Sinh vật đang đứng ngay trước mặt Tử Phong có ngoại hình không khác
gì hình ảnh thiên sứ ở kiếp trước của hắn, đương nhiên ở Trái Đất thì
thiên sứ không có thật, nhưng thứ mà hắn đang nhìn thấy mang theo mọi
đặc điểm của một thiên sứ mà mọi người vẫn hay biết đến. Trong lúc Tử
Phong còn đang ngỡ ngàng, thiên sứ khổng lồ kia đã giơ thanh kiếm của
mình lên sau đó bổ xuống một cú, tạo ra một đường kiếm quang màu vàng
lao thẳng về phía hắn với tốc độ không tưởng.
Tử Phong sực tỉnh
táo lại, mắt hắn nhìn thấy đường kiếm quang đang ngày càng tiến tới gần
hơn, hắn không nghĩ nhiều mà ngay lập tức giơ thanh kiếm đang cầm trong
tay lên đón đỡ, ngay sau đó thì cánh tay cầm kiếm của hắn tê rần như bị
cự chuỳ đập vào, cả người hắn không tự chủ được mà văng mạnh ra phía
sau, mặt đất bên dưới chân bị một đường kiếm quang kia xẻ ra thành một
cái rãnh sâu không thấy đáy.
“Đó chính là đối thủ của ngươi, hãy
sử dụng Hồn Binh của mình mà đánh bại nó đi!!” Giọng nói của Chúa Tể Hư
Không vang lên kèm theo một tràng cười khoái trá, nhưng lúc này Tử Phong không có rảnh để mà trả lời.
Lộn ngược một vòng trên không trung, Tử Phong khôi phục lại khả năng kiểm soát cơ thể của mình, hắn xoay
ngược thanh kiếm trong tay rồi cắm xuống đất, kìm hãm đà bay của bản
thân mình, ngay khi dừng lại hắn liền đạp mạnh hai chân xuống đất, thổi
tung một mảng đại địa phía sau lưng, cả người giống như đạn pháo rời
khỏi nòng lao tới đối phương.
Cảm giác bỏng rát vẫn còn hiện hữu
trên cánh tay cầm kiếm của hắn, nhưng có vẻ như là cánh tay của hắn
không có bị thương tổn là bao nhiêu, Tử Phong không nghĩ nhiều đến vậy,
ngón tay của hắn nắm chặt lấy cán kiếm, cả người xoáy tròn một vòng sau
đó vung kiếm lên chém ngang một đường. Lưỡi kiếm rít lên cắt xẻ không
khí mà chém thẳng vào người thiên sứ, nhưng ngay lập tức bị chiếc khiên
lớn mà nó cầm theo chặn lại.
Thanh kiếm trông có vẻ lợi hại chém
vào mặt khiên đến toé lửa nhưng tuyệt nhiên không thể làm gì hơn, hai
mắt Tử Phong mở to ra một cách bất ngờ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi thất thần đó, thiên sứ đã phản kích, một cú bạt khiên giống như trời giáng
đập thẳng vào người hắn, lại một nữa thổi bay cơ thể Tử Phong giống như
một mớ giẻ rách.
Tử Phong văng người đi trong không trung, lúc
trước hắn phóng tới với tốc độ bao nhiêu thì hiện tại hắn bị đẩy ngược
lại với một tốc độ còn nhanh hơn thế, cả người hắn đập mạnh xuống mặt
đất, cày xới đại địa một quãng dài trước khi bị hất ngược lên không
trung, tiếp tục đà bay mà đâm thẳng xuyên thủng qua ba bốn ngọn đồi ở
gần đó trước khi đào thành một cái hố lớn trên đất.
Chống kiếm
đứng dậy, Tử Phong cảm thấy xương cốt trong người mình hình như vừa mới
bị gãy mất vài đoạn, khắp nơi truyền đến cảm giác đau nhức, da thịt của
hắn bị xé rách tuôn trào ra máu tươi nhưng hắn không hề để ý, lúc này
hắn còn đang suy nghĩ tới một vấn đề khác. Hồn Binh có sức mạnh tỉ lệ
thuận với số phần linh hồn được sử dụng để tạo ra nó, theo lí thuyết thì bản thân hắn sử dụng toàn bộ linh hồn của mình để tế luyện Hồn Binh,
kết quả sẽ cho ra một thứ binh khí rất lợi hại.
Trước hết thì
không nói đến năng lực đặc thù hay cái gì đó tương tự, một kiện binh khí có mạnh hay không thì phải xét đến hai khía cạnh cơ bản đó là sức tấn
công và phòng thủ. Đáng lí ra theo như những gì bí pháp Triệu Hoán Hồn
Binh nói thì thanh kiếm trong tay hắn phải sắc bén một cách khôn lường,
nhưng mà một kiếm mà hắn vừa chém ra lại cho kết quả ngược lại.
Không phải là chiếc khiên trong tay thiên sứ quá cứng rắn, mặc dù đó là sự
thật nhưng khi thanh kiếm của Tử Phong chém lên mặt khiên, hắn có thể
tinh tường cảm nhận dường như mình đang dùng một cái gậy kim loại cùn để nện lên khiên chứ không phải dùng kiếm chém, độ sắc bén của Hồn Binh
gần như là bằng không. Hồn Binh của hắn có hình dạng thanh kiếm, về độ
cứng rắn thì xác thực là rất kiên cố, nhưng để một thanh kiếm lợi hại
thì phải tính đến độ sắc bén của nó trong công kích chứ không phải khả
năng phòng ngự.
Hơn nữa Tử Phong cũng cảm nhận thấy một điều, đúng là Hồn Binh trong tay hắn mang lại cảm giác huyết mạch tương liên,
giống như là một phần cơ thể của chính hắn, nhưng ẩn ẩn đằng sau đó lại
là một cảm giác giống như là Hồn Binh không nghe theo mệnh lệnh của hắn. Đúng thế, thanh kiếm trong tay hắn dường như có linh trí của bản thân,
tuy không đến mức hình thành khí linh tự chủ nhưng giống như Đế Khí, nó
đang không công nhận hắn làm chủ nhân của mình.
Phát hiện ra điều
này, Tử Phong không khỏi muốn phát điên, cái con mẹ nó thế này là thế
nào, sau bao khó khăn gian khổ, chịu đựng đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, Hồn Binh được tạo ra bởi chính xương cốt huyết nhục cùng linh hồn của chính hắn lại không công nhận hắn làm chủ, đây không còn gọi là
nuôi ong tay áo nữa, mà thuần tuý là tự lấy đá đập vào chân mình.
Tử Phong có xúc động muốn ném quách thanh kiếm trong tay đi mà lấy Tai Ách Quỷ Kiếm ra để quyết một trận sống mái với tên thiên sứ chết tiệt kia,
nhưng mà Chúa Tể Hư Không đã nói rằng hắn phải sử dụng Hồn Binh để đánh
bại nó, có trời mới biết được nếu hắn làm phật ý vị đại lão kia thì có
bị ăn một chưởng chết không kịp ngáp hay không nữa.
Nghĩ đến đây,
Tử Phong chợt giật nảy người, phải chăng lão già đó cố tình làm như thế
này là bởi vì lão biết rất rõ tình trạng hiện tại của Hồn Binh, muốn hắn thông qua thử thách này để làm chủ thanh kiếm không nghe lời này. Có
thể lắm chứ, từ trước tới nay Chúa Tể Hư Không làm ra rất nhiều việc
tưởng chừng như không có mục đích cụ thể, nhưng mỗi một hành động đều
chứa đựng một ẩn ý khó có thể hiểu được, không có gì là ngẫu nhiên cả.
Tử Phong nhìn Hồn Binh trong tay, khẽ lắc lắc đầu cảnh tỉnh bản thân, ngón tay không khỏi nắm chặt lấy thanh kiếm, mắt hắn quan sát thiên sứ đang
tung cánh bay đến chỗ mình với tốc độ kinh khủng, hắn gầm lên một tiếng, cả người hoá thành một đạo tàn ảnh xông tới phái trước, đón đầu thiên
sứ mà chém tới.
Thiên sứ dường như có thể đọc được chuyển động của hắn, thanh đại bản kiếm khổng lồ của nó vung lên đón lấy đường kiếm của Tử Phong, cánh tay còn lại của nó vung khiên lên đập mạnh vào người
hắn. Tử Phong lúc này đã không còn bị bủa vây bởi những suy nghĩ linh
tinh nữa, hắn toàn tâm toàn ý tập trung vào trận chiến trước mắt, tốc độ phản ứng của hắn cực nhanh, nếu không muốn nói là gần như không có độ
trễ trong phản xạ của hắn, cánh tay còn lại của hắn co lại thành quyền,
trực tiếp đấm thẳng vào mặt khiên đang đập tới, lực phản chấn khiến cả
hắn và thiên sứ phải bật lùi ra đằng sau.
Hai chân đạp vào không
khí, Tử Phong phi thân tới, thanh kiếm trong tay giơ thẳng lên giống như một mũi thương đâm tới, kết hợp giữa tốc độ và lực đạo kinh khủng của
hắn khiến thiên sứ mặc dù đã giơ khiên lên đón đỡ nhưng vẫn bị đẩy lui
người phải nghiêng sang một bên để phân tán sức công phá. Tử Phong không dừng lại tại đó, hắn xoay người lại liên tục đâm chém với tốc độ khủng
khiếp, ép thiên sứ phải lùi lại phía sau mà phòng thủ.
Chỉ là cách biệt thực lực vẫn còn đó, Tử Phong có thể mạnh hơn Thánh Quân đỉnh
phong gấp nhiều lần, nhưng thiên sứ này là ai, đó là một tạo vật được
Chúa Tể Hư Không ném vào đây làm đối thủ của hắn, lẽ dĩ nhiên thực lực
của nó sẽ mạnh đến mức vô lí. Rất nhanh thiên sứ đã nắm được nhịp điệu
công kích của Tử Phong, nó nhằm đúng lúc hắn ta vung kiếm chém tới mà
huy động thanh kiếm của bản thân với một lực đạo mạnh mẽ vô song, tạm
thời khiến hắn bị ngắt nhịp điệu.
Đôi cánh sau lưng thiên sứ vỗ
mạnh một cái khiến không gian dường như đứt đoạn, nó vòng ra sau người
Tử Phong, từ trên cao bổ xuống một kiếm như trời giáng. Tử Phong chỉ kịp xoay người lại, hoành ngang thanh kiếm lên đón đỡ, một luồng cự lực
khủng khiếp từ phía trên áp xuống người hắn, trực tiếp thổi bay hắn
xuống dưới, phá tan mặt đất dưới chân thành một cái hố cự đại.
Tử
Phong đập mạnh người xuống đất, máu tươi phun ra khỏi miệng hắn thành
vòi, hắn căn bản không có thời gian để thở dốc bởi vì thiên sứ kia sau
khi tung ra một kích đã nhanh chóng lao xuống từ trên trời, cố gắng đề
tỉnh tinh thần, Tử Phong bật dậy từ bên dưới mặt đất, Hồn Binh trong tay phát ra ánh sáng chói lọi, hắn bất chấp việc binh khí của mình đang
phản đối lại sự kiểm soát của hắn mà chém ra vũ kỹ.
“Trảm Nguyệt Lục Thức – Nguyệt Sát Trảm!!”
Hai thanh kiếm một màu tím một màu vàng chém vào với nhau, thời gian giống
như dừng lại ở khoảnh khắc đó, chỉ để một cái chớp mắt sau, năng lượng
bùng nổ từ cú va chạm hoá thành một vụ nổ nghiền nát không gian, thổi
bay tất cả mọi thứ trong bán kính hàng ngàn mét, vô số đất đá bị hất
tung lên bay tán loạn trên không trung, khí kình hoá thành sóng xung
kích ép vụn cả những ngọn núi xung quanh, linh lực cuồng bạo phóng ra
không theo một trật tự nào cả, không gian vỡ vụn thành từng mảnh.
Ở trong Vạn Quỷ Quật là một trận chiến huỷ thiên diệt địa, ở bên ngoài
không gian hệ thống thì lại là một mảnh cỏ xanh yên bình gió thổi nhè
nhẹ, Tiểu Linh đứng ngồi không yên liên tục quan sát tình hình chiến đấu của Tử Phong, trong khi đó thì thân ảnh mờ nhạt không rõ hình thù của
Chúa Tể Hư Không lại giống như là đang nằm thảnh thơi trên mặt đất, bộ
dạng vô cùng hứng thú với trận chiến trước mắt.
“Phụ thân….ngài có thể….” Tiểu Linh lo lắng nói.
“Dừng lại tại đó! Ta biết con định nói gì, nhưng mà không trải qua thử thách
thì không thể bước lên con đường của một cường giả chân chính, ta làm
như thế này thuần tuý chỉ là tốt cho Tử Phong mà thôi.” Chúa Tể Hư Không ngắt lời nói.
“Chứ không phải phụ thân đang chán muốn tìm thứ để tiêu khiển à?” Tiểu Linh lườm thân ảnh đang nằm trên mặt đất mà nói.
“Có một phần là như thế, nhưng đa phần ta chỉ muốn giúp đỡ hắn ta mà thôi.
Hắc và Bạch, vốn dĩ Tử Phong phải chọn dung hợp với một trong hai sự tồn tại đó, nhưng hắn lại chọn dung hợp với cả hai. Tuy rằng lựa chọn đó
không sai, thậm chí còn là một lựa chọn tối ưu nhất, nhưng mà rủi ro đi
kèm với cơ hội, nếu Tử Phong không vượt qua được cái rủi ro đó nhanh
chóng thì nó sẽ càng ngày càng trở nên tệ hại, đến cuối cùng người bị
huỷ diệt sẽ chính là hắn chứ không ai khác. Ta không có vấn đề gì với
việc đó, nhưng hẳn là con sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng dó diễn ra
đúng không?”
“Kể cả như vậy, phụ thân ép công tử như thế này chẳng phải là quá vội vàng hay sao? Ta công nhận sự tồn tại của cái tệ đoan
đó, nhưng cũng không phải là chỉ một sớm một chiều nó sẽ khiến công tử
rơi vào vực thẳm không đáy, công tử vẫn còn thời gian để có thể giải
quyết nó mà.” Tiểu Linh cắn răng, giọng nói có chút bất mãn.
“Cứ
bình tĩnh mà quan sát đi, con đừng có nuông chiều hắn quá mức như thế,
nếu Tử Phong thực sự là người mà con chọn suốt bao nhiêu năm qua, vậy
thì ta buộc phải nghiền ép đến từng chút tiềm năng còn sót lại của hắn,
làm sao để hắn ta xứng đáng với sự kỳ vọng của con, và cả của ta nữa.
Một mầm cây không trải qua mưa gió bão giông thì không bao giờ trở thành cổ thụ chống trời được, ta vẫn có thể nhìn thấy được tiềm năng của Tử
Phong, đừng lo lắng, ta sẽ không làm gì quá mức đâu.” Chúa Tể Hư Không
tiện tay bứt một ngọn cỏ non gần đó, vừa nhìn ngắm ngọn cỏ đang lay động trong tay mình vừa cao thâm mạt trắc nói.
Tử Phong thêm một lần
nữa ngã xuống đất, hắn cũng chẳng biết đây là lần thứa bao nhiêu bản
thân bị thiên sứ kia hành hạ thê thảm nữa, hắn chỉ biết rằng suốt thời
gian qua, sự kháng cự của Hồn Binh đối với hắn càng ngày càng tăng cao,
đến mức chỉ nắm chặt lấy cán kiếm cũng phải khiến hắn dùng hết toàn bộ
sức lực của mình, chỉ cần một khoảnh khắc thả lỏng là thanh kiếm sẽ ngay lập tức rời khỏi bàn tay của hắn.
Hắn không biết phải giải quyết
vấn đề này ra sao, tinh thần của hắn không chỉ tập trung vào chiến đấu
mà còn liên tục suy nghĩ đối sách, không ngừng tìm kiếm những khả năng
có thể xảy ra để bản thân thu phục lấy Hồn Binh, nhưng mọi thứ đều thất
bại. Hắn đã thử truyền linh lực của mình vào thanh kiếm để ôn dưỡng nó,
nhưng linh lực của hắn còn chưa tiến vào bên trong đã bị bản thân Hồn
Binh đánh tán loạn. Hắn cũng đã thử dùng ý chí của mình nhằm câu thông
với Hồn Binh, nhưng đáp trả lại là một cơn đau đầu giống như hàng tỷ mũi kim nóng bỏng đâm vào trong óc khiến hắn choáng váng. Hắn thậm chí còn
nghĩ đến cái trò nhảm nhí trong tiểu thuyết đó là nhỏ máu nhận chủ,
nhưng mà máu của hắn chảy lên thanh kiếm chẳng khác gì nước đổ lá khoai, hoàn toàn vô dụng. Tất cả mọi cách mà hắn có thể nghĩ đến đều có kết
quả là một số không tròn trĩnh, chẳng có tác dụng gì ngoài việc khiến
bản thân Hồn Binh càng ra sức kháng cự chính hắn.
Đúng lúc này,
thiên sứ kia đã hạ cánh xuống trước mặt Tử Phong, hắn toan đứng dậy thì
thiên sứ đã giơ bàn chân khổng lồ của mình giẫm thẳng lên người hắn
giống như nghiền chết một con kiến, cả người hắn lún sâu xuống mặt đất,
xương cốt trong cơ thể hắn phát ra từng tiếng răng rắc rồi gãy vụn thành từng mảnh nhỏ, huyết nhục trên người dưới sức ép khủng bố vỡ nát, máu
tươi bắn ra xung quanh thành từng vũng lớn.
Đôi mắt của Tử Phong đột nhiên mở to ra, những đường tơ máu biểu thị cho Thiên Ma Nhãn đang kích hoạt của hắn vốn có màu đỏ đột nhiên run rẩy rồi dần dần
chuyển thành một màu tử sắc, cặp mắt đen kịt của hắn chợt xuất hiện một
đôi đồng tử màu tím yêu dị bộc phát ra quang mang nhàn nhạt giống như
một ngọn lửa, toàn bộ cảnh tượng trước mắt hắn dường như ngừng lại,
không phải, mọi thứ không hề ngừng lại mà giống như là thời gian đang
trôi qua vô cùng chậm chạp, một giây đồng hồ bị kéo dài ra đến vô tận,
đồng thời một giọng nói có phần quen thuộc vang lên trong đầu hắn.
“Ha ha ha ha, xem ra lão bằng hữu của chúng ta đang gặp rắc rối rồi.”
“Tử Phong à, ta không biết mình nên thất vọng hay là giễu cợt với biểu hiện của ngươi nữa, có lẽ là cả hai, ta đã quá kỳ vọng vào ngươi rồi!!” Một
giọng nói nữa tiếp tục vang lên.
Tử Phong nhận ra hai giọng nói
này, đúng hơn cả hai giọng nói đều giống hệt với giọng nói của hắn,
nhưng ngữ điệu này chỉ có duy nhất hai tồn tại mà hắn biết đến có thể
nói ra, Hắc Tử Phong và Bạch Tử Phong!!
“Chẳng phải các ngươi….” Tử Phong bật thốt lên trong đầu.
“Chẳng phải bọn ta đã biến mất, trở thành một phần của ngươi đúng không? Nực
cười, ngươi nghĩ rằng chỉ đơn giản dung hợp bản thân với bọn ta thì sẽ
khiến chúng ta biến mất hay sao? Từ lúc nào ngươi cho rằng chính mình đủ sức mạnh để có thể làm điều đó hả?” Giọng nói càn rỡ của Hắc Tử Phong
vang lên đầy vẻ giễu cợt.
“Bọn ta mặc dù đã dung hợp với ngươi,
nhưng sự tồn tại của ta và lão Hắc không hề biến mất, chỉ đơn thuần là
bọn ta đang dùng một kiểu cách khác để hiện hữu mà thôi.” Bạch Tử Phong
đồng tình nói.
Tử Phong trong nhất thời không khỏi trở nên ngốc
trệ, vậy hoá ra từ trước tới nay tinh thần của hắn giống như là tinh
thần của ba người gộp lại làm một không phải là bởi hắn đã dung hợp với
hai nhân cách khác, mà chỉ đơn giản là hai nhân cách đó vẫn đang tồn tại một cách thực chất trong đầu hắn hay sao? Vậy thì toàn bộ mọi chuyện
rốt cuộc là sao, hắn vẫn là chính mình, hay hắn đã trở thành Hắc Tử
Phong, hay hiện tại Bạch Tử Phong đã chiếm lấy chính hắn???
“Sai
rồi sai rồi, Tử Phong ngươi là chính ngươi, cũng như Hắc Tử Phong là ta
và Bạch Tử Phong là hắn, chúng ta là những tồn tại độc lập nhưng không
hoàn toàn độc lập!!” Hắc Tử Phong cười lạnh nói.
“Ta không biết Tử Phong ngươi có còn nhớ hay không, nhưng bất kể là ta hay là lão Hắc từ
trước tới nay luôn nhắc đi nhắc lại một điều, ta chính là ngươi, ngươi
cũng chính là ta, cũng như lão Hắc là ngươi mà ngươi cũng chính là lão
Hắc. Không có ai trong số chúng ta là giả mạo, ngươi là Tử Phong, ta cũng là Tử Phong, lão Hắc cũng là Tử Phong, chúng ta vừa tồn tại như một thể hoàn chỉnh đồng thời cũng tồn tại như những cá nhân độc lập.” Bạch Tử Phong nói.
“Điểm khác biệt duy nhất đó chính là ai trong số chúng ta đang chiếm lấy
quyền kiểm soát cơ thể thực của bản thân. Đó là lí do tại sao bất kể bọn ta mạnh mẽ hơn ngươi đến mức nào, chúng ta cũng không thể cứ như vậy mà trực tiếp tiêu diệt ngươi hay người còn lại để xưng vương, điều đó
không khác nào chúng ta tự giết chính bản thân mình cả.” Hắc Tử Phong
tiếp lời.
“Bởi vì sự thật hiển nhiên đó, dù là ta hay lão Hắc đều
không thể tiêu diệt ngươi, mà chỉ có thể sử dụng các loại thủ đoạn khiến ngươi buộc phải dung hợp với một trong hai người bọn ta hoặc ngược lại, bởi vì sau tất cả, ngươi vẫn là bản thể, còn bọn ta chỉ là một bản sao
hoàn chỉnh tách ra từ chính ngươi mà thôi. Ta dung hợp với ngươi hay
ngược lại, quá trình ra sao đều không quan trọng, kết quả vẫn như vậy,
tính cách và suy nghĩ sau khi dung hợp sẽ chịu ảnh hưởng lẫn nhau, sẽ
chẳng có gì làm chủ đạo như ngươi vẫn nghĩ cả.” Bạch Tử Phong lạnh nhạt
nói.
Tử Phong nghe vậy không ngỏi trầm ngâm, những lời cả hai vừa
nói hắn vừa hiểu lại vừa không hiểu, chuyện này thực sự rắc rối hơn hắn
nghĩ, dường như mọi khái niệm của hắn về tâm ma từng được hắn biết đến
trong tiểu thuyết lẫn những gì hắn tự mình trải qua đều mâu thuẫn với
nhau, tạo thành một dấu hỏi lớn mà không có lời giải đáp.
“Vậy thì tại sao từ trước tới nay các ngươi…..” Tử Phong hỏi.
“Bởi vì bọn ta muốn thử thách ngươi!! Ngươi là bản thể, còn bọn ta là bản
sao, ngươi luôn luôn chiếm quyền chủ đạo phần lớn thời gian, tuy chúng
ta không khác gì nhau nhưng đó là sự thực. Chỉ là bọn ta không phục,
những gì ngươi biết bọn ta cũng biết, những gì ngươi làm bọn ta cũng có
thể làm, thậm chí còn làm tốt hơn, vi cái gì mà ngươi lại là bản thể còn bọn ta chỉ là bản sao nếu như về bản chất chúng ta đều là một??” Bạch
Tử Phong âm trầm nói.
“Ngươi còn nhớ trước kia ta đã nói gì với
ngươi hay không, sự khác biệt giữa một con ngựa và vị vua cưỡi trên lưng con ngựa đó? Vì sao năng lực của cả hai đều không khác biệt nhiều nhưng một người lại trở thành vua, trong khi đó người còn lại chỉ là một vật
cưỡi. Ta không phục, lão Bạch cũng không phục, nếu như bản sao như chúng ta còn tốt hơn bản chính là ngươi, vậy thì thay vì để bản chính yếu kém như ngươi kiểm soát, thà rằng để chính bản sao chúng ta thay ngươi làm
việc đi.” Hắc Tử Phong gầm lên.
“Nhưng mà….” Tử Phong yếu ớt nói.
“Nhưng mà sự thực không thể thay đổi, bọn ta dù có cố gắng như thế nào thì bản sao vẫn chỉ là bản sao, còn bản chính là ngươi vẫn nắm trong tay quyền
chủ đạo, vậy nên chúng ta mới tạo ra một tuồng kịch từ đầu đến cuối, tất cả chỉ để kích thích tiềm năng của ngươi, khiến ngươi phát triển trở
thành một vị vua xứng đáng. Một vị vua không xứng đáng thì sao có thể
khiến hai vật cưỡi hùng mạnh như chúng ta phải cúi đầu thần phục được.”
Bạch Tử Phong cười tà nói.
“Chẳng phải chính vì sự sợ hãi của
ngươi đối với bọn ta mà ngươi luôn ngày đêm cố gắng tăng cường thực lực, không ngừng cưỡng ép bản thân vượt qua cực hạn, quá trình có thể không
dễ dàng, nhưng kết quả thì ngươi cũng đã biết rõ, thực lực của ngươi
tăng trưởng rất nhanh, tin rằng dù có hệ thống hay không thì kết quả đó
vẫn không thể tránh khỏi.” Hắc Tử Phong có vẻ hứng chí nói.
Tâm
thần của Tử Phong không khỏi rung động, đúng vậy, thực lực của hắn tăng
mạnh nếu nhìn vào bề ngoài thì có rất nhiều nguyên nhân tác động đến,
nhưng nếu hắn không vì sự lo sợ đối với hai “tâm ma” của bản thân thì
với cá tính lười biếng của hắn, Tử Phong không khó để có thể hình dung
chính mình ẩn cư sống nhàn nhã qua ngày, làm gì có được những thành tựu
cùng thực lực như ngày hôm nay, có thể nói chính Hắc Tử Phong và Bạch Tử Phong đóng vai trò rất lớn đối với sự trưởng thành của hắn.
“Vậy thì sự dung hợp….” trong đầu Tử Phong chợt loé lên một luồng tinh quang.
“Ngươi đã phát triển, ngươi đã trưởng thành, bọn ta đã chính thức công nhận
ngươi làm vị vua của mình vào khoảnh khắc ngươi vứt bỏ tất cả mà chọn
dung hợp với cả hai người chúng ta. Bọn ta toàn tâm toàn ý tự nguyện trở thành hai hòn đá lót đường giúp ngươi đặt chân lên đỉnh cao, nhưng mà
tận sâu trong tâm khảm của ngươi, vẫn còn tồn tại một sự nghi kị đối với chúng ta mà đến cả chính ngươi vẫn không nhận ra.
Đó là lí do tại sao kể từ lúc dung hợp, ngươi vẫn có cảm giác bản thân mình là một
người mà giống như là ba người cùng tồn tại, bởi vì đến chính bản thân
ngươi vẫn chưa thực sự chấp nhận việc trở thành một thể với bọn ta. Cũng chính bởi vì thế cho nên Hồn Binh trong tay ngươi mới từ chối nhận
ngươi làm chủ. Hồn Binh có ý chí riêng của bản thân, nó không thể nhận
một người mà đến chính bản thân hắn cũng không thể khẳng định sự tồn tại của chính mình làm chủ nhân được.
Hãy nhớ một điều, bọn ta là
ngươi, mà ngươi cũng chính là bọn ta, chúng ta không có gì khác nhau,
chúng ta là một thể, chúng ta là…….”
Nói thì chậm mà diễn ra thì
nhanh, cuộc đối thoại tưởng chừng như kéo dài hàng chục phút diễn ra
trong đầu Tử Phong chỉ chưa đến một cái tích tắc, thiên sứ nhấc chân lên khỏi người hắn, thanh kiếm trong tay giơ lên cao, bề mặt thanh kiếm loé ra quang mang rực rỡ, bầu trời phía trên giống như bị một bàn tay vô
hình khổng lồ xé rách, nó cầm thanh kiếm mang theo uy áp khủng bố như
trời sập nhằm thẳng thân hình đang nằm bẹp dưới đất mà đâm xuống.
Đúng lúc này, một luồng năng lượng tử sắc bùng nổ một cách mãnh liệt chưa
từng có, mặt đất bên dưới ầm ầm dậy sóng rung chuyển như xảy ra đại địa
chấn, thanh đại bản kiếm của thiên sứ trong nháy mắt bị luồng năng lượng kinh khủng kia nghiền nát thành từng mảnh vụn, đồng thời cánh tay cầm
kiếm của nó cũng bị xoắn thành cặn bã. Ánh mắt của thiên sứ vốn không có cảm xúc từ đầu tới giờ chợt trở nên rung động, nó trừng mắt lên nhìn
vào một thanh kiếm đang toả ra quang mang màu tím đang giơ cao trước mặt mình, trước khi cả người đó bị một áp lực vô bờ bến thổi bay ra đằng
sau.
Thiên sứ lăn vài vòng trên mặt đất rồi ngã vật ra, cả người
nó dường như bị một ngọn núi lớn đè nặng lên, luồng áp lực không tên
không ngừng trở nên cường đại khiến mọi di chuyển của nó đều thập phần
khó khăn. Dùng hết sức nâng cơ thể dậy, lọt vào tầm mắt của thiên sứ là
một khoảng không, không phải, là cả một bầu trời bị nhuộm thành một màu
tử sắc huyền bí mà yêu dị, một thân ảnh đang liên tục toả ra năng lượng
khủng khiếp đến mức nghiền nát không gian xung quanh đang bước từng bước nhỏ nhưng giống như từng tiếng búa tạ đập vào tim của nó mà tiến tới.
Thân ảnh đó giơ cao thanh kiếm trong tay sau đó hời hợt chém xuống, một
luồng năng lượng phô thiên cái địa ập tới trước mặt thiên sứ, trong một
cái nháy mắt liền mài nhẵn cả cơ thể vô kiên bất tồi của nó thành hàng
tỷ mảnh vụn nhỏ hơn cả những hạt cát, sức huỷ diệt cuồng bạo đến mức
hoàn toàn xoá sổ sự tồn tại của nó khỏi nhân gian chỉ trong một cái chớp mắt, không gian xung quanh người nó sụp đổ, bầu trời phía trên bị cắt
ra thành hai nửa kéo dài đến tận đường chân trời xa thẳm, để lộ thiên
không tinh tú phía bên trên.
Tử Phong cầm lấy Hồn Binh giơ lên
trước mặt mình, đôi đồng tử màu tím phát ra quang mang mãnh liệt, miệng
hắn khẽ mở ra, giọng nói âm trầm hỗn độn giống như là sự pha trộn giữa
vô số giọng nói vang lên