khi phát hiện ra hắn là một Thiên Ma,
hắn liền suy đoán, phải chăng lão cẩu vật đó năm xưa tham gia Thiên Ma
Chi Chiến, bị Thiên Ma Nhất Tộc đánh cho sợ hãi đến vãi cứt vãi đái, đến tân bây giờ vẫn còn sang chấn tâm lí, chỉ cần nghe thấy hai chữ Thiên
ma liền bất kể mọi thứ, phải giết cho bằng được.
Trên thực tế Tử
Phong đoán mò lại không mưu mà hợp với thực tế, Diễm Quang Đế Quân, lúc
này phải gọi là Diễm Quang Chí Tôn năm xưa đúng là đã từng tham dự Thiên Ma Chi Chiến, hắn cũng là kẻ duy nhất còn sống sót của một siêu cấp đại phái cùng thời, phải tận mắt chứng kiến toàn bộ huynh đệ tỉ muội,
trưởng bối sư môn các thứ đều bị Thiên Ma Nhất Tộc nghiền chết ngay
trước mặt, hắn không sang chấn tâm lí mới là lạ.
Cơ mà lúc này
không phải là thời điểm để hắn suy nghĩ lung tung, Tử Phong khẽ động ý
niệm, một đạo tử sắc chi khí uốn lượn sau đó phóng tới bàn tay hắn,
nhanh chóng thực thể hóa thành một thanh kiếm hình dáng kỳ dị màu tím
đen, trên thân kiếm không ngừng bốc lên hắc vụ lượn lờ trông thập phần
quỷ dị.
Tử Phong tự nhận biết tình cảnh của mình lúc này không
phải là thời điểm có thể lưu thủ, cường giả của Thái Diễn Thánh Địa dù
chỉ là Nhất Tọa Linh Đế cũng không thể đặt ngang hàng với cái loại gà
đất chó sành như Phong Vạn Đạo được, thực lực thủ đoạn hay bài tẩy đều
mạnh hơn vô số lần, hắn muốn tiếp tục chiến đấu thì phải dùng đến bài
tẩy.
Tài Quyết Chi Nhận đột nhiên lóe lên từng đạo quang mang tử sắc mãnh liệt,
lấy Tử Phong làm trung tâm, một luồng hắc khí bùng nổ phóng ra tứ phương tám hướng, ngay sau đó là vô cùng vô tận linh lực tận tình phun trào
giống như nộ hải xung thiên.
Khí tức của Tử Phong không ngừng kéo
lên cao cho đến khi đạt tới Cửu Bộ Thiên Tôn đỉnh phong liền dừng lại,
nhưng linh áp của hắn lại có xu thế tiếp tục gia tăng tưởng chừng như
không có giới hạn. Đại cảnh giới lằn ranh bị phá tan, Nhất Tọa Linh Đế,
Nhị Tọa Linh Đế, Tam Tọa, Tứ Tọa.......linh áp của Tử Phong tỏa ra một
mạch phóng thẳng lên Lục Tọa Linh Đế mới dừng lại.
Lúc này linh
lực của hắn phóng xuất ra tạo thành áp lực kinh khủng khiến không gian
vặn vẹo, đại địa bên dưới nứt nẻ tạo thành từng cái rãnh sâu không thấy
đáy, linh khí thiên địa xoáy tròn xung quanh hắn hóa thành một cơn lốc
trực chỉ thương khung, toàn bộ chủ phong Lăng Hư Cung ở dưới đạo uy áp
này lung lay như muốn bị đè bẹp.
Tử Phong ở trong Vạn Quỷ Quật đã
từng tự phế tu vi trùng tu từ đầu, sau khi tu vi trở lại một mức độ nào
đó, hắn liền lặp lại quá trình tự phế - trùng tu thêm một lần nữa. Một
lần rồi lại một lần, suốt hơn bảy vạn năm ở trong cái địa ngục trần gian ấy, hắn không biết bản thân mình đã trùng tu biết bao nhiêu lần, hẳn là cũng xấp xỉ bảy tám ngàn lần có dư đi, tư vị đau khổ trong đó cũng chỉ
có mình hắn minh bạch.
Nhưng quá trình đó không phải là không có
tác dụng, người bình thường sở dĩ tự phế tu vi rất khó tu luyện lại bởi
vì kinh mạch bị tổn thương, linh lực trong kinh mạch không còn nơi chứa
đựng liền quay trở lại với thiên địa, đồng thời bởi vì không có linh lực ôn dưỡng, kinh mạch bị hao tổn đó rất khó để có thể hồi phục hoàn toàn, dẫn đến việc trùng tu vô cùng khó khăn, trừ khi là có được thủ đoạn
nghịch thiên hoặc siêu cấp đan dược bồi bổ kinh mạch, không thì trùng tu trở lại cảnh giới cũ chính là người si nói mộng.
Cơ mà với Tử
Phong lại là một trường hợp khác hẳn, hắn khi tự phế tu vi thì cũng như
người khác, kinh mạch bị chấn cho tan nát khắp nơi, linh lực li thể
thoát ra ngoài. Nhưng thân là một Thiên Ma biến dị, năng lực khôi phục
thương thế không liên quan đến tu vi, mà chính là thiên phú thần thông
của chính hắn, kinh mạch vừa bị phá liền có thể tự chữa lành trở lại
trạng thái tốt nhất, linh lực tuy bị thất thoát gần hết nhưng vẫn có thể giữ lại được một chút, hắn trở thành một võ giả không có tu vi nhưng
lại có linh lực gia thân.
Lí thuyết cơ bản ai cũng biết, đột phá
tu vi thì linh lực trong thể nội sẽ tăng lên, nhưng không có nhiều người biết rằng, lượng linh lực tăng lên đó không cố định, ở cánh giới trước
có càng nhiều linh lực thì khi đột phá, linh lực tăng lên sẽ càng lớn.
Thử tính toán một chút mà xem, nếu như lần đầu tiên Tử Phong tự phế tu
vi, hắn chỉ giữ lại được 0.001% linh lực, cơ mà dù chỉ là 0.001% linh
lực của một Thánh Quân, so sánh với một phàm nhân chưa từng tu luyện
không có chút linh lực nào, cái chỗ linh lực mà hắn có cũng nhiều lắm,
nếu lấy lượng linh lực đó làm tiền đề cho đột phá cảnh giới thì sẽ như
thế nào.
Làm một phép tính đơn giản, mỗi lần trùng tu của hắn, mặc dù ở cùng một cảnh giới, lượng linh lực mà hắn sở hữu sẽ càng ngày càng tăng lên, khi hắn tự phế tu vi trùng tu một lần nữa, cái 0.001% linh
lực giữ lại vẫn sẽ lớn hơn con số 0.001% của lần đầu tiên một cách rõ
ràng, vậy sau khi hắn trùng tu một trăm lần, một ngàn lần, ba ngàn lần,
tám ngàn lần thì sao?
Câu trả lời rất đơn giản, cùng một cảnh
giới, lượng linh lực mà Tử Phong sở hữu lớn hơn người khác rất nhiều,
nếu không muốn nói là vô cùng nhiều. Tu vi Cửu Bộ Thiên Tôn đỉnh phong
nhưng tổng linh lực lại sánh ngang với Lục Tọa Linh Đế chính là cái quỷ
gì.
Tuy nói Linh Đế cường giả dĩ thân hợp đạo, tu luyện linh lực
chỉ là thứ yếu, nhưng không có nghĩa là bọn họ không sở hữu lượng linh
lực khổng lồ. Lượng linh lực của một Lục Tọa Linh Đế kinh khủng đến mức, lấy thân thể của một Thiên Ma như Tử Phong, tu vi lại đạt đến Cửu Bộ
Thiên Tôn cũng vô pháp chống chịu được lâu dài, kết cục bạo thể mà chết
là hoàn toàn có thể xảy ra.
Vậy nên Tử Phong thường ngày vẫn luôn
phong ấn tám thành linh lực của bản thân vào trong Tài Quyết Chi Nhận,
chi giữ lại hai thành linh lực để sử dụng, có điều chỉ hai thành linh
lực thôi cũng có thể so sánh với Nhất Tọa Linh Đế đỉnh phong cường giả,
Thiên Tôn đại lão so sánh tới liền giống như con gà, yếu ớt thê thảm.
"Cái quỷ gì?!" Cả bốn vị cường giả của Thái Diễn Thánh Địa đều giật mình
sửng sốt, một con kiến hôi Thiên Tôn không đủ để bọn hắn dùng một chưởng quật chết, không ngờ chỉ trong nháy mắt liền tỏa ra uy áp kinh khủng
khiến cả bọn phải chùn bước, tương phản mãnh liệt khiến tam quan của bọn hắn như muốn sụp đổ.
Thân là Linh Đế cường giả, cả bọn rõ ràng
hơn cả, đâu là hư trương thanh thế, đâu là bản lĩnh thực sự, đạo linh áp này mười phần cường đại, hơn nữa lại vô cùng thực chất, hiển nhiên ma
vật trước mắt sở hữu lượng linh lực khủng bố đến mức kinh thế hãi tục,
đem cả bốn người cộng lại cũng không bằng một nửa a.
Tuy nói linh
lực sánh ngang với Lục Tọa Linh Đế thì cũng sẽ có thực lực của Lục Tọa
Linh Đế, nhưng linh lực chính là căn bản nhất của một võ giả, bất kỳ
chiêu thức nào cũng phải dùng đến nó, lượng biến đến một mức độ nào đó
sẽ dẫn đến chất biến, không một ai dám tỏ ra khinh thị Tử Phong được
nữa.
Tài Quyết Chi Nhận xuất hiện từng đạo vết nứt lóe sáng, cơ
thể được bọc trong khôi giáp của Tử Phong cũng toát ra quang mang thâm
trầm, không gian xung quanh hắn bị áp lực cường đại bẻ cong đến vặn vẹo, hắn chỉ cảm thấy thể nội linh lực giống như hồng thủy phá đê mà xông
tới, ép cho thân thể trướng căng lên như muốn nổ bạo, hắn hiện tại cực
kỳ muốn phát tiết lực lượng dư thừa trong cơ thể mình.
Thân hình
Tử Phong đột nhiên biến mất, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt một vị Nhất Tọa Linh Đế, Tài Quyết Chi Nhận trong tay không chút hoa chiêu
lạp tức bổ xuống. Tử Phong nhanh nhưng đối phương cũng chẳng kém, vị
cường giả đến từ Thánh Địa kia ngay trong khoảnh khắc trông thấy đối
phương biến mất liền cảm nhận được một cỗ nguy hiểm ập đến, trên tay
liền xuất hiện một thanh chiến phủ cự đại giơ lên trên đầu.
Thực
tế cho thấy phản xạ của y là vô cùng chính xác, bởi vì ngay khi vừa mới
giơ tay lên, Tài Quyết Chi Nhận đã chém xuống chiến phủ, lực lượng cường đại lập tức xé tan không gian, tạo thành một cái khe nứt vắt ngang bầu
trời trông cực kỳ bắt mắt, tiếng kim loại va chạm vang xa hàng chục dặm
tựa như sấm nổ, vị cường giả Thánh Địa kia ngăn cản được một kích nhưng
không đỡ nổi lực đạo như muốn chặt đứt cả thương khung kia, cả người từ
trên không trung đâm thẳng xuống mặt đất, trực tiếp lật tung cả một mảng đại địa rộng lớn.
Ba người còn lại cũng không phải ăn chay, trong một sát na Tử Phong công kích, bọn họ cũng tụ tập pháp tắc chi lực,
tung ra ác chiêu kinh khủng hướng tới chỗ Tử Phong mà công kích.
"Hư Vô Bộ Pháp!"
Thân ảnh Tử Phong như quỷ mị, đột nhiên tan biến rồi xuất hiện cách đó không xa, tránh thoát hai đạo pháp tắc chi lực công kích, nhưng vị cường giả
Tam Tọa Linh Đế có tên Ngọc Lân kia giống như đoán trước được quỹ tích
di chuyển của hắn, ngay khi Tử Phong vừa hiện thân, một đạo sấm sét mang theo pháp tắc chi lực nồng đậm gào thét đánh tới.
"Trảm Nguyệt Lục Thức - Nguyệt Sát Trảm!"
Tử Phong không hề nao núng, đảo tay liền vung lên, một đạo kiếm quang màu
đen tuyền như mực li khai thân kiếm, trong chớp mắt liền cành trướng ra
gấp trăm lần, trực tiếp chém thẳng lên đạo sấm sét kia. Chỉ nghe một
tiếng oanh minh gầm thét, hai chiêu thức không ngờ lại ngang ngửa, triệt tiêu lẫn nhau, sóng xung kích từ trên không trung ngàn mét tỏa ra khiến không khí chấn đãng, cuồng phong bạo vũ nổi lên liên miên.
"Cái gì?!" Ngọc Lân lần đầu tiên lộ ra biểu hiện thất thố.
Phải biết rằng Thiên Tôn có mạnh đến mấy cũng khó có thể địch lại được Linh
Đế, bởi vì chiến đấu ở đẳng cấp này, linh lực có nhiều cũng khó có thể
san lấp được chênh lệch giữa pháp tắc chi lực, Linh Đế cường giả dĩ thân hợp đạo, tùy ý điều khiển thiên địa pháp tắc, so với Thiên Tôn cường
giả chứng đạo tự tạo ra pháp tắc thì mạnh mẽ hơn vô số lần, đơn giản bởi vì có võ giả nào dám nói rằng bản thân mình mạnh mẽ hơn thiên địa pháp
tắc chi lực đâu.
Ngọc Lân mặc dù lúc trước kinh ngạc trước linh áp kinh thiên của Tử Phong, nhưng Thiên Tôn thì vẫn là Thiên Tôn, cũng chỉ đến thế mà thôi, thân là một Tam Tọa Linh Đế, pháp tắc chi lực mà hắn
có thể điều động ở một tầng thứ khác hẳn, đừng nói là Thiên Tôn võ giả,
đến cả Nhất Tọa Linh Đế muốn chống lại một chiêu vừa rồi của hắn cũng
phải dùng đến bài tẩy, may mắn không chết thì cũng lột mất một lớp da.
Vậy mà ma vật trước mắt có thể đánh vỡ giới hạn tu vi, lấy Thiên Tôn chi
lực chống lại Linh Đế không rơi vào thế hạ phong, Ngọc Lân rốt cuộc cũng phải ném đi một tia khinh thị cuối cùng trong lòng, buộc phải nghiêm
túc đối đãi Tử Phong.
Trên thực tế tạo nghệ về pháp tắc chi lực
của Tử Phong cũng không vượt quá giới hạn của một Thiên Tôn võ giả, có
thể mạnh hơn đồng lứa cùng cảnh giới, nhưng không thể so sánh với Linh
Đế đại lão, cơ mà nếu để ý sẽ thấy lúc này cả người hắn đang ngập trong
một luồng hỏa diễm màu đen tuyền tỏa ra khí tức quỷ dị khó tả, kí tự
"Dominion" trên Bát Tự Thần Hỏa đang bốc cháy ngùn ngụt.
Kí tự này đại biểu cho sự thống trị, giúp Tử Phong có được lực thống trị truyệt
đối, hắn không thể lấy thân hợp đạo như Linh Đế cường giả để hiệu lệnh
thiên địa pháp tắc, nhưng hắn cũng có thể đồng dạng dựa vào lực thống
trị quỷ dị này của mình để cưỡng ép điều động thiên địa pháp tắc, về mặt công dụng thì không kém gì so với cường giả Linh Đế chân chính.
Nhạc Vô Dạ quát lên một tiếng yêu kiều, nàng xuyên qua không gian xuất hiện
bên cạnh Tử Phong, bàn tay trắng nõn vung lên vỗ tới một chưởng. Tử
Phong chỉ cảm thấy một trận hương thơm mê lòng người mãnh liệt phóng
tới, xiêm y trên người Nhạc Vô Dạ tung bay tựa như hồ điệp vẫy cánh,
huyền ảo mà ma mị khiến cho tâm thần người khác lâm vào ảo mộng mất đi
sức chống cự.
Mị thuật!! Hơn nữa lại còn là mị thuật cấp hợp đạo!! Cường giả Linh Đế không cần Lĩnh Vực, cũng không cần Pháp Tướng, bởi vì bản thân bọn hắn chính là biểu hiện của đạo, mỗi chiêu thức đều có thể
dẫn động thiên địa chi uy, không cần đến những thủ đoạn tầm thường kia.
Mị thuật của Nhạc Vô Dạ đã luyện đến mức đăng phong tạo cực, đến cả Ngọc
Lân cảnh giới cao hơn nàng một bậc cũng không dám nói rằng mình có thể
chống lại được mị hoặc của nàng, chỉ là một ma vật cấp Thiên Tôn, có
mạnh hơn nữa thì cũng khó lòng phản kháng.
Chỉ là Tử Phong không
ăn cái dạng này, không nói đến bản thân hắn có lực miễn dịch kinh khủng
với tinh thần công kích, mà đơn giản mị thuật của nàng có mạnh hơn nữa
thì có hơn được Huyết Mị Ma Cơ bản thân chính là một chữ "mị" tạo thành, hay là Cửu Vĩ Yêu Hồ thiên sinh mị cốt hay không?
Câu trả lời
không cần phải nói cũng rõ ràng, Tử Phong đến cả mí mắt cũng không nháy, trực tiếp phớt lờ một chưởng mềm nhũn mang theo mị công kia của Nhạc Vô Dạ, nắm đấm cuộn lại liền nhằm thẳng khuôn mặt nhất tiếu khuynh thành
của nàng đập tới.
"Hư Thiểm Quyền!!"
Vị cường giả Thánh Địa
Nhất Tọa kia bất ngờ chắn trước mặt Nhạc Vô Dạ, trên tay đồng dạng cầm
lấy một thanh chiến phủ giống như huynh đệ song sinh của mình, chặn
ngang trước ngực đón lấy một quyền này của Tử Phong.
Quyền đầu
mang theo cự lực cuồng bạo kèm theo đó là một loại lực lượng xuyên phá
kinh khủng trực tiếp thổi bay cả hai người trước mặt, nam tử kia chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, cưỡng ép nuốt xuống một ngụm máu chực chờ phun
ra kia, sắc mặt chấn kinh theo sau Nhạc Vô Dạ lùi lại gần Ngọc Lân.
"Tiết Mục sư đệ không sao chứ?" Nhạc Vô Dạ để ý thấy khí tức của nam tử kia có phần hỗn loạn, vội vàng nói.
"Sư huynh, ma vật này có điểm không đúng, thực lực không thể theo lẽ thường để suy đoán, chúng ta cần phải chú ý!" Tiết Mục không trả lời mà quay
sang nói với Ngọc Lân, ngữ khí mười phần ngưng trọng.
Đúng lúc này, Tử Phong ở trước mặt đột nhiên ngửa mặt lên trời cuồng khiếu
"Lĩnh Vực - Sâm La Vạn Tượng!!!!"
--------------
Đa ta đạo hữu Hoang Thanh Phuc đã donate ủng hộ cho ta 50k kim tệ.
Đa tạ đạo hữu Vo Van Be đã donate ủng hộ cho ta 100k kim tệ.
Xin được chân thành cảm ơn hai vị đạo hữu có lòng hảo tâm tiếp thêm động lực cho ta ra chương.