Không gian xung quanh đột nhiên biến
đổi, thực tại giống như bị một thứ lực lượng nào đó lau đi, thay thế vào đó những cảnh tượng hùng vĩ mà kỳ bí vượt qua tầm hiểu biết của con
người. Núi lửa phun trào, dung nham chảy xuống thành dòng sông nóng
bỏng, ngay bên cạnh lại là thiên băng tuyết địa, nhiệt độ lạnh giá đến
mức thấu tân tâm can, thảo nguyên cỏ xanh mơn mởn, sa mạc hoàng sa cuồn
cuộn, biển khơi dậy sóng ầm ầm..... Vô số cảnh tượng trái ngược nhau
nhưng lại đồng thời cùng tồn tại hiện lên khắp không gian xung quanh,
bao trùm lấy cả ngọn đại sơn của Lăng Hư Cung lại.
Tất cả mọi
người, bao gồm cả ba vị cường giả của Thái Diễn Thánh Địa đều ngẩn người ra, nam tử trung niên vừa mới bị Tử Phong đánh bay lúc này cũng đã chui ra khỏi mặt đất, bắt gặp cảnh tượng này cũng không khỏi trừng mắt lên.
Thiên không trên đầu đã biến mất, thay vào đó là cả một vũ trụ hư vô
không có điểm cuối, tràn đầy khí tức huyền ảo mà mờ mịt khiến mọi người
như lâm vào ảo mộng.
Như đã nói từ trước, Linh Đế cường giả không
cần dùng đến Lĩnh Vực hay Pháp Tướng, bởi vì căn bản hai thứ này cũng
chỉ là một biểu hiện khác của pháp tắc chi lực, Linh Đế dĩ thân hợp đạo, bản thân chính là pháp tắc, lẽ dĩ nhiên sẽ không cần dùng đến loại thủ
đoạn thấp kém này. Nhưng mà không cần không có nghĩa là bọn hắn không
thể triệu gọi Lĩnh Vực hay là Pháp Tướng, trước mắt đám người Ngọc Lân
lúc này chỉ là một cái Lĩnh Vực do Thiên Tôn võ giả tạo ra mà thôi,
nhưng mà cảm giác của bọn hắn lại nói điều ngược lại, con mẹ nó chỉ là
một cái Lĩnh Vực vậy mà lại mang đến cảm nhận tựa như một thế giới hoàn
chỉnh, hơi thở của đại đạo dày đặc tới mức khiến đạo tắc tự thân của cả
bọn giống như một người bị hóc xương, không có nguy hiểm thực sự nhưng
lại nghẹn ứ, khó bề di chuyển thuận lợi.
Loại cảm giác bị áp chế
trên phương diện pháp tắc đại đạo như thế này chỉ xuất hiện khi bọn hắn
gặp phải mấy tiền bối cấp Bán Thần trong Thánh Địa, hơn nữa tuyệt đối
không phải là Lập Địa Cảnh hay là Khai Thiên Cảnh, ẩn ẩn có xu thế giống như là Thương Hải Cảnh!!
Thương Hải Cảnh Bán Thần là gì, ở cái
thời đại võ đạo điêu linh như ngày nay, võ giả vô pháp phi thăng, không
thể đạp luân hồi đại đạo, Thương Hải Cảnh Bán Thần chính là chiến lực
trần nhà của đại lục, là nhất phương bá chủ có thể hô mưa gọi gió, dậm
chân một cái cũng khiến thế giới chao đảo.
Cái thứ ma vật trước
mặt này mặc dù có chút tà môn, nhưng tu vi hiển hiện ra cũng chỉ là Cửu
Bộ Thiên Tôn, lại có hơi thở của đạo tắc cấp bậc Thương Hải Cảnh là như
thế nào, đừng nói là tên điên này nguyên bản chính là cường giả Thương
Hải Cảnh nhưng tu vi bị đánh rơi xuống nhé.
Đám người Ngọc Lân
nhìn nhau, bọn họ thân là Linh Đế cường giả, kiến thức vượt xa thường
nhân, tất cả lúc này đều có chung một ý nghĩ y như vậy, bởi chỉ có như
thế mới có thể giải thích được việc một Cửu Bộ Thiên Tôn lại có linh lực khủng bố sánh ngang với Lục Tọa Linh Đế, hơn nữa lại không thèm nhìn
chênh lệch cảnh giới, có thể hiệu lệnh pháp tắc thiên địa.
Nếu
Long Trường Sinh mà biết được ý nghĩ của mấy người này, đảm bảo con rắn
mối đó sẽ ôm chầm lấy cả bọn mà kêu một tiếng đồng đạo, bởi vì hắn cũng
nghĩ y hệt thế a.
Tử Phong lúc này lại không quản được nhiều như
vậy rồi, linh lực của một Lục Tọa Linh Đế vốn vượt xa giới hạn chịu đựng của cơ thể mình, hắn lúc này chỉ cảm thấy thân thể căng lên như muốn
nứt vỡ, trạng thái này không thể kéo dài lâu được, hắn phải tốc chiến
tốc thắng.
Cả bọn Ngọc Lân có chút bối rối trước biến chuyển bất
ngờ này, cố gắng tận lực khơi thông thiên địa chi kiều, lấy thân hợp
đạo, muốn nối lại một tia liên hệ với thiên địa pháp tắc, nhưng không
hiểu sao rõ ràng bọn hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của pháp tắc chi
lực xung quanh, nhưng lại không thể nào kết hợp được, tựa như pháp tắc
chi lực này cùng với đạo tắc tự thân không thuộc về một hệ vậy.
Linh Đế mạnh hơn Thiên Tôn cường giả ở đâu? Linh lực và tố chất thân thể áp
đảo là một chuyện, cốt yếu đó là khả năng hiệu lệnh thiên địa pháp tắc
cho ban thân sử dụng, nếu mất đi cái này thì Linh Đế cường giả cũng chỉ
có thể giữ lại ưu thế về nhục thể và linh lực, thêm một điểm đó là chất
lượng của đạo tắc tự thân cao hơn đối phương một bậc mà thôi, tuy vẫn có thể tạo được cục diện nghiền ép, nhưng nếu kẻ địch có bài tẩy gì đó,
bọn họ chưa chắc có thể chống lại được.
Ngọc Lân cùng đồng bọn tốt xấu gì cũng là Linh Đế đại lão, dù nhất thời không thể câu thông thiên
địa chi lực thì cũng không phải trực tiếp biến thành con gà, tự bản thân mỗi người vẫn tồn trữ một lượng không nhỏ thiên địa pháp tắc chi lực,
nhưng dùng chút nào ít đi chút ấy, ngẫm nghĩ lại thì hiện tại bọn hắn
không còn chút ưu thế nào đáng kể để đối phó với Tử Phong.
Linh
lực nghiền ép? Thứ lỗi nhưng đối phương có linh lực ngang với Lục Tọa
Linh Đế, có cộng hết cả bốn người lại cũng không bằng một nửa của kẻ
địch, ai nghiền ép ai?
Nhục thể áp đảo? Cái này có vẻ hợp lí,
cường giả Linh Đế dẫn thiên địa chi lực tôi luyện cốt cách cùng huyết
nhục, cơ thể về cơ bản chính là vũ khí hình người, chỉ là nhìn như thế
nào cũng thấy ma vật kia còn giống vũ khí hình người hơn cả bọn hắn, áp
đảo cái rắm!
Chất lượng của đạo tắc tự thân cao hơn đối phương một bậc? Cái này thì lại càng xẩu hổ, đường đường bốn vị Linh Đế cường giả, quyền trấn sơn hà cước đoạn non sông, vậy mà pháp tắc chi lực về mặt
chất lượng cũng chỉ ngang với một Cửu Bộ Thiên Tôn.
Đột nhiên một tiếng thở dài văng vẳng khắp thiên địa, xâm nhập vào tâm can
mỗi người tựa như tiếng trời khiến ai nấy đều rùng mình thất thần, đúng
lúc này một đạo hắc quang di chuyển không theo một cái góc độ hay quỹ
tích cố định nào cả, xuyên phá qua không gian mà công tới chỗ đám người
Thái Diễn Thánh Địa, mục tiêu chính là đệ đệ của Tiết Mục, người vừa bị
Tử Phong đánh bay vào trong lòng đất, tên gọi Tiết Thanh.
Sát Thần Thương chính xác mà nói thì là một kiện Đế Khí, chỉ là thai thể của nó
có cấp bậc Thần Khí, hiển nhiên là khi tiến hóa tới mức tận cùng, nó
cũng sẽ là một kiện Thần Khí cường đại, cơ mà hiện tại nó không còn tồn
tại nữa, Sát Thần Thương này chính là Tài Quyết Chi Nhận hóa thành sau
khi đã thôn phệ Sát Thần Thương bản gốc.
Bản thân Sát Thần Thương chỉ có đúng một năng lực đặc biệt đó là Truy TInh Trục Nguyệt, năng lực này vô cùng đơn thuần, không có hiệu ứng hào nhoáng, không có
tác dụng phi thường không hợp lý, chỉ đơn giản một chữ "nhanh" mà thôi.
Sát Thần Thương bản thân có thể biến hóa to nhỏ dài ngắn tùy ý, ngắn có thể như một cái que gác bếp, dài thì có thể kéo ra vạn dặm, nhưng quá trình biến hóa này cũng phải mất thời gian để hoàn thành, Truy Tinh Trục Nguyệt lấy một chữ "nhanh" làm chuẩn, đưa khả năng biển hóa của Sát Thần
Thương lên một cái tốc độ không tưởng, chỉ trong một cái chớp mắt liền
có thể phóng ra ngàn dặm, trực tiếp lấy đầu người từ xa mà đến cả di
chuyển một chút cũng không cần, tốc độ ra chiêu nhanh tới mức có thể
đuổi theo cả trăng sao trên trời.
Đương nhiên mệnh danh Truy TInh Trục Nguyệt cũng chỉ là một cái tên gọi, với tu vi của Tử Phong hiện tại thì còn xa mới có thể thúc đẩy được một tốc độ như thế, cơ mà chỉ dùng để đánh
trận như hiện tại, cũng đã đủ!
Chỉ thấy Tiết Thanh vừa chớp mắt
một cái đã thấy một mũi thương phá không phóng tới, đến khi hoàn hồn thì đầu mũi thương đã ở ngay trước mắt mình chưa đến một tấc, hơi thở tử
vong phun lên mặt khiến hắn sợ hãi tí thì hồn lìa khỏi xác, bản năng cầu sinh thúc đẩy khiến hắn vội vàng ngửa người ra đằng sau khiến mũi
thương chỉ xẹt qua da thịt trên mặt, tạm coi như thoát được một kiếp.
Chỉ là cú uống người vừa rồi được làm ra trong lúc khẩn cấp đại nạn lâm
đầu, cơ thể vô pháp khống chế, lực đạo vượt khỏi tầm kiểm soát, tự Tiết
Thanh bẻ gãy cột sống của chính mình.
Ngọc Lân, Nhạc Vô Dạ cùng
với Tiết Mục ở gần đó cũng trông thấy Tiết Thanh bị công kích, động thân muốn lao lên ứng cứu, cơ mà chân vừa mới nhấc lên, công kích phô thiên
cái địa từ khắp tứ phương tám hướng với đủ mọi loại hình liền nhắm vào
ba người mà trút xuống như mưa rào mùa hạ.
Tiết Mục vừa nghiêng
đầu né tránh mấy khối băng nhận tỏa ra hàn khí bức người thì một thanh
kiếm không biết từ lúc nào đã xẹt qua mang tai đối diện, trực tiếp tiện
đứt cả vành tai khiến máu tươi tuôn ra xối xả. Thân hình của hắn còn
chưa kịp di chuyển thì tứ phương tám hướng, trên trời dưới đất đã xuất
hiện mấy chục đầu hỏa long bốc cháy ngùn ngụt, không gian bị thiêu hủy
không ngừng sụp đổ. Một đám hỏa long nhất tề xông tới, Tiết Mục vung lên chiến phủ chém ra mấy chiêu thức khủng bố trực tiếp đánh tan mười mấy
đầu, nhưng cuối cùng vẫn bị đám hỏa long cắn nuốt, nhấn chìm trong biển
lửa.
Nhạc Vô Dạ tu vi cao hơn Tiết Mục một cảnh giới, nhưng mà
chính vì thế mà nàng lại được "chăm sóc" kỹ càng hơn, đau khổ ăn vào
tuyệt nhiên không so với Tiết Mục kém chút nào, thậm chí còn hơn một
bậc. Vốn dĩ nàng chủ tu mị công, một thân chiến lực được xây dựng trên
nền tảng mị thuật thiên thành, đối với vật sống chính là át chủ bài chí
mạng. Cơ mà đối mặt với nàng lại chính là một cái Lĩnh Vực không có sinh mệnh, nàng có thể mị hoặc cái quỷ, thậm chí đến cả chủ nhân của cái
Lĩnh Vực đó cũng miễn dịch với mị thuật của nàng, thủ đoạn duy nhất của
mình bị áp chế, chiến lực của Nhạc Vô Dạ lúc này so với Nhị Tọa Linh Đế
khác yếu đến mức thảm thương.
Bão cát sa mạc cuồng loạn phóng lên
tận thương khung, từng hạt cát sắc bén giống như dao cạo không ngừng
oanh kích Nhạc Vô Dạ, hơn nữa cái thứ này giống như là ruồi bọ nhập cốt, đánh không đi đuổi không chạy, chỉ có thể ngạnh kháng. Nhưng mọi chuyện không dừng ở đó, ở giữa báo táp sa mạc khiến thị giác cùng thần thức
rối loạn, chính là vô cùng vô tận cương phong mãnh liệt sắc bén cắt đứt
không gian chém tới, Nhạc Vô Dạ chỉ có thể chật vật tránh né, không thì
trực tiếp lấy thân mình ra gánh, kể cả dùng đạo tắc tự thân hộ thể cũng
có chút ăn không tiêu.
Ngọc Lân là cường giả Tam Tọa Linh Đế duy
nhất trong cả bọn, đương nhiên được "phục vụ" vô cùng chu đáo tận tình,
kim mộc thủy hỏa thổ lôi phong ám quang, toàn bộ nguyên tố trong thiên
địa giống như đồng loạt nổi điên mà nhằm thẳng lấy hắn làm mục tiêu. Hỏa diễm hừng hực, băng tuyết thấu xương, độc tố hương hoa, đại địa trọng
lực kìm chân, kim chi lực sắc bén, phong nhận cắt đoạn không gian, lôi
quang ầm trời, hắc ám lan tràn khiến tâm trí bấn loạn, quang mang chói
lòa muốn mù cả mắt chó..... Mấy vạn đạo công kích không phân biệt tính
chất hay thể loại nhất tề đổ ập xuống đầu Ngọc Lân, mặc dù đại đa số
không quá đáng chỉ như là gãi ngứa, nhưng con mẹ nó gãi ngứa đem gãi đến mấy vạn lần thì cũng có thể gãi xuyên qua da thịt vào đến tận trong
xương, Ngọc Lân lần đầu tiên trong đời có cảm giác lực bất tòng tâm, đối phương mục đích rõ ràng rành rành, chính là muốn tiêu hao chết hắn.
Nếu là bình thường thì Ngọc Lân nào có sợ tiêu hao chiến, linh lực hay là
pháp tắc chi lực của hắn tùy thời đều có thể câu thông thiên địa mà khôi phục, đối phương chỉ có linh lực của Lục Tọa Linh Đế chứ tu vi vẫn chỉ
là Thiên Tôn, ai tiêu hao ai cũng chưa biết được. Cơ mà hiện tại đối
phương không biết làm cách nào chặt đứt liên hệ của mình với thiên địa,
tuy chính Ngọc Lân sở hữu linh lực và pháp tắc chi lực vô cùng lớn cũng
không thể so tiêu hao với một tên không kém bản thân quá nhiều mà lại có thể liên tục hấp thu lực lượng từ bên ngoài một cách bình thường như
này được, hắn có thể bị mài đến chết a.
Linh Đế cường giả mạnh đến mức phi lý, nhưng đồng dạng cũng có nhược điểm rất rõ ràng, chỉ cần
ngăn cản bọn họ câu thông với thiên địa liền có thể tước đi đến bốn năm
thành thực lực chân chính, tuy vẫn mạnh mẽ phi thường, nhưng tổng thể
vẫn còn có thể đối phó.
Như Tỏa Long Trận của Âm Thi Tông mà Phong Vạn Đạo đã từng sử dụng cũng chính là một trong những thủ đoạn có thể
sử dụng để đối phó với Linh Đế cường giả. Lĩnh Vực Sâm La Vạn Tượng của
Tử Phong khi hắn dùng toàn lực thi triển cũng có thể làm được tương tự,
tạo ra một khối thiên địa riêng thuộc về bản thân, ngăn cách với ngoại
giới, không chỉ chặt đứt liên hệ với thiên địa của Linh Đế cường giả, mà pháp tắc chi lực trong này cũng là đồng căn nhất hệ với hắn, đưa thực
lực của hắn tăng lên một mảng lớn, còn thực lực của kẻ địch lại bị cưỡng ép hạ xuống.
Sâm La Vạn Tượng và Tài Quyết Chân Giải chính là hai kiện át chủ bài khiến Tử Phong có được tự tin trảm sát Linh Đế, thậm
chí đến cả Tam Tọa Linh Đế hắn cũng dám đánh một trận, địch suy yếu ta
biến cường, hắn không có lí do để chùn bước sợ hãi.
Sâm La Vạn
Tượng không cần Tử Phong phải trực tiếp điều khiển, bản thân nó có thể
tự động vận hành công địch, dù sao thì chiêu trò của nó cũng có ức vạn,
căn bản không cẩn phải tỉ mỉ lựa chọn loại công kích hay là chiêu thức
nào để tung ra, cứ trực tiếp ném hết ra một lượt là được. Chính vì như
thế cho nên bi kịch mới ập lên đầu Tiết Mục, Nhạc Vô Dạ và Ngọc Lân, rõ
ràng bản thân có một thân thực lực mạnh mẽ nhưng đứng trước công kích vô cùng vô tận, hơn nữa cũng không hề yếu ớt chút nào, cả bọn căn bản
không có chỗ trống để bứt ra khỏi vòng vây, chỉ có thể ngạnh kháng mở ra một con đường máu, hoặc là ở nguyên một chỗ chống cự rồi bị mài cho đến chết, lựa chọn nào cũng đều hỏng bét cả.
Thực ra còn một cái lựa
chọn thứ ba đó là dùng thực lực vô song trực tiếp chấn vỡ Lĩnh Vực của
Tử Phong để thoát thân, đồng thời khôi phục lại liên hệ với thiên địa
chi lực, nhưng mà người mạnh nhất ở đây là Ngọc Lân cũng bất lực làm
vậy, hai người còn lại còn làm cái cọng lông!
Lăng Hư Cung ngoài
hộ sơn đại trận ra thì còn có một đại trận phòng ngự nữa bảo hộ lấy hạch tâm của tông môn phòng khi đại địch tấn công, mấy trăm cường giả Thánh
Giai của hai tông môn, đều là bậc đại lão ngày thường quát tháo phong
vân, uy phong lẫm liệt lúc này lại như một đám chuột nhắt chui rúc trong đại trận, giương mắt nhìn tràng cảnh thiên băng địa liệt phía bên ngoài mà hai chân như muốn nhũn ra, sợ hãi đến cùng cực, một khỏa võ đạo chi
tâm bị nghiền nát bấy, dù có thoát được một kiếp này cũng đừng mong tu
luyện có thể tăng lên chút nào, tu vi không trực tiếp ngã xuống là còn
may.
Lại nói đến Tiết Thanh, tránh được một thương đòi mạng của Tử Phong, còn chưa kịp nhịn đau hồi thần thì một thân ảnh mặc hắc giáp đã
xuất hiện bên người, trên tay cầm lấy một mặt thuẫn bài nện xuống.
Tiết Thanh chỉ cảm thấy cơ thể giống như bị một quả núi đập vào, lực lượng
kinh khủng tràn ra khắp tứ chi bách hải, chấn cho huyết nhục dập nát,
xương cốt gãy đoạn, cả người từ trên không trung lại một lần nữa bị táng bay xuống dưới.
Chỉ là thân hình hắn còn chưa chạm đến mặt đất,
Tử Phong đã như quỷ mị đón đầu, từ sau lưng hắn xuất hiện một đám xúc
thủ đen kịt tựa bóng đêm, chặn lấy Tiết Thanh sau đó trói hắn nâng lên.
"Aaaarrggghhh!!!"
Tử Phong gầm rú, hai cánh tay hóa thành vô số đạo tàn ảnh, quyền đầu như
mưa đập lên cơ thể đối phương, từng tiếng vang trầm đục nối tiếp nhau
vang lên, không gian chấn đãng vặn vẹo thi nhau sụp đổ, Tiết Thanh giống như cái bao cát bị Tử Phong treo lên đánh.
Nhất Tọa Linh Đế ở
tình huống bình thường có lẽ đủ phân lượng để chiến một trận với Tử
Phong, cơ mà hiện tại hắn đang ở trong trạng thái Chân Giải, đối phương
bị chặt đứt liên hệ với thiên địa, Tiết Thanh đã lạnh vì tuyết còn rét
vì sương, có thể phản kháng mới là gặp quỷ.
Tiết Thanh không biết
ăn bao nhiêu quyền, chỉ biết rằng khi Tử Phong thả hắn ra, toàn thân
trên dưới của hắn không thể tìm ra được một đoạn xương cốt nào lành lặn, huyết nhục như bị giã nhuyễn ra thành thịt xay trộn lẫn với mảnh vụn
xương trắng đỏ đan xen bắn ra khắp nơi, hơi thở mong manh như ngọn nến
nhỏ trước gió bão, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Cơ mà Tử Phong biết rõ sinh mệnh lực của Linh Đế cường giả cực kì ngoan cường,
đừng nhìn Tiết Thanh trông có vẻ như đã mất nửa cái mạng, chỉ cần tán đi Sâm La Vạn Tượng, để hắn khôi phục liên hệ với thiên địa chi lực, không đến nửa khắc sau Tiết Thanh liền có thể sinh long hoạt hổ đứng dậy nhảy nhót. Cũng chỉ có thể trách công kích của Tử Phong không đủ lực phá
hoại để có thể dứt điểm đối phương trừ khi hắn ra đại chiêu, mà dùng đại chiêu với một con cá nhỏ như này thì quá lãng phí.
Tử Phong cũng
không để cho Tiết Thanh có cơ hội trở mình, hắn nắm lấy đầu của đối
phương, từng đoàn hắc khí từ trên tay hắn xông thẳng vào miệng mũi Tiết
Thanh.
Tiết Thanh lúc này đã chết lặng, tinh thần bị đánh tan tác, chỉ theo bản năng ú ớ mấy tiếng sau đó để mặc hắc khí chui vào trong
đầu. Vài giây sau, cái đầu của Tiết Thanh giãy giụa kịch liệt, bên dưới
làn da xuất hiện từng đoàn nhung nhúc giống như giòi bọ, rõ ràng đã mất
đi ý thức nhưng hắn vẫn há miệng gào to, đầu lưỡi vươn ra bên ngoài,
thất khiếu ngập ngụa máu tươi.
Không giãy giụa được bao lâu, Tiết
Thanh liền im lặng, sinh cơ đoạn tuyệt, hai con mắt rời khỏi tròng rơi
xuống đất, từ trong hốc mắt chảy ra một thứ dịch thể hai màu đỏ trắng
sền sệt, hiển nhiên là đại não của hắn đã bị quấy thành tương mà thoát
ra ngoài.