“Ta thấy rồi, đúng là không mất công ta kỳ vọng,
ta cứ nghĩ là hắn sẽ lăn lộn với cái thứ đồ chơi bé nhỏ kia của ta thêm
một thời gian dài nữa nhưng có vẻ như hắn ta đã trưởng thành nhanh hơn
ta tưởng. Việc của ta ở đây cũng coi như đã xong, về sau hắn có thể đi
được bao xa chỉ có thể trông chờ vào chính hắn, ta sẽ không cung cấp
thêm sự trợ giúp nào lớn như thế này đâu.” Chúa Tể Hư Không nói.
“Ta muốn cầu xin phụ thân một ơn huệ cuối cùng!” Tiểu Linh đột nhiên nghiêm giọng nói.
Chúa Tể Hư Không vừa mới vung tay tạo ra một khe hở không gian, dường như
muốn rời khỏi nơi này, nghe thấy thế liền khựng lại, tuy thân ảnh của y
không thể nhìn rõ bằng mắt thường nhưng Tiểu Linh vẫn có thể cảm nhận
được một ánh mắt mang theo uy áp dời non lấp bể đang nhìn chằm chằm vào
mình.
“Chuyện gì? Lần này ta sẽ không làm miễn phí nữa đâu!” Giọng nói của Chúa Tể Hư Không có phần lạnh lẽo vang lên.
Tiểu Linh không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, có phần rụt rè tiến đến gần Chúa Tể Hư Không, miệng khẽ thì thầm.
Đúng lúc này, thêm một vết rách không gian xuất hiện trên bầu trời, Tử Phong từ trong đó lao ra ngoài, tràng cảnh có phần giống với lúc trước hắn
thoát ra khỏi Vạn Quỷ Quật, thu hút sự chú ý của Tiểu Linh và Chúa Tể Hư Không. Nếu như lần trước rời khỏi Vạn Quỷ Quật, Tử Phong giống như một
cái xác không hồn vô cảm xúc, vậy thì hiện tại hắn đã thay đổi gần như
hoàn toàn.
Tuy gương mặt của hắn vẫn lạnh lùng vô cảm, nhưng khí
chất của hắn đã trở nên âm trầm hơn rất nhiều, đôi mắt màu đen với cặp
nhãn đồng màu tím yêu dị khiến người khác nhìn vào có cảm giác sợ hãi
đến tận sâu trong xương tuỷ, dù nhìn bằng mắt thường hay là dựa vào cảm
nhận, Tử Phong bây giờ giống như một tồn tại kinh khủng không mang lại
gì ngoài sự chết chóc.
Cùng lúc Tử Phong xuất hiện, Bát Tự Thần
Hoả vốn có phần ảm đạm đang lơ lửng trên bầu trời đột nhiên bừng cháy
một cách mạnh mẽ, không chỉ là một kí tự, mà là toàn bộ tám kí tự đều
thiêu đốt điên cuồng. Tám ngọn lửa mang theo màu sắc biểu thị cho kí tự
của mình lần lượt là xích hồng, hoàng kim, lam nhạt, lục sắc, ngân sắc,
tử sắc, cam sắc, bạch sắc vươn ra khỏi kí tự của mình, đồng loạt kéo dài tới khu vực trung tâm vòng tròn của Bát Tự Thần Hoả sau đó hoà lẫn vào
với nhau.
Tám ngọn lửa hợp nhất trở thành một ngọn lửa duy nhất
màu đen, sau đó ở giữa ngọn lửa màu đen đó, một kí tự mới được hình
thành, kí tự mang tên “Dominio” – “Thống trị”. Một kết nối có phần mờ
nhạt xuất hiện giữa Tử Phong và Bát Tự Thần Hoả, đúng hơn là giữa hắn và kí tự mới được tạo ra, trong chớp mắt khí tức của hắn đã trở nên hùng
hậu gấp hàng chục, hàng trăm lần, tuy không giải phóng ra ngoài nhưng
chỉ cần dùng thần thức cảm nhận cũng có thể thấy Tử Phong hiện tại giống như một toà núi lớn chọc trời không thể vượt qua được.
“Hai người đang làm cái gì thế?” Tử Phong nhìn hai thân ảnh trước mắt đang dính
sát vào nhau, hơi nhíu mày nói, âm điệu hoàn toàn không nhìn ra được
chút cảm xúc dao động nào.
“Chuyện này….” Tiểu Linh có phần lúng túng nói, nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị cắt ngang.
Chúa Tể Hư Không đột nhiên biến mất tại chỗ, cùng một thời điểm đó y xuất
hiện trước mặt Tử Phong, cánh tay giơ ra điểm một chỉ lên trán hắn. Tử
Phong nhìn bàn tay có phần gầy gò trước mặt mà trong đầu tự nhiên xuất
hiện hư ảnh vũ trụ tinh không vô cùng vô tận bao trùm lấy tất cả, sau đó hắn cảm thấy dường như có thứ gì đó đâm xuyên qua đầu mình, tiến vào
tận sâu trong linh hồn của hắn, tiếp theo đó là một cơn đau nhức giống
như hàng tỷ mũi dùi sắc nhọn găm vào não hải của hắn khiến hắn không
khỏi rít lên một tiếng đau đớn.
Chúa Tể Hư Không rút tay trở lại,
trong lòng bàn tay của y là một luồng năng lượng màu bạc cuộn lại thành
hình tròn, ở giữa khối cầu năng lượng đó là một vật có hình thù giống
như một con mắt hoàn chỉnh, bên trong nhãn cầu xuất hiện dị tượng vũ trụ tinh không giống như chính cơ thể của y. Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra
chưa đến một giây đồng hồ nhưng Tử Phong có cảm giác như là đã hàng vạn
năm trôi qua trong một khoảnh khắc, mồ hôi úa ra từ người hắn thấm ướt
đẫm áo quần đang mặc, nhịp thở của hắn trở nên hỗn loạn, thị lực có phần mờ ảo nhưng đang dần dần khôi phục.
“Ngươi vừa làm cái gì??” Tử Phong nheo mắt nhìn nhãn cầu màu bạc trong tay Chúa Tể Hư Không, gằn giọng nói.
“Ta chỉ lấy lại một thứ vốn thuộc về chính mình mà thôi, kể từ giờ phút này ngươi sẽ không còn năng lực can thiệp vào dòng chảy vận mệnh nữa, ta sẽ thu hồi Thấu Thị Vũ Trụ từ ngươi.” Chúa Tể Hư Không nắm chặt
bàn tay lại, nhãn cầu trong tay bị nghiền nát hoá thành một luồng năng
lượng mang theo khí tức thần bí mờ ảo tiến nhập vào trong cơ thể y.
Tử Phong mặc dù cực kỳ bất ngờ trước hành động đột ngột của Chúa Tể Hư
Không, nhưng hắn không hề hé răng ra nói một lời nào, cảm xúc của hắn
vẫn thập phần ổn định, tuy có chút tiếc nuối nhưng tuyệt nhiên không tức giận. Vốn dĩ Thấu Thị Vũ Trụ không phải là kỹ năng tới từ hệ
thống, mà là một năng lực thuộc về Chúa Tể Hư Không, Tử Phong chỉ là
được mượn nhờ sử dụng năng lực này mà thôi.
Tuy rằng Thấu Thị Vũ Trụ là một năng lực rất mạnh, mạnh đến mức so với bài tẩy của hắn thì thứ
này mới được chân chính gọi là bài tẩy, mọi thứ khác chỉ là rác rưởi,
nhưng mà muốn sử dụng nó cũng phải trả một cái giá cực đắt, hơn nữa năng lực này chỉ có thể tác động lên chính hắn, vậy nên nhiều trường hợp
cũng không thể sử dụng được. Vả lại thứ này không thuộc về hắn, nay vật
quy nguyên chủ cũng là chuyện hợp tình hợp lí, Tử Phong không có ý kiến
gì về chuyện này.
“Ngươi có vẻ như không tiếc nuối năng lực này lắm nhỉ?” Chúa Tể Hư Không hỏi.
“Tiếc thì có tiếc, nhưng nó vốn không phải là vật của ta, cũng chỉ là trả về
cho chủ nhân đích thực mà thôi. Hơn nữa dù ta có kêu gào muốn đòi lại
năng lực đó thì cũng có ích gì, việc mà lão già ngươi muốn làm không
phải là việc mà ta có thể ngăn cản.” Tử Phong hờ hững nói.
“Giác
ngộ rất tốt, ta vốn định sẽ không lấy lại năng lực này, nhưng mà Tiểu
Linh đã cầu xin ta làm một việc cho ngươi, mà vốn ta không hề muốn làm
việc này, nên để cân bằng lại thì ngươi cũng phải trả một cái giá nhất
định chứ.” Chúa Tể Hư Không cười lạnh một tiếng, sau đó bất ngờ vung tay lên, hằng hà sa số phù văn huyền ảo xuất hiện liên tục không ngừng
nghỉ, ngay khi vừa hình thành liền tan biến vào trong không khí, không
gian hệ thống theo đó mà trở nên rung chuyển.
“Theo mệnh lệnh của
ta, phong ấn của hệ thống được gỡ bỏ, khôi phục lại toàn bộ 100% sức
mạnh vốn có!!!” Giọng nói của Chúa Tể Hư Không vang lên kèm theo một
tràng cười dài.
Tử Phong còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một
luồng áp lực không tên đã phủ lên đầu hắn, trực tiếp ép hắn phải bò cả
tứ chi xuống mặt đất, tinh thần của hắn bị vô số thứ cưỡng ép tràn vào
đến mức muốn nổ bạo.
“Hệ thống khôi phục toàn bộ công năng, tiến hành quét ký chủ….”
“Hoàn thành quá trình quét, tiến hành phân tích chuyên sâu các hướng phát triển….”
“Hoàn thành phân tích, xây dựng quy trình phát triển tối ưu nhất dựa trên
tình hình chủ quan của ký chủ và tình hình khách quan của thế giới hiện
hữu….”
“Mô phỏng hướng phát triển thứ nhất thất bại, ký chủ sẽ chết sau khoảng 316 năm, tiến hành mô phỏng lại từ đầu….”
“Mô phỏng hướng phát triển thứ hai thất bại, ký chủ sẽ không còn cơ hội
phát triển sau khoảng 420 năm, thọ nguyên dần cạn kiệt mà chết, tiến
hành mô phỏng lại từ đầu…..”
……..
…………
……………….
“Mô phỏng hướng phát triển thứ 219 thành công, ký chủ có cơ hội cao nhất để sống sót và tiếp tục phát triển. Hoàn thành xây dựng kế hoạch tổng thể, tiến hành kế hoạch ngay lập tức.”
“Đã áp dụng kế hoạch phát triển tiến hoá đối với ký chủ, hệ thống yêu cầu quyền được can thiệp lên cơ
thể ký chủ từ Đấng Sáng Tạo….”
“Đã nhận được sự cho phép, hệ thống khởi động quy trình tiến hoá toàn năng….”
“Phát hiện huyết mạch của ký chủ vẫn còn không gian để tiến hoá, tiến hành
cải tạo huyết mạch, trọng tố cấp bậc tế bào, tái tổ hợp sinh thể….”
“Huyết mạch tiến hoá thành công, tiến hành điều chỉnh lại chỉ số cho phù hợp
với cấp bậc của ký chủ. Phát hiện sự can thiệp từ Đấng Sáng Tạo, những
chỉ số mang tính bất bình thường sẽ được giữ nguyên, để bù lại, các chỉ
số khác sẽ được tăng cường để tạo sự cân bằng….”
“Phát hiện kỹ năng có thể tiến hoá, tiến hành xoá bỏ kỹ năng gốc, xây dựng lại kỹ năng, nâng cấp năng lực của kỹ năng mới….”
“Phát hiện các kỹ năng có khả năng kết hợp với nhau, tiến hành xoá bỏ kỹ năng gốc, xây dựng lại kỹ năng, nâng cấp năng lực và dung hợp kỹ năng mới….”
“Phát hiện vũ kỹ chưa hoàn thiện 100%, tiến hành quy trình tự động lĩnh ngộ,
khai phá tiềm năng của công pháp. Công pháp đã từng có sự can thiệp của
hệ thống, cấp bậc hệ thống yếu, tiến hành ghi đè mệnh lệnh cũ. Tái thiết lập mệnh lệnh thành công, khai phá toàn bộ tiềm năng của công pháp. Quá trình hoàn tất, ký chủ nhận được Trảm Nguyệt Thất Thức bản hoàn chỉnh.”
“Phát hiện bí pháp chưa hoàn thiện 100%, tiến hành quy trình tự động lĩnh
ngộ, khai phá tiềm năng của bí pháp. Bí pháp đã từng có sự can thiệp của hệ thống, cấp bậc hệ thống yếu, tiến hành ghi đè mệnh lệnh cũ. Tái
thiết lập mệnh lệnh thành công, khai phá toàn bộ tiềm năng của bí pháp.
Quá trình hoàn tất, ký chủ nhận được Tử Lôi Cửu Kích bản hoàn chỉnh.”
“Phát hiện tàn dư kỹ năng liên quan đến pháp tắc chi lực, tiến hành quét và
phân tích. Phân tích thành công, kỹ năng không hoàn chỉnh và tồn tại ẩn
hoạ có nguy cơ làm ảnh hưởng đến quá trình phát triển của ký chủ. Xoá bỏ kỹ năng cũ thành công, dựa vào thông tin còn sót lại, tiến hành hoàn
thiện kỹ năng mới dựa trên kỹ năng cũ. Hoàn tất, Nguỵ Vực – Hắc Ám Thiên Mạc đã bị xoá bỏ, một phần năng lực của kỹ năng cũ đã được dung hợp với kỹ năng mới…...”
“Tiến hành quét không gian hệ thống. Hoàn tất,
Thế Giới đã được thành lập, mạch linh khí đã có, tạm thời không thể phát triển thêm. Phát hiện sự tồn tại của Thế Giới Chi Thụ, các điều kiện đã được hội tụ. hệ thống yêu cầu quyền can thiệp lên Thế Giới từ Đấng Sáng Tạo. Đã nhận được sự cho phép, tiến hành xây dựng Tân Thế Giới…..”
Thông tin, thông tin và thông tin, hàng trăm hàng nghìn hàng vạn luồng thông
tin liên tục tràn vào trong đầu Tử Phong khiến suy nghĩ của hắn rối tung thành từng mảng hỗn độn, không thể tự chủ suy nghĩ một chút nào cả.
Bảng thông tin cá nhân của hắn hiện lên phiêu phù trên không trung,
những con số biểu thị chỉ số năng lực của hắn liên tục thay đổi, không
phải là giảm xuống mà bọn chúng đang tăng lên một cách chóng mặt.
Theo đà tăng trưởng của chỉ số, khí tức trên người Tử Phong không còn nội
liễm nữa mà hoàn toàn thoát ra bên ngoài, không gian xung quanh người
hắn vặn vẹo liên hồi trước sức ép của một thứ khí tức hung bạo và mạnh
mẽ đến cực điểm, cơ bắp khắp người Tử Phong liên tục phồng lên căng cứng rồi lại trở nên mềm dẻo, sau đó tiếp tục căng lên rồi mềm xuống, quá
trình lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, chỉ biết rằng nhục thân
của hắn đang càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Ngươi nên cảm ơn con bé đi, nếu không phải nó hạ giọng cầu xin thì ta đã
chẳng tặng không cho ngươi một đại lễ như thế này cả. Ngươi cứ xem như Thấu Thị Vũ Trụ là cái giá phải trả để đổi lấy tặng lễ này từ ta đi. Còn về lí do tại
sao ta lại làm như vậy, chậc, nhớ cho kỹ, ta không cần một nhân vật vô
địch bất bại, thứ ta cần là một vật tiêu khiển để giết thời gian, nếu
không phục thì hãy tự mình cố gắng tu luyện rồi thoát khỏi lỏng bàn tay
của ta đi.”
Chúa Tể Hư Không nói xong liền cười phá lên, y quay
người vẫy vẫy tay với Tiểu Linh sau đó trực tiếp tan biến vào trong
không gian, để lại đằng sau là một không gian hệ thống đang rung chuyển
từng đợt.
-----------------------------------
“Hộc hộc hộc....”
Một thân ảnh mảnh mai của nữ tử đang di chuyển rất nhanh xuyên qua địa hình rừng rậm, dường như cây cối râm rạp xung quanh không tồn tại chút cản
trở nào với nàng, thân hình nàng giống như một bóng mờ len lỏi qua từng
tán cây kẽ lá, đến cả một chút tiếng động cũng không có, thứ duy nhất
khẳng định việc có người vừa chạy qua đó là những chiếc lá có phần hơi
rung động một chút. Nàng vừa chạy vừa thở dốc không ngừng giống như đang vắt hết sức lực từ trong cơ thể mình ra, so sánh với tốc độ của nàng
thì hẳn đây là một võ giả có tu vi không hề kém, thật là khó tin khi
nàng lại có biểu hiện giống như kiệt sức chỉ từ việc chạy với tốc độ cao như thế này.
Nhưng phàm trên đời không có gì gọi là tuyệt đối,
một võ giả có tu vi cao không dễ để có thể mệt mỏi, cơ mà chuyện đó vẫn
có thể xảy ra, nếu như võ giả đó bị thương nặng chẳng hạn. Nếu trong khu rừng này có người đang quan sát, sẽ không khó khăn để nhận ra khuôn mặt của nữ nhân đang di chuyển kia thập phần khó coi, tổng thể mà nói thì
đây là một gương mặt mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng lúc này vầng
thái dương của nàng đang ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc rủ xuống từ trên
đầu dưới sức gió dính bết lên mặt nàng, đôi môi của nàng tím tái thiếu
sức sống, khóe miệng còn vương một dòng máu chưa khô.
Cũng không
biết là chạy được bao xa, nữ tử kia dường như đã không còn chút sức lực
nào nữa, buộc phải dừng chân lại mà khôi phục từng chút thể lực, ngay
phía sau lưng nàng là một vách đá dựng đứng không nhìn thấy đáy. Ngay
khi nàng vừa mới dừng lại, đột nhiên cành lá xung quanh đung đưa liên
hồi mặc dù không có gió, một loạt thân ảnh bất thình lình xuất hiện bao
vây quanh nàng. Nữ tử đưa mắt nhìn quanh một lượt, có tất cả sáu người
mặc đồ đen chia làm đủ sáu hướng tạo thành thế trận vây hãm nàng vào
giữa, tuyệt đối không có một khe hở để nàng thoát thân, lối ra duy nhất
cho nàng đó là mở một đường máu xuyên qua sáu người này.
“Đừng phí công bó chạy nữa, ngươi không còn đường lui nữa đâu, khôn ngoan thì hãy bó tay chịu trói, bọn ta có lẽ sẽ cho ngươi một cái chết nhanh gọn
không đau đớn.” Một hắc y nhân lạnh giọng nói.
“Ha ha ha, không
ngờ Triệu Thanh Thanh ta đây lại có ngày bị một con chó cắn càn như
ngươi đe dọa đấy, đúng thật là vật đổi sao dời mà, nếu không phải ta bị
các ngươi ám toán trúng độc thì có một trăm con chó như ngươi ta cũng
không thèm để mắt đến.” Nữ tử dùng một cánh tay ôm lấy phần bụng, nếu để ý kỹ có thể thấy lòng bàn tay của nàng dính đầy máu đen, nàng cười mỉa
mai nói.
“Ta là chó săn, thì ngươi chính là thức ăn cho chó. Để
xem hôm nay ngươi làm thế nào để có thể thoát khỏi nanh vuốt của một con chó săn như ta. Tất cả xông lên, tuyệt đối không được để cô ta chạy
thoát một lần nữa!!” Hắc y nhân rút kiếm ra chỉ thẳng về phía nữ tử,
miệng rít lên.
Năm hắc y nhân còn lại nghe lệnh đồng loạt lao lên, mỗi người tay đều lăm lăm vũ khí, linh lực trong người bộc phát, dùng
một tốc độ nhanh nhất mà tung ra công kích, mỗi chiêu đều nhắm vào chỗ
hiểm, tuyệt nhiên không chừa lại nửa đường sống cho đối phương.
“Các ngươi đã quá coi thường ta rồi, ngươi cho rằng ta tự nhiên dừng lại tại đây để làm gì?” Nữ tử không hề nao núng, đứng trước thế công hiểm ác,
nàng đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, bàn tay đang ôm bụng lật ngược
lại, trong lòng tay xuất hiện một khối cầu nhỏ màu đen tuyền.
“Hỏng bét, là cấm khí Quý Thuỷ Thần Lôi, mau lùi lại!!” Hắc y nhân thủ lĩnh
nhìn thấy vật thể trong tay của nữ tử, sắc mặt kịch biến, vội vàng gào
lên.
“Quá muộn rồi!!” Nữ tử cười lạnh một tiếng, cánh tay vung lên, ném ra ba vật thể nhỏ hình tròn vốn nằm trong lòng bàn tay.
Ba khoả Quý Thuỷ Thần Lôi chỉ to hơn viên bi một chút sau khi được ném ra
liền phát nổ, tạo ra một vụ nổ khủng khiếp hoàn toàn không tương xứng
với kích cỡ bé nhỏ của bọn chúng. Khói lửa trực tiếp nuốt chửng lấy năm
hắc y nhân ở gần nhất, sóng xung kích thổi bật rễ cây cối lân cận, nữ tử kia cũng không thể nhất thời tránh khỏi tầm sát thương của vụ nổ, cả
người nàng bị thổi bay ra đằng sau, tâm trí của nàng trở nên mờ nhạt sau đó chìm vào trong bóng tối, nàng cứ như vậy mà rơi xuống vực thẳm không đáy phía dưới.