Không bao lâu sau, mùi thịt nướng thơm phức bốc lên lan toả khắp
không gian khiến mọi người không khỏi chảy nước miếng, tuy nói rằng võ
giả cao giai như những người ở đây đều không thực sự hứng thú với ăn
uống, nhưng thịt yêu thú thì khác, bản thân thịt yêu thú ẩn chứa năng
lượng cường đại, ăn vào rất có lợi cho tu luyện, nhất là yêu thú cao
giai. Mọi người đều có thực lực mạnh mẽ, sơn hào hải vị trên đời đã ăn
qua rất nhiều, nhưng không phải ai cũng có diễm phúc được thưởng thức
thịt của yêu thú Thất giai cao cấp a.
Yêu thú cỡ này có thể tương
đương với cường giả Thánh Tôn của nhân loại, thậm chí dựa vào ưu thế
tiên thiên của bản thân còn cường đại hơn cả Thánh Tôn thông thường, dù
có cường giả thực sự săn được yêu thú ở cấp bậc này đi chăng nữa thì
cũng sẽ chiếm làm của riêng, không bao giờ đem bán ra bên ngoài, lẽ dĩ
nhiên là những người ở đây chưa từng có cơ hội được thưởng thức.
Tử Phong vô cùng thành thạo lột da, dùng thuỷ linh chi lực rửa sạch thịt,
lấy gia vị ra tẩm ướp sau đó trực tiếp nướng trên lửa, yêu thú cao giai
thông thường đều có kháng tính tương đối đáng kể đối với hoả diễm, nhưng đấy chỉ là lúc bọn chúng còn sống, lúc chết rồi thì kháng tính đó cũng
biến mất, chẳng khác gì dã thú thông thường.
“Tiền bối, chúng ta
có thể ăn cùng không?” Yêu thú Thất giai là vật đại bổ, Tần Xuyên lúc
này cũng chẳng thèm để ý tới mặt mũi nữa, xoa xoa tay nói với Tử Phong.
“Cứ tự tiện, muốn làm gì thì làm, ta chỉ lấy một chiếc tay gấu để cho Tiểu
Thiến dùng bữa thôi, còn lại thì ta không quan tâm.” Tử Phong tiện tay
đảo miếng thịt đang nướng trên lửa, miệng hời hợt nói.
“Ách, cái
này cũng không phải a, chúng ta chỉ muốn một chút thịt của Thực Nguyệt
Đại Hùng thôi, còn xương cốt và yêu đan nên thuộc về tiền bối, dù sao
ngài cũng là người đã hạ gục nó.” Tần Xuyên lắc đầu nói.
“Mấy thứ
vô dụng đó ta cần làm gì, nếu muốn thì cứ tuỳ tiện lấy, ta không để ý
đâu. Tiểu Thiến lại đây, thịt chín rồi!” Tử Phong phất phất tay giống
như Tần Xuyên đang làm phiền mình, một bên cất tiếng gọi Nhiếp Tiểu
Thiến.
“Được rồi, đừng làm phiền tiền bối nữa, ngài ấy đã nói như
vậy rồi, mau đi xử lí cái xác đó đi.” Triệu Thanh Thanh nhìn thấy Tần
Xuyên còn đang ngần ngừ muốn nói liền lên tiếng đuổi hắn đi, bản thân
nàng ngồi một bên nhìn nam nhân đang nướng thịt kia.
Xác của một
yêu thú Thất giai cao cấp chính là bảo vật vô giá có cầu cũng không
được, nhưng mà đối với Tử Phong mà nói thì cũng không quan trọng lắm,
hắn tu luyện từ trước tới nay đều không dùng đến tài nguyên thông
thường, hơn nữa tiền bạc hắn chẳng thiếu, để lại cho mấy người này cũng
không sao. Hơn nữa đây cũng nằm trong tính toán của hắn, càng tỏ ra bản
thân là một thế ngoại cao nhân không màng danh lợi thì giá trị của hắn
lại càng cao hơn, về sau nếu hắn có đột ngột đưa ra yêu cầu muốn gia
nhập Triệu gia sẽ dễ dàng hơn nữa.
Về cơ bản chính là hắn đang
diễn cho Triệu Thanh Thanh xem, tuy trông nàng ta có vẻ như không đáng
tin cậy, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là gia chủ hiện tại của Triệu gia,
dù trông có vô dụng đến mức nào thì hẳn là trong gia tộc vẫn có tiếng
nói nhất định, Tử Phong muốn tiến vào bên trong Triệu gia thì còn phải
cần tới sự trợ giúp của nàng.
“Ca ca….cái này, muội có thể ăn ư?”
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn miếng thịt nướng đang toả ra mùi hương nồng đậm
đến nức mũi ở trước mặt, có phần rụt rè nói với Tử Phong. Nàng chẳng bao giờ bước chân ra thế giới bên ngoài, nhưng vẫn được cha mẹ mình dạy dỗ
nghiêm chỉnh, nàng biết rất rõ yêu thú có giá trị kinh người đến ra sao, nàng vẫn còn nhớ năm xưa vị trưởng làng quá cố kia có may mắn bắt được
một đầu yêu thú tứ giai bị thương nặng, chỉ riêng tiền thu được từ việc
bán cái xác của đầu yêu thú đó đi cũng đủ để cả làng sống khoẻ mạnh
không cần lo nghĩ đến nửa năm, miếng thịt nướng trước mặt nàng lúc này
giá trị hẳn phải vượt trên đầu yêu thú tứ giai đó cả trăm lần a.
“Ăn đi, đừng có lo nghĩ nhiều, cũng chỉ là thịt yêu thú mà thôi, đối với ta cũng không quý giá lắm đâu. Nhưng mà cũng không nên ăn nhiều quá, thể
trạng của muội lúc này không thể tiêu hoá quá nhiều thịt yêu thú cao
giai được, nên có chừng mực.”
Nhận được lời khẳng định của Tử
Phong, Nhiếp Tiểu Thiến mới trở nên yên lòng, nàng đưa khối thịt lên cắn một miếng, thớ thịt không dai mà lại vô cùng mềm mại thơm ngon, vừa vào đến miệng đã tan ra, kèm theo đó là một hương vị béo ngậy tràn ngập
khoang miệng nàng. Hai mắt Nhiếp Tiểu Thiến sáng lên, nàng cũng không
giữ mình nữa, thoả sức ăn uống, dù sao đây cũng là món ăn ngon nhất của
nàng từ trước tới giờ.
Tử Phong nhìn tiểu nha đầu đang ăn lấy ăn
để giống như người chết đói sống dậy, hắn không khỏi cười cười đưa tay
lên vỗ vỗ đầu nàng, trong lòng đột nhiên nhớ đến Diệp Ngưng Tuyết và
Diệp Thuỷ Lan, tuy không phải là thân huynh muội nhưng đối với hắn thì
cả hai chính là tiểu muội quý giá không thể thay thế của hắn, hắn lúc
này không biết tung tích của cả hai, Diệp Ngưng Tuyết còn đỡ, có Nhạc Tư Kỳ và Diệp Mị Nhi đi theo bảo vệ hẳn là sẽ được an toàn, nhưng Diệp
Thuỷ Lan thì đến tận bây giờ vẫn bặt vô âm tín.
Nghĩ đến đây Tử
Phong không khỏi thở dài, trong lòng có chút hiu quạnh cô đơn, đến bao
giờ thì hắn mới có được một cuộc sống bình yên bên cạnh người thân của
mình đây. Tử Phong tự nhiên chìm vào trong thế giới riêng của bản thân
nên không hề để ý tới việc nhất động của mình đều đang được một cặp mắt
theo dõi một cách gắt gao. Triệu Thanh Thanh lén lút quan sát Tử Phong,
trông thấy hắn nở một nụ cười dịu dàng có phần cưng chiều khi nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, nàng không khỏi cười khổ, tiểu nha đầu này đánh bậy đánh bạ không ngờ lại lọt vào mắt xanh của một vị cường giả thông thiên, cái
vận khí này cũng quá mức nghịch thiên đi.
Chỉ là ngay sau đó nàng
phát hiện thấy Tử Phong dường như ngẩn người ra, khí tức trên người hắn
hơi biến đổi một chút, nếu không thực sự chú ý sẽ không nhận ra, một thứ khí tức cô đơn lạc lõng khiến người khác não lòng, ẩn trong đó còn có
sự buồn bã và u sầu khó nói, kèm theo đó là một cảm giác bất lực vô
vọng, dường như hắn đang nhớ lại chuyện gì đó mà trở nên u uất.
Triệu Thanh Thanh ngạc nhiên, nàng thật sự không hiểu một cường giả như thế
này lại có thể có chuyện gì khiến bản thân phải cảm thấy bất lực và u
sầu đến như vậy, cũng đồng thời lúc đó nàng chợt nhận ra chính mình biết quá ít về người trước mắt, tuy một phần lí do trong đó là bởi quen biết chưa lâu, nhưng suốt thời gian qua không điều tra được gì về nam tử này chẳng phải không giống nàng lúc bình thường chút nào sao, con người
khôn ngoan lanh lợi thường ngày đi đâu mất rồi?
“Tiền bối,,,”
Triệu Thanh Thanh xốc lại tinh thần, hướng về phía Tử Phong lên tiếng
nhưng mà hắn ta giống như không nghe thấy, chỉ ngơ ngẩn ngồi đó không
phản ứng, phải đến khi nàng lặp lại lần thứ hai thì Tử Phong mới sực
tỉnh.
“Có chuyện gì thế?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là
ta quên mất một việc, ta nên xưng hô với ngài như thế nào bây giờ?” Tuy
rằng hỏi tên người lạ có chút đường đột, nhưng người trước mặt nói là xa lạ nhưng cũng không hẳn hoàn toàn là người lạ, Triệu Thanh Thanh cũng
không thể lúc nào cũng gọi tiền bối một cách chung chung rồi mong rằng
hắn ta sẽ để ý được.
Tử Phong theo thói quen định nói tên của mình ra, đối với vấn đề xưng hô thì từ trước đến nay hắn đều không quan
trọng lắm, ngoại trừ gọi hắn bằng mấy danh từ không được tốt đẹp cho lắm ra thì muốn xưng hô kiểu gì cũng được, nhưng lời chuẩn bị ra khỏi miệng thì hắn khựng lại, nghĩ ngợi một chút.
“Cứ gọi ta một chữ Nguyệt là được.” Tử Phong cười nói.
Không hiểu sao nhưng Triệu Thanh Thanh cảm thấy đằng sau nụ cười nhẹ nhàng
kia lại là một sự thống khổ to lớn đến mức khó có thể chịu đựng được,
trái tim của nàng tự nhiên thắt lại, lồng ngực trở nên khó thở, nàng cố
gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ này, miệng nói
“Vậy ta xin được gọi là một tiếng Nguyệt tiền bối. Chỉ là có một chuyện không biết có nên nói
ra hay không, nếu không tiện thì mong tiền bối thứ lỗi cho ta đường đột. Ta vẫn thắc mắc đó là tại sao ngài lại ẩn cư ở một nơi hẻo lánh đến như vậy được?"
Cuối cùng cũng đến rồi, trong lòng Tử Phong nhủ thầm,
hắn không chút ngạc nhiên nào trước sự tò mò của Triệu Thanh Thanh. Ngay từ lúc ra quyết định sẽ lợi dụng Triệu gia cho lợi ích của bản thân
mình, Tử Phong đã liên tục suy nghĩ, tính toán đến mọi tình huống có thể xảy ra rồi tìm kiếm đối sách vẹn toàn, thắc mắc của Triệu Thanh Thanh
hoàn toàn nằm trong dự tính của hắn, dù sao thì ở cái nơi hẻo lánh chó
ăn đá gà ăn sỏi như vậy đột nhiên xuất hiện một cường giả mạnh mẽ vô
song thì có đến một tên ngốc cũng cảm thấy kỳ lạ, mà hiển nhiên nàng ta
không phải dạng người thiểu năng đó.
Hành động của Tử Phong từ đầu đến giờ tuy không thể nói rằng không bị ảnh hưởng bởi nhân cách Bạch Tử Phong, nhưng đó chỉ là một nửa, một nửa còn lại chính là hắn đang diễn, một vai diễn có tác dụng quan trọng. Đã diễn thì diễn cho chót, Tử
Phong giả vờ ngẩng mặt lên nhìn về phía vầng thái dương đỏ rực đang dần
dần hạ xuống đường chân trời, ánh nắng lúc chiều tà chiếu lên khuôn mặt
hắn, mái tóc dài đằng sau không gió mà tự lay động, trên mặt hắn xuất
hiện thần sắc hơi chút chán nản lại không cam lòng, ẩn ẩn trong đó là
một chút đau buồn nhàn nhạt, bàn tay hắn đưa lên nắm lấy mặt dây chuyền
đeo trên cổ, âm thanh lạnh nhạt của hắn vang lên
“Khi ngươi mất đi thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình ngay trước mắt, vậy thì mọi thứ
đều đã không còn quan trọng nữa rồi, nơi đó có hẻo lánh, có đơn sơ đến
thế nào thì trong mắt ta cũng như nhau cả, khi tâm ngươi đã lạnh thì vạn vật trên thế gian đều mất đi giá trị vốn có của nó, chuyện này người
trẻ tuổi như ngươi không hiểu được đâu.”
Triệu Thanh Thanh ngẩn
ngơ nhìn thân ảnh trước mặt, trong sát na nàng cảm thấy dường như bóng
lưng to lớn vĩ ngạn kia có hơi chùng xuống, mang theo một tia cô đơn
tịch mịch và lạnh lẽo, không phải thứ lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi,
mà là cảm giác lạnh lẽo trống trải khiến người ta phải thổn thức trong
tâm, nàng khó có thể tưởng tượng được vị tiền bối này đã phải trải qua
những chuyện gì mới trở nên tâm tro ý lạnh đến như vậy.
Nàng nhìn
Tử Phong phiêu dật xuất trần đứng trước hàng chục cường giả Thánh Giai
như chốn không người, nàng nhìn vị tiền bối này coi nhẹ hết thảy mọi
thứ, nàng chứng kiến người này hiền lành cưng chiều với Nhiếp Tiểu
Thiến, hay tức giận với Tần Xuyên khi hắn ta muốn động chạm tới những
người dân làng vô tội, nàng trông thấy thân ảnh bạch y trước mắt cười
lớn một cách hào sảng, mỗi một sắc thái đều cực kỳ sống động chân thật,
nhưng liệu rằng những biểu cảm đấy có bao nhiêu phần chân thực trong đó, phải chăng tất cả chỉ là một tấm mặt nạ che đi cõi lòng lạnh lẽo giống
như tro tàn đằng sau, phải chăng đấy mới là lí do khiến Nguyệt tiền bối
thờ ơ với tất cả mọi chuyện giống như mọi thứ đều không liên quan đến
mình mảy may?
Những câu hỏi này Triệu Thanh Thanh không thể tự
mình giải đáp, nàng lại càng không thể hỏi người trước mặt, nàng chỉ có
thể dấu kín chúng trong lòng của mình, thầm nhủ sẽ tự mình khám phá ra
được câu trả lời chân chính. Đồng thời nàng cũng không khỏi cảm thán, vị tiền bối trước mắt này từ cử chỉ, hành động cho đến khí chất đều toát
lên mấy chữ “thế ngoại cao nhân”, đây mới chân chính là cường giả đỉnh
tiêm không mang danh lợi, khác xa mấy người trong gia tộc của mình, tuy
thực lực mạnh mẽ nhưng đều mờ mắt vì hai chữ quyền lực, đấu đá nhau cả
trong tối lẫn ngoài sáng.
Tử Phong tuy nhắm mắt nhưng biểu cảm
trên khuôn mặt của Triệu Thanh Thanh hắn vẫn có thể nắm bắt rất rõ, ở
tầng thứ này của hắn thì nhắm mắt và mở mắt nó cũng không khác gì nhau
cho lắm, đương nhiên dùng thần thức vẫn có thể cảm nhận được hầu hết mọi thứ diễn ra xung quanh mình, nhưng chỉ không nhìn thấy màu sắc mà thôi, chỉ là một chút nhược điểm này hắn có thể bỏ qua, dù sao cũng không mấy quan trọng.
Hắn âm thầm hài lòng với phản ứng của Triệu Thanh
Thanh, có thể nói rằng qua nhiều năm khả năng “diễn xuất” của hắn vẫn
không suy giảm, đại khái vẫn có thể hoàn thành vai diễn “cường giả đỉnh
tiêm không màng danh lợi” của mình. Chỉ là nghĩ đến đây, Tử Phong chợt
thở dài, vừa rồi cũng không hoàn toàn là diễn, cảm xúc u sầu của hắn là
thực, cái này không cần phải diễn. Bảy năm ở trong thế giới thực đối với cường giả mà nói thì chỉ là một lần bế quan, thoáng cái là trôi qua,
nhưng đối với Tử Phong thì bảy năm đó tương đương với hàng vạn năm ở
trong Vạn Quỷ Quật, thời thời khắc khắc đều đối mặt với sinh tử và đau
đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Không tự thân trải qua thì không
thể biết được quãng thời gian hàng vạn năm dài đến bao nhiêu, rất nhiều
sự kiện trong quá khứ đã bị chôn vùi trong biển ký ức, nhưng bất kể là
bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Tử Phong không thể nào quên được cảnh
tượng Hồ Phi Nguyệt ngã xuống trước mắt hắn, những lời cuối cùng của
nàng được nói ra một cách đứt quãng vẫn hằn sâu trong tâm trí của hắn.
Tử Phong tuyệt đối không thể quên được cảm xúc tuyệt vọng và bi thương đến cùng cực của mình trong khoảnh khắc đó, hắn chẳng thể quên, cũng không
muốn quên, những ký ức đó chính là động lực giúp hắn vượt qua tất cả mọi thứ, nếu như không còn những mảnh vỡ ký ức đó, liệu rằng hắn còn có thể đứng vững mà tiếp tục cất bước đi tới tương lai hay không, đến cả chính hắn cũng không thể khẳng định rõ ràng.
Hắn thay đổi y phục của
mình từ màu đen thành màu trắng, chỉ đơn giản vì Hồ Phi Nguyệt thích màu đó, hắn đeo trên cổ sợi dây chuyền mà ngày đó hắn đã tặng cho nàng như
một vật đính ước, bên trong còn có tấm ảnh chân dung của nàng, hắn bỏ đi cái tên của mình mà tự gọi bản thân một chữ Nguyệt, tất cả chỉ để nhắc
nhở bản thân không bao giờ được phép quên nàng, quên đi những tháng ngày ấm áp ở bên cạnh nàng, quên đi những ký ức đau thương khiến bản thân
mình thống khổ, hắn không cho phép bản thân quên đi những chuyện đó!
Dáng vẻ bên ngoài có thể được tạo nên, nhưng cảm xúc ẩn chứa trong đó là
thật, hư hư thực thực hoà lẫn vào với nhau khiến vai diễn của hắn trở
nên hoàn chỉnh không tì vết, nhưng như vậy cũng chẳng khiến Tử Phong cảm thấy vui vẻ, hắn thà rằng những cảm xúc đó không tồn tại ngay từ ban
đầu thì tốt biết bao.
Một cơn gió nhỏ chợt thổi qua, không khí lưu động nhẹ nhàng chạm nhẹ vào da thịt của Tử Phong giống như đang muốn an ủi cõi lòng đau đớn của hắn, một giọt nước lặng yên từ khoé mắt của hắn chảy xuống, rơi xuống bàn tay đang nắm lấy sợi dây chuyền bên dưới, Tử
Phong không nói chuyện với Triệu Thanh Thanh nữa, chỉ im lặng hướng mặt
về phía hoàng hôn nơi chân trời, tấm lưng cô đơn tạo thành một cái bóng
kéo dài in trên mặt đất, bầu không khí trở nên hiu quạnh đến mức não
lòng.