Nhiếp Tiểu Thiến vốn bị Tử Phong dùng một vài phương pháp đặc thù
khiến bản thân ngủ mê mệt, đến hơn nửa ngày sau mới tỉnh dậy, tinh thần
có chút suy sụp bởi tác dụng phụ của truyền tống trận, nhưng miễn cưỡng
mà nói thì đây chỉ là mệt mỏi thông thường, chỉ cần nghỉ ngơi một chút
là có thể khôi phục, không đến mức nghiêm trọng. Triệu Thanh Thanh còn
nhiều việc phải làm, cũng không thể mãi ở bên cạnh bồi tiếp Tử Phong
được, hơn nữa trong tay khuyết thiếu thông tin thì dù có ngồi bàn tới
bàn lui cũng chẳng có thể đưa ra được kế hoạch nào ra hồn.
Tử
Phong ngồi không chẳng có việc gì làm, bèn quyết định mang Nhiếp Tiểu
Thiến ra ngoài chơi, đương nhiên mục đích chính của hắn chính là tìm
hiểu tình hình hiện tại của đế đô, để xem những đại gia tộc này có vị
thế như thế nào ở trong Thiên Hành đế quốc, trăm nghe không bằng một
thấy, cứ tự mình dùng chính hai con mắt của bản thân để chứng thực vẫn
là hiệu quả nhất.
Hoàng cung đối với Tử Phong mà nói thì như chốn
không người, hắn muốn đi vào đi ra kiểu gì cũng được, dù hắn có chồng
cây chuối đi thẳng vào từ cổng chính cũng không ai có thể biết được,
việc hắn đưa Nhiếp Tiểu Thiến ra ngoài vô cùng dễ dàng.
Dù đã
chuẩn bị tinh thần từ trước, Tử Phong vẫn phải ngạc nhiên một trận trước sự phồn hoa của kinh thành, tiếng xe cộ qua lại, tiếng người nói chuyện huyên náo, vô số cửa hàng với đủ loại hình thức kinh doanh được mở ra,
dòng người qua lại tấp nập, cấm vệ quân bảo đảm trị an đi qua đi lại
không dứt. Thứ khiến hắn còn bất ngờ hơn nữa đó chính là mặt bằng chung
của võ giả nơi này thật sự……rất yếu, yếu đến mức đáng ngạc nhiên, đáng
lẽ ra ở một nơi như thế này thì võ giả mạnh mẽ phải xuất hiện nhiều mới
đúng, đằng này đến chín thành đều chỉ là thường dân hoặc võ giả nhập môn Linh Cảnh, Sĩ cấp Sư cấp cũng nhiều nhưng không thể so sánh, Tướng cấp
võ giả cũng có nhưng chỉ là con số lẻ, đến cả Vương cấp võ giả cũng
không thấy đâu, so ra còn kém cả mấy cái thành trì rách nát khác.
Chỉ là khi Tử Phong nghĩ lại thì thấy điều này cũng có phần hợp lý, thiên
hạ rộng lớn võ giả cao giai nhiều như chó, nhưng ở đây là đâu, đây chính là đế đô của Thiên Hành đế quốc, nơi lục đại gia tộc tính cả hoàng thất làm bá chủ, võ giả chỉ cần hơi có chút thực lực đều lựa chọn gia nhập
vào các gia tộc đó, dù chỉ là một tên lính canh cửa thì vẫn hơn là tán
tu chạy loạn bên ngoài, dù sao thì đằng sau lưng mình cũng có một chỗ
dựa to lớn. Hơn nữa dù những tán tu có chút thực lực không muốn trở
thành người của các gia tộc thì những thế gia cường đại đó cũng đi trước mời chào, tin rằng ít ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn đó.
Vả lại
dù có vượt qua tất cả những điều kể trên thì tán tu bình thường cũng
không muốn xuất hiện ở nơi ngoạ hổ tàng long này, tu vi thực sự mạnh mẽ
thì không nói, nhưng nếu tu vi chỉ nằm ở trung tầng như là Vương cấp hay Tôn cấp thì nơi này chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, chỉ cần sơ sẩy một
chút là có thể đắc tội với các siêu cấp thế gia, mà những thế gia này vì bảo trì mặt mũi sẽ không bao giờ tha thứ cho ai dám mạo phạm bọn chúng. Vậy nên dù những cường giả trung tầng đó có xuất hiện ở kinh thành thì
cũng cực kỳ thu liễm, hành động chẳng khác gì mấy tên thường dân cả, ai
mà biết được mình vừa mới động chạm tới một lão bản tửu điếm thì liệu
đằng sau lưng lão bản đó có đại thụ chống lưng hay không chứ, cẩn thận
vẫn hơn.
Vậy nên dù đây là khu vực được coi là trung tâm huyết
mạch của Thiên Hành đế quốc nhưng mặt bằng chung thực lực võ giả nơi này thấp hơn hẳn so với nơi khác, trừ các siêu cấp thế gia thì cường giả
tán tu không có mấy. Nói vậy thôi chứ Tử Phong vẫn có thể cảm nhận được
hơi thở của Thánh Giai cường giả ẩn hiện khắp nơi, chứng tỏ mặt ngoài
thì biểu hiện thế thôi chứ nơi này vẫn chẳng khác gì đầm rồng hang hổ,
cường giả như mây, chỉ là không lộ liễu mà thôi.
Nhưng mà mặc kệ
mấy thứ đó, với thực lực hiện tại của Tử Phong thì đó không phải là vấn
đề, hơn nữa mục đích của hắn hiện tại không phải là gây rối, chỉ là
thuần tuý đi dạo vài vòng mà thôi, không có việc gì phải lo lắng cả.
Phố xá ngày hôm nay xuất hiện chuyện lạ, một thân ảnh bạch y tiêu sái chậm
rãi rảo bước trên đường lớn, người này có thân hình cao ráo nổi bật,
trên người là một bộ y phục màu trắng từ đầu tới chân không nhiễm một
hạt bụi, giống như một viên ngọc lấp lánh trong đêm đen khiến cả một
vùng không gian xung quanh sáng bừng lên, mái tóc dài ngang lưng màu bạc trắng khẽ đong đưa theo từng nhịp bước của người đó, khí tức của bạch y nam tử nhẹ nhàng giống như lông vũ đong đưa trong gió nhưng đồng thời
cũng vô cùng trầm ổn không chút yếu nhược, mỗi động tác giơ tay nhấc
chân đều mang theo một cỗ khí chất cao quý nhưng lại không khiến người
khác cảm thấy áp lực, ngược lại có chút ôn hoà thân cận. Trên mặt nam tử đeo một chiếc mặt nạ màu trắng với một vài hoa văn tinh xảo che đi
khuôn mặt đằng sau, tay bế theo một tiểu cô nương 14-15 tuổi phấn điêu
ngọc mài cực kỳ đáng yêu. Tử Phong giống như hạc giữa bầy gà, nổi bật
giữa dòng người hối hả đông đúc xung quanh khiến ai nấy đều phải ghé mắt nhìn.
Nhiếp Tiểu Thiến chưa từng nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt
như thế này trong đời, giống như “nhà quê lên tỉnh” mà không ngừng tò mò nhìn ngó xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vô cùng phấn khích,
chốc chốc lại chỉ trỏ khắp nơi một cách hào hứng, tinh thần mệt mỏi trở
nên phấn chấn.
“Ca ca nhìn kìa, nhiều đồ vật lấp lánh quá.” Nhiếp Tiểu Thiến gần như reo lên, ôm cổ Tử Phong nói.
Tử Phong có chút buồn cười nhìn tiểu nha đầu đang hứng chí bừng bừng quan
sát xung quanh, hắn theo hướng chỉ của nàng nhìn tới, ở đó là một sạp
hàng có chút nhỏ bé, bên trên bày biện một đống trang sức có phần đẹp
mắt dành cho nữ tử, chiều theo ý của Nhiếp Tiểu Thiến, hắn cất bước đi
về phía sạp hàng đó, miệng ôn hoà nói
“Chỉ là một chút nữ trang nho nhỏ mà thôi, Tiểu Thiến có hứng thú à?”
Người bán hàng là một nữ tử trung niên có phần mập mạp, nhìn thấy thân ảnh
trước mặt liền theo kinh nghiệm mà biết ngay rằng đây chính là khách
quý, không dám chậm chễ đon đả nói
“Xin chào khách quan, ngài muốn tìm trang sức dành cho vị tiểu thư đáng yêu này à? Ở đây ta có đủ loại
trang sức, tất cả đều là hàng cao cấp, giá cả vô cùng phải chăng, hơn
nữa hình thức vô cùng đẹp mắt, phối hợp với vị tiểu thư này thì phải nói là tuyệt phối.”
Tử Phong lắc đầu không có ý kiến, không cần phải
dùng đến năng lực phân tích của mình, hắn chỉ cần liếc mắt qua một cái
cũng có thể biết được đa phần đồ vật ở đây chỉ là những trang sức thông
thường, chẳng có chút gì gọi là hàng cao cấp cả, chất liệu tầm thường ở
đâu cũng có, điều duy nhất đáng khen đó là về mặt hình thức thì bọn
chúng đều có chút tinh xảo và bắt mắt. Cơ mà Nhiếp Tiểu Thiến thì không
nghĩ như vậy, nàng chưa từng nhìn thấy nhiều trang sức đẹp mắt như thế
này cả, mặc dù ở nhà cha mẹ của nàng cũng hay mua một vài đồ trang sức
cho nàng như là kẹp tóc hay bông tai nhưng bất kể là chất lượng hay hình thức đều không thể sánh bằng những đồ vật trước mặt.
Thấy tiểu
nha đầu có chút hứng thú, Tử Phong cũng không nỡ khiến nàng mất hứng,
mặc dù hắn tuỳ tiện ném ra một vài đồ vật đang sở hữu cũng tốt đẹp hơn
mấy thứ vớ vẩn này đến cả ngàn lần nhưng trước mắt mà nói thì chỉ cần
Nhiếp Tiểu Thiến vui vẻ là được, cũng chẳng quan trọng lắm.
“Ca
ca, thứ này trông đẹp quá!” Nhiếp Tiểu Thiến vui vẻ cầm lên một chiếc
dây chuyền có phần tinh xảo, đeo thử lên cổ rồi nhìn vào tấm gương soi ở bên cạnh, miệng nói như reo.
“Tiểu thư thật là tinh mắt, sợi dây
chuyền này là đồ vật trân quý nhất của bổn điếm, được tạo ra bởi những
nghệ nhân lành nghề nhất, chất liệu cũng thuộc dạng thượng thừa,…”
Tử Phong trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của nữ nhân bán hàng, hắn nhìn sợi dây chuyền cũng chỉ là kim loại thông thường được đánh bóng kỹ lưỡng
sau đó phủ lên một lớp vàng mỏng, ngoài ra thì cũng chẳng có gì đặc
biệt, soi tới soi lui cũng không thấy chút gì gọi là “trân quý” cả,
nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Nhiếp Tiểu Thiến vốn đã là một tiểu
mỹ nhân phấn điêu ngọc mài, nay có thêm trang sức lại càng trở nên đáng
yêu hơn bội phần.
“Sợi dây chuyền này có giá bao nhiêu?” Tử Phong
cắt lời nữ nhân bán hàng đang thao thao bất tuyệt tâng bốc sợi dây
chuyền lên tận mây xanh.
Nữ lão bản đảo mắt một cái, trong đầu âm thầm tính toán trong tích tắc, hồ hởi nói
“Đây là món đồ quý giá nhất của bổn tiệm, bình thường chỉ dùng để trưng bày
chứ không bán, nhưng đồ vật tốt thì phải dành cho người xứng đáng, nể
mặt vị tiểu thư này ta bèn phá lệ mà bán nó ra vậy. Chỉ cần ba mươi kim
tệ thì sợi dây chuyền này sẽ thuộc về ngài.”
Tử Phong mặc dù không thông thạo giá cả thị trường của mấy đồ vật tầm thường như thế này,
nhưng hắn cũng thừa biết là nữ lão bản này đang coi hắn là con dê béo để làm thịt, dám cá sợi dây chuyền này chỉ có giá chưa đến một phần mười
như vậy, cơ mà hắn cũng chẳng có ý định đôi co nhiều, ba mươi kim tệ hay ba vạn kim tệ trong mắt hắn đến cả con số lẻ cũng chưa tới, người ta
cũng chỉ là muốn kiếm chút lợi tức trong buôn bán, hắn không có hẹp hòi
đến mức như vậy.
“Ta lấy sợi dây chuyền này, không cần phải trả
lại tiền thừa đâu.” Tử Phong búng tay một cái, một đồng tiền màu trắng
rơi vào trong lòng bàn tay của nữ lão bản.
Nữ lão bản chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay xuất hiện một đồng tiền, bà ta có chút bất mãn, ba
mươi kim tệ chứ có phải là một kim tệ đâu mà sao chỉ có một đồng tiền
như thế này, đúng là mụ có bán với giá một kim tệ thì vẫn có lãi như
thường, nhưng mà khó khăn lắm mới gặp một vị khách nhân có phần cao quý, tưởng rằng sẽ kiếm được chút đỉnh, ai ngờ lại gặp phải một tên keo
kiệt. Chỉ là khi mụ cúi xuống lòng bàn tay của mình, nhìn thấy đồng tiền màu trắng giống như bạch ngọc trong lòng bàn tay, hai mắt của mụ không
khỏi trợn tròn lên, hình dáng này, màu sắc này, đây chính là bạch tinh
tệ trong truyền thuyết đúng không?
Tử Phong cũng không quan tâm
lắm đến nữ lão bản đang trong trạng thái chết lâm sàng, hắn bế Nhiếp
Tiểu Thiến quay người định bỏ đi, vốn ban đầu hắn cũng không có ý định
mặc cả, cơ mà đến lúc trả tiền thì mới nhớ ra là mình không có tiền lẻ,
đành tuỳ tiện ném ra một bạch tinh tệ lấy lệ, nếu để người khác thấy hắn mua một chiếc dây chuyền có giá chưa đến một kim tệ với giá một bạch
tinh tệ thì chắc sẽ chửi hắn là cái đồ phá gia chi tử.
Đúng lúc Tử Phong định tiếp tục dạo phố, mấy thân ảnh xuất hiện trước mặt chặn
đường hắn lại, đó là một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, quần áo hoa lệ,
tay cầm quạt xếp trông vô cùng tiêu sái, chỉ là khuôn mặt của người này
tuy anh tuấn nhưng có chút phờ phạc, hai mắt trũng sâu điển hình tửu sắc quá độ, lúc này đôi mắt của hắn đang không chút kiêng nể nhìn ngó Nhiếp Tiểu Thiến từ trên xuống dưới, khoé miệng hơi nhếch lên có chút tiếu ý.
“Này mỹ nữ, đi cùng một tên keo kiệt như thế mà nàng cũng chịu được à, chi
bằng đi theo bổn công tử, nàng muốn trang sức quý giá cỡ nào cũng có,
không cần phải dùng mấy thứ trang sức rác rưởi như vậy.” thanh niên trẻ
tuổi lấy chiếc quạt đang cầm trên tay nâng cằm Nhiếp Tiểu Thiến lên,
miệng cười cợt nhả.
Tử Phong âm thầm thở dài một tiếng, vận khí
của mình dường như có chút không được, tại sao đi đến đâu cũng có rắc
rối bám theo, đến cả cái kịch bản cũ rích được mấy tên tác giả não ngắn
dùng đi dùng lại là hoàn khố trêu ghẹo mỹ nữ cũng rơi lên đầu mình, rốt
cuộc lão thiên có cho ta nghỉ ngơi một chút hay không. Nhiếp Tiểu Thiến
hơi ngẩn ngơ một chút sau đó mới nhận ra là thanh niên này đang nói với
mình, nàng tuy không hiểu sự đời nhưng linh tính mách bảo rằng tên này
không có hảo ý, nàng có chút sợ hãi mà co rúc người lại, mặt úp vào lồng ngực của Tử Phong không dám ngẩng lên.
Thanh niên hoa phục nhìn thấy biểu lộ sợ hãi của Nhiếp Tiểu Thiến lại càng trở nên hứng thú, miệng càn rỡ nói
“Thú vị lắm, ta lâu lắm rồi mới gặp một nữ nhân cực phẩm mà lại nhút nhát
như thế này, rất đáng giá để bổn thiếu huấn luyện. Này tên kia, biết
điều thì giao nữ nhân trong lòng ngươi cho bổn thiếu, ta có thể châm
chước mà tha cho ngươi một mạng.”
Đôi mày kiếm của Tử Phong đằng
sau chiếc mặt nạ hơi nhíu lại, Nhiếp Tiểu Thiến trong mắt hắn chỉ là một tiểu cô nương 15 tuổi nhưng trong mắt những người ở thế giới này đã là
nữ nhân chân chính, có thể “ăn” được rồi, chuyện này hắn không có lạ lẫm gì. Mặc dù đối với hắn thì nàng tối đa chỉ là một đầu “sủng vật” khả ái đáng yêu, nếu cần thì có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào, nhưng điều đó cũng
không có nghĩa là hắn có thể để cho mấy con chó con mèo động tới Nhiếp
Tiểu Thiến một cách dễ dàng.
Những người xung quanh vốn có chút
hiếu kỳ nhìn sang bên này, trông thấy gương mặt của thanh niên hoa phục
liền sợ hãi mà tránh ra xa nhất có thể, cả một dãy phố trong nháy mắt
trở nên im ắng lạ thường, ai nấy đều bỏ của chạy lấy người, tuyệt nhiên
không dám ở lại đây một giây phút nào.
“Xin hỏi quý tánh đại danh của công tử?” Tử Phong nhẹ nhàng nói.
“Bổn công tử tên là Mạnh Kinh Hà, nhi tử duy nhất của Mạnh gia gia chủ Mạnh
Thiên Quân! Thế nào, giờ biết ta là ai rồi thì mau nhanh chóng cút đi,
đừng khiến tâm tình của bổn thiếu gia trở nên tệ hơn.” Mạnh Kinh Hà ngạo nghễ nói, điệu bộ giống như thiên vương lão tử đang ra lệnh.
Ra
là vậy! Tử Phong tự biết bản thân mình trông ra sao trong mắt người
khác, dù hắn có tận lực thu liễm thì mỗi hành động của hắn đều mang theo một cỗ khí chất khác người thâm sâu như biển cả, có thể đứng trước mặt
hắn mà vẫn có thái độ tệ hại như vậy thì chỉ có thể là người ngu hoặc là cường giả. Tên hoàn khố này không phải là cường giả, nhưng hắn ta chắc
chắn là có hậu đài cứng rắn, cứng rắn đến mức có thể khiến một thằng ngu như hắn ta có thể không sợ trời không sợ đất.
Nhi tử duy nhất của Mạnh gia Mạnh Thiên Quân, chà, cái thân phận này cũng quá doạ người đi, thì ra cái phần tự tin ngạo nghễ của Mạnh Kinh Hà là từ đây mà ra. Thần thức của Tử Phong hơi máy động, trong phương viên mấy trăm mét xung
quanh nơi hắn đang đứng không ngờ có đến tận sáu vị Thánh cấp cường giả
ẩn nấp, tất cả đều khoá chặt khí tức của mình lên một mình hắn.
Xem ra cái tên hoàn khố Mạnh Kinh Hà này cũng không phải là hoàn toàn ngu
ngốc, có đến tận sáu Thánh cấp cường giả đi theo bảo vệ, trong đó bốn
người thực lực Thánh Giả, hai người thực lực Thánh Hoàng, đến cả mấy tên hộ vệ đứng ngay sau lưng cũng là cường giả Tôn cấp hậu kỳ, đội ngũ hùng hậu như thế này căn bản là khó gặp đối thủ. Hơn nữa nơi này có thể được coi như là địa bàn của Mạnh gia, các gia tộc khác cũng không đến mức
lên cơn tự nhiên nhắm vào một tên hoàn khố không nên người như Mạnh Kinh Hà để rước sự thù địch của Mạnh gia, bảo sao Mạnh Kinh Hà có thể vô
pháp vô thiên ngang tàng như vậy.
Trong đầu Tử Phong chợt nảy ra
một chủ ý, khoé miệng hắn nở một nụ cười quỷ dị, chẳng phải Mạnh gia
chính là mục tiêu cần phải nhắm đến hay sao, đã vậy thì…
Bầu trời
bỗng nhiên tối sầm xuống, giữa ban ngày ban mặt mà gần như không còn lại chút ánh sáng nào, cái bóng dưới chân Tử Phong bất chợt kéo dài sau đó
bành trướng vô hạn, cả người hắn hoà làm một thể với bóng tối xung
quanh, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo khiến người khác phải rùng
mình.
“Để xem Mạnh gia sẽ phản ứng ra sao. Bá Vương Bóng Đêm!!!” Giọng nói âm trầm của Tử Phong vang lên.