Nghỉ ngơi đầy đủ mọi người lại tiếp tục lên đường, mục tiêu tiếp theo đó chính là toàn thây xông qua khu vực nguy hiểm của Yêu Thú Sâm Lâm để đến được thành trì trung tâm kia. Nói vậy thôi chứ trên thực tế cũng
không đến mức nguy hiểm cửu tử nhất sinh như vậy, dù sao thì diện tích
của Yêu Thú Sâm Lâm cũng quá lớn, yêu thú cao giai nhiều thật nhưng cũng chẳng phải là củ cải trắng tuỳ tiện đi ra ngoài nhìn thấy cả một đám.
Hơn nữa yêu thú cao giai thường rất ít khi sống thành bầy đàn, đa phần
đều là những cá nhân độc lập chiếm cứ lấy một phần địa bàn riêng, tỉ lệ
giáp mặt bọn chúng cũng theo đó mà nhỏ hơn.
Đó là chưa kể mọi
người ở đây ai nấy đều là võ giả có tu vi không hề thấp, không tính Tử
Phong thì trong đội ngũ có đến sáu Thánh Hoàng, mười hai Thánh Giả cao
giai, sáu Thánh Giả trung giai, còn lại thì bét nhất cũng là Bán Thánh,
đội ngũ như thế này không dám nói là vô địch, nhưng kể cả yêu thú cao
giai cũng không ngu ngốc đến mức thách thức một tổ hợp mạnh mẽ đến như
thế này.
Đương nhiên không có gì là tuyệt đối, vẫn có một tỉ lệ
rất nhỏ siêu giai yêu thú đột nhiên lên cơn chạy từ sâu trong rừng lao
ra bên ngoài làm loạn, nhưng mà tỉ lệ này nhỏ đến mức hi hữu, căn bản
không ai nghĩ rằng mình sẽ xui xẻo đến như vậy cả. Mà nếu việc đó xảy ra thật, chẳng phải vẫn có một vị tiền bối sâu không lường được đang đi
cùng hay sao, không có việc gì phải lo lắng hết, bởi vì lí do đó mà tâm
trạng của mọi người lúc tiến sâu vào trong Yêu Thú Sâm Lâm trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cái gì cần làm thì làm, không cần phải quá mức cẩn
thận mà bó chân bó tay.
Trong khi đó thì Tử Phong vẫn giữ nguyên
bộ dáng phiêu dật nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi của mình, bề ngoài
thờ ơ với tất cả mọi thứ, trông có vẻ vô cùng đáng tin cậy, nhưng trên
thực tế thì trong đầu hắn đang cầu trời khấn phật không có con yêu thú
siêu giai nào nổi điên chạy ra ngoài. Đừng hiểu lầm, không phải là hắn
sợ, nếu như chỉ là yêu thú Bát giai thông thường thì với thực lực hiện
tại của Tử Phong có thể đối phó được, không đánh lại thì vẫn có thể
thoải mái chạy trốn, nhưng vận khí của hắn nói nhẹ thì là xui xẻo, nói
khó nghe thì chính là vận khí cứt chó, nếu có cửu giai yêu thú lao ra
đây thì thôi khỏi chạy, trực tiếp tự sát tại chỗ luôn cho lành, còn đánh đấm gì nữa.
Nếu mọi người biết rằng vị tiền bối “đức cao vọng
trọng” này đang suy nghĩ đến việc mặc kệ tất cả mà bỏ chạy lúc nguy cấp
thì chắc cả đám ngã cắm đầu xuống đất hết cả một lượt mất. Tu vi của mỗi người đều không thấp, di chuyển trong địa hình rừng rậm nhiều vật cản
như đi trên đất bằng, chỉ mất có vài ngày đã tiến sâu vào trung tâm của
khu vực nguy hiểm, đến đây thì không cần ai phải lên tiếng, mọi người
đều cảnh giác mà chậm lại cước bộ của bản thân, tránh gây ra sự chú ý
không cần thiết.
Thực tế thì trên đường đi đến đây, cả bọn không
phải là không bị yêu thú tấn công, yếu thì yêu thú lục giai, mạnh hơn
chút nữa thì là yêu thú thất giai sơ cấp và trung cấp, thậm chí đến cả
thất giai cao cấp cũng có mấy đầu, không hổ danh là Yêu Thú Sâm Lâm, cấm địa của con người, yêu thú thất giai ở bên ngoài hiếm như lông phương
sừng lân nhưng ở trong này tuỳ tiện chạy một vòng cũng bắt gặp cả đám.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ đến thế mà thôi, yêu thú cấp bậc như vậy đối với
đám người Tần Xuyên có thể là một mối nguy lớn, nhưng với Tử Phong hiện
tại thì tất cả cũng chỉ gói gọn trong một chiêu, đúng hơn là cả một
chiêu hẳn hoi cũng không đến, thực lực của hắn bây giờ giơ tay nhấc chân cũng có thể diệt sát yêu thú dưới bát giai, thực sự không đáng để nói
đến.
Qua nhiều ngày hành tẩu cùng với Tử Phong, Triệu Thanh Thanh
cũng đại khái biết được một phần năng lực của vị tiền bối này, nếu lúc
trước nàng có chút nghi ngờ thì bây giờ đã có thể khẳng định, tu vi của
Nguyệt tiền bối tuyệt đối đã vượt qua Thánh Quân, rất có thể chính là
một cường giả Thiên Tôn. Hơn nữa không phải là Thiên Tôn thông thường,
khả năng cao chính là một vị đại lão Thiên Tôn đỉnh cao, dù sao thì khi
ngài ấy nhắc tới Bát giai yêu thú thì ngữ điệu rất nhẹ nhàng giống như
không để bọn chúng vào mắt, chỉ có những siêu cấp cường giả vô địch cùng cảnh giới thì mới có thể như vậy.
Còn về việc liệu Tử Phong có
phải là Linh Đế cường giả hay không thì nói thực là Triệu Thanh Thanh
không dám nghĩ tới, nàng biết một Thiên Tôn có bao nhiêu mạnh mẽ, thực
sự không dám tưởng tượng một Linh Đế sẽ còn mạnh đến mức như thế nào.
Hơn nữa Linh Đế có danh hiệu Đế Quân không phải để cho vui, bản thân mỗi vị cường giả ở cấp bậc đó chẳng khác gì một vị đế vương được cả thiên
hạ công nhận, địa vị siêu nhiên như vậy sẽ không tự nhiên quan tâm đến
mấy con kiến như bản thân mình đâu.
“Tiền bối, tại sao ngài lại muốn đi cùng với chúng ta vậy?” Triệu Thanh Thanh vừa di chuyển, vừa quay sang Tử Phong hỏi.
Tử Phong một tay ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến, cả người giống như một bóng ma
không tiếng động nhẹ nhàng bay đằng sau, nghe vậy cũng không nghĩ ngợi
nhiều mà hỏi ngược lại
“Ngươi hỏi vậy là làm sao?”
Triệu Thanh Thanh suy nghĩ một chút, sau đó lựa lời nói tránh chọc giận vị tiền bối này, cẩn thận lên tiếng
“Thì ta cảm thấy lạ, với thực lực của tiền bối thì việc rời khỏi Yêu Thú Sâm Lâm không mấy khó khăn, với cả chúng ta cũng chẳng phải thân quen cho
lắm, ta thực sự không nghĩ ra lí do khiến ngài phải đi theo bảo vệ mọi
người.”
“Ngươi nói cũng đúng, chỉ là bảo vệ các ngươi là phụ, mục đích chính của ta đó là Triệu gia các ngươi.” Tử Phong cười nói.
“Triệu gia chúng ta?” Triệu Thanh Thanh nghi hoặc nói.
“Nếu ta nói rằng mình muốn gia nhập Triệu gia các ngươi thì ngươi tính sao?”
“Cái gì, ngài muốn gia nhập gia tộc của ta?” Triệu Thanh Thanh sửng sốt kêu lớn khiến tất cả mọi người không khỏi chú ý.
“Thứ cho ta nói thẳng, thực lực của tiền bối có thể đi ngang đại lục, ta
thật sự không thấy Triệu gia của mình có gì khiến ngài cảm thấy hứng thú a.”
“Ta đã lâu không trở về thế giới bên ngoài, đúng là với thực
lực của ta thì Triệu gia các ngươi không có gì thú vị cả, nhưng bản tính của ta không thích ngao du thiên địa mà chỉ muốn lười biếng ở một chỗ,
ta nghĩ rằng Triệu gia cũng là một nơi dừng chân không tệ. Hay là ngươi
chê ta quá yếu, không xứng đáng trèo cao?” Tử Phong cười khảy nói.
“Tiền bối hiểu lầm, ta tuyệt đối không có ý đó, chỉ là nếu ngài là một Thánh
cấp võ giả thông thường thì với địa vị là một gia chủ như ta vẫn có thể
trực tiếp thu nhận ngài không mấy khó khăn, nhưng tiền bối hiển nhiên
không phải là Thánh Giai võ giả, nếu muốn để ngài tiến nhập vào gia tộc
thì phải hỏi qua ý kiến của các vị tộc lão đã.” Triệu Thanh Thanh vội
vàng giải thích.
Triệu Thanh Thanh trong lòng vẫn còn cảm thấy kỳ
lạ, nàng thật sự không hiểu được tại sao một cường giả như Nguyệt tiền
bối lại muốn nương nhờ vào Triệu gia của nàng. Bởi vì bất kể trước kia
Tử Phong ở bên ngoài có địa vị hay thực lực ra sao, một khi đã trở thành người của Triệu gia thì buộc phải nghe theo mệnh lệnh tới từ gia tộc,
cụ thể hơn là từ gia chủ là nàng, địa vị bản thân bị giảm sút là chuyện
chắc chắn, ngoài ra tư vị bị một tiểu bối yếu kém ra lệnh không phải là
thứ gì vui vẻ đối với những đại lão như thế này, yêu cầu của Tử Phong
thực sự quá mức lạ lùng.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, ta không
có ý xấu gì đối với gia tộc của ngươi đâu, ngược lại ta còn có việc muốn nhờ cậy đến Triệu gia các ngươi là đằng khác.” Tử Phong cười nói.
“Ngài có chuyện gì xin cứ nói ra, chỉ cần là chuyện ta có thể làm thì nhất
định sẽ bằng mọi giá hoàn thành giúp ngài.” Triệu Thanh Thanh ngay lập
tức nói, nàng không nghĩ Tử Phong có mưu đồ gì với gia tộc của mình,
không nói đâu xa, chỉ cần giơ tay trực tiếp bắt nàng làm con tin là
được, tuy rằng địa vị nữ hoàng của mình không quá vững chắc như bàn
thạch, nhưng dùng nàng để uy hiếp Triệu gia vẫn có tác dụng như thường,
Triệu gia vì để bảo toàn mặt mũi không thể không thoả hiệp a.
Tử
Phong mỉm cười, hắn chờ câu nói này của Triệu Thanh Thanh đã lâu, trên
thực tế những lo nghĩ của nàng vẫn nằm trong sự tính toán của hắn, đối
với vấn đề này hắn đã có giải pháp vẹn toàn từ trước.
“Thực ra ta có một kế sách này, vừa có lợi cho ngươi mà lại giúp ta đạt được mục đích.”
Hắn đem ý định của mình nói ra một lượt, đương nhiên trong đó lược bỏ không ít chi tiết quan trọng, chỉ đại loại tóm gọn lại là muốn nhờ mạng lưới
thông tin tình báo của Triệu gia và một nơi để dừng chân, đổi lại hắn sẽ gia nhập Triệu gia như là một dạng cung phụng trưởng lão, chỉ nghe theo lệnh của một mình nàng, đương nhiên trong đó cũng kèm thêm cả điều kiện bảo vệ an nguy của Triệu Thanh Thanh.
Im lặng lắng nghe từ đầu
tới cuối, Triệu Thanh Thanh không khỏi trầm tư, điều kiện Nguyệt tiền
bối đưa ra thực sự quá có lợi cho nàng. Thứ nhất tiền bối không thực sự
trở thành người của Triệu gia, mà chỉ trở thành thuộc hạ của bản thân
mình, nàng là nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc, ít nhiều vẫn nắm giữ
quyền lực trong tay, muốn chọn ai làm thuộc hạ thân cận của mình cũng
không đến lượt gia tộc lên tiếng.
Thứ hai đó là mặc dù nàng mang
tiếng là nữ hoàng, cũng là gia chủ của Triệu gia nhưng trong tay không
thực sự sở hữu bất kỳ lực lượng nào thuộc về bản thân ngoại trừ tổ chức
Thiên Tru cả, tổ chức này đủ mạnh mẽ nhưng so sánh với toàn thể Triệu
gia thì vẫn thua kém quá nhiều, hơn nữa người của Thiên Tru tuy nói hoàn toàn trung thành với nữ hoàng là nàng, nhưng bên trong chắc chắn vẫn
tồn tại những con cờ của Triệu gia, nàng không thể tin tưởng hoàn toàn
vào bọn họ được, có được sự trợ giúp từ một vị cường giả như Tử Phong là vô cùng quý giá.
Thứ ba cũng chính là lí do quan trọng nhất,
trong gia tộc minh tranh ám đấu không ngừng, đến cả việc nàng ngồi lên
vương vị cũng không tránh khỏi thị phi, mạng sống của nàng thời thời
khắc khắc đều có thể gặp nguy hiểm, có một vị cường giả thực lực thông
thiên bảo vệ bên cạnh sẽ giúp nàng an tâm hơn rất nhiều.
Thứ tư,
sự tồn tại của Nguyệt tiền bối cũng vô hình chung khiến phe cánh của
Triệu Thanh Thanh trở nên mạnh mẽ và có sức hút hơn, những tộc lão ở
phía trung lập sẽ nhìn vào tiền bối ấy mà suy nghĩ xem nàng hẳn phải có
điểm gì đó hơn người thì một cường giả như ngài ấy mới hiệu lực cho
nàng, từ đó dễ dàng lung lạc những vị tộc lão này hơn, đồng thời cũng có tác dụng chấn nhiếp tới các phe cánh thù địch.
Hơn nữa để đổi lấy những lợi ích to lớn như thế, điều kiện của Nguyệt tiền bối thực sự quá mức đơn giản, đơn giản đến mức chẳng cần ngài ấy phải đánh đổi cái gì,
chỉ cần trực tiếp mở lời là Triệu Thanh Thanh cũng sẽ vui lòng làm theo, dù sao thì cũng chỉ là việc nhỏ, dùng nó để tạo mối quan hệ tốt với một cường giả như Tử Phong tuyệt đối không phải là một giao dịch lỗ vốn.
Suy đi tính lại Triệu Thanh Thanh cảm thấy chuyện này giống như miếng bánh
lớn rơi từ trên trời xuống, lớn tới mức mà đầu nàng bị miếng bánh đó đập vào không khỏi choáng váng, trăm lợi không hại, trừ khi trí thông minh
của nàng còn thấp hơn cả mấy đứa trẻ bị thiểu năng, thực sự nàng không
tìm ra được lí do để từ chối. Không phải là nàng không nghi ngờ động cơ
đằng sau của Tử Phong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nếu hắn có ý đồ xấu
thì chẳng cần phải lằng nhằng vòng vo như vậy cho mất thời gian, nên ý
nghĩ đó của nàng ngay lập tức bị ném ra sau đầu.
Hít sâu một hơi
bình ổn tâm tình, Triệu Thanh Thanh khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thể hiện tư thái của một vị hoàng giả chân chính, không kiêu ngạo mà cũng
không siểm nịnh nói với Tử Phong
“Ta thực sự không thể nghĩ ra lí
do để từ chối thiện ý của tiền bối, nhưng trước hết ta muốn xác nhận một điều, ngài nói rằng bản thân sẽ trở thành thuộc hạ của ta, chỉ nghe
mệnh lệnh từ một mình ta, nhưng những mệnh lệnh đó có giới hạn hay điều
kiện gì đặc thù hay không?”
Tử Phong âm thầm hài lòng với biểu
hiện của Triệu Thanh Thanh, hắn mặc dù có ý định lợi dụng nàng nhưng
cũng không có nghĩa là hắn sẽ cảm thấy ổn với việc trở thành thuộc hạ
của một người vô năng. Nữ tử này tuy tu vi chẳng ra sao, nhưng tuyệt đối không phải là người ngu đần, hơn nữa công phu hàm dưỡng cũng vô cùng
tốt, có thể đối mặt trực tiếp với mình mà nói ra thắc mắc, không đến mức khúm núm trước kẻ mạnh nhưng cũng không ngu ngốc khiêu khích cường giả, biết co biết duỗi, nàng có trở thành nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc
cũng không phải là không có lí do.
“Lúc đó ta đã là thuộc hạ của
ngươi, bảo ta giết người, phóng hoả, đi ăn trộm ăn cướp, thậm chí nửa
đêm bảo ta đi nấu điểm tâm cũng được, chỉ cần không phải là chuyện động
chạm tới nghịch lân của ta, muốn ra lệnh kiểu gì cũng được, dù đó có là
yêu cầu táng tận lương tâm nhất, nói trước ta cũng không phải dạng người tốt lành gì đâu.” Tử Phong cười lạnh nói.
Trong đầu Triệu Thanh
Thanh tự nhiên xuất hiện cảm giác giống như mình vừa mới ký khế ước với
một ác ma, nàng thoáng rùng mình một cái nhưng rất nhanh liền tỉnh táo
lại, chỉ thấy thân ảnh bạch y trước mắt vẫn đang mỉm cười nhàn nhạt,
nàng không nghĩ nhiều nữa, gật đầu, đưa tay ra kiên định nói
“Vậy thì ta xin đa tạ thiện ý của ngài, từ nay về sau mong nhận được sự chiếu cố của Nguyệt tiền bối.”
Tử Phong bắt lấy bàn tay của nàng, trong lòng thầm thoả mãn, kế hoạch bước đầu đã hoàn thành, giao ước đã được ký kết, tuy chỉ là nói miệng nhưng
hắn tin chắc rằng Triệu Thanh Thanh sẽ không ngu xuẩn đến mức bội ước,
còn về vấn đề những điều kiện mà hắn đưa ra để đổi lấy thứ mình muốn quá không cân xứng thì không phải là chuyện gì quá lớn.
Cây gậy và củ cà rốt, trước kia hắn thể hiện thực lực, tính cách, và suy nghĩ của bản thân tất cả chỉ để chấn nhiếp Triệu Thanh Thanh, khiến cho nàng không
thể cất lên suy nghĩ muốn đối địch với hắn, đó là cây gậy. Nhưng ngay
sau đó hắn lại xoay vòng 180 độ, đưa ra những điều kiện tốt đến mức nực
cười, khiến nàng có suy nghĩ mang ơn đối với hắn, đó chính là củ cà rốt. Vừa không muốn đối địch lại vừa mang ơn với Tử Phong, Triệu Thanh Thanh đã chú định bản thân sẽ kẹt trong cái vòng tròn lẩn quẩn đó, tuyệt đối
không thể nào làm ra chuyện phản bội lại hắn, đó chính là dụng ý của Tử
Phong.
Đương nhiên những lợi ích mà Tử Phong đưa ra nghe có vẻ như rất nhiều, nhưng trên thực tế thì không phải là thứ nằm ngoài năng lực
của hắn, nói có chút tự mãn chứ hắn không nghĩ thực lực hiện tại của
mình sẽ gặp khó khăn trong việc bảo vệ Triệu Thanh Thanh, trừ khi có
Linh Đế ra tay, bằng không hắn nắm chắc mười phần có thể bảo vệ nàng chu toàn không gãy đến nửa sợi tóc. Hơn nữa Triệu Thanh Thanh thông qua
quan sát của hắn là một người thông minh biết co biết duỗi, sẽ không có
chuyện ỷ vào việc hắn là thuộc hạ mà ra lệnh linh tinh này nọ, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Cơ mà nếu mọi chuyện thực sự chuyển biến
theo chiều hướng xấu đối với hắn, chà, cái này xử lí còn dễ hơn nữa, Tử
Phong chỉ việc trực tiếp quay đầu đi là được, Nhiếp Tiểu Thiến hắn cũng
có thể vứt bỏ, hiện tại hắn một thân một mình, chẳng có chút cố kỵ gì
hết a.