Triệu Thanh Thanh muốn suy yếu lực lượng của hai nhà Mạnh gia và Lý
gia, nan đề này khiến Tử Phong không khỏi đau đầu, bản thân hắn tự biết
rõ năng lực của mình, bày mưu tính kế ở một mức độ nhất định thì được,
chứ tính toán mọi thứ đâu ra đấy trong lâu dài thì hắn không làm được,
muốn làm ảnh hưởng đến hai gia tộc trên thì ngoại trừ giết người ra hắn
không thể nào nảy ra được ý gì khác. Lấy thực lực của hắn hiện tại, muốn thần không biết quỷ không hay tiễn vài người lên bàn thờ hít hương khói ngắm gà khoả thân thì dư sức, nhưng vấn đề đó là hai nhà này cũng không phải đèn cạn dầu, siêu cấp thế gia không phải dễ chọc, chỉ cần có chút
động tĩnh bất ngờ nào đó thì dù có chứng cớ hay không thì mũi nhọn sẽ
hướng về phía Triệu Thanh Thanh, lúc đó thì mất nhiều hơn được.
“Chuyện làm suy yếu hai nhà đó chúng ta có thể bàn bạc sau, nếu ngài tin tưởng
ta thì có thể chia sẻ những thông tin tình báo mà ngài đã biết về hai
nhà đó, có lẽ ta sẽ nghĩ ra được cách gì đó để giúp bệ hạ.” Tử Phong
trầm ngâm nói.
“Thông tin tình báo của hai gia tộc đó cũng không
phải là thứ gì quá mức bí mật, ta có thể cho người sắp xếp tư liệu rồi
đưa cho tiền bối, chỉ là ngài định làm gì với những thông tin đó?” Triệu Thanh Thanh hỏi.
“Thứ nhất thì ta đối với những gia tộc này hoàn
toàn không chút quen thuộc, dù ta có mạnh miệng nói rằng mình có thể ra
vào phủ trạch của bọn họ như chốn không người thì chắc hẳn bệ hạ cũng
không thể tin tưởng được. Thứ hai đó là ta chỉ biết những gia tộc này
thực lực tổng thể không kém hoàng thất quá nhiều, nhưng chiến lực đỉnh
cấp là những ai, ở tầng thứ nào thì ta lại hoàn toàn không biết, ta có
thể tự tin xâm nhập vào nơi ở của bọn họ dễ dàng, nhưng chưa chắc đã có
thể làm nên chuyện gì hữu ích. Vậy nên ta cần thông tin, rất nhiều thông tin, từ sơ đồ cấu tạo phủ đệ của hai nhà cho đến số người trong gia
tộc, con cháu trực hệ, các vị trưởng lão, mọi thứ đều phải được nắm chắc thì mới có thể hành động.” Tử Phong xoa cằm nói.
“Ngài nói cũng đúng, là ta đã quá sơ suất.” Triệu Thanh Thanh gật đầu nói.
Không phải chỉ có việc này khiến Tử Phong phải suy nghĩ, hắn mặc dù tự nhận
bản thân cường đại, nhưng sức người cũng chỉ có hạn, hắn một thân một
mình ẩn nấp trong bóng tối không thể nào làm được quá nhiều thứ, cùng
lắm chỉ có thể làm vài chuyện trong bí mật ví dụ như là ám sát, bắt cóc, ăn trộm bảo vật hay đại loại như thế mà thôi, khó mà tạo nên đả kích
trí mạng đối với hai gia tộc kia được.
Kể cả hắn trực tiếp làm
thịt cường giả mạnh nhất của hai nhà thì những người mạnh mẽ khác của
bọn họ vẫn còn tồn tại, tuy có thể làm cho bọn họ chó sủa gà bay một
trận nhưng về tổng thể không thể nào làm lay chuyển được những gia tộc
thâm căn cố đế này dễ dàng được. Bởi vì thế gia võ học ở Thiên Hành đế
quốc khác với thế gia võ học ẩn mình khỏi tai mắt bên ngoài thông
thường, thực lực của một gia tộc không chỉ gói gọn trong việc gia tộc đó có những cường giả như thế nào, mà còn phải xét đến quyền lực và mối
quan hệ của gia tộc trong đế quốc nữa.
Mạnh gia và Lý gia là siêu
cấp thế gia, quyền lực ở Thiên Hành đế quốc cũng chỉ dưới hoàng thất,
lực hiệu triệu cực lớn, có nhiều mối quan hệ thâm sâu không lường được,
nói có chút không phải, nếu thật sự hai nhà này đứng lên tạo phản, bọn
họ có thể dễ dàng kéo theo rất nhiều thế lực khác ở trong Thiên Hành đế
quốc gia nhập cùng với mình, tổng thể lực lượng có thể gấp nhiều lần so
với hai nhà nói riêng.
Bởi vì quan hệ dây mơ rễ má này nên Tử
Phong không thể đối phó với hai nhà này theo cách thông thường đó là làm thịt mấy nhân vật chủ chốt quan trọng được, thậm chí hắn còn không rõ
liệu thực lực của mình có đủ để làm việc đó hay không nữa. Vậy nên hắn
cần thông tin, rất nhiều thông tin là đằng khác, Triệu Thanh Thanh có
tình báo nhưng không có lực lượng, trong khi đó thì hắn có lực lượng
nhưng lại không có tình báo, kết hợp với nhau chẳng phải rất là hoàn mỹ
hay sao.
“Bệ hạ, trước mắt chúng ta vẫn chưa có cách gì để có thể
động chạm đến thế lực của Nhị Thân Vương, nhưng đâu phải chỉ có tấn công thì mới khiến kẻ địch bị tổn hại, chúng ta vẫn còn cách khác mà.” Tử
Phong đột nhiên nở một nụ cười thần bí.
“Hả, cách gì?” Triệu Thanh Thanh ngẩn người ra hỏi.
“Nếu không thể suy yếu lực lượng của đối phương, vậy thì tìm cách để tăng
cường thực lực của phe mình là được. Hiện tại có bao nhiêu người mà bệ
hạ có thể tin tưởng? Đúng hơn là có những người quan trọng nào toàn tâm
toàn ý theo phe của ngài?”
Triệu Thanh Thanh ngay lập tức hiểu ý mà Tử Phong muốn nói là gì, nàng suy nghĩ một lát rồi nói
“Hoàng thất có tổng cộng mười bảy vị tộc lão, tuy không phải là những người
mạnh mẽ nhất của gia tộc nhưng quyền lực của bọn họ không thể nghi ngờ
có thể ảnh hưởng đến quyết sách của gia tộc, trong số đó thì có tám
người theo phe của Nhị Thân Vương, năm người ở vị thế trung lập, còn lại bốn người là ủng hộ ta. Nhưng trong bốn người đó cũng chỉ có hai vị tam trưởng lão và lục trưởng lão là thật tâm đi theo ta, hai người còn lại
là thập tam trưởng lão và cửu trưởng lão bề ngoài đi theo ta nhưng trên
thực tế thì không đáng tin, trông chờ vào hai người này đưa ra trợ lực
thực tế cho ta là không có khả năng.”
Lông mày của Tử Phong hơi
giật nhẹ một cái nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, hai người
đối đầu với tám người, Triệu Thanh Thanh rơi vào thế hạ phong thấy rõ mà vẫn có thể duy trì cục diện bất bại cho đến hiện nay, không thể không
thừa nhận năng lực của nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản. Cơ mà điều
đó cũng chứng tỏ tiềm năng của nàng là rất lớn, xứng đáng cho Tử Phong
đầu tư một phen.
“Thực lực của hai người đó ra sao?” Tử Phong hỏi.
“Tam trưởng lão tu vi Thánh Tôn cao giai dỉnh phong, là một trong những
cường giả Thánh Tôn trẻ tuổi nhất của Triệu gia ta, có cơ hội rất lớn
đột phá Thánh Quân, chỉ là cho đến giờ vẫn chưa có cơ hội để đột phá,
vẫn thường xuyên phải bế quan tu luyện. Lục trưởng lão tu vi mạnh hơn
nhiều, là một Thánh Quân cao giai sơ đoạn, về mặt thực lực có thể bài
danh thứ ba trong số các tộc lão, chỉ là ngài ấy năm xưa tranh đấu với
cừu nhân bị nội thương nghiêm trọng, tuy không đến mức mất mạng nhưng
căn cơ đã bị hao tổn, cả đời không còn cơ hội tiến giai nữa, gia tộc
cũng đã thử qua nhiều cách nhưng đều vô vọng.”
Thánh Quân cao giai sơ đoạn mà chỉ có thể bài danh thứ ba trong số các tộc lão, mà các tộc
lão vốn không phải là chiến lực mạnh mẽ nhất của Triệu gia, không thể
không nói thực lực của gia tộc này đúng là cường hãn vô cùng, Lăng Hư
Cung là thế lực đỉnh tiêm so sánh với Triệu gia vẫn còn thấp hơn rất
nhiều.
“Hừm….để ta đoán nhé, hai vị trưởng lão có thực lực đứng thứ nhất và thứ nhì đều thuộc phe trung lập đúng không?”
“Sao ngài lại biết chuyện này?” Triệu Thanh Thanh có phần ngạc nhiên nói.
Tử Phong âm thầm thở dài một tiếng, việc này khó để đoán hay sao, nếu hai
người đứng thứ nhất và thứ hai về phe của Nhị Thân Vương thì Triệu Thanh Thanh đã thua từ đời tám kiếp nào rồi, làm gì có chuyện nàng còn có thể giữ vững trận thế như hiện tại, xem ra nhờ có vị lục trưởng lão này
khiến đám người Nhị Thân Vương kiêng kỵ nên mới có thể để yên cho Triệu
Thanh Thanh phát triển tới tận bây giờ, nhưng mà hẳn là bọn chúng cũng
dần mất đi kiên nhẫn rồi, bằng chứng chính là bọn chúng đã dám nghĩ đến
việc ra tay ám toán Triệu Thanh Thanh.
Tình hình đúng là tồi tệ
nhưng không hẳn là hỏng bét như Tử Phong tưởng tượng, chỉ một Thánh Quân cao giai sơ đoạn đã có thể chấn nhiếp tám vị tộc lão phe đối địch,
chứng tỏ thực lực của bọn họ cũng không quá mức mạnh mẽ, nếu mọi thứ
diễn biến theo chiều hướng xấu thì hắn cũng có thể dùng cách cực đoan
nhất đó là âm thầm bóp chết cả tám tên tộc lão kia, để xem không có mấy
người này thì Nhị Thân Vương có thể làm nên trò trống gì.
“Bệ hạ nói rằng tam trưởng lão đang cố gắng xung kích cảnh giới Thánh Quân đúng không, tỉ lệ thành công có cao hay không?”
“Nếu cho tam trưởng lão mười năm hai mươi năm bế quan thì việc ngài ấy đột
phá Thánh Quân chính là việc nằm trong lòng bàn tay, đến lúc đó ta sẽ
không cần phải sợ hãi như bây giờ, nhưng vấn đề ở chỗ đó là hiện tại
không ai cho ta chừng đó thời gian cả.” Triệu Thanh Thanh cười khổ nói.
Khoé miệng Tử Phong hơi cong lên, thiên phú của vị tam trưởng lão này cũng
quá tốt đi, đạo khảm Thánh Quân khiến vô số võ giả phải ôm hận mà chết
chỉ cần vài chục năm bế quan đã có thể nắm chắc đột phá, xứng đáng là kỳ tài ngút trời a. Tay của hắn hơi cử động một cái, trong lòng bàn tay
xuất hiện một chiếc bình ngọc, hắn tuỳ tiện ném chiếc bình cho Triệu
Thanh Thanh, miệng nói
“Bệ hạ đưa chiếc bình này cho vị tam trưởng lão đó, nói rằng đây chính là thứ hắn cần.”
Triệu Thanh Thanh bắt lấy chiếc bình ngọc, khẽ lắc lắc mấy cái, cảm thấy bên
trong dường như có một vật gì đó, nàng biết rõ đây là bình ngọc đặc chế
để đựng đan dược, bên trong hẳn là có một viên đan dược.
“Nguyệt tiền bối, đây là đan dược gì?”
“Thử mở ra thì biết.” Tử Phong bí hiểm cười nói.
Mang theo tâm tình bán tín bán nghi mở nắp bình ngọc ra, một luồng đan hương nồng đậm đến cực điểm xông thẳng ra bên ngoài, trong nháy mắt liền lan
toả tràn ngập khắp phòng, đan hương mang theo mùi thơm dịu nhẹ nhưng
thấm đẫm vào tâm hồn, chỉ hít một hơi thôi Triệu Thanh Thanh cũng thấy
tinh thần sảng khoái, cơ thể bồng bềnh như lơ lửng trên chín tầng mây,
bình cảnh của mình không ngờ lại có dấu hiệu buông lỏng, từ bên trong
miệng bình xuất hiện một đám quang mang vằn vện màu vàng nhạt, vươn ra
ngoài giống như những cành cây nhỏ đang dần lớn lên.
Triệu Thanh
Thanh nhìn thấy thế liền biến sắc, vội vàng đóng nắp bình lại, bàn tay
cầm chiếc bình ngọc mà run lên bần bật, hai mắt trừng lớn lên không dám
tin, thứ vừa mới xuất hiện, chính là đan văn!! Tương truyền chỉ có cửu
phẩm đan dược đỉnh cấp, cơ hồ đã tiếp cận đến biên giới của thập phẩm
thần đan mới xuất hiện đan văn, thứ này tuyệt đối không thể làm giả
được. Nghĩ đến đây nàng không khỏi cảm thấy chiếc bình ngọc lạnh lẽo
trong tay trở nên nóng bỏng, chỉ cần ngửi đan hương cũng có thể khiến
bình cảnh buông lỏng, hơn nữa lại xuất hiện cả đan văn, đây chẳng phải
chính là cửu phẩm đan dược trong truyền thuyết hay sao.
“Đây là…đây là….” Triệu Thanh Thanh hô hấp dồn dập, miệng lắp bắp không nói ra lời.
“Luân Hồi Cửu Kiếp đan, cửu phẩm đỉnh cấp đan dược, mấy thứ khác ta không cần nói nhiều, hẳn là với hiểu biết của bệ hạ cũng có thể biết được tác
dụng của nó.” Tử Phong lơ đãng nói.
“Luân Hồi Cửu Kiếp đan, là
siêu cấp đan dược thất truyền từ thời thượng cổ, tác dụng thậm chí có
thể so sánh với thập phẩm thần đan, người phục dụng loại đan dược này
dường như tiến vào trong luân hồi đủ chín lần, loại trừ hết thảy tâm ma
quấy nhiễu, đề thăng lực lĩnh ngộ đến mức tối đa, chỉ cần phục dụng một
viên thì bất kể đang kẹt ở bình cảnh nào cũng có thêm năm thành đột
phá.” Triệu Thanh Thanh run giọng nói một mình, một lúc sau mới ngẩng
đầu lên nhìn Tử Phong nói
“Cái này…..thứ quý giá như thế này…”
“Dừng! Đem cái viên phế đan này ném cho tên tam trưởng lão, nếu hắn còn không
đột phá được thì ta sẽ bóp chết hắn, phế vật khiến ta lãng phí đan dược
thì không đáng để sống.” Tử Phong biết rõ Triệu Thanh Thanh muốn nói gì, nhưng đợi nàng tự mình vượt qua cơn sốc thì biết đến bao giờ, hắn đành
phải nói nặng lời một chút.
Triệu Thanh Thanh lúc này mới tỉnh
lại, nghĩ đến biểu lộ thất thố của mình mà không khỏi có chút xấu hổ,
nàng đứng lên, cung kính thi lễ với Tử Phong, miệng nói
“Đại ân của tiền bối……”
“Cũng dừng ngay lại, ta không cần mấy cái lời cảm kích vô dụng đó, mau chóng
đem đan dược cho tên tam trưởng lão đó đi, nếu hắn không tin thì có thể
tìm đan sư để kiểm chứng xem đan dược thật hay giả, tin rằng Triệu gia
cũng phải có vài đan sư cao cấp chứ. Trước hết thì bệ hạ hãy an bài một
nơi thuận tiện cho ta và Tiểu Thiến ở tạm đã, sau khi ngài thu thập tình báo ổn thoả thì hãy đến tìm ta. À, nếu có thể thì mang theo lục trưởng
lão luôn, thương thế của hắn có lẽ ta sẽ tìm ra cách nào đó hữu dụng.”
Cửu phẩm đan dược đối với người khác chính là siêu cấp đan dược quý giá
không thể đong đếm, nhưng với Tử Phong thì chẳng khác gì mấy viên kẹo có mùi thơm, hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nói là thế nhưng hắn cũng
không hề có ý định cho không biếu không đan dược của mình, sở dĩ hắn làm thế chính là để chấn nhiếp Triệu Thanh Thanh.
Thử đặt bản thân
vào tình huống của Triệu Thanh Thanh mà xem, dù nàng có cần sự trợ giúp
của Tử Phong đến mức nào đi chăng nữa thì hắn vẫn chỉ là người ngoài mới quen chưa được bao lâu, trong lòng khó có thể tránh được nghi kỵ. Nhưng nếu vị tiền bối đó tỏ ra quá mức thân cận với nàng thì sao? Lúc đó sự
nghi kỵ sẽ chỉ tăng lên chứ không hạ xuống, thế ngoại cao nhân như thế
này mà lại cố tình tiếp cận một con kiến như mình, trên đời làm gì có
chuyện tốt đến mức thế, trong này nhất định có trá.
Nhưng mà vật
cực tất phản, nếu vị tiền bối đó cho nàng một đại ân không thể đong đếm
thì sao? Mọi thứ sẽ quay ngược lại 180 độ, đến lúc đó thì Triệu Thanh
Thanh sẽ phải cân nhắc lại liệu vị với cái giá cực lớn mà vị tiền bối đó bỏ ra thì bản thân mình liệu có xứng đáng để người đó lợi dụng hay
không? Câu trả lời không cần nói cũng có đáp án, nàng tuyệt đối không
nghĩ rằng mình có điểm gì tốt để có thể so sánh với một viên cửu phẩm
đan dược, dù đối phương có mang theo ý xấu thì cũng không cần phải bỏ ra một cái giá thảm trọng như vậy chỉ để lấy được lòng tin của nàng, không đáng!
Suy nghĩ của nàng sẽ nhanh chóng thay đổi, từ một chút nghi kỵ đề phòng trong nội tâm sẽ biến thành sự tin tưởng tuyệt đối, Nguyệt
tiền bối chắc hẳn phải thật lòng muốn giúp đỡ ta thì mới bỏ ra vật quý
báu như thế này chỉ để giúp nàng củng cố thực lực cho phe mình, bên
trong chắc chắn không ẩn chứa ý đồ nào xấu xa cả. Cửu phẩm đan dược là
vật báu vô giá, thay vì giữ lại cho mình sử dụng thì Nguyệt tiền bối lại lấy ra đưa cho mình, phải có sự tín nhiệm và khí độ đến mức nào thì mới có thể ung dung từ bỏ lợi ích của mình như thế chứ.
Không thể
không nói ý đồ của Tử Phong đánh trúng tâm lý của con người, Triệu Thanh Thanh lúc này cảm động đến rối tinh rối mù, một chút nghi kỵ trong lòng nháy mắt bị quét sạch sẽ đến cả chút cặn bã cũng không còn, hình ảnh
“thế ngoại cao nhân” của Nguyệt tiền bối trong tâm trí nàng đột nhiên
trở nên cao lớn ngút trời, ngoại trừ ngưỡng mộ thì nàng không còn cảm
xúc nào khác.
Tử Phong không thể so sánh với bậc trí giả nắm cả
thiên hạ trong lòng bàn tay, nhưng tuỳ tiện thao túng nhân tâm của người khác thì hắn vẫn có bản lĩnh này, Triệu Thanh Thanh cũng thông minh
đấy, nhưng còn xa mới là đối thủ của con cáo già âm hiểm này. Hơn nữa,
dù Tử Phong không khôn khéo đến mức như vậy, hắn vẫn có cách để khiến
Triệu Thanh Thanh cam tâm tình nguyện nghe theo mọi hiệu lệnh của mình
mà không tồn tại một chút ý phản kháng hay không bằng lòng nào, chỉ là
cách đó có hơi chút......quỷ dị. Nghĩ đến đây, khí tức trên người hắn
hơi biến đổi, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười tà mị, dường
như đôi mắt vốn nhắm chặt của hắn vừa mới lóe lên chút quang mang nhè
nhẹ xuyên qua khe mắt.