Hành trình đi xuyên qua Yêu Thú Sâm Lâm thuận lợi hơn dự kiến, hoặc
cũng có thể nói là đúng như tính trước, tuỳ theo quan điểm của mỗi
người, nếu theo góc nhìn của đám người Triệu Thanh Thanh, Yêu Thú Sâm
Lâm quả nhiên danh xứng với thực, chỉ trong vòng bốn ngày đã có đến hơn
ba mươi lần bọn họ bị yêu thú tập kích, hơn nữa lần nào cũng là yêu thú
thực lực khủng khiếp, yếu thì lục giai cao cấp, mạnh thì thất giai trung cấp, thậm chí cả thất giai đặc cấp cũng đã từng xuất hiện, trái tim mỗi người đều treo trên cổ họng, chỉ thiếu điều muốn nhảy ra ngoài.
Cơ mà xét trên góc độ của Tử Phong thì bốn ngày qua giống như đi dạo chơi
chốn không người, yêu thú thất giai vừa mới xuất hiện, há mồm ra gào
thét vài tiếng đã bị hắn dùng một cái tát vỗ thành thịt băm, đến cả nửa
phần nguy hiểm cũng không có chứ đừng nói là có thể khiến hắn phải lo
lắng. Có lẽ bình thường nhất chính là Nhiếp Tiểu Thiến, tuy rằng không
có chút tu vi nào nhưng hiểu biết của nàng vẫn có hạn, nàng không biết
yêu thú cao giai đáng sợ ra sao cho nên nàng cũng không cảm thấy quá sợ
hãi, đó là chưa kể đến việc đám yêu thú cao giai khiến ai nấy đều lo sợ
vừa mới hiện thân, còn chưa kịp làm gì thì đã bị ca ca nàng đập chết
khiến thế giới quan của nàng không khỏi trở nên vặn vẹo.
Trong khi đó thì đương sự gây nên sự tình này là Tử Phong thì hoàn toàn không hề
hay biết, hắn vẫn hồn nhiên vừa di chuyển vừa ngắm cảnh qua đường, người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn đang đi du lịch, còn trong đầu hắn đang
nghĩ cái gì thì chỉ có quỷ mới biết.
Sau bốn ngày lăn lộn trong
rừng, cả đám phong trần mệt mỏi, người bám đầy bụi bặm cuối cùng cũng
đặt chân đến được đích. Đây là một thành trì nằm ở khu vực trung bộ của
Thiên Hành đế quốc, là thành trì duy nhất trong một khu vực rộng lớn có
truyền tống trận nối thẳng một mạch đến đế đô. Tử Phong mang tiếng đã
xuyên việt đến Huyền Linh đại lục một thời gian dài nhưng trên thực tế
những nơi hắn từng đi qua rất ít, hắn không phải loại người thích ngao
du tứ hải, mỗi lần có chuyện muốn đi ra ngoài thì cũng có một đích đến
nhất định, hắn chỉ quan tâm tới đích cuối chứ không hề để ý trên con
đường mình đã đi qua có những gì.
Nói là thế nhưng cũng không đại
biểu cho việc hắn không có hiểu biết, Tử Phong đại khái vẫn nắm được quy mô của rất nhiều loại thành trì khác nhau, cùng là đại thành nhưng Tử
Tinh thành ở Càn Nguyên đế quốc không thể so sánh được với thành trì
trước mắt, bất kể là quy mô hay diện tích.
Dù Tử Phong vốn đã quen với đô thị phồn hoa ở kiếp trước cũng phải ngạc nhiên trước sự trù phú
của thành trì này, không nói đến vấn đề dân cư đông đúc, chỉ riêng việc
nhìn vào hàng loạt khu chợ tấp nập được dựng lên đang điên cuồng buôn
bán vô cùng ồn ào là có thể thấy được nơi này phát triển đến mức nào.
Mặt bằng chung võ giả ở nơi này cũng khá là cao, có thể dễ dàng thấy
được võ giả Vương cấp, thậm chí Tôn cấp đi lại trên đường.
Thiên
Hành đế quốc không hổ danh là đế quốc duy nhất nơi hoàng thất thực sự
làm chủ, ở Càn Nguyên đế quốc thì mỗi thành trì đều có thế lực của thành chủ cai quản, chỉ là thực tế mà nói thì cũng chỉ hù doạ được dân thường và võ giả cấp thấp, nhưng thành trì trước mắt mới chân chính thuộc về
quản hạt của thành chủ. Một đạo mệnh lệnh yêu cầu trong thành cấm lăng
không vi hành không ngờ lại khiến cho những võ giả Vương cấp, đến cả
cường giả Tôn cấp cũng phải ngoan ngoãn nghe theo, có thể thấy được lực
chấn nhiếp của thế lực thành chủ ra sao.
Tần Xuyên ngựa quen đường cũ dẫn đầu mọi người tiến vào thành, trong khi đó thì Triệu Thanh Thanh nán lại đằng sau giới thiệu sơ qua cho Tử Phong về nơi này. Bình thường thì Tử Phong sẽ không quan tâm tới mấy thứ bên lề này, dù sao đi vào
đây cũng chỉ là để sử dụng truyền tống trận, không phải ở lại đây lâu,
để ý nhiều như thế làm gì.
Nhưng lần này hắn phá lệ nghe cẩn thận, chú ý tới từng chi tiết nhỏ, Thiên Hành đế quốc khác xa so với Càn
Nguyên đế quốc, hắn nếu muốn nhanh chóng hoà lẫn vào nơi này thì không
thể không nắm bắt thông tin liên quan tới cách mà Triệu gia điều hành cả đế quốc được, những thông tin này về lâu về dài có lẽ sẽ có lợi đối với hắn.
Theo như lời kể của Triệu Thanh Thanh, thành chủ nơi này là
một trưởng lão thuộc chi thứ của Triệu gia, tu vi Thánh Giả trung giai, ở trong gia tộc cũng như trên giang hồ có uy danh không nhỏ, nhưng chỉ vì là người không thuộc về dòng chính Triệu gia nên mới được phái đến đây
quản lí thành trì này. Tử Phong nghe vậy mà không khỏi bất ngờ, chỉ là
một thành trì mà phái hẳn Thánh cấp cường giả tới toạ trấn, xem ra Thánh cấp ở trong Triệu gia cũng không phải là mặt hàng hiếm hoi gì, điều này có nghĩa là mai sau khi hắn cùng với Triệu Thanh Thanh trở về đế đô,
mọi hành động của hắn cần phải cẩn thận hơn nữa.
Giao ước lúc
trước của Triệu Thanh Thanh và Tử Phong là thông qua truyền âm mà kết
thành, vì vậy Tần Xuyên hoàn toàn không biết đến chuyện đó, lợi dụng
điểm này, trước khi đến phủ thành chủ, hắn nói với Triệu Thanh Thanh vài câu, sau đó giả vờ từ biệt. Đối với lời từ giã của hắn, Tần Xuyên có
chút bất ngờ, tưởng rằng hắn sẽ cùng đi với bọn họ đến đế đô, nhưng nghĩ lại thì mình cũng không lí do gì để giữ vị tiền bối này lại cả, trong
khi đó thì Triệu Thanh Thanh rất lễ độ chào tạm biệt Tử Phong, còn hẹn
rằng nếu có dịp thì mong hắn hãy đến hoàng cung làm khách, nàng sẽ tận
tình khoản đãi.
Tử Phong âm thầm giơ ngón tay cái với diễn xuất
của nàng, hắn tìm một nhà trọ có phần xa hoa, tạm thời an bài chỗ ở cho
Nhiếp Tiểu Thiến rồi bí mật theo sau đám người Triệu Thanh Thanh, việc
này hắn đã đánh tiếng trước với nàng, đây vốn dĩ là kế hoạch của hắn.
Một nữ hoàng như Triệu Thanh Thanh mà có thể gặp nguy hiểm đến tính
mạng, chứng tỏ tranh đấu vương vị trong Triệu gia đã trở nên cực kỳ khốc liệt, nếu tự nhiên bên cạnh nàng xuất hiện một vị cường giả thần bí sẽ
vô hình chung khiến kẻ thù trở nên cảnh giác, hành động sẽ cẩn thận hơn.
Ngược lại nếu Tử Phong không hiện hữu bên cạnh nàng, Triệu Thanh Thanh sẽ trở thành cái bia ngắm sống cho kẻ thù của nàng tập bắn, kế hoạch của Tử
Phong đó là lợi dụng nàng để loại trừ hết nguy hại ẩn trong bóng tối,
chuyện này không mưu mà hợp với suy nghĩ của nàng. Triệu Thanh Thanh
cũng không hỏi Tử Phong làm cách nào để có thể bí mật bảo vệ nàng, dù
sao thì đã dùng người thì phải tin người, Nguyệt tiền bối đã nói có thể
thì nàng không muốn tin cũng phải tin a.
Lúc Tử Phong an bài xong
xuôi nơi ở cho Nhiếp Tiểu Thiến thì bầu trời đã chuyển sang màu đen, hắn nghênh ngang bay vào trong phủ thành chủ như chỗ không người, cảnh vệ
rải rác xung quanh tuyệt nhiên không thể phát giác ra hành tung của hắn. Nói đùa sao, với thực lực của hắn, đừng nói là mấy tên cảnh vệ đến cả
Vương cấp còn chưa tới, đến cả Thánh giai cường giả cũng chưa chắc đã
cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Hơn nữa hiện tại Tử Phong đang sử
dụng hai kỹ năng chấn phái của mình là Nguỵ Trang và Liễm Tức, bọn họ mà phát hiện ra thì mới là lạ.
Kể từ khi hệ thống được mở khoá 100% năng lực, không chỉ thực lực của Tử
Phong tăng mạnh mà đến cả các kỹ năng của hắn cũng được nâng cấp toàn
diện, hai kỹ năng này cũng không phải ngoại lệ. Nguỵ Trang hiện tại mới chân chính trở nên nghịch thiên, à không thực ra trước đó đã đủ biến thái nhưng hiện giờ nó còn biến thái hơn nữa. Không chỉ có thể
khiến Tử Phong “tàng hình” và “đi xuyên vật thể” như lúc trước, kỹ năng
này còn có thêm một hiệu quả nữa đó là dịch dung.
Tuy không đến
mức có thể trực tiếp thay đổi cầu trúc cơ thể, biến thành hình dạng khác hay thậm chí một sinh vật khác, nhưng ngũ quan trên khuôn mặt hắn có
thể tuỳ ý thay đổi, về tổng thể vẫn sẽ giữ nguyên một vài chi tiết đặc
trưng như cấu tạo xương sọ, quai hàm, nhưng nếu muốn hắn có thể đeo lên
một diện mạo khác.
Liễm Tức không nhận thêm khả năng gì
mới, nhưng năng lực vốn có của nó đã được tăng cường đến mức rối tinh
rối mù, hiện tại trừ khi là Thần cấp cường giả đứng trước mặt hắn trực
tiếp dò xét, bằng không thì không một ai có thể cảm nhận được tu vi, hay thậm chí cả khí tức sinh mệnh của hắn, thậm chí đến cả sự tồn tại của
hắn cũng trở nên nhạt nhoà không hiện rõ.
Nguỵ Trang mới kết hợp với khả năng thay đổi khí tức của Liễm Tức nếu dùng một cách chính xác có thể tạo ra hiệu quả không ngờ, vô cùng
hợp khi dùng để vu oan giá hoạ cho người khác, rất ổn khi Tử Phong muốn
đi ăn trộm ăn cướp thứ gì đó.
Hắn một đường “đâm thẳng, xuyên
thủng, rẽ lung tung”, lần theo khí tức để lại của Triệu Thanh Thanh mà
tìm đến phòng của nàng. Triệu Thanh Thanh sau khi tiến vào phủ thành
chủ, thể hiện rõ thân phận của mình ra liền được vị thành chủ này cung
kính phục vụ chu đáo đến tận chân răng, chỉ hận không được quỳ xuống làm ghế ngồi cho nàng. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ phải thắc mắc, tốt xấu gì cũng là một Thánh cấp cường giả, dù có đứng trước mặt gia chủ thì
cũng không đến mức tự đánh mất phẩm giá như vậy chứ.
Nhưng trường
hợp này lại có chút uẩn khúc, nếu vị thành chủ này thuộc dòng chính
Triệu gia thì mọi thứ sẽ giống như dự đoán của mọi người, hắn cung kính
nhưng không cần phải nịnh nọt Triệu Thanh Thanh, chỉ khổ một điều đó là
hắn thuộc về chi thứ của gia tộc, hưng thịnh của nhất mạch nhà hắn đều
phụ thuộc một mình hắn gánh vác, chỉ cần một lời nói tốt của Triệu Thanh Thanh thôi cũng đủ để một mạch nhà hắn sống tốt hơn rất nhiều a.
Đối với sự nhiệt tình gần như là nịnh nọt này của vị thành chủ đáng tuổi
gia gia mình, Triệu Thanh Thanh không khỏi nhức đầu, nàng biết rất rõ lí do hắn ta làm vậy, nhưng dù nàng thực sự có ý muốn nâng đỡ một chi thứ
của Triệu gia cũng lực bất tòng tâm, các tộc lão nắm quyền trong tay sẽ
không để yên cho bất kỳ mối nguy hại dù chỉ là nhỏ nhất đối với dòng
chính Triệu gia.
Sau khi lựa lời nói tạm thời trấn an tên thành
chủ kia, Triệu Thanh Thanh khó khăn lắm mới có thể tách ra, trở về căn
phòng đã được sắp xếp sẵn dành cho mình để nghỉ ngơi, đã quen sống trong hoàng cung nhung lụa, bao nhiêu ngày qua lưu lạc ở bên ngoài khiến cả
tinh thần lẫn thể xác của nàng có phần uể oải. Nhưng nói là nghỉ ngơi
chứ trên thực tế cũng chẳng thoải mái như vậy, nàng lúc này đang đau đầu suy nghĩ về tình cảnh của bản thân khi trở về hoàng cung.
Gia chủ đời trước của Triệu gia chính là ngoại công của nàng, theo lẽ thường
thì vương vị cũng không đến lượt nàng ngồi, bởi vì chân chính thuộc về
dòng chính của Triệu gia chỉ có mẹ nàng, cha của nàng là người ngoài,
sau khi ngoại công của nàng thoái lui khỏi vương vị, xét theo năng lực
của những ứng cử viên thì ngôi vương đáng lẽ ra phải thuộc về Nhị Thân
Vương tức chính là bá bá của nàng, cũng chỉ có duy nhất người này là có
đủ phẩm chất để lên ngôi, không chỉ thực lực cá nhân mà năng lực tổng
thể về mọi mặt cũng vô cùng hoàn hảo.
Nhưng không hiểu sao ngoại
công của nàng lại bỏ mặc ngoài tai mọi lời phản đối của những người
trong gia tộc, kiên quyết muốn truyền ngôi lại cho nàng. Triệu Thanh
Thanh tự nhận ngoại trừ tu vi yếu kém ra thì luận bất kỳ khía cạnh nào
khác cũng không kém Nhị Thân Vương là bao nhiêu, thậm chí nàng còn có
một lợi thế hơn đó là sức trẻ, nhưng ở thế giới này bất kể là luật lệ ra sao thì vẫn phải dựa trên một cái tiền đề đó là thực lực bản thân,
chuyện này khiến nàng mất điểm trong mắt các tộc lão.
Ban đầu
Triệu Thanh Thanh không hề nghĩ đến vương vị, không phải là vì nàng
không có dã tâm mà chỉ đơn giản là bởi nàng không nghĩ mình có thể cạnh
tranh được với bá bá của mình vốn được lòng đa phần người trong gia tộc. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng chỉ có ăn không ngồi chờ
chết, nếu đã không thể trở thành nữ hoàng thì nàng sẽ dùng trí thông
minh của mình vào việc khác có lợi với gia tộc.
Suốt nhiều năm,
nàng không ngừng cố gắng, bài binh bố trận, bày mưu tính kế, âm thầm nắm quyền kiểm soát đối với hệ thống tình báo của gia tộc, đến cả các tộc
lão cũng không hề hay biết chuyện này, chỉ nghĩ rằng nàng đang đùa
nghịch vớ vẩn, đủ để biết được nàng tài giỏi đến mức nào. Hệ thống tình
báo của Triệu gia kể từ lúc được nàng nắm trong tay hoạt động vô cùng
hiệu quả, thậm chí hiệu quả đến mức rợn người, không chỉ đơn thuần là
thu thập thông tin, Triệu Thanh Thanh cũng vô cùng biết dùng người, việc tuyển chọn những mật thám để thâm nhập vào các thế lực lớn luôn được
nàng tính toán cẩn thận chu đáo, tổng số mật thám mà nàng đã phái ra
phải đến cả vạn người, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không có một ai bị
phát hiện mặc dù mỗi người đều đang hoạt động rất sôi nổi, không thể
không nói nàng thật sự có mắt nhìn người.
Đột nhiên trở thành nữ
hoàng khiến dã tâm vốn đã có phần nguội lạnh của nàng lại nhen nhóm trở
lại, Triệu Thanh Thanh đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải
làm hết sức của mình. Kể từ khi lên ngôi cách đây vài năm, nàng liên tục cải tổ lại bộ máy hoạt động của gia tộc, đưa ra rất nhiều sáng kiến đổi mới có ích, hơn nữa cũng ngầm lôi kéo người về phe của mình, có thể nói là ngoại trừ danh khí trong gia tộc không được lớn, dù nhìn theo góc độ nào cũng không thể nói rằng nàng không xứng với vương vị.
Nhưng
mà bộ óc thiên tài của nàng giống như sinh ra không gặp thời, quan điểm
của nàng thường xuyên bị các tộc lão có phần cổ hủ trong gia tộc phản
đối, thậm chí một số còn công khai gia nhập trận doanh của Nhị Thân
Vương, giống như không thèm để ý tới gia chủ hiện tại chính là nàng.
Ngoại công của Triệu Thanh Thanh có uy quyền tuyệt đối, nhưng sau khi
truyền lại ngôi liền bế quan, mang theo hi vọng đột phá cảnh giới tiếp
theo kéo dài tuổi thọ, vậy nên y không thể kiểm soát hành động của mọi
người được.
Vậy nên mới nói tình thế của Triệu Thanh Thanh đã khó
lại càng thêm khó, ngoại trừ nắm trong tay hệ thống tình báo của gia tộc và tổ chức Thiên Tru cùng với một số ít tộc lão trung thành với gia chủ đời trước, nàng thực sự không nắm trong tay quá nhiều lực lượng, đến cả các tộc lão mang tiếng là về phe nàng cũng không thực sự sẽ nghe lệnh
nàng, chỉ là ngoài mặt ủng hộ ngôi vị của nàng mà thôi.
Chính vì
thế mà sự tồn tại của Tử Phong đột nhiên trở nên cực kỳ quan trọng đối
với nàng, bất kể nắm trong tay vao nhiêu thế lực thì cường giả đỉnh tiêm vẫn là quan trọng nhất, cường giả mà nàng có thể dựa vào thực sự quá
ít, tổ chức Thiên Tru đúng là trung thành với nàng, đúng hơn là trung
thành với hoàng thất, nàng cũng chỉ có thể tự do điều khiển mười ba đội
Thiên Phạt, tổng đội trưởng và đội số 0 nằm ngoài sự kiểm soát của nàng, chỉ khi hoàng thất nói chung thực sự lâm nguy trước ngoại địch thì bọn
họ mới ra tay, còn đấu đá trong nội bộ như thế này bọn họ sẽ nhắm mắt
làm ngơ.
Nhưng mà mười ba đội Thiên Phạt cũng chỉ có thực lực
tương đối, vị đội trưởng mạnh nhất cũng không vượt quá Thánh Giai, Triệu Thanh Thanh không có một cường giả siêu giai nào để dựa vào cả. Nghĩ
đến đây, nàng không khỏi có chút suy tư, đúng là nàng và Tử Phong đã có
hiệp nghị, hơn nữa hiệp nghị này nàng hoàn toàn là người có lợi, nhưng
tận sâu trong thâm tâm nàng vẫn có chút nghi ngờ đối với miếng bánh miễn phí từ trên trời rơi xuống này, thật sự khó có thể nghĩ ra lí do khiến
một vị cường giả như Nguyệt tiền bối lại cam chịu trở thành thuộc hạ của mình chỉ vì mấy điều kiện đơn giản đến thế, người ta dù sao cũng là
cường giả siêu giai a, thay vì trở thành thuộc hạ của nàng thì tuỳ tiện
tìm đến một thế lực đỉnh cấp khác rồi trở thành bậc đại lão quyền cao
chức trọng có phải hơn không.
“Hay là ngài ấy để ý đến ta??” Triệu Thanh Thanh lẩm bẩm, sau đó ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy, gương mặt xinh đẹp hơi hồng lên, tự đưa tay lên vỗ vào đầu mình một cái.
“Tỉnh táo lại đi, cường giả như vậy sao có thể coi trọng một nữ nhân tầm
thường giống như ta…..” Còn đang tự đề tỉnh bản thân, nàng đột nhiên
ngẩn người ra, chuyện này….hình như cũng không vô lí lắm. Luận về nhan
sắc nàng không dám nói mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng chắc chắn cũng
thuộc hàng siêu cấp đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, luận khí chất
thì nàng tuyệt nhiên không ngại so sánh với bất kì ai, mấy năm ngồi trên vương vị, đứng trên tất cả mọi người đã rèn cho nàng một thứ khí chất
đặc biệt ít người có được.
Còn luận về thân phận địa vị…..chậc,
cái này không cần phải nói đến nữa, nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc, đại đế quốc đứng đầu trong thiên hạ, địa vị của nàng có thể sánh ngang với
cả những lão bất tử toạ trấn sơn môn của các thế lực đỉnh tiêm, thậm chí còn có phần hơn. Hơn nữa Nguyệt tiền bối trông cũng không có vẻ như là
không để ý tới nữ sắc a, chẳng phải ngài ấy cực kỳ cưng chiều Nhiếp Tiểu Thiến, vốn là một tiểu mỹ nhân nhu thuận khiến người khác phải ưa thích đó sao, có để ý tới nàng cũng không phải là không thể.
Nguyệt
tiền bối không biết năm nay đã bao nhiêu tuổi, thực lực như vậy hẳn là
sẽ không còn trẻ nữa, nhưng không thể không thừa nhận rằng vẻ bề ngoài
của ngài ấy cực kỳ anh tuấn, đúng hơn là nàng chưa từng gặp người nào có sức hấp dẫn lớn đến mức ấy, bất kể khí chất hay dung mạo đều có thể
khiến các thể loại trinh nữ liệt phụ chết lên chết xuống, đến cả chính
nàng mỗi khi nhìn thấy Nguyệt tiền bối mỉm cười cũng tim đập chân run,
phải cố gắng lắm mới có thể không thất thần ngẩn người ra.
Nghĩ
đến đây, gương mặt vốn đã có chút hồng hào vừa mới khôi phục vẻ bình
thường của nàng lại đỏ chót, hai tay Triệu Thanh Thanh ôm má của mình,
thầm mắng bản thân nghĩ linh tinh bậy bạ, mình đâu có còn trẻ nữa mà
giống như là thiếu nữ hồi xuân như thế này. Đang cố gắng ngăn bản thân
mình nghĩ bậy, một giọng nói trầm thấp vang lên khiến nàng giật nảy cả
người, trái tim lỡ mất mấy nhịp
“Bệ hạ, đến lúc bàn chuyện rồi!”
Triệu Thanh Thanh hốt hoảng quay đầu ra đằng sau, ánh nến mờ nhạt trong phòng không thể chiếu sáng hết mọi ngóc ngách, từ bên trong góc phòng có chút tăm tối, một thân ảnh từ từ xuất hiện giống như bước ra từ hư không,
những làn khói đen không biết từ đâu ra trộn lẫn vào với nhau rồi dần
dần thực thể hoá, đầu tiên là vạt áo, hai cánh tay, hai chân, rồi sau đó là cả người, Tử Phong giống như một bóng ma không một tiếng động hiện
thân từ bên trong bóng tối, trên người hắn không toả ra một chút khí tức nào nhưng cả căn phòng lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh sáng dường
như bị bóng tối nuốt chửng mà trở nên u ám.
“Nguyệt….tiền bối….ngài vừa mới ta là gì?” Triệu Thanh Thanh bất ngờ, có chút cà lăm nói.
“Ta bây giờ đã trở thành thuộc hạ của ngài, không gọi là bệ hạ thì gọi là
gì.” Tử Phong giống như một làn khói, phiêu dật lơ đãng lướt trên mặt
đất, trông có vẻ chậm rãi nhưng trên thực tế lại nhanh đến mức không
tưởng, trước khi Triệu Thanh Thanh nhận ra thì đã thấy hắn đang ngồi
trên ghế đối diện với nàng.
“Tiền bối đừng nói như vậy, ta nào dám coi ngài là thuộc hạ của mình đâu.” Triệu Thanh Thanh cười trừ nói, đây là lời thật, trừ khi đầu nàng bị bò đá thì mới thực sự coi người đối
diện là thuộc hạ, nàng còn phải nhờ cậy sự trợ giúp của hắn mai sau a.
“Không cần phải khách khí như vậy, ta đã nói thì sẽ không nuốt lời, ta chính
là thuộc hạ của ngài, cứ thoải mái mà ra lệnh như thường.” Tử Phong
nghiêng đầu, chống tay lên má, cười nói.
“À mà đừng cử động nhiều, cứ coi như ta không có ở đây mà cư xử như bình thường đi, xung quanh
đây có rất nhiều người đang giám thị ngài đó.”
Triệu Thanh Thanh
nghe vậy không khỏi bất ngờ, nàng không phải không cẩn thận dò xét xung
quanh, nhưng tuyệt nhiên không hề phát hiện ra có ai đang theo dõi nàng
cả, nhưng nghe Tử Phong nói vậy nàng cũng không phản đối, khẽ sửa lại tư thế ngồi của mình sao cho tự nhiên nhất.
“Cái này, có thật là đang có người giám thị ta không?” Triệu Thanh Thanh hạ giọng nói.
“Cứ nói chuyện như bình thường, ta đã tạo ra kết giới cách âm rồi, người
bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ bóng dáng của ngài ở trong phòng
thôi, không thể nghe thấy động tĩnh gì đâu. Còn về việc người giám thị,
có khoảng hơn chục người gì đó, bọn chúng đều sử dụng một loại bí pháp
đặc thù nào đó để triệt tiêu khí tức và sự tồn tại của bản thân, ngài
không cảm nhận thấy cũng là chuyện thường.” Tử Phong ung dung nói.
Triệu Thanh Thanh nghe vậy liền gật đầu, nàng không nghi ngờ tính chân thực
trong lời nói của Tử Phong, chuyện này không cần phải nói dối, chỉ là
nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện, nếu người bên ngoài có thể thấy được
đại khái hình bóng bên trong căn phòng, vậy chẳng phải là…..
Nàng
ngay lập tức muốn nói với Tử Phong, nhưng khi ánh mắt của nàng nhìn lên
khung cửa phía sau hắn thì lời nói ra đến miệng liền bị nuốt ngược trở
lại. Ở trên khung cửa sổ phía sau Tử Phong, nơi đáng lẽ ra phải in bóng
người của hắn lên đó thì lúc này lại hoàn toàn không có gì cả, đúng hơn
là nhìn vào bất cứ đâu cũng không thể thấy được cái bóng của hắn, hắn ta ngồi ở ngay đấy mà giống như là không có một ai ở đó cả, quỷ dị đến mức khó nói.
Đồng thời nàng cũng nhận ra một việc, tất cả cửa sổ lẫn
cửa ra vào trong căn phòng này đều bị đóng kín, làm thế quái nào mà
Nguyệt tiền bối lại có thể tiến vào mà không gây ra một chút động tĩnh
nào như thế này vậy? Triệu Thanh Thanh nghĩ tới khả năng Tử Phong có thể đã lẻn vào phòng cùng lúc với nàng, nhưng ngay sau đó liền bác bỏ khả
năng này, lúc đó nàng đã cẩn thận dùng thần thức và mắt thường quan sát
cả căn phòng một lượt cũng không hề phát hiện ra thứ gì cả, nếu nói hắn
ta luôn ở trong phòng từ đầu đến giờ thì quá mức không thực tế.
“Tiền bối, làm thế nào mà ngài có thể vào đây vậy?”
Tử Phong không nói gì mà chỉ đứng dậy, phất tay thổi tắt ngọn nến duy nhất trong phòng, nhất thời chỉ còn lại ánh trăng le lói lọt qua khe cửa sổ
chiếu vào bên trong, tạm đủ để soi sáng căn phòng một cách mờ ảo. Triệu
Thanh Thanh còn chưa hiểu hắn định làm gì, thì giọng nói nhàn nhạt của
hắn đã vang lên
“Đã là thuộc hạ của ngài, vậy thì cũng nên cho ngài biết được một chút năng lực của ta chứ nhỉ.”
Lời nói vừa dứt, một cảnh tượng diễn ra ngay trước mặt khiến Triệu Thanh
Thanh không khỏi trừng lớn hai mắt, nếu như không phải tố chất tâm lí
của nàng có phần vững vàng thì đã trực tiếp há miệng kinh hô rồi.
Chỉ thấy cơ thể của Tử Phong giống như chìm hẳn vào bên trong bóng tối, y
phục màu trắng của hắn bị một màu đen tuyền quỷ dị xâm chiếm, đống thời
bóng tối bao bọc xung quanh hắn giống như trở thành một sinh vật sống
đang ngọ nguậy trông vô cùng kinh dị, bóng đêm lan toả ra xung quanh
nuốt chửng hết gần như toàn bộ ánh sáng ít ỏi ở trong phòng, Triệu Thanh Thanh có cảm giác giống như cả người mình đang bị một con quái vật
khổng lồ nắm lấy, từ tứ phương tám hướng có hàng ngàn hàng vạn con mắt
đang nhìn chằm chằm vào mình, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm lưng áo của
nàng.
“Ta có thể điều khiển và ẩn thân trong bóng đêm, ở đâu có
bóng tối, ở đó chính là sân nhà của ta.” Giọng nói hư hư thực thực của
Tử Phong vang lên không khác gì tiếng u hồn lạnh lẽo đến từ cửu trùng
địa ngục khiến cả người Triệu Thanh Thanh không khỏi run lên. Không có
chút uy áp, cũng không có mối đe doạ nào thật sự hiện hữu nhưng trực
giác của nàng lại đang báo động trong kinh hoàng, nàng dường như có thể
cảm thấy một nỗi khiếp sợ từ trong sâu thẳm tâm hồn đang dần thành hình.
Ảnh Đế, năng lực của Tử Phong được Chúa Tể Hư Không ban tặng như một món quà,
tên gọi của nó không hề liên quan đến cái công việc diễn viên ở kiếp
trước của hắn, sở dĩ gọi như vậy bởi vì năng lực này cho phép Tử Phong
có thể sử dụng những cái bóng. Trước kia mỗi khi hắn tiến hoá, kỹ năng
này không hề mạnh lên cũng chẳng yếu đi, khả năng ẩn thân trong những
chiếc bóng vẫn được giữ nguyên như cũ khiến hắn tưởng rằng đây đã là cực hạn của kỹ năng này.
Nhưng khi hệ thống mở khoá 100% công năng,
Tử Phong nhận ra là mình đã nhầm, không phải là kỹ năng này không thể
tiến hoá thêm, mà là hệ thống không đủ năng lực để tiến hoá thì đúng
hơn. Ảnh Đế sau khi tiến hoá đã thay đổi tên gọi, trở thành Bá Vương Bóng Đêm, không chỉ thế mà nó còn dung hợp với kỹ năng Bóng Đêm Huy Hoàng, trở thành một năng lực cực kỳ kinh khủng.
Bá Vương Bóng Đêm vẫn giữ nguyên năng lực của Ảnh Đế, nhưng thêm vào đó là khả năng điều khiển bóng tối xung quanh Tử Phong
theo ý niệm của mình, thực thể hoá bóng tối vô định thành vật thể khác
nhau tuỳ vào mục đích, gai nhọn, dây xích, đao kiếm, thuẫn bài, khả năng biến đổi của bóng tối sau khi thực thể hoá là vô tận, chỉ cần hắn muốn
thì có thể biến bóng tối trở thành bất kỳ thứ gì mình thích.
Không dừng lại tại đó, chỉ cần bản thân Tử Phong đứng ở nơi không có ánh sáng hoặc ít ánh sáng, chuẩn xác hơn thì khi ở trong bóng đêm, bất kể là
bóng tối tự nhiên hay là được tạo ra, tổng chỉ số của Tử Phong được tăng thêm 25%, nên nhớ đây chính là tổng chỉ số, không phải chỉ số cơ bản,
tức là bất kể hắn dùng kỹ năng hay bí pháp gì để tạm thời tăng cường chỉ số của bản thân, tổng tất cả chỉ số của hắn sẽ được tăng thêm 25% khi Bá Vương Bóng Đêm kích hoạt, đó là một con số khổng lồ khó có thể đong đếm. Không hổ danh Bá Vương Bóng Đêm, ở trong bóng tối Tử Phong chính là vương giả với chiến lực khủng bố.
Ngoài ra hắn còn có thêm một lợi ích nữa từ kỹ năng này, đó là vào thời điểm
trên trời có trăng, công kích của hắn có một thành tỉ lệ xuyên qua phòng ngự của đối phương. Một thành tỉ lệ nghe có vẻ không nhiều, nhưng trong chiến đấu tung ra cả trăm chiêu là chuyện bình thường, chỉ cần một lần
hiệu ứng xuyên thấu được kích hoạt thì cũng đã đủ để kết thúc trận đấu.
Triệu Thanh Thanh nghe vậy không khỏi khiếp sợ, đây là thứ năng lực kinh
khủng đến mức như thế nào chứ, thông minh như nàng ngay lập tức có thể
nhận ra được sự cường đại của năng lực này, nếu bị một vị cường giả như
thế này đột nhiên từ trong bóng tối lao ra tập kích thì…….nghĩ đến đây
nàng không khỏi rùng mình, thật là đáng sợ, trừ khi là chênh lệch thực
lực giữa hai người là quá lớn, bằng không thì ít ai có thể sống sót nếu
bị Nguyệt tiền bối ám sát a, cũng may là năng lực này bị giới hạn ở nơi
không có ánh sáng, đó cũng có thể coi là một nhược điểm để cân bằng lại.
Nếu như nàng biết được Tử Phong không chỉ có thể ẩn thân trong bóng tối, mà thậm chí có thể chân chính “tàng hình” bất kể hoàn cảnh xung quanh thì
chắc nàng lên cơn nhồi máu cơ tim mà ngất tại chỗ mất. Thử tưởng tượng
xem nếu như ngươi bị một cường giả có thể ẩn thân 24/7 để mắt tới, kè kè ngay bên cạnh mình mà bản thân không hề hay biết, chỉ nghĩ đến thôi đã
đủ khiến người khác táng đởm kinh hồn.
“Vụt…”
“Ta biết việc
ngài trở về đế đô sẽ không tránh khỏi việc bị kẻ thù nhắm vào, nhưng bệ
hạ có thể yên tâm, ta sẽ ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ ngài, đừng lo
lắng gì cả.”
Thân hình của Tử Phong dần dần hoá thành một làn khói đen phiêu phù rồi biến mất, bóng tối bao phủ trong căn phòng cũng theo
đó mà tan biến, chỉ còn giọng nói giống như vọng lại từ một nơi nào đó
xa xôi cùng với Triệu Thanh Thanh vẫn còn đang thất thần đứng đó.