“Đây chính là nguyên nhân khiến cảm xúc của ta không thể khống chế
được.” Tử Phong âm trầm nhìn vào vật thể khổng lồ che trời kia, miệng
thì thào lẩm bẩm.
Những văn tự trên vật thể kia, hay còn gọi là Bát Tự Thần Hoả đều
được viết bằng một thứ ngôn ngữ cổ đại, đấy là theo lời của Chúa Tể Hư
Không nói thế, còn bản thân Tử Phong hắn thì nhận ra đây chỉ là tiếng Ý
thông thường, đối với thứ ngôn ngữ này thì hắn thông thạo không khác gì
tiếng mẹ đẻ.
Văn tự “Ira” trong tiếng Ý có nghĩa là tức giận, là cuồng nộ, chiếu
theo năng lực của Bát Tự Thần Hoả thì không quá khó khăn để Tử Phong
biết được nguồn gốc của tia năng lượng thần bí khủng bố đang ở trong thể nội mình.
Tia năng lượng này rất nhỏ, nhưng cũng vô cùng khủng bố, nếu vận dụng đúng cách thì chiến lực của Tử Phong phải tăng lên ít nhất vài lần. Đạt tới tầng thứ của hắn hiện tại, chiến lực dù chỉ tăng lên một thành cũng là một bước nhảy cực lớn chứ đừng nói đây lại là vài lần.
Nhưng biết được điều này không hề khiến Tử Phong cảm thấy vui sướng,
bản thân hắn là con người thích tự do, hắn ghét việc phải nghe lệnh
người khác, hắn ghét việc vận mệnh của mình bị ai đó nắm giữ, chính vì
thế mà hắn mới cực kì hạn chế thiết lập những mối quan hệ không cần
thiết, dù sao thì chỉ có một thân một mình thì vẫn dễ dàng khống chế vận mệnh của chính bản thân mình.
Nói khó nghe một chút chứ nếu không phải vì Lăng Hư Cung là một nơi
ẩn náu trốn tránh kẻ thù cực tốt cho Hồ Phi Nguyệt thì dù có Lâm Tử Hàm
là “tình cũ” mời gọi thì hắn cũng không sớm thì muộn sẽ rời khỏi Lăng Hư Cung, thậm chí làm phản.
Cảm xúc của bản thân có thể bị mất khống chế do Bát Tự Thần Hoả, đổi
lại hắn sẽ nhận được sức mạnh to lớn bù lại, nhưng nếu hắn được quyền
lựa chọn thì hắn thà rằng không có thú sức mạnh như vậy. Bởi vậy, đối
với Bát Tự Thần Hoả, Tử Phong mang theo tư tưởng bài xích không hề nhỏ.
Nhưng bài xích không có nghĩa là Tử Phong chối bỏ hoàn toàn lợi ích
mà Bát Tự Thần Hoả đem lại, hắn là người hành động theo lí trí chứ không phải cảm xúc nhất thời. Hắn hiểu rằng thứ này có thể khiến hắn mất kiểm soát cảm xúc, nhưng đồng thời nếu hắn không có một chút cảm xúc nào thì mất kiểm soát kiểu gì, chung quy lại cũng đều là từ chính bản thân mà
ra.
Một khắc khi mà Thiên Cơ Ngạo gọi Tuyết Phi Nhan là “tiện nhân”, Tử
Phong đã nổi giận. Tuyết Phi Nhan là nữ nhân của hắn, mặc dù quá trình
cả hai đến với nhau có chút miễn cưỡng, nhưng điều đó cũng không thể
thay đổi sự thực hiển nhiên kia. Tử Phong không phải là một người theo
đuổi chủ nghĩa đại nam tử, nhưng hắn tuyệt đối là một người chồng tốt,
mà một người chồng tốt thì phải có nghĩa vụ khiến nữ nhân của mình hạnh
phúc.
Không phải là nghĩa vụ, trong mắt Tử Phong thì đây là quyền lợi của
hắn, tất cả đều là tình nguyện, nếu một nam nhân nhìn nữ nhân của mình
bị sỉ nhục mà đến cả tức giận cũng không có thì đấy chính là rác rưởi.
“Ira” ư?? Cuồng nộ ư?? Không phải vô duyên vô cớ mà hắn thắp sáng
được ngọn Thần Hoả này, bởi vì chính Tử Phong cũng cảm thấy giận dữ nên
Bát Tự Thần Hoả mới được thắp sáng, chẳng qua là cơn thịnh nộ của hắn
được nhân lên vài chục lần mà thôi.
“Đã vậy thì, tận lực giải phóng cơn thịnh nộ của ta đi!!” Tử Phong
lui ra khỏi không gian hệ thống, ánh mắt nhìn vào bảy người còn lại của
Thiên Cơ Tông, khoé miệng nhếch lên cười điên loạn, không còn kiềm chế
chính bản thân nữa mà thoải mái buông lỏng tâm thần, để sự giận dữ hoàn
toàn phóng thích.
Thời gian Tử Phong tiến vào trong không gian hệ thống chỉ là một cái
nháy mắt, Thiên Cơ Vũ Tiên còn đang định mắng chửi Tử Phong là người ra
tay trước thì đột nhiên một luồng uy áp phô thiên cái địa chợt phủ xuống khiến tâm thần tất cả mọi người chấn động.
“Đế Uy!!”
Tử Phong không còn giữ lại nữa, uy áp của hắn vốn đã cường đại vượt xa cảnh giới nay được Đế Uy tăng cường, giống như thiên băng địa liệt mà phóng thích ra ngoài. Uy
áp không ngừng tăng cao, càng ngày càng khiến người khác cảm thấy khó
thở, đến cả những Thánh Giai cường giả đứng xa quan chiến như Tống Mặc
Hinh, Cao Tiến cũng phải khiếp sợ không thôi.
Trên tay Tử Phong xuất hiện một thanh cự kiếm xám xịt, miệng hắn gầm
lên một tiếng kinh thiên, hai cánh sau lưng chớp động, hắn không sử dụng Thuấn Quang, trực tiếp dùng đến Chỉ Xích Thiên Nhai.
Chỉ Xích Thiên Nhai xét cả về tốc độ tối đa hay là lực bạo phát đều hơn xa Thuấn Quang, vấn đề duy nhất đó chính là tốc độ quá nhanh khiến Tử Phong không thể dừng lại, khó mà tuỳ tâm sở dục như khi sử dụng Thuấn Quang.
Nhưng điều đó lại là một lợi thế, chỉ thấy không gian bị phá vỡ, một
tiếng nổ đinh tai vang lên, Tử Phong không chút sợ hãi nhằm thẳng đối
phương mà lao đến, Tai Ách Quỷ Kiếm trong tay bổ xuống. Đều nói Thánh
Giai cường giả giao chiến sử dụng Lĩnh Vực và pháp tắc chi lực cùng
không gian lực là chính, nhưng Thiên Cơ Tông lại nằm ngoài phạm trù này
khi sử dụng đến những pháp bảo đặc thù chỉ bọn họ mới có, nhưng Tử Phong cũng đâu có khác gì.
Tốc độ bộc phát của Tử Phong quá nhanh, nhanh đến mức bảy người của
Thiên Cơ Tông còn chưa kịp sử dụng không gian lực để tránh né thì hắn đã lao đến nơi. Một kiếm bổ xuống mang theo lực lượng bản thân cùng với
lực lượng tới từ tốc độ bạo phát khủng bố, không cần đến khả năng phá
phòng ngự của Hư Thiểm, đây hoàn toàn là man lực thuần tuý,
nhưng sức công phá mãnh liệt của nó ngay lập tức nghiền nát phòng hộ
tráo vừa mới được khôi phục của bọn họ thành cám vụn.
Đám người Thiên Cơ Tông biến sắc, không còn giữ vững trận thế được
nữa, mỗi người đều tự tìm đường thoát cho bản thân đồng loạt rời khỏi vị trí, nhưng không phải ai cũng đủ nhanh chân để chạy thoát. Một tên
trưởng lão Thiên Cơ Tông có tu vi Thánh Giả Cao Giai sơ đoạn không biết
là do tuổi già sức yếu, hay chỉ đơn giản là phản ứng chậm, không ngờ
chậm hơn so với tất cả một nhịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đại kiếm
bổ xuống.
Tai Ách Quỷ Kiếm mang theo lực lượng khủng bố trực tiếp bổ đôi cơ thể vị Thánh Giả xấu số này thành hai mảnh, ngay sau đó thì thân hình Tử
Phong va chạm vào hai mảnh thi thể đó, dưới lực xung kích cường đại liền nghiền nát cả hai mảnh cơ thể đó thành một đám máu thịt lẫn lộn nổ tung trên không trung như pháo hoa.
Muốn giết Thánh Giai thì chỉ có thể vận dụng pháp tắc chi lực, không
phải vì pháp tắc chi lực quá nghịch thiên hay gì, mà chỉ đơn giản là
dùng pháp tắc của mình triệt tiêu pháp tắc của đối phương, biến trận
chiến thành giao tranh giữa hai người bình thường không được pháp tắc
chi lực bảo vệ. Bằng không thì lấy cơ thể gần như bất diệt của Thánh
cấp, đánh nhau qua lại ai bị thương tật đều có thể phục hồi nguyên trạng thì có mà đánh tới bao giờ.
Lĩnh Vực của Tử Phong không có tính công kích thực sự là vì thế, mục
đích tồn tại của chúng chỉ là để cường hoá chiêu thức của hắn và triệt
tiêu pháp tắc chi lực của đối phương, xoá bỏ sự “bất tử” của cả hai, chỉ cần như thế là đủ, trong trận chiến của hai “phàm nhân”, hắn không tin
bản thân mình sẽ thua bất kì một ai cả.
Sự thực chứng minh, Thánh Giai cường giả cao cao tại thượng đối mặt
với Tử Phong căn bản không có lực hoàn thủ, bị hắn giết như giết gà,
thậm chí so với cái hồi hắn chưa đột phá Thánh Giai, chiến đấu với Tôn
cấp còn dễ dàng hơn.
Không phải do đối thủ yếu hơn, mà bọn họ quá phụ thuộc vào cái gọi là Lĩnh Vực cùng pháp tắc chi lực, một khi hai thứ này không còn thì bọn
họ so với Tôn cấp cũng chỉ mạnh hơn một ít, sở dĩ Tôn cấp không thắng
được Thánh cấp chẳng qua bởi vì không có cách gì để đối phó với pháp tắc chi lực tuần hoàn trong thể nội Thánh cấp cả.
Thân hình Tử Phong sau khi hoàn thành công kích vẫn không dừng lại mà tiếp tục lao đi, nhưng không được bao xa thì nước biển bên dưới đã cuộn trào lên, tạo thành một cái màn chắn khổng lồ chặn đường bay của hắn,
cưỡng ép hắn phải dừng lại.
Tử Phong phun ra một ngụm máu, ánh mắt chớp lên quang mang cuồng
loạn, nhìn thấy đối phương chỉ còn lại sáu người lúc này đã tản mác khắp nơi, trận pháp cũng vô hình chung bị triệt tiêu, hắn không còn phải lo
ngại cái gì nữa. Một mình một kiếm, Tử Phong vận khởi không gian lực,
sau mấy lần lắc mình liền vượt qua không gian tiếp cận đối phương.
“Vây công, đừng để hắn ta xử lí từng người một!!” Thiên Cơ Ngạo tuy
nhân phẩm không ra gì, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là thiên tài của Thiên
Cơ Tông, hắn nhận ra việc sử dụng trận pháp hợp kích khiến tất cả mọi
người tập trung lại một chỗ là ý xấu, chỉ biến mọi người thành cái bia
sống cho Tử Phong tập bắn, ngay lập tức liền đưa ra lựa chọn chính xác
nhất, đó là dùng ưu thế số đông.
Nói thế chứ hắn cũng có chút hối hận, nếu như ban đầu Thiên Cơ Ngạo
nhìn ra được thực lực khủng bố của thanh niên trước mắt thì hắn đã áp
dụng cách này từ đầu, khi không lại khiến hai vị trưởng lão bỏ mạng, một vị hiện tại vẫn không thấy tung tích.
Công kích tới từ tứ phương tám hướng nhắm tới Tử Phong, cơ thể hắn
giống như quỷ mị, dưới sự ảnh hưởng của tia năng lượng tới từ Bát Tự
Thần Hoả, tốc độ của hắn cực nhanh, liên tục né tránh công kích từ xa
đánh tới.
Nhưng không phải mỗi pháp bảo đặc thù của Thiên Cơ Tông đều là loại
hình công kích tầm xa, có không ít pháp bảo thuộc dạng cận chiến, Tử
Phong bị sáu người vây công, gần thì có đao thương kiếm kích đâm chém,
xa thì có pháp bảo công kích liên miên, hắn dù có ba đầu sáu tay cũng
không thể nào cản nổi.
“Tử Lôi Ngũ Kích – Kình Lôi Phá Thiên!!”
Tai Ách Quỷ Kiếm vung lên, lôi điện lực lấy Tử Phong làm trung tâm mà nổ tung, chấn ngược cả sáu người Thiên Cơ Ngạo về phía sau, tạm thời
tạo ra một chút không gian hở cho hắn.
“Tai Ách Quỷ Kiếm – Hào Quang Tử Vong!!”
Hào quang đen tuyền trên thân Tai Ách Quỷ Kiếm bùng phát, hoá thành
vô số khói đen đậm đặc đến mức ngưng thực, không ngừng lượn lờ quanh
người Tử Phong tạo thành những đồ án kì dị. Khi những đồ án đó kết hợp
với nhau thành một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh thì lấy Tử Phong làm trung
tâm, một luồng năng lượng màu đen mang theo khí tức tử vong nồng đậm lan toả ra tứ phương tám hướng, kéo dài đến cả ngàn mét mới dừng lại, trực
tiếp bao phủ lấy sáu người Thiên Cơ Ngạo.